TÌM NHANH
SỐNG LẠI ĐỂ NGỦ VỚI ẢNH ĐẾ
Tác giả: Tinh Không Xã
View: 640
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 22: Danh thiếp của cô
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo

 

“Hy vọng Kỳ Quan Tòng có thể nhìn thấy tấm danh thiếp mình để trong túi áo, buổi chiều bận đi tìm Khả Khả để lấy áo, cũng không có thời gian làm lại danh thiếp mới, chỉ có thể xoá đi sửa lại một chút... Mặc dù để lại số rất khả năng bị vứt vào thùng rác, nhưng...”

Cố Dao Dao cẩn thận gấp ngay ngắn chiếc “áo choàng tàng hình” lại thở dài, tuỳ ý cảm thán nói: “Coi như để lại hy vọng may mắn vậy, biết đâu ảnh đế đột nhiên quay đầu~”

Cô sắp xếp danh thiếp trong tay, nhớ lại chuyện đã xảy ra trước trọng sinh.

“Tiểu Thẩm, những thứ này cậu để làm gì vậy, diễn viên quần chúng cũng phải làm danh thiếp gì đó sao? Hơn nữa diễn viên quần chúng như chúng ta đều coi như điều kiện kém rồi, hà tất lãng phí tâm trí như vậy, còn không bằng lấy số tiền này mua thêm mấy cái đùi gà.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Cậu còn ăn nữa, đây là cái thứ bảy trong ngày hôm nay rồi đấy, vóc dáng này rõ ràng có thể cứu được, cậu đừng chủ quan bỏ điều trị chứ!”

Thẩm Nguyệt với vẻ mặt bất lực giật lấy đùi gà trong tay đồng nghiệp, sau đó cam chịu nói: “Mặc dù điều kiện kém là sự thật.”

Cô cũng gần như chấp nhận cuộc sống vừa nghèo khổ vừa mệt mỏi suốt bao nhiêu năm như vậy, mặc dù tai nạn xe huỷ dung nhan cũng khiến cô chịu đả kích, nhưng vẫn phải tiếp tục sống. Nói không chừng tiếp tục sống còn có một số hy vọng không ngờ tới thì sao?

“Tuy nhiên, cũng thực sự vì vậy, mới cần chuẩn bị kỹ càng hơn người khác.”

—— Dù sao đa số cơ hội đều sẽ coi trọng những người có sự chuẩn bị.

Đến bây giờ cô vẫn cho rằng như vậy.

Áo sơ mi và quần được thay ra của Kỳ Quan Tòng  trong phòng lúc này bị tuỳ ý ném vào thùng rác. Mà Kỳ Quan Tòng cầm tấm danh thiếp màu hồng nhếch khóe miệng: “Người nhìn không tệ mà chữ lại xấu như vậy.”

Ngày hôm sau.

“Thủ tục trả phòng đã hoàn tất, hoan nghênh quý khách lần sao lại đến.”

“Vâng, cảm ơn cô.”

Cậu trai mỉm cười bắt chuyện với Kỳ Quan Tòng đeo khẩu trang đang ngồi bên cạnh, tiện tay lấy chiếc chìa khóa trong túi ra: “Quan Tòng, trả phòng xong rồi. Cầm chìa khóa nhà ở trước này, thủ tục chuyển nhượng thì đến đó rồi tôi sẽ làm.”

“Ừm.”

Kỳ Quan Tòng đang chơi điện thoại di động không hề ngẩng đầu lên, anh vô cùng tin tưởng người đại diện bên cạnh, chuyện này cũng không cần anh lo lắng là được rồi. Chỉ là anh tùy ý nằm trên sô pha không nhúc nhích, điện thoại dần dần phát ra tiếng “Double & Kill”, Ngũ Châu đang đứng bên cạnh nhìn cũng có chút bất lực đứng yên tại chỗ.

Xem ra game đã bắt đầu rồi, chắc phải mất mấy phút nữa mới đi được...

Trong lúc bất lực Ngũ Châu đành phải không khách khí ngồi xuống bên cạnh Kỳ Quan Tòng, sau đó chuyển chìa khóa nhà trong tay cảm thán nói: “Mị lực của cậu cũng quá lớn rồi, mỗi lần quay phim đàng hoàng ở trong khách sạn mà đoàn phim đã sắp xếp cũng sẽ bị người ta đào ra được, chỉ có thể quay phim ở đâu thì mua nhà ở chỗ đó.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Dựa theo giá nhà thị trường, dù cậu có là kẻ lười biếng thì trong vài năm nữa cũng sẽ phát tài”.

Những gì Ngũ Châu nói là sự thật, nào có ai trong tay có nhiều bất động sản như vậy mà còn liều mạng quay phim, cho dù là sau này không làm, chỉ cần cho người khác thuê nhà một năm cũng có thể thu về rất nhiều tiền. Ai biết Kỳ Quan Tòng nghe thấy Ngũ Châu nói như vậy, không thèm ngẩng đầu lên trả lời: “Tôi không thiếu tiền.”

Có tiền thực là tùy hứng ...

Ngũ Châu liếc nhìn Kỳ Quan Tòng đang chơi game, không khỏi cảm nhận được khí thế của người có tiền.

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu ấy cũng chưa từng nhìn thấy người nào đổi một đoàn phim liền đổi nơi mua nhà, vị con ông cháu cha trước mắt này có lẽ là người đầu tiên trong giới giải trí.

“Đúng rồi, lần này chúng ta sẽ tham gia ghi hình phiên bản đặc biệt của “Cộng Sự Ngôi Sao”, có muốn chuẩn bị trước một chút không?”

“Chuẩn bị cái gì?”

“Cộng Sự Ngôi Sao” là màn biểu diễn kịch ngắn có sự góp mặt các minh tinh và các nghệ sĩ nghiệp dư, sau đó chia nhóm cạnh tranh và có chương trình tống nghệ ghi hình lại quá trình tương tác của các tổ đội phối hợp xuất sắc, mặc dù tuyên truyền nói là chọn ngẫu nhiên người tham gia trong số người báo danh trên đoạn video, sau đó bốc thăm để quyết định minh tinh hợp tác ...

Nhưng...

Các chương trình tống nghệ, mọi người đều biết.

Nói gì mà chọn ngẫu nhiên, bốc thăm đồng đội gì đó, thực ra đã sớm sắp xếp người được chọn.

Suy cho cùng nói đến vấn đề thể diện, cũng không muốn bị đồng đội heo làm liên luỵ quá thảm hại. Vì vậy, các minh tinh tham gia này đều đã sắp xếp đồng đội của mình, người được tìm kiếm không phải là người mới công ty muốn nâng đỡ, mà chính là những học viên trong khoa biểu diễn của học viện.

Nghĩ đến đây, Ngũ Châu thở dài giải thích: “Lần này cậu nể mặt Lục Cữu tạm thời quyết định tham gia, chúng ta vẫn chưa kịp tìm được người mới thích hợp, nhưng cũng đã liên hệ với mấy học viên của học viện, nếu không...”

“Tuỳ ý.”

“Còn có, Vạn thiếu gia nghe nói cậu đã đến, cũng tham gia với tư cách là phía minh tinh.”

...

Kỳ Quan Tòng bất ngờ yên tĩnh một lúc, sau đó ngẩng đầu từ điện thoại nhìn Ngũ Châu phân phó: “Nếu cậu ta cũng tham gia, vậy cậu không cần phải sắp xếp đồng đội cho tôi, tùy tiện kéo một người trên đường cũng có thể đè bẹp cậu ta.”

Lúc này, bên tai vang lên một trận tiếng ầm ĩ. Kỳ Quan Tòng vốn dĩ không quan tâm hơi quay đầu lại, nhưng cũng không có động tác gì nhìn thẳng về phía trước.

“... Đợi bị đuổi việc đi!”

Chị Thục với vẻ mặt tức giận chỉ vào Cố Dao Dao, lớn tiếng nói: “Hôm qua chị đã sắp xếp paparazzi cho em, mọi thứ đều chuẩn bị tốt, kết quả em thì sao, em trái lại thì tốt rồi, thời khắc mấu chốt  không phối hợp thì thôi đi, lại còn dọa người ta đến phát bệnh nữa chứ!”

Khó lắm mới cho rằng Cố Dao Dao vốn không hăng hái lại mở mắt, xem ra cô thực sự đang suy nghĩ quá nhiều.

Cố Dao Dao bị khiển trách sửng sốt, sau đó can đảm hỏi: “Chị Thục, em muốn hỏi chị một câu. Em là nghệ sĩ, vậy tại sao chị không sắp xếp công việc cho em, mà cứ một mực bắt em theo con đường bàng môn tà đạo chứ?”

Nghe đến lời này, Thục tỷ tức đến mức suýt chút nữa hôn mê.

“Rõ ràng người không muốn làm việc chăm chỉ là em, sắp xếp nhân vật nữ chính MV cho em, em lại chê danh tiếng ca sĩ không đủ! Sắp xếp cho em làm nữ phụ trong phim thần tượng em chế không đủ đất diễn! Cho em làm đại diện quảng cáo trang sức, em lại chê sản phẩm của người ta là hàng nội địa!”

Lời nói của Thục tỷ giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào người Cố Dao Dao, không biết tại sao, cô cuối cùng vẫn cảm thấy chị Thục nghĩ như vậy cũng khá tốt...

“Đăng ký cho em trở thành đồng đội nghiệp dư thay thế bổ sung của “Cộng Sự Ngôi Sao”, vậy mà em lại tranh cãi với chị đại tiểu thư sao có thể làm người thay thế bổ sung, mất mặt lắm! Em nói chị có thể làm gì với em đây! Chỉ có thể nghĩ cách lợi dụng sắc đẹp của em mà đi đường vòng!”

“Chị Thục... Em...”

“Em cái gì mà em! Gặp người như em chị cũng rất tuyệt vọng đấy!”

Hóa ra đây mới là nguyên nhân Cố Dao Dao không có ý thức tồn tại với tư cách là nghệ sĩ sao, mặc dù những chuyện này không phải cô làm, nhưng cái nồi này chỉ có thể để cô gánh. Cố Dao Dao vừa nghĩ như vậy càng cảm thấy phiền muộn, cô nên làm sao mới trở mình được đây...

Tóm lại, công việc cũng đã mất rồi! Trước tiên không nghĩ đến chuyện này nữa!

“Chị Thục, đó là em của trước kia, bây giờ em đã hoàn toàn thông suốt, hoàn toàn thay đổi trở lại làm người, cuối cùng đã hiểu được sự tuyệt vời của việc nghiêm túc làm việc! Vì vậy, chúng ta hãy làm lại từ đầu đi! Em nhất định sẽ không để chị thất vọng một lần nữa!”

Ai biết chị Thục không ăn nổi bộ dạng này của cô.

“Quả thật, hai ngày nay em giống như biến thành người khác vậy, dễ nói chuyện hơn nhiều... Nhưng sự kiên nhẫn của chị đã cạn kiệt, bây giờ nhận ra thì đã muộn!”

“Chị về công ty đây, em đợi thông báo chính thức đuổi việc đi.”

Nói xong, Chị Thục xoay người rời đi. Cố Dao Dao muốn bước tới kéo cô ấy lại, đối phương lại quay người nhìn chằm chằm về phía cô.

“Chị Thục... chị phải tin em...”

Nhìn chị Thục đi xa, trong lòng Cố Dao Dao chợt vang lên bài hát bi hương: “Túi xách của chị khiến em bước đi thật chậm, sẽ có ngày theo em mà mục nát——”

Túi xách của chị là sự phán quyết trầm trọng đối với em, đồ đã mượn tại sao lại không trả ...

“Xẹt.”

Cố Dao Dao dường như nghe thấy tiếng tim vỡ trong lòng mình, mặc dù mình đã không còn trái tim, nhưng đả kích của chuyện này cũng không hề nhỏ đối với cô, cả người đều trở nên suy sụp.

Kỳ Quan Tòng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, lấy tấm danh thiếp màu hồng từ trong túi ra nói: “Ngũ Châu, cậu kêu tổ chương trình liên hệ với người này, đến lúc đó sắp xếp làm đồng đội của tôi trong chương trình.”

Ngũ Châu trái lại ngạc nhiên nhìn tấm danh thiếp trong tay, có chút hứng thú nhìn chằm chằm vào ba chữ Cố Dao Dao trêu chọc nói: “Ồ, kỳ lạ nha, cậu vậy mà lại tự bổ nhiệm cơ.”

“Người tên là Cố Dao Dao này là ai?”

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)