TÌM NHANH
XUYÊN THÀNH EM GÁI VAI ÁC
Tác giả: Tuyết Mặc
View: 3.863
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 84: Đè nén ấp ủ
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình

 

Thẩm Du ngủ một giấc rất sâu, lúc tỉnh lại, phát hiện tay chân bủn rủn, lật người cũng phải dùng hết sức, như là người thực vật mới tỉnh dậy.

Trong khoảng thời gian này áp lực rất lớn, lượng vận động cũng nhiều, tối hôm qua mở màn viên mãn thành công, làm cô thở phào nhẹ nhõm. Sau khi chào mạc, cô cũng đã tiến vào trạng thái mơ màng sắp ngủ.

Ngủ suốt một đường, ngủ về đến nhà, bị Thẩm Tiêu ôm lên lầu vào phòng, anh ấy đánh thức cô, kêu dậy vệ sinh sạch sẽ rồi ngủ. Cô cố gắng lắm mới bước vào phòng tắm tắm rửa sơ, sau đó nhào lên giường ngủ quên mất trời đất.

Chờ mở to mắt, đầu óc còn đang trong quá trình khởi động, quay đầu nhìn thấy Thẩm Tiêu đang ghé vào mép giường, hồi ức mới dần dần tụ lại.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô đã có màn biểu diễn đầu tiên vô cùng thành công, nhưng trước lúc lên sân khấu biểu diễn, Thẩm Tiêu lại thiếu chút nữa cưỡng bức cô ở trong nhà kho rạp hát, chỉ là sau đó anh ấy lại nhịn xuống.

Lúc ấy cô quyết định, sau khi trở về nhất định phải nói chuyện rõ ràng với Thẩm Tiêu.

“Anh…”

Thẩm Tiêu đang ghé vào mép giường chuyên chú chơi đùa với ngón tay của cô, cũng không biết đã ngồi đó chơi bao lâu, nghe được giọng của cô, nâng mắt nhìn, lười biếng mà cười nói: “Đã tỉnh, nếu em còn chưa tỉnh chắc anh đã ôm em đi bệnh viện rồi.”

“Anh có kêu em dậy sao?” Thẩm Du tỉnh ngủ nên giọng có hơi khàn khàn, nghe tới như là đang làm nũng.

Thẩm Tiêu cười cười, ý bảo cô nhìn tay mình.

Thẩm Du cúi đầu nhìn, phát hiện Thẩm Tiêu đang móc lấy ngón tay cô, sau đó nhẹ nhàng đong đưa, hai chiếc lắc tay giống y nhau, nhìn kiểu dáng là biết dành cho các cặp đôi yêu nhau.

Thẩm Du:……

Anh gọi như vậy, sợ là vĩnh viễn cũng kêu không tỉnh.

“Em đi rửa mặt đây.” Cô giãy giụa ngồi dậy, gãi gãi tóc dài ngủ đến rối tung.

Thẩm Tiêu gật đầu, đứng lên khom lưng hôn một cái lên trán cô: “Vậy nhanh lên, đã có cơm trưa rồi, hôm nay chú Lý chuẩn bị rất nhiều món mà em thích ăn.”

Cử chỉ mềm mại dịu dàng, vẫn là anh trai mà Thẩm Du quen thuộc kia. Nhưng trải qua chuyện tối hôm qua, cô đã rõ, giữa bọn họ có một rắc rối rất lớn. Thẩm Tiêu không có bình tĩnh nhẹ nhàng như mây bay giống vẻ ngoài, nhưng sâu bên trong lại có vấn đề.

Không phải vấn đề này xảy ra ở trên người nào đó, mà là cả hai người.

Cô thấy hai người rất cần thiết nói chuyện rõ ràng với nhau.

Nghĩ như vậy, cô nói: “Anh, chúng ta nói chuyện đi.”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thẩm Tiêu lười biếng vươn vai, thoải mái trả lời: “Muốn nói cái gì đều được, nhưng phải ăn cơm trước, mau rời giường đánh răng rửa mặt đi.”

Nói xong, anh cũng không dính cô nữa, xoay người rời đi.

Thẩm Du ngồi yên ở trên giường một hồi, mới xoa xoa mặt bước xuống giường.

Chờ cô tinh thần thoải mái đi xuống lần, chú Lý vừa vặn dọn cơm trưa lên bàn, Thẩm Tiêu ngồi ở trước bàn ăn chơi di động, cái di động đó nhìn rất là quen mắt.

Ánh mắt đầu tiên chú Lý nhìn thấy Thẩm Du, vui tươi hớn hở mà khen cô: “Tiểu thư, tối hôm qua con diễn thật là đẹp mắt! Nhảy cũng đẹp, chú không biết con biết nhảy múa đó nha! Là vào đại học mới học sao?”

Thẩm Tiêu cười nhẹ: “Chú biết con bé diễn cái gì mà khen dữ vậy?”

Chú Lý trả lời: “Tuy rằng xem không hiểu lắm, nhưng chú cảm thấy tiểu thư diễn tốt nhất ở đó!”

Chú Lý luôn luôn ngốc nghếch thổi phồng tiểu thư nhà mình, hay còn có tên gọi khác, chính là fan cuồng.

Với chú dù sao tiểu thư nhà mình làm cái gì cũng đều là tốt nhất.

Thẩm Du đi qua ngồi vào bên cạnh Thẩm Tiêu, hỏi: “Di động của em đẹp lắm sao?”

Thẩm Tiêu không hề có nửa điểm hổ thẹn, nói: “Cũng được, mấy nhóm chat trên WeChat rất sinh động, bọn họ đang nói đêm nay đi ra ngoài ăn lẩu, em có đi không?”

Thẩm Du lắc đầu, nói: “Anh cự tuyệt giúp em, em không muốn đi.”

Thẩm Tiêu hỏi: “Tại sao không đi?”

Thẩm Du không có trả lời, quay đầu nhìn kỹ anh, nói: “Tối hôm qua anh không ngủ được đúng hay không? Xuất hiện quầng thâm mắt rồi kìa.”

Thẩm Tiêu nhướng mày, cũng không phủ nhận: “Không phải chỉ tối hôm qua, mà là gần đây giấc ngủ của anh đều không được tốt lắm.”

“Là… Bởi vì em sao?!” Thẩm Du do dự hỏi.

“Tối hôm qua anh tức giận như vậy...”

Thẩm Tiêu vỗ vỗ đùi, ý bảo cô ngồi lên, Thẩm Du giật mình ngạc nhiên một chút, vẫn là đứng dậy ngồi, một bàn tay ôm cổ anh, nhỏ giọng nói: “Anh lại cho em thêm chút thời gian được không? Em nghĩ xong rồi, chờ diễn xong vở kịch này, em sẽ không đi đâu nữa hết.”

Thẩm Tiêu hôn mặt cô, hỏi: “Còn diễn mấy đêm nữa?”

“Bước đầu dự tính hình như là mười mấy đêm, nếu là hưởng ứng tốt, khả năng sẽ thêm suất diễn.” Thẩm Du trả lời.

Thẩm Tiêu nghe xong, khép hờ mắt thưởng thức ngón tay của cô, trong mắt hiện lên ánh sáng chết chóc, nhưng lại thực mau bị anh giấu đi.

Ngay từ đầu, khi biết tin cô diễn kịch, đúng thật là anh chỉ cho rằng bọn họ diễn chơi chơi ở trong trường học, diễn một lần là xong. Thẳng cho đến ngày sinh nhật của mình, anh nghe Thẩm Du nói mới biết được.

Vở kịch tồi tàn đó phải diễn cả tuần lễ, hiện tại con bé lại trực tiếp nói cho anh còn có mười mấy suất diễn… Như vậy là hơn nửa tháng…

Thẩm Tiêu cảm thấy không cần nghĩ cách buộc bé con ở nhà chi cho nhức đầu, cách tốt nhất chính là giết chết Hứa Kỳ.

“Suất diễn nhiều như thế, vậy chẳng khác nào em phải bay khắp nơi sao?” Anh dùng giọng mềm mại dịu dàng hỏi.

Thẩm Du lắc đầu: “Em đã xem lịch trình, không có quá dày đặc, rốt cuộc phần lớn người trong đoàn kịch đều là sinh viên.”

Thẩm Tiêu cong khóe miệng cười nhạt.

Thẩm Du nghĩ nghĩ, nói: “Anh, chúng ta nói chuyện đi.”

“Ăn cơm trước.” Thẩm Tiêu lờ đi.

Nhìn một bàn phong phú đầy thức ăn, Thẩm Du cũng chỉ có thể gật đầu, cười nói: “Anh kêu em ngồi ở đây, như vậy anh ăn bằng cách nào?”

Thẩm Tiêu trả lời: “Anh muốn đút em ăn.”

Chú Lý đã quen với hình ảnh shai người dính như sam, sau khi ngồi xuống bình tĩnh mà cầm bát cơm, nghĩ nghĩ, nói: “Tiểu thư, đoàn kịch có quay lại hay là đĩa nhựa gì đó hay không? Chú ta có thể mang về chậm rãi xem.”

“Chắc là có, để con hỏi bọn họ.”

“Ừ, con nhớ rõ nhất định phải hỏi đó, chú rất thích nhìn con nhảy!”

Thẩm Tiêu đút cô một miếng cá hấp, nghĩ nghĩ, nói: “Em học nhảy mấy năm rồi mà nhìn ra dáng ra hình lắm.”

Thẩm Du chớp chớp mắt, lựa lời mà nói: “Lúc lên đại học, Hứa Kỳ còn mời thầy cô chuyên về vũ đạo tới chỉ dạy, cho nên mới nhảy đẹp đến như thế.”

Thẩm Tiêu gật đầu, cũng không truy hỏi nữa.

Cơm nước xong, hai người dời trận địa đến phòng khách, trong lòng Thẩm Du tràn ngập tâm sự, thoạt nhìn đứng ngồi không yên, lâu lâu lại nhìn lén Thẩm Tiêu.

Thẩm Tiêu biết rõ cô có chuyện muốn nói, cũng không nóng nảy, đứng dậy vào bếp bưng ra một dĩa nho, đút cô ăn từng trái một.

Thẩm Du vừa được đút ăn no một bụng, hồi nãy cô ăn rất nhiều thịt cá, giờ lại được đút ăn nho, cô có cảm giác bản thân gần giống cá vàng, no căng ngửa bụng mà chết. Không thể nhịn được nữa, cô hung dữ quát: “Thẩm Tiêu!”

Thẩm Tiêu ngây ngẩn cả người, cô cho rằng bản thân mình đã rất hung dữ, nhưng cô nào biết, miệng cô được anh nhét đầy quả nho, hai bên má phình phình, cộng với hành động này của cô, chỉ làm cô như con hamster đáng yêu trong mắt anh thôi.

 Trái tim Thẩm Tiêu mềm hơn phân nửa, đợi cô nhai nhai ăn xong nho mới hỏi: “Được rồi, em muốn nói cái gì?”

Thẩm Du vội vàng nói: “Nói chuyện về tối hôm qua.”

Thẩm Tiêu cũng không hàm hồ, nói thẳng: “Anh không thích nhìn thấy thằng đàn ông khác chạm vào em.”

Thẩm Du:……

“Đó chỉ là yêu cầu trong kịch bản, hơn nữa tụi em cũng chỉ chạm chạm thôi, xuyên suốt vở kịch đều không có hành động nào vượt quá mức, tối hôm qua anh cũng nhìn thấy rồi đó.”

Thẩm Tiêu gật đầu: “Đúng vậy, có thấy, phát hiện không nghiêm trọng như trong tưởng tượng của anh.”

Thẩm Du nhíu mày, cuộc nói chuyện này nghe tới thực bình thường, thái độ của Thẩm Tiêu cũng vô cùng tốt, thẳng thắn thành khẩn không làm ra vẻ, vô cùng dễ nói chuyện, nhưng cô chính là cảm thấy có nơi nào đó rất lạ.

Cô quay đầu nhìn anh, nhìn đến nghiêm túc cẩn thận, nhưng nhìn tới nhìn lui, trừ bỏ quầng thâm mắt tương đối rõ ràng ra cũng không nhìn ra chỗ nào kỳ lạ.

“Anh, quan điểm của em có khả năng không giống anh. Em cảm thấy, hai người ở chung, nên cho đối phương đủ tự do và tín nhiệm, như vậy mới có thể tránh xảy ra nhiều vấn đề hiểu lầm ngoài ý muốn, anh thấy sao?”

Thẩm Tiêu nâng mày, lại nhét một quả nho vào miệng cô: “Ừ, anh đồng ý với quan điểm của em.”

Thẩm Du:……

Sao phối hợp quá vậy!!

Cô cười cười, nói: “Anh, anh thật tốt, trước đó anh nói muốn thay đổi, em còn không tin tưởng mấy, nhưng hiện tại em tin. Anh thật sự có thể nói được làm được, tối hôm qua anh tức giận như vậy, em còn cho rằng anh muốn nổi trận lôi đình, nhưng cuối cùng anh cũng nhịn xuống.”

Thẩm Du duỗi tay ôm bờ vai của anh, chủ động hôn anh, nói: “Anh chính là bạn trai tốt nhất trên thế giới.”

Thẩm Tiêu ôm cô, được một tấc lại muốn tiến một thước, anh gia tăng thêm nụ hôn này.

Di động nằm trên bàn trà đột nhiên rất vô duyên mà vang lên, hai người trên sô pha đang hôn đến khó khăn chia lìa, căn bản không tính toán nhận cuộc gọi.

Nhưng điện thoại như chống lại bọn họ, bọn họ hôn bao lâu, thì nó vang lên bấy lâu, cho dù tự động cắt đứt, cũng sẽ lập tức vang lên nữa.

Cuối cùng, thật sự bị ồn ào đến hết cách, Thẩm Du gian nan mà đẩy Thẩm Tiêu ra, liếm liếm môi bị hôn đến sưng lên: “Em xem ai gọi cái đã.”

Thấy cô ngồi dậy, Thẩm Tiêu chưa đã thèm mà mò lại gần, há miệng ngậm vành tai của cô, hàm hồ mà nói: “Đập nát nó đi.”

Thẩm Du không để ý tới lời nói tàn nhẫn của anh, sờ di động trên bàn trà, sau đó chuyển cuộc gọi: “Hứa sư huynh, buổi tối… Em không đi, mọi người chơi vui vẻ.”

Đầu bên kia, Hứa Kỳ còn đang lải nhải nói cái gì đó, Thẩm Du cầm di động nửa ngày chen vào không lọt một chữ.

Thẩm Tiêu còn muốn hôn tiếp, anh chờ đến không kiên nhẫn, bực mình giật lấy di động, nói với người đầu dây bên kia: “Có thể dẫn bạn trai theo thì con bé đi.”

Hứa Kỳ còn đang tận tình khuyên bảo Thẩm Du đến tham gia tiệc, kết quả thình lình bị Thẩm Tiêu cắt ngang, đột nhiên cà lăm lên: “Dạ… Chú… Dạ, có thể.”

Thẩm Tiêu hừ cười một tiếng, dứt khoát nhanh nhẹn mà kết thúc cuộc gọi.

Thẩm Du bị cử chỉ bá đạo của anh dọa tới rồi, kinh ngạc hỏi: “Anh cũng muốn đi?”

Thẩm Tiêu gật đầu: “Anh thấy đây cũng là một cách giải quyết trung hòa, không ảnh hưởng vòng bạn bè của em, cũng sẽ không làm anh quá lo lắng.”

Trong lúc nhất thời, Thẩm Du còn chưa nghĩ được lý do cãi lại.

Hứa Kỳ dù sao cũng là con cháu tài phiệt, ngày thường tiêu tiền không chút nào nương tay, hiện tại lại có danh mục, càng khẳng khái ra tiền, mời tất cả nhân viên đến nhà hàng hải sản. Ước chừng ngồi vài cái bàn lớn.

Thẩm Du là nữ chính, không đến rất kỳ, cho nên Hứa Kỳ mới nghĩ ra cách oanh tạc bằng di động, cuối cùng cũng mời được người tới. Chỉ là phía sau có thêm một người nhà, điều này làm Hứa Kỳ cười không nổi.

Mối quan hệ giữa Thẩm Tiêu và Thẩm Du thay đổi từ anh em thành người yêu, ngay từ đầu có rất nhiều người đều sẽ cảm thấy kỳ lạ, nhưng thấy thái độ của hai người bằng phẳng tự nhiên, cũng không nói thêm gì nữa.

Chỉ là sửa lại xưng hô với Thẩm Tiêu, trước kia nhắc tới anh, đều sẽ là anh trai của Thẩm Du, hiện tại nhắc tới anh, thì sẽ là bạn trai của Thẩm Du, cảm giác như động vật tiến hóa.

Chỉ có duy nhất Hứa Kỳ là không thích nhắc tới Thẩm Tiêu.

Bữa tiệc đang diễn ra rất vui vẻ, giữa chừng Hứa Kỳ đi WC, ra tới thì nhìn thấy Thẩm Tiêu đang đứng ở khu hút thuốc, Hứa Kỳ gật đầu chào rồi muốn xoay người đi vào phòng, không ngờ mới vừa bước ra một bước, đã bị Thẩm Tiêu gọi lại: “Bạn học Hứa, đừng có đi gấp như thế, lại đây hút điếu thuốc đi.”

Hứa Kỳ trả lời: “Dạ con không biết hút thuốc.”

Thẩm Tiêu hừ một tiếng: “Vậy lại đây hút khói thuốc, chú có lời muốn nói với cháu trai đây.”

Hứa Kỳ:……

Hết chương 84

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)