TÌM NHANH
BAN ĐẦU TƯƠNG NGỘ, CUỐI CÙNG BIỆT LY
Tác giả: Thư Nghi
View: 1.722
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 13
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5

Là một chủ tiệm làm đẹp, Qúy Hiểu Âu biết rõ đồ trang điểm đối với làn da có thương tổn như thế nào, cho nên thường ngày cô vẫn để mặt mộc, chỉ có khi ra ngoài mới trang điểm nhẹ một chút, chuốt lông mi cong vút. Tròng mắt của Qúy Hiểu Âu rất sâu, cho nên khi chuốt lông mi cong dài càng thêm nổi bật, thu hút rất nhiều người phải chú ý đến cửa sổ tâm hồn này của cô, mà bỏ qua việc miệng rộng của cô đủ so sánh với Thư Kỳ, Diều Thần, Julia Robert.

 

Nghiêm Cẩn nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô đến thất thần. Anh không nhớ rõ đã bao nhiêu lâu rồi anh chưa nhìn chằm chằm vào một khuôn mặt người con gái nào như vậy, có chút cân nhắc, làn da sạch sẽ như vậy, cảm giác chạm lên đó chắc chắn làn da đã được đắp một tầng phấn lên mặt không giống nhau.

 

Nghe thấy Qúy Hiểu Âu hỏi mình, Nghiêm Cẩn ho khan một tiếng ngồi nghiêm chỉnh, cũng trung thực mà báo cáo: “Nhìn em.” Khi nhìn thấy Qúy Hiểu Âu lại nhìn thẳng về phía trước, anh đã nhanh trí kịp thời khen ngợi: “ Em có biết không, mỗi lần tôi nhìn thấy em đều có loại cảm giác nhớ nhung, bởi vì cô gái xinh đẹp như em, tôi sẽ không có cơ hội nhìn thấy em, em nói xem tôi phải làm sao đây?”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Qúy Hiểu Âu liền nhíu mày, tỏ vẻ rụt rè, mỉm cười. Phụ nữ nghe được những lời khen luôn cảm thấy vui vẻ, chẳng sợ việc đối phương nói nghĩ một đằng nói một nẻo, Qúy Hiểu Âu cũng là bắt chước theo.

 

Tiếng chuông mở màn rốt cuộc vang lên, ánh đèn đại sảnh tối sầm, ánh đèn phía dưới cũng dần dần tắt, trên sân khấu hiện ta một bãi rác cũ loang lổ, các diễn viên lần lượt đi lên sân khấu. Quý Hiểu Âu tập trung tinh thần xem vở kịch này, áo choàng của cô từ đầu gối dần dần rơi xuống dưới đất mà cô không hề phát hiện ra. Nghiêm Cẩn cảm thấy đã đến lúc, liền thản nhiên đặt tay lên bả vai cô.

 

Qúy Hiểu Âu bị quấy rầy, không kiên nhẫn mà trừng mắt liếc nhìn anh một cái, hất mạnh cánh tay kia xuống, Nghiêm Cẩn thấy vậy liền bám riết không tha lại đặt tay lên một lần nữa. Anh nắm được thóp Qúy Hiểu Âu sẽ để ý đến mặt mũi, sẽ không để cho anh ở nơi này làm xằng làm bậy.

 

Qủa nhiên Qúy Hiểu Âu trừng mắt tức giận nhìn, vừa muốn lên tiếng kháng nghị, Nghiêm Cẩn liền giơ ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho cô phải giữ im lặng.

 

Đối mặt với anh nhìn áp lực từ mọi phía, Qúy Hiểu Âu đành phải khuất phục, mặt không biểu cảm mà nhìn về phía sân khấu, không thèm để ý đến bàn tay phải vô sỉ của Nghiêm Cẩm. Nghiêm Cẩn dương dương đắc ý, cho rằng cô đã rơi vào trong kế hoạch của anh mà không hề hay biết trong đầu Qúy Hiểu Âu đang có những suy nghĩ gì.

 

Qúy Hiểu Âu nghĩ: Mình có nên cho anh ta một cái bạt tai không? Đánh anh ta thì quá dễ, đánh xong thì phải làm gì thiếp theo? Đứng lên nũng nịu một tiếng “đồ lưu manh”, sau đó bỏ chạy lấy người? Chính là nếu như đi rồi, thì có phải quá lãng phí của trời rồi không? Phải biết rằng những cái khác đều không phải tội, lãng phí mới là tội lớn nhất.

Trong đầu Qúy Hiểu Âu đang rối tinh rối mù lên, lần đầu tiên không biết phải làm thế nào mới tốt. Cuối cùng đành đưa ra quyết định lừa mình dối người, đem cánh tay kia của Nghiêm Cẩn giống như tay vịn ghế dựa, hoàn toàn không để ý tới anh.

 

Diễn xuất từ đầu đến cuối đều thực xuất sắc, đặc biệt là diễn viên diễn vai Bella trên sân khấu, ai cũng đã quen thuộc với giai điệu của những hồi ức tuổi trẻ đẹp đẽ, hạnh phúc nhưng ảm đạm, khiến cả người Qúy Hiểu Âu như có một luồng điện, không kìm được mà rơi lệ. Chính từ những cảm xúc rối rắm như vậy, từ những giai điệu kia cô lại nghe thấy một loại âm thanh dị thường khác: Hô-- nói nhiều---- hô --- nói nhiều---, trung gian còn kèm theo một tiếng huýt đứt quãng, tiếng dài tiếng ngắn.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Nghe thấy thấy thanh âm không phải của Qúy Hiểu Âu, những người phía trước liền quay đầu về phía sau nhanh chóng chuẩn xác tìm ra được nguồn phát ra âm thanh kia.

 

Là Nghiêm Cẩn, anh ta cứ như vậy ngửa mặt tựa vào ghế, ngủ một cách ngon lành.

 

Ánh mắt chán ghét của những người ở phía trước nhìn vào Qúy Hiểu Âu cùng Nghiêm Cẩn, sau đó lại nhìn cánh tay của anh đang đặt ở chỗ lưng ghế của cô một lát, cuối cùng lại nhìn vào Qúy Hiểu Âu, môi hơi nhếch lên, không một tiếng động mà làm một biểu tình ‘tố chất thật thấp’.

 

Qúy Hiểu Âu bị biểu cảm của những người phía trước khiến cô cảm thấy bị đả kích vô cùng, muốn giải thích cô căn bản không quen người này, nhưng đối phương không hề cho cô cơ hội tẩy trắng, nhanh chóng quay mặt đi, chỉ chừa lại cho cô một cái nhìn tràn ngập khinh thường và bóng lưng.

 

Qúy Hiểu Âu tức giận muốn giết người, lại không có chỗ để phát tác, dùng sức đẩy cánh tay của Nghiêm Cẩn về chỗ anh, Nghiêm Cẩn căn bản không tỉnh, xoa xoa mũi, đổi tư thế tiếp tục ngủ.

 

Cuối cùng Nghiêm Cẩn bị tiêng vỗ tay của màn biểu diễn kết thúc làm cho bừng tỉnh. Anh mở to mắt nhìn bốn phía xung quang, bỗng nhiên nhớ tới lời dặn dò của Hứa Chí Quần, nhảy dựng lên, liều mạng vỗ tay.

 

Thấy vậy Qúy Hiểu Âu liền chậm rãi hỏi anh: “Ngài tỉnh ngủ rồi? Ngủ có ngon không?”

 

Nghiêm Cẩn da mặt có dày như thế nào thì lúc này cũng vẫn không tránh khỏi có chút đỏ mặt.

 

Ra khỏi kịch trường, Nghiêm Cẩn đuổi theo Qúy Hiểu Âu muốn mời cô ăn một bữa. Anh vốn dĩ cho rằng bản thân sẽ phải thuyết phục rất lâu, nhưng ngoài dự kiến của anh, Qúy Hiểu Âu cư nhiên lại gật đầu.

 

Nghiêm Cẩn lập tức kiến nghị: “ Chúng ta đi ăn món Pháp được không?”

 

Qúy Hiểu Âu ra sức lắc đầu, ý muốn không ăn món Pháp, chỉ muốn đi ăn Pizza Hut ở gần đây.

 

Nghiêm Cẩn buồn bực: “Vì sao vậy? Em tiếc tiền thay tôi sao? Em gái à, thật là khiến anh trai cảm động đấy!”

 

Qúy Hiểu Âu trả lời: “Anh muốn nghĩ như thế nào tùy anh, tôi không can thiệp. Bữa tiệc Pháp kia đương nhiên tôi cũng rất thích, nhưng phải xem ăn cùng với ai.”

 

Nghiêm Cẩn lập tức khiêm tốn thình giáo: “Ăn với ai quan trọng sao?”

 

“Đương nhiên là có. Anh đếm xem, từ món khai vị món chính đến món tráng miệng, tổng cộng mỗi lần như vậy cũng hơn hai mươi phút, ít nhất cũng mất ba tiếng! Ba tiếng ngồi với người không hợp, anh trai à anh cảm thấy như vậy là thích hợp sao? Không phải, đây chính là chịu tội!”

 

“A” Nghiêm Cẩn làm bộ dáng vừa mới hiểu ra, “ Em muốn nói, bữa ăn Pháp này phải ăn cùng với người mình thích đúng không?”

 

“Đúng vậy, xem ra chỉ số thông minh của ngài cũng ở mức trung bình trở lên.”

 

“Em có thể đừng thẳn thắng như vậy được không?”

 

“Thật sự xin lỗi ngài, thẳng thắn thành khẩn luôn là ưu điểm của tôi.”

 

“Tôi thật không rõ”, Nghiêm Cẩn làm bộ khó hiểu, “ Hai người nếu đã thích nhau thì việc gì phải lãng phí thời gian ăn một bữa cơm để tán tỉnh nhau? Trực tiếp về nhà lên giường không phải tốt hơn sao?”

 

Mặt Qúy Hiểu Âu đỏ bừng, trừng mắt liếc anh một cái nghiêm mặt nói: “Tôi cảnh cáo anh, hai ta đều là người khác giới, đừng tưởng bản thân chỉ có hứng thú với đàn ông thì có thể muốn nói gì cũng được, nếu anh còn quá đáng thì đừng trách tôi.”

 

Nghiêm Cẩn một lòng tràn ngập sự đau khổ vì người đẹp lại hiểu không thấu chân tình của mình, ủy khuất nói: “ Em nhìn đi, nói thật thì em lại không chịu. Lên giường, chỉ cần căn cứ vào mục đích kết giao bình thường của nam nữ, không phải cuối cùng đều đi đến bước này hay sao, có cái gì không đúng?”

 

Qúy Hiểu Âu có thể cảm giác được xúc cảm của cái tát lần trước vẫn còn rõ ở lòng bàn tay, giống như những đốm lửa nhỏ thiêu đốt lòng bàn tay cô. Cô nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc nhịn được cơn tức giận xuống liền xoay người bỏ đi.

 

Nghiêm Cẩn đuổi theo, cười hì hì nhìn cô, như nghẹn lại một việc vui mừng: “Em đi đâu vậy?”

 

“Pizza Hut!”

 

“Hô, vẫn còn chưa nghĩ thông sao?”

Qúy Hiểu Âu rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đứng lại hô to một tiếng: “ Tôi- muốn - đói- chết! Anh con mẹ nó còn không chịu hiểu sao?”

 

Pizza Hut liền Pizza Hut đi, Nghiêm Cẩn không bắt bẻ, ăn cái gì đều được, chỉ cần có thể cùng người đẹp trong chốc lát, anh chưa từng có yêu cầu cao gì. Buổi trưa Qúy Hiểu Âu chưa kịp cho gì vào bụng, nên khi đồ ăn được mang lên, cô liền vùi đầu vào ăn. Nghiêm Cẩn muốn tìm cơ hội giải thích hiểu lầm ở khách sạn ngày đó, đều không tìm thấy được thời cơ thích hợp nào. Thẳng đến khi Qúy Hiểu Âu ăn hết sáu miếng bánh pizza, cảm thấy vô cùng thỏa mãn mà chép chép miệng, Nghiêm Cẩn mới có thể ho khan một tiếng mà tâm tình thổ lộ: “ Tôi chưa lập gia đình.”

 

Qúy Hiểu Âu thất thần: “Ừ.”

 

“Có đôi khi tôi không quá ôn nhu, như mà đạo lý của tôi là không được tức giận lung tung. Người hư như tôi, chính là hư đến thành thật, tôi với một cô gái thành thật một trăm phần trăm, khiến cho em đối với tôi có sự cảnh giác.”

 

Qúy Hiểu Âu ngẩng đầu kinh ngạc mà nhìn anh: “ Chúng ta đang tham gia < Phi thành vật nhiễu> sao?”

 

“Nghiêm túc chút đi, tôi đang nói chuyện đứng đắn với em đó.”

 

“Ok, tôi là đang nói chuyện cùng với bí thư của Liên Hiệp Quốc sao?”

 

Nghiêm Cẩn cảm thấy chán nản: “Em có thể nói chuyện tử tế một chút được không?”

 

“Tôi như thế nào là nói chuyện không tử tế? Tôi vẫn luôn nói chuyện tử tế nha!”

 

Nghiêm Cẩn quyết định không cùng vòng vo nữa, liền thẳng thắn vào chủ đề chính: “ Em có thể trước hết nghe tôi nói được không? Chuyện ở khách sạn lần trước, không phải em thấy tôi cùng với người đàn ông đósao?”

 

“A? Là.” Qúy Hiểu Âu mở to hai mắt, chẳng lẽ liền bắt đầu nghệ thuật nhân sinh khổ tình thông báo sao? Nhìn Nghiêm Cẩn thần sắc trịnh trọng, cô liền đặt khăn ăn xuống, ngồi thẳng người, vũ trụ bát quái ở trong người lập tức được khởi động.

 

“ Tôi muốn nói với em, đó không phải sự thật, chúng tôi thật sự không có gì đúng không?”

 

“Không có gì, không có gì.” Qúy Hiểu Âu gật đầu như gà mổ thóc, bộ dáng đặc biệt lý giải: “Anh chỉ là đêm dài tịch mịch cô đơn khó nhịn, nên muốn tìm chút gì đó an ủi, hai người trời sáng liền đường ai nấy đi, không động chân tình cũng không có thật sự tới với nhau, đúng không?”

 

“Sao đều rối tung rối mù lên vậy?” Nghiêm Cẩn giống như bị tát một cái.

 

“ Anh không cần giải thích vơi tôi. Thật sự, loại chuyện này chỉ để ý đến cảm giác của người trong cuộc, anh cảm thấy tốt là được, không làm chính mình thất vọng là được, người khác nghĩ thế nào anh không cần quản họ đâu. Tôi biết, anh muốn tìm người thích hợp… Nhưng tìm được người thích hợp cũng không phải dễ dàng.”

 

Nghiêm Cẩn liền đặt dao nĩa xuống, không ăn. Anh cho rằng Qúy Hiểu Âu đang trêu chọc mình, nhưng nhìn vẻ mặt chân thành của cô, đặc biệt không chút giả tạo nào. Nghĩ nghĩ, anh liền hỏi Qúy Hiểu Âu: “ Nếu như tôi là loại người này, em sẽ không sợ hãi khi quen biết với tôi chứ?”

 

“Vì sao tôi phải sợ hãi? Anh nếu không phải như thế hẳn là tôi nên sợ hãi đúng không? Anh thích nam, tôi là nữ, chính là không hề liên quan, tôi sợ anh làm gì? Anh hẳn phải sợ tôi mới đúng chứ?” Qúy Hiểu Âu chớp chớp mi vô cùng khoa trương.

 

Nghiêm Cẩn nhéo cằm, nhìn chằm chằm Qúy Hiểu Âu nghiên cứu thật lâu, thật sự không rõ những gì cô nàng này nói là nhiệt tình hay diễn kịch. Cuối cùng vẫn là cười một nụ cười cao thâm khó đoán, hướng ngón tay về phía cô: “Tới đây, tôi lại nói cho em một chuyện.”

 

Qúy Hiểu Âu do dự một chút rồi mới lại gần, trong lúc lơ đãng không hề để ý khoảng cách của hai người, môi của Nghiêm Cẩn cơ hồ có thể chạm được vào thái dương của cô. Hoa tai màu xanh là, cành khiến cho làn da trở nên trắng nõn.

 

Nghiêm Cẩn dùng sức nuốt nước miếng, cũng nuốt xuống ý muốn đang cuồn cuộn trong đầu. Anh thấp giọng nói: “Kỳ thật, tôi đã sớm phát hiện ra mình cùng người khác không giống nhau.”

 

“Khi đó anh có cảm giác đặc biệt thống khổ, mờ mịt phải không?”

 

“Đúng vậy, đặc biệt thống khổ, đến chết đi sống lại.”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)