TÌM NHANH
XUYÊN THÀNH EM GÁI VAI ÁC
Tác giả: Tuyết Mặc
View: 6.866
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 96: Kêu nam chủ tới làm phụ việc
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình

 

Mưa suốt buổi sáng đến giữa trưa mới ngừng, trong không khí vẫn còn chen đầy hơi nước, trong nhà ngoài sân, nơi nơi đều ẫm ướt.

Nghe nói muốn đốn củi, Thẩm Tiêu buồn bực vài giây, nhưng vẫn lấy ra nhiệt tình, dọn ra một đống gỗ đến giữa sân, lấy rìu, thử thử, sau đó tự an ủi: Đốn củi là loại thể lực sống, chắc là không làm khó được anh.

Thẩm Du trốn ở trong góc cửa lớn nhìn lén ra bên ngoài, thấy anh ra dáng ra hình đặt khúc gỗ lên cọc, sau đó giơ rìu lên cao cao bổ xuống.

Sức lực Thẩm Tiêu thật sự rất lớn, anh đã từng có thể dễ dàng nâng một người đàn ông cao lớn như Từ Túc lên cao, làm một đám người dọa chết khiếp.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chắc đốn củi chỉ là chuyện nhỏ với anh.

Ngay lúc Thẩm Du ở trong lòng lén cổ vũ cho anh, chỉ thấy anh nhanh chóng bổ rìu xuống. Kết quả, bổ không trúng, rìu trực tiếp chém thẳng xuống cọc gỗ, bởi vì lực quá lớn, trong lúc nhất thời anh không nhổ ra được.

“Phì……” Thẩm Du nhìn rất buồn cười, che miệng cười trộm.

Viên Duyệt về phòng thay đổi quần áo đi ra tới, cũng nhìn lén chung với cô, ngay sau đó nhỏ giọng kêu lên: “Oa, người đàn ông của chị thật mạnh! Có phải có tám khối cơ bụng hay không?”

Thẩm Du nghiêng sườn mặt liếc cô: “Người đàn ông của em là nam chủ, dáng người, tướng mạo mới là tuyệt nhất.”

Viên Duyệt lắc đầu, vẻ mặt ghét bỏ: “Nhìn vậy thôi chứ đừng có lầm, Tư Đồ Dật chính là con sói háo sắc, nếu không phải từng xem qua nội dung, em còn hoài nghi không biết có phải bản thân xuyên vào một quyển 21+ hay không. Cả ngày gặp mặt cũng chỉ có mỗi chuyện quăng em lên giường, đáng thương cho em, trước lúc xuyên qua vẫn là con gái trong trắng trinh nguyên.”

Thẩm Du bị cô chọc cười ra tiếng, quay đầu lại thì nhìn thấy Thẩm Tiêu đang vén tay áo sơ mi, sau đó đổi tư thế, dồn khí đan điền, đột nhiên dùng sức một rút, cuối cùng rút được rìu từ cọc gỗ ra tới.

Cô nhịn không được nhỏ giọng hoan hô: “Ngầu quá!”

Viên Duyệt:……

Thẩm Du nói: “Em không cảm thấy anh ấy như vậy thật là man sao?”

Viên Duyệt vui vẻ: “Không phải chị còn đang giận người ta, giờ lại lén lút mở lời khen tới khen lui là sao?”

Thẩm Du nhướng mày: “Chị tức giận, là bởi vì anh ấy làm sai, đâu có xung đột với việc chị yêu anh ấy!”

Viên Duyệt:……

Nghe rất có đạo lý.

“Cho nên chị muốn tức giận bao lâu nữa?” Viên Duyệt tò mò hỏi, tuy rằng cô cảm thấy Thẩm Tiêu rất là si tình, nhưng Thẩm Du vẫn luôn là người có chủ ý, cô làm như vậy cũng có đạo lý của cô.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thẩm Du dứt khoát ngồi xổm xuống, đôi tay chống cằm, xuyên thấu qua cửa lớn, nhìn bóng dáng Thẩm Tiêu ngoài sân, nói: “Không biết, nhưng lúc này đây, ít nhất chị cũng muốn để cho anh ấy biết, lừa gạt chị là một chuyện rất nghiêm trọng, như vậy sau này anh ấy lại muốn tính kế chị thì sẽ suy nghĩ thật kỹ, xem có đáng giá hay không. Bởi vì một khi chọc chị tức giận, hậu quả sẽ rất phiền toái!”

Viên Duyệt cũng ngồi xổm xuống theo, nhỏ giọng nói: “Em nhìn dáng vẻ anh ta có giống người đang khẩn trương đâu, biện pháp này của chị có thể trị được anh ta sao?”

Thẩm Du nói: “Khẳng định anh ấy biết mình làm sai, mới đuổi theo chị đến tận đây, nhưng bên ngoài nhiều người như vậy, anh ấy cũng phải giả vờ bình tĩnh, dù sao anh ấy cũng là chủ tịch bá đạo mà.”

Viên Duyệt cười híp mắt: “Chị hiểu anh ta quá ha.”

Sau đó hai người cũng không nói gì nữa, ngồi xổm nơi đó nhìn Thẩm Tiêu chẻ củi, ngay từ đầu, Thẩm Tiêu không tìm được bí quyết, sau rất nhiều lần làm không được, anh dựa vào năng lực học tập cực mạnh của anh, mau chóng tìm ra bí quyết, kế tiếp chính là bách phát bách trúng.

Thẩm Du nhìn mà cười tủm tỉm, không ngừng gật đầu.

Không tới một hồi, bên chân Thẩm Tiêu đã chất đầy củi gỗ được chẻ ra từng miếng vừa lò để đốt.

Anh lau mồ hôi, cảm thấy cũng đủ rồi, chuẩn bị vào nhà tranh công với Thẩm Du.

Chờ Thẩm Tiêu đặt rìu sang một bên, trợ lý nhỏ của Viên Duyệt vừa vặn từ bên ngoài chạy chậm vào, trên tay mang theo hai cái giỏ tre, bên trong là cơm trưa.

Cô cũng không ngẩng đầu, cho nên không phát hiện Thẩm Tiêu đang đứng ở đó, sau khi đi vào trong sân mới kêu lên: “Chị Viên, chị Du, cơm trưa tới rồi!”

Thẩm Tiêu:……

Ngay sau đó anh mở miệng kêu người lại: “Không phải cơm trưa tự làm sao?”

Lúc này trợ lý nhỏ mới thấy rõ, trong viện còn có một người đàn ông cao lớn, không khỏi dọa nhảy dựng, nói: “Dạ, đúng vậy, đoàn phim có nhà ăn.”

Thẩm Tiêu:……

Hắn cau mày bước đi vào, thấy Thẩm Du đang mở tiệc, hỏi: “Đã có người nấu cơm, tại sao em còn gạt anh chẻ củi?”

Thì ra anh chẻ nữa ngày, đều là công cốc, lãng phí thời gian!

Thẩm Du mặt không biểu cảm mà nói: “Đúng vậy, em nói dối lừa anh đó, thế nào, có phải rất tức giận hay không?”

Thẩm Tiêu:……

Anh bỗng nhiên nhớ tới lý do Thẩm Du chạy đến nơi khỉ ho cò gáy này. Chính là bởi vì anh gạt cô, cho nên nháy mắt không có tự tin, khẽ cười: “Không có gì, xem như tập thể dục rèn luyện thân thể.”

Thẩm Du nén cười, căng mặt nói: “Nếu như vậy thì anh chẻ hết đống củi đó trong một buổi chiều đi.”

Thẩm Tiêu:……

“Khoan đã, có người nấu ăn sẵn, vậy thì tại sao anh lại phải chẻ củi làm gì?” Thẩm Tiêu khó hiểu.

Thẩm Du nói: “Chủ nhà này là một cụ bà đã hơn 60 tuổi, ngày thường bà đều tự mình chẻ củi, thực vất vả, anh giúp bà ấy một tay có sao đâu. Không chỉ có thể rèn luyện thân thể, còn giúp người làm niềm vui, thật tốt!”

Thẩm Tiêu:……

“Đến lúc đó nhờ trưởng thôn tặng cho anh một bằng khen người tốt thích giúp đỡ mọi người, anh đem về treo ở trong văn phòng, khẳng định sẽ không có ai dám nói anh là gian thương!” Thẩm Du nghiêm túc mà nói hươu nói vượn.

Thẩm Tiêu nghe xong nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Nghe ra cũng không tồi.”

Viên Duyệt và trợ lý nhỏ đứng xem hai người diễn trò đùa giỡn qua lại…

Trợ lý nhỏ chỉ lấy có ba phần cơm hộp, nhưng hiện tại lại có thêm Thẩm Tiêu, hơn nữa nhìn anh không tính toán đi, trợ lý nhỏ đành nhường phần ăn của mình cho anh, bản thân chạy về căn tin đoàn phim.

Thẩm Du cố ý chèn ép anh: “Không phải anh có xe sao? Sao không chạy lên trấn trên ăn?!”

Thẩm Tiêu liếc nhìn cô, quen thuộc mà cầm chén cơm lên, ăn hai đũa, mới chơi xấu mà nói: “Em ở đâu, anh theo tới nơi đó, đừng hòng bỏ anh lại.”

Thẩm Du:……

Buổi chiều cơm nước xong, Viên Duyệt chạy vào phòng ngủ trưa, Thẩm Du nghĩ nghĩ, cũng nhẫn tâm đi theo vào trong, sau đó khóa trái cửa lại.

Thẩm Tiêu bị bỏ xuống, đáng thương vô cùng mà ngồi ở dưới mái hiên ngẩn ngơ, cảm thấy muốn dỗ bạn gái hết giận là công việc có tính khó khăn cao! Lại nhớ tới lời dặn của Thẩm Du, kêu anh chẻ hết đống củi, nên cũng không dám lười biếng, thừa dịp còn có chút hứng thú, nhanh chóng đứng dậy đi chẻ tiếp.

Hiện tại anh nên biểu hiện ngoan chút, làm cho Thẩm Du sớm ngày nguôi giận. Anh không dám trông cậy lần này Thẩm Du có thể dễ dàng tha thứ, ngoan ngoãn trở về với anh. Nhưng ít nhất anh nên cho con bé thấy thái độ nhận sai của mình, không thể làm cô bỏ mặc chẳng quan tâm gì đến anh được.

Nhìn đống củi kia, Thẩm Tiêu cau mày, sau đó lấy ra di động, gọi cho thư ký Đỗ: “Anh có số của Tư Đồ Dật không?”

Thư ký Đỗ:……

Cũng không hỏi nhiều, vội vàng mò tìm danh bạ di động của mình, thực mau tìm được số điện thoại tư nhân của Tư Đồ Dật, nhanh chóng báo cáo cho Thẩm Tiêu.

Thẩm Tiêu ghi nhớ số điện thoại, trực tiếp gọi cho Tư Đồ Dật. Đầu bên kia, Tư Đồ Dật cũng không để anh chờ lâu lắm, vừa nhấc máy đã trực tiếp hỏi: “Chủ tịch Thẩm, có việc gì sao?”

Thẩm Tiêu có chút ngoài ý muốn, không ngờ Tư Đồ Dật có lưu lại số máy của anh, như vậy cũng tốt, đỡ làm anh lãng phí nước miếng tự giới thiệu, vì thế cười tủm tỉm mà nói: “Tôi và bạn gái đi du lịch nghỉ ngơi, vừa vặn gặp được bạn gái của anh đang đóng phim nơi này, thật là tình cờ!”

Giọng Tư Đồ Dật lạnh hơn một ít: “Vậy thì sao?”

Thẩm Tiêu nhướng mày nói: “Đêm nay chúng tô chuẩn bị nghỉ chân ở bên này, nhưng hình như đoàn phim đã thuê hết phòng, xem ra chỉ có thể chen lấn ở tạm trong phòng trọ của bạn gái anh.”

Vừa dứt lời, cuộc gọi đã bị hung hăng cắt đứt.

Thẩm Tiêu chặc chặc hai tiếng mà lắc đầu: “Thật là xúc động!”

Nói xong, anh ca hát, còn chia cũi làm hai nửa, anh chọn một bên, chẻ xong trong một hơi rồi ném rìu ra một bên, trở lại dưới mái hiên ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lúc nghỉ ngơi cũng không rảnh rỗi, Thẩm Tiêu lấy di động gửi tin nhắn cho Thẩm Du, anh phát hiện, hôm nay Thẩm Du đã hết khóa số của anh, thật là rất đáng ăn mừng.

Thẩm Tiêu: “Em đi vào trong ngủ trưa, bỏ anh ở ngoài đây một mình thật là cô đơn quá.”

Thẩm Du trả lời lại rất nhanh: “Đống củi kia sẽ làm anh không cảm thấy cô đơn, thậm chí còn sẽ tạo cho anh ký ức là một buổi chiều vô cùng tuyệt vời.”

Thẩm Tiêu: “Em thật nhẫn tâm, tay của anh đều nổi bọt nước sưng phù lên hết rồi!”

Tiếp theo sau đó, anh còn chụp lòng bàn tay của mình cho cô xem, quả nhiên một màu đỏ rực.

Quá một hồi, mới có tin nhắn gửi đến từ Thẩm Du: “Bên hông có bao tay lao động, anh có thể đeo vào làm tiếp công việc chẻ củi của mình.”

Thẩm Tiêu:……

Một khi phụ nữ nhẫn tâm, thật sự rất khủng bố!

Thẩm Tiêu quyết định nhảy qua đề tài này, nói: “Đêm nay anh ở nơi nào?”

Thẩm Du trả lời: “Anh có thể quay trở về.”

Thẩm Tiêu: “Còn lâu, anh cũng muốn ở nơi này, không phải có ba căn phòng sao, chừa một phòng cho anh đi”

Thẩm Du nói: “Phòng đó của trợ lý Viên Duyệt.”

Thẩm Tiêu nói: “Vậy anh ngủ dưới mái hiên cũng được.”

Thẩm Du:……

Thẩm Tiêu đề nghị: “Nếu không em đi với anh đến trấn trên thuê phòng, điều kiện ở đó cũng rất tốt.”

Thẩm Du quyết đoán: “Anh tự đi đi, đêm nay em vẫn muốn ngủ chung với Viên Duyệt.”

Thẩm Tiêu nói: “Ờ, thôi, chờ buổi tối chúng ta lại bàn về vấn đề này sau.”

Thẩm Du dứt khoát: “Việc này cứ quyết định như vậy, khỏi cần bàn nữa.”

Thẩm Tiêu cười khẽ lắc đầu, tắt di động, lười nhác vươn vai, tiếp theo sau nằm ở ghế trúc nhắm mắt lấy lại sức.

Bởi vì Thẩm Du đột nhiên rời đi, tối hôm qua anh gần như một đêm không ngủ, miên man suy nghĩ một buổi tối, sau đến đây, lại chẻ củi hết nửa ngày, thật sự là có hơi mệt.

Hơn một tiếng sau, Tư Đồ Dật phong trần mệt mỏi mà từ cổng lớn đi vào tới, nhìn thấy Thẩm Tiêu đang nằm nghỉ ở dưới mái hiên, không thể không nhíu mày, đi lên đánh thức Thẩm Tiêu: “Chủ tịch Thẩm, anh thật đúng là có hứng thú tao nhã, đột nhiên chạy tới nơi này nghỉ ngơi du lịch.”

Thẩm Tiêu nhìn thấy Tư Đồ Dật, cũng thực ngoài ý muốn, anh cho rằng ít nhất trước giờ cơm chiều Tư Đồ Dật mới có thể chạy tới, không ngờ lại chỉ hơn một tiếng đồng hồ.

Chắc chắn hỏi: “Anh đang ở gần đây?”

Tư Đồ Dật trả lời: “Tôi đi công tác ở thành phố kế bên, tính ngày mai sẽ đến đây, hiện tại chỉ là tới trước mà thôi.”

Anh nói xong, trực tiếp đi ngang qua Thẩm Tiêu, hướng thẳng vào trong phòng tìm người.

Nhưng hắn mới vừa đi hai bước, đã bị Thẩm Tiêu gọi lại: “Bạn gái của tôi đang ngủ với bạn gái của anh, anh tính vào đó làm gì.”

Tư Đồ Dật ngẩn người, ngay sau đó dừng lại bước chân.

Tiếp theo sau, Thẩm Tiêu chỉ vào đống củi bị anh chia thành hai phần, nhưng anh đã hoàn thành một phần, chỉ còn một phần, nói: “Hai cô ấy nói, nếu đêm nay muốn ở lại chỗ này, nhất định phải chẻ hết đống củi đó. Trước lúc anh tới, tôi đã làm hết một nửa, phần còn lại đều là của anh, nhanh tay làm xong đi.”

Tư Đồ Dật nửa tin nửa ngờ: “Thật hả?”

Thẩm Tiêu mở ra hai bàn tay của mình cho anh ta xem: “Anh xem, tay của tôi sưng nổi bọt nước luôn nè.”

Tư Đồ Dật:……

Một tiếng sau, Viên Duyệt bị trợ lý gọi điện đánh thức, nói thiết bị bên kia đã chuẩn bị xong, kêu cô nhanh chạy qua quay.

Viên Duyệt mơ mơ màng màng bò dậy, đến nhà vệ sinh rửa mặt chải đầu một phen, đi ngang qua giếng trời, lơ đãng nhìn thấy có hai bóng người đàn ông đang đứng ở trong sân.

Hai người đàn ông?!!!

Viên Duyệt dọa nhảy dựng, vội vàng đi ra ngoài nhìn cẩn thận, sau đó phát hiện, người đàn ông đang chẻ củi kia, chính là Tư Đồ Dật!!!

Hết chương 96

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)