TÌM NHANH
XUYÊN THÀNH EM GÁI VAI ÁC
Tác giả: Tuyết Mặc
View: 4.476
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 75: Hôn trước mặt mọi người
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình

 

“Xin lỗi, anh cũng không có ý khác, anh chỉ là cảm thấy… Có hơi kỳ lạ.” Hứa Kỳ biểu tình có chút quẫn bách, ngượng ngùng gãi đầu.

Thẩm Du lắc đầu, nói: “Cảm ơn sư huynh quan tâm, tình cảm mỗi người đều do chính mình lựa chọn, có đáng giá hay không, trong lòng người đó rõ ràng là tốt rồi.”

Hứa Kỳ bậm bậm môi, do dự một chút: “Em không sợ, sau này có người chỉ chỉ trỏ trỏ, nói ra nói vào chuyện tình cảm của em và anh ta sao?”

Thẩm Du trong lòng bực bội, trước đó, cô có lẽ sẽ có một chút băn khoăn, nhưng dưới những lời chất vấn của Hứa Kỳ, ngược lại cô càng xác định tâm ý của bản thân.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô thích Thẩm Tiêu, còn là loại thích không thèm để ý đến ánh mắt của người ngoài.

Phần tình cảm này, nếu đổi thành những người khác, có lẽ cô sẽ do dự, có lẽ sẽ ẩn nhẫn, có lẽ sẽ trực tiếp từ bỏ. Nhưng Thẩm Tiêu lại không giống người thường…

Sau khi anh ấy xác định tình cảm của bản thân, thì kiên quyết, quyết đoán tỏ tình với cô, chưa bao giờ lo lắng chuyện chuyển biến thân phận, cũng không sợ hãi ánh mắt người khác, càng không sợ cô một lần lại một lần cự tuyệt.

Tình cảm của anh ấy, là chuyên nhất, là cường đại, thẳng tiến không lùi.

Thẩm Du nghĩ: Nếu bản thân lại trốn tránh nữa, nói thật, cô không xứng với phần tình cảm này của anh.

Nghĩ nghĩ, cô cười nhìn Hứa Kỳ nói: “Bởi vì là anh ấy, cho nên em mới không sợ hãi.”

Con người của Thẩm Tiêu, chỉ có người khác sợ anh, còn chưa từng gặp qua anh sợ ai.

Hứa Kỳ:……

Lúc này, những diễn viên khác liên tục trình diện, hai người mới kết thúc đề tài này, nhưng trong lòng Thẩm Du vẫn có chút không thoải mái, cô rất khó chịu khi thấy tình cảm Thẩm Tiêu đối với cô bị người khác ghét bỏ.

Hứa Kỳ cũng cảm thấy bản thân vượt rào, thái độ đối với cô sau đó càng thêm dịu dàng, cho dù trạng thái của cô không tốt lắm, cũng không nói gì cô, ngược lại người khác phạm sai lầm, anh đều nghiêm túc trách mắng .

Lúc nghỉ ngơi, có nữ đồng học ngồi ở bên cạnh Thẩm Du, nhỏ giọng nói chuyện phiếm, oán giận nói: “Hứa Thật ra là quá bất công, cậu làm sai, anh ta chỉ dịu dàng nói làm thêm một lần nữa. Còn tụi này làm sai, thì anh ta xách từng người một ra chửi. Hừ, đối đãi khác biệt cũng quá rõ ràng, nếu không phải nghe nói anh ta đã có bạn gái, tụi này còn tưởng rằng anh ta yêu thầm cậu!”

Thẩm Du vội vàng nhỏ giọng quát bảo ngưng lại: “Mấy lời này cậu đừng nói bậy, nếu bị bạn gái của Hứa sư huynh nghe được sẽ rất khó chịu.”

Đối phương nói: “Cũng không biết bạn gái anh ta trông như thế nào, vẫn luôn có nghe nói, nhưng hình như chưa từng có ai gặp qua, cũng không thấy cô ta tới tìm Hứa Kỳ.”

Thẩm Du:……

Cũng quá thần bí rồi.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hiện tại người trẻ tuổi yêu đương, còn không phải là cho mọi người khắp thiên hạ đều biết hay sao? Giống như ông anh nhà cô vậy, cầm tờ ảnh hai người chụp chung trong bóp tiền, nhìn thấy ai cũng đưa ra khoe.

Bên này cô vừa mới nghĩ xong, Thẩm Tiêu bên kia đã hung hăng hắt xì hai cái, làm mấy ông chủ tịch ngồi chung bàn giật cả mình, vui tươi hớn hở mà trêu chọc anh: “Em trai Thẩm à, em đắc tội với nhiều người, cho nên bọn họ đều ở sau lưng mắng em rồi đó.”

Thẩm Tiêu xoa xoa mũi, cười nói: “Vậy tốt nhất đừng để tôi biết.”

Đám chủ tịch này hẹn ra tới đánh golf, vừa đánh, vừa nói chuyện phiếm, không khí cũng không tệ lắm. Bởi vì gần đây Thẩm Tiêu đều rất bình thường, cũng không phát bệnh, đám chủ tịch âm thầm cảm thấy anh dễ nói chuyện hơn trước nhiều.

Một ông chủ tịch nào đó nói với Thẩm Tiêu: “Nghe nói chủ tịch Thẩm muốn tổ chức sinh nhật, tôi đành phải da mặt dày, muốn một tấm thiệp mời.”

Thẩm Tiêu dọn xong tư thế, tiêu sái quơ gậy, sau đó mới quay đầu lại nói: “Tôi không chuẩn bị thư mời, nếu cảm thấy có chút giao tình với Thẩm Tiêu tôi đây, vậy cứ tới đi.”

Chủ tịch Khú năm nay gần 50, dáng người béo phì, đầu hơi giống Địa Trung Hải, ha ha cười nói: “Thằng nhóc này, nói chuyện vẫn đáng đánh như vậy.”

Người khác lại sôi nổi cười nói: “Chủ tịch Thẩm mới thật tình sao?!”

Công lực nịnh bợ này còn cao hơn nhiều so với thư ký Đỗ.

Theo sau nghe có người nói: “Lần này chủ tịch Thẩm hợp tác với Lê thị, chắc là nhà họ Lê cũng sẽ cho người đến tham dự, không biết Lê lão gia tử có xuất động hay không?”

Một người khác nói: “Nếu ngay cả Lê lão gia tử đều ra tới, vậy cũng thật khó lường, ông ta đã ở ẩn nhiều năm như vậy...”

Có người nói: “Đừng nói ở ẩn ghê vậy, ai không biết hiện tại Lê thị vẫn dựa ông già đó chống đỡ.”

“Vậy nếu ông già đó đến tham dự sinh nhật của chủ tịch Thẩm, thật đúng là muốn nâng chủ tịch Thẩm lên trời.”

Nhưng mà lời này vừa ra tới, trong lòng mọi người lại nghĩ đến một từ khác: “Phủng sát.”

[*Phủng sát: Theo từ điển Hán ngữ, là bề ngoài tán dương khích lệ hoặc thổi phồng quá mức khiến người tự mãn kiêu ngạo, dẫn đến đình trệ thụt lùi, thậm chí làm cho người kia sa đọa, thất bại. Nói chung là, nâng niu, trân trọng rồi sau đó giết không khoan nhượng.]

“Thật đúng là quá đề cao tôi, ông già đó lớn tuổi rồi, nên ở nhà dưỡng lão, tôi cũng không dám làm phiền ông ta đến tham gia tiệc riêng.” Tuy rằng Thẩm Tiêu nói chính là lời khách sáo, nhưng biểu tình lại là kiêu ngạo, vừa thấy là không có thành ý.

Mọi người nghe xong cũng cười ha ha: “Thì ra còn có chuyện cậu em không dám làm, thật đúng là hiếm lạ.”

Thẩm Tiêu cười lạnh, cũng không nói gì nữa.

Đánh xong một ván, đám chủ tịch quay trở lại khu khách sạn nghỉ ngơi, ngồi xuống uống uống trà tâm sự. Thật ra, mục đích hẹn ra tới, cũng không thật sự vì chơi bóng mà chủ yếu vẫn là nói chuyện làm ăn, rất nhiều hợp đồng đều hẹn chơi như thế này rồi ngồi tán gẫu một chút, là hoàn thành.

Tuy tính cách của Thẩm Tiêu khó ở chung, nhưng anh rất có tài kinh doanh buôn bán, ánh mắt cũng có thể nói là độc ác. Chỉ cần là thứ anh nhắm vào, thì đều có thể kiếm tiền.

Cho nên, phần lớn có thể chịu đựng tính tình của Thẩm Tiêu, còn nguyện ý lui tới, giống nhau đều là thật sự bội phục năng lực của anh, cũng nguyện ý hợp tác làm ăn chung với anh.

Dần dà, sẽ hình thành một vòng bạn bè cố định. Mà có một số người bạn của Thẩm Tiêu là nhân vật lợi hại, đa phần đều là thanh niên *tài tuấn, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đều là có bản lĩnh thật sự. Bởi vì tính cách khác người, ngược lại có thể hòa thuận ở chung với nhau.

[*Tài tuấn: có năng lực và đẹp trai.]

Lê Viễn Huy muốn gia nhập vào vòng bạn bè của anh, điều anh ta nhìn trúng chính là mặt này. Khác với đám nhà giàu cha truyền con nối kia, phần lớn bọn họ đều là thanh niên tuổi trẻ đầy hứa hẹn, không thể biết trước tương lai.

Thẩm Tiêu tìm vị trí ngồi xuống, theo thói quen ném bóp tiền và di động lên trên bàn, ngồi như vậy mới thoải mái. Anh mới vừa lấy bóp tiền ra tới, bị người có ánh mắt sắc bén nhìn thấy, trêu chọc ngay: “Là thời đại nào rồi mà chủ tịch Thẩm vẫn còn sử dụng bóp tiền. Hiện tại ra cửa không phải chỉ cần di động quẹt mã QR là xong sao?”

Thẩm Tiêu nghiêng sườn mặt liếc người đó, mang theo vài phần đồng tình mà lắc đầu, nói: “Vừa thấy là biết anh chưa từng được tặng vào ngày Lễ Tình Nhân, không nhận được quà đều là kẻ đáng thương.”

Đối phương:……

Bên cạnh có người cười vang: “Đúng vậy, chủ tịch Địch thay đổi bạn gái liên tục, còn không phải là kẻ đáng thương không nhận được quà vào Lễ Tình nhân sao?”

Chủ tịch Địch bị trêu chọc như vậy, tỏ vẻ không phục, truy hỏi Thẩm Tiêu: “Như thế nào, chẳng lẽ đây al2 quà bạn gái tặng?”

Thẩm Tiêu nhướng mày, tươi cười tiện vô cùng, duỗi tay cầm lấy bóp tiền của mình lật qua lật lại, đắc ý mà nói: “Bạn gái tặng đó.”

“Ái chà, có bạn gái ghê gớm lắm sao! Tôi còn có một đống bạn gái đây này, lấy tới cho tôi xem xem, bên trong khẳng định còn có tấm ảnh gì đó.” Chủ tịch Địch là người biết chơi nhất trong đám này, tính cách khá trăng ho bay bướm. Tuy từng bị Thẩm Tiêu sửa chữa qua vài lần, nhưng vẫn luôn nhớ ăn không nhớ đánh.

Thẩm Tiêu hừ lạnh, đánh tay anh ta hất ra, ghét bỏ nói: “Tay ông dơ gần chết, đừng chạm vào đồ của tôi.”

Chủ tịch Khúc tuổi lớn nhất trong đám, nhìn thấy anh cẩn thận bảo bối như thế, cũng tới hứng thú: “Tay tôi rất sạch sẽ, lấy tới tôi nhìn xem, rốt cuộc là người con gái ra sao mà có thể thu phục con sói hung tàn như cậu.”

Lúc này Thẩm Tiêu, thật ra rất muốn khoe bảo bối nhà mình cho mọi người chiêm ngưỡng, vừa mới vỗ rớt tay của chủ tịch Địch, anh đã hối hận. Cho nên lại đưa bóp tiền cho chủ tịch Khúc, có vẻ gấp chờ không nổi.

Chủ tịch Khúc mở bóp tiền ra vừa thấy, không thể không vui vẻ ra mặt: “Đây không phải bé con nhà cậu sao? Lần trước đã từng khoe qua rồi mà.”

Mọi người vẫn còn nhớ như in tình huống Thẩm Tiêu khoe bé con nhà mình, phải nói là ấn tượng vô cùng khắc sâu. Người khác phơi bé con, là thật sự bé con, tên này lại trực tiếp khoe em gái, quả thực chính là quấy rối!

Những người khác cũng thò qua tới xem, tấm tắc nói: “Chủ tịch Thẩm cũng thật cuồng em gái, không thể nghi ngờ, lúc nào cũng muốn khoe.”

Thẩm Tiêu nhướng mày: “Cuồng em gái khỉ gì, đây là bạn gái của tôi.”

Mọi người:……

“Không phải lần trước cậu giới thiệu đây là em gái của mình sao?” Có người không hiểu nghi ngờ lên tiếng.

“Thì sao? Trên đời này có luật nào cấm không thể biến em gái thành bạn gái?” Anh nói vô cùng kiêu ngạo.

Mọi người:……

May mà mọi người đều biết cô em gái này được nhặt về từ bãi rác. Nếu không biết, sợ là nghe xong mấy câu này của anh ta sẽ bị hù chết!

Sau khi ngạc nhiên qua đi, mọi người đều vui vẻ cười ha ha, tranh nhau lên tiếng: “Giỏi lắm, người ta gọi hành động của cậu là gặm thỏ gần hang!”

“Lợi hại, nhặt cô em gái nuôi từ thuở nhỏ, nuôi lớn lại biến thành vợ, hiểu tận gốc rễ, còn không sợ bị đàn bà lừa gia sản, thật sự quá giỏi!”

“Đúng vậy, đừng giống như tôi, bởi vì đàn bà ham lợi mà đã ly hôn hai lần, thiếu chút nữa phá sản!”

Thẩm Tiêu được thay phiên ca ngợi, trong lòng vui hết biết, thật vất vả mới cướp bóp tiền về, lại nhìn chằm chằm ảnh chụp hết nửa ngày, mới nói: “Mấy người cũng chỉ có thể hâm mộ ghen tị hận thôi.”

“Nói, em gái nhà cậu hình như còn rất nhỏ, đã trưởng thành chưa mà động vào vậy, người ta tự nguyện hay là bị cậu cưỡng ép vậy?!”

“Lăn! Bé con nhà tôi yêu tôi lắm, mấy người có biết đâu, hứ!”

Mọi người:……

Nghĩ thầm: Thì ra Đại Ma Vương nói chuyện yêu đương cũng sẽ tràn ngập màu hồng, cũng thật làm bọn họ không quen chút nào!

Đoàn người lại ngồi nói chuyện một lát, chủ tịch Khúc kiến nghị ăn cơm chiều tại khách sạn, có người còn kiến nghị vào thành phố tìm câu lạc bộ vui chơi một trận.

Thẩm Tiêu nghe xong, trực tiếp đứng lên, nói: “Mấy ngươi cứ chơi, tôi phải đi về.”

Chủ tịch Khúc hỏi: “Trở về sớm như vậy? Lại về Thẩm thị làm việc tiếp nữa sao?”

Thẩm Tiêu thu hồi bóp tiền và di động: “Về nhà ăn cơm với bé con nhà tôi, thú vị hơn ngồi chung với đám đàn ông thúi nhiều.”

Nhiều người tức giận hét lên: “Chúng ta thúi chỗ nào!”

Thẩm Tiêu tự lái xe chạy về trung tâm thành phố, Thẩm Du còn chưa có tập luyện xong, anh ngừng xe bước lên. Hiện tại anh đã thành khách quen của phòng tập luyện, mọi người nhìn thấy anh thỉnh thoảng có mặt trong phòng tập đã tập mãi thành thói quen.

Nhưng mà vì có mặt của anh, cho nên mọi người sẽ thật cẩn thận bảo trì khoảng cách với Thẩm Du, miễn cho bị ngộ thương!

Ngày thường Thẩm Tiêu lên lầu, Thẩm Du vẫn tập luyện, nhiều nhất chỉ chào hỏi một cái, bảo anh ngồi ở trên sô pha chờ. Nhưng tình huống hôm nay lại không giống như ngày thường.

Thẩm Du thấy anh, cũng xin nghỉ ngơi mười phút, sau đó chạy tới ngồi gần Thẩm Tiêu: “Anh, không phải anh nói chiều nay đi đánh golf sao?”

Thẩm Tiêu nhướng mày: “Đánh xong, về sớm.”

“Là đặc biệt trở về sớm đợi em sao?” Cô cười hì hì hỏi.

Bởi vì nụ cười của cô quá mức tươi mát, làm Thẩm Tiêu trong lúc nhất thời cảm thấy có chút không chân thật, không thể không nhíu mày đánh giá: “Sao vậy?”

“Anh nói nhanh đi, có phải hay không?”

“Đúng vậy.” Còn cần để hỏi nữa hay sao, gần đây toàn là anh đến đón đưa, phải chừa thời gian để rước con bé về nhà, còn thưởng thức việc đút con bé ăn nữa.

Thẩm Du cảm thấy mỹ mãn gật gật đầu, ôm cánh tay của anh, ngẩng đầu, hôn một cái ở trên má của anh: “Anh thật tốt!”

Thẩm Tiêu:!!!!

Đây là lần đầu tiên con bé chủ động hôn anh!!!

Mẹ nó, cảm giác thật sự quá tuyệt vời, vì thế anh chường một bên má còn lại: “Bên này cũng muốn.”

Thẩm Du:……

Được một tấc lại muốn tiến một thước, chính là nói về anh ta.

Nhưng việc này là cô tự mình dẫn đầu, cũng không có cách nào, Thẩm Du chỉ đành căng da đầu, lại hôn má bên kia.

Nghĩ nghĩ, cô nói: “Anh có muốn ăn chút trái cây không, trong tủ lạnh nhỏ còn có một ít, là em mua đó.”

Thẩm Tiêu gật đầu, trong lòng lại càng thêm cảm thấy không thích hợp.

Bé con ngày thường cũng rất đáng yêu, nhưng tuyệt đối không có chủ động nhiệt tình như hôm nay.

Hành động này có hơi khác thường à nha!

Con bé chính là cố ý có hành động thân mật với anh trong phòng tập luyện có nhiều người như vậy.

Con bé muốn làm cho ai xem?

Nhưng rõ ràng con bé còn chưa có đồng ý quen anh...?

Thẩm Tiêu cảm thấy, tâm tư hôm nay của bé con có chút khó đoán, nhưng điều duy nhất anh có thể khẳng định chính là, anh vô cùng vui vẻ phối hợp với hành động của con bé.

Vì thế, chờ cô bưng tới một dĩa trái cây đã gọt xong, Thẩm Tiêu cũng không tiếp nhận, mà là duỗi tay ra ôm cô, kéo cô ngồi ở trên đùi của mình.

Sau đó nói ở bên tai Thẩm Du: “Lái xe chạy cả một đoạn đường dài, tay mỏi quá, em đút anh đi.”

Thẩm Du:……

Tuy rằng hành động vừa rồi là cô cố ý, nhưng cô không có muốn biểu diễn đến trình độ này, đút ăn trước mặt mọi người, thật là cảm thấy thẹn quá đi!

Cô làm không được!

Vì thế kháng nghị: “Em còn nhảy suốt mấy tiếng nè, tay chân, toàn thân đều mỏi!”

Thẩm Tiêu xấu xa mà cười nói: “Ok, vậy anh đút em ăn.”

Thẩm Du:……

Thẩm Tiêu nói xong, cầm lấy nĩa nhỏ, đâm một miếng táo, đưa tới bên miệng cô, dỗ: “Tới, ăn một miếng.”

Sắc mặt Thẩm Du nháy mắt đỏ lên, luống cuống tay chân mà đẩy anh ra: “Anh tự ăn, em còn phải tập luyện nữa, sắp xong rồi!”

Cuối cùng cô chạy trối chết, trở lại sân tập luyện.

Màn hỗ động mới vừa rồi của hai người đã bị mọi người thu hết vào đáy mắt, tất cả đều mang vẻ mặt ái muội mà lén cười cô, chỉ có mình Hứa Kỳ là sắc mặt không tốt lắm, vỗ tay ý bảo mọi người tiếp tục.

Tuy Thẩm Du trở lại sàn tập, nhung cảm xúc còn chưa có bình phục, tim đập thình thịch chứng tỏ rung động, lại nhịn không được dùng khóe mắt nhìn lén Thẩm Tiêu.

Người này quả thực chính là một ngọn núi lửa, không cẩn thận trêu chọc một chút, đã thiếu chút nữa bị anh ấy cắn nuốt.

Thẩm Tiêu đã chiếm đủ tiện nghi, vừa cầm dĩa trái cây, vừa ăn, dù bận vẫn ung dung nhìn cô tập luyện.

Anh cảm thấy bé con bị chọc đến mặt nhỏ đỏ bừng thật là đáng yêu đến chết được.

Vẫn luôn ngồi chờ đến lúc Thẩm Du tập luyện xong, Thẩm Tiêu mới dẫn cô rời đi, trên đường mới nói: “Tối nay ăn ở bên ngoài, chú Lý đi đánh bài không có làm cơm.”

“Em cũng nhận được tin nhắn từ chú ấy, còn tưởng trở về có sủi cảo nóng ăn.” Thẩm Du nói.

“Anh dẫn em đi ăn ngon.”

Lúc sau, hai người đến một nhà hàng Trung, bởi vì ăn qua vài lần, Thẩm Du rất thích món ăn ở đây, Thẩm Tiêu nhớ kỹ, ngẫu nhiên sẽ chở cô đến đây ăn.

Lần này, Thẩm Tiêu vẫn đặt phòng riêng, sau khi lên lầu, Thẩm Du giao áo khoác và ba lô vào trong tay Thẩm Tiêu, chạy chậm đến toilet.

Kết quả đang rửa tay, thì nhìn thấy một người từ buồng kế bên ra tới, ánh mắt hai người chạm vào ở trong gương, nháy mắt đều nhíu mày.

Hết chương 75

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)