TÌM NHANH
BAN ĐẦU TƯƠNG NGỘ, CUỐI CÙNG BIỆT LY
Tác giả: Thư Nghi
View: 1.528
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 18
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5

“ Đây là cái gì?” Qúy Hiểu Âu chạm nhẹ vào khóe mắt cậu ta.

 

“Chơi bóng không cẩn thận bị đập trúng.”

 

Qúy Hiểu Âu liếc mắt nhìn cậu ta một cái, hiển nhiên không tin lời cậu ta nói: “ cậu thử nghĩ xem khả năng cả mắt và miệng đều bị đụng vào có cao không? Cậu đang lừa mông tôi đấy à?”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Trạm Vũ rũ mắt: “Thật sự là bị đâm mà.”

 

“Đánh nhau với người khác?”

 

“Không có.”

 

“ Gạt người!”

 

“Em không lừa chị.”

 

Hai người thấp giọng nói chuyện, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng động, một chiếc xe Ifiniti màu đen phá tan màn mưa dừng lại trước cửa tiệm của Qúy Hiểu Âu. Qúy Hiểu Âu lầm bầm một tiếng, kinh ngạc khi thời tiết như vậy cũng có khách hàng đến tiệm. Cô vừa muốn tiến đến phía trước cửa sổ, Trạm Vũ đã duỗi tay nắm lấy tay cô. Áo khoác không cẩn thận rơi xuống, cậu ta lập tức duỗi tay giúp cô chỉnh lại áo khoác, che bả vai cùng cổ bị lộ ra ngoài.

 

Qúy Hiểu Âu cảm thấy không ổn, Trạm Vũ sao lại có hành động như vậy? Hành động lại nhanh chóng và chuẩn xác như vậy, chẳng lẽ cậu ta không ngừng quan sát cô? Nghĩ nghĩ một lát, liền mở miệng, tận lực hạ thấp giọng, để tránh tổn thương Trạm Vũ: “ Trạm Vũ, tôi có chuyện muốn nói với cậu, với tôi thì không sao, nhưng với nữ sinh cùng tuổi với cậu, cậu phải bớt bớt lại, ngàn vạn lần đừng làm những động tác này.”

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trạm Vũ quay đầu lại, cảm thấy khó hiểu: “Vì sao vậy?”

 

Qúy Hiểu Âu lựa lời thích hợp để giải thích: “ Cậu không biết cậu có một gương mặt gây họa à, lời nói việc làm cũng nên chú ý một chút. Cậu nhìn xem, cậu chỉ hơi ôn nhu một chút, tôi liền không chịu được mà sắp mất hồn mất vía, nhưng nữ sinh sao có thể chịu được đả kích như vậy? Sợ không được mà dâng hiến linh hồn?”

 

Trạm Vũ bị chọc cười: “ Chị thật không hiểu nữ sinh hiện tại rồi! Cuối tuần chịn nhìn xem, bên ngoài kí túc xá của nữ sinh đều có một hàng siêu xe, có cái xe nào chủ nhân không ưa mắt người nhìn đâu. Em nghèo như vậy sợ bọn họ cảm thấy chướng mắt.”

 

Qúy Hiểu Âu lập tức bày ra vẻ mặt ai oán: “ Cậu đang châm chọc tôi đúng không?”

 

Trạm Vũ vừa muốn nói chuyện lại bị tiếng ‘hừ’ của Qúy Hiểu Âu phá vỡ. Cô chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng khiến cậu dời sự chú ý ra bên ngoài.

Chỉ thấy cửa chiếc xe kia mở ra, có một người đàn ông mặc áo gió màu xám đậm mang theo một cây dù đen đi ra ngoài , lại đi đến một bên sườn xe mở cửa xe, đỡ một người phụ nữ, nghiêng ô che chở cô ấy đi lên bậc thang. Ngoài trời nhiệt độ rất thấp chỉ tầm bảy tám độ, Qúy Hiểu Âu hận không thể đem áo khoác bông mùa đông cho cô ấy, người phụ nữ ấy chỉ mặc đầm chiffon mỏng, bên ngoài khoác áo da ngắn, khiến người khác nhìn thôi cũng cảm thấy lạnh.

 

Người phụ nữ đi trong mưa thướt tha lả lướt, người đàn ông che một bên cho cô ấy, hai người đi đến dưới mái hiên, người đàn ông gấp ô lại, kéo kéo lại áo khoác cho cô ấy, lại thuận tay mà vuốt những sợi tóc bị nước mưa bắn vào. Một loạt động tác cẩn thận ôn nhu, che chở bộc lộ ra bên ngoài, giống như đang diễn phim thần tượng, khiến người xem rung động đến tâm can.

 

Qúy Hiểu Âu nhìn đến há hốc mồm, nửa ngày không khép được miệng.

 

Chờ khi người phụ nữ ấy quay đầu, lộ ra ngũ quan,càng khiến Qúy Hiểu Âu giật mình, đây không phải là người phụ nữ không sợ lạnh thấy chết không sờn Phương Ni Á hay sao.

 

Qúy Hiểu Âu còn đang suy đoán thân phận của người đàn ông kia, Phương Ni Á đã đẩy cửa ríu rít tiến vào: “ Bạn tốt, tiểu bảo bối, cậu đâu rồi? Hôm nay sao lại vắng vẻ thế này?”

 

Qúy Hiểu Âu chạy lại: “ Ni Á, không phải đi Hong Kong rồi sao? Về khi nào vậy?”

 

Phương Ni Á giống như bị trúng gió, điên điên khùng khùng mà ôm lấy Qúy Hiểu Âu, tay năm tay mười xoa xoa mặt cô: “Kẹo ngọt, tiểu bảo bối, mình nhớ cậu muốn chết!”

 

Qúy Hiểu Âu nhanh chóng trốn tránh: “ Bà chị à, cậu tha cho mình đi.”

 

Phương Ni Á cười khanh khách buông cô ra, chuyển hướng về phía người đàn ông đang đứng ở cửa nói: “ Ông xã, lại đây, đây là người em thường nói với anh, bà chủ của nơi này, Qúy Hiểu Âu.”

 

Người đàn ông mà Phương Ni Á gọi là chồng kia, vóc dáng không cao, ngũ quan bình đạm, gương mặt không khiến người khác cảm thấy ấn tượng, điều duy nhất khiến Qúy Hiểu Âu chú ý chính là trán rộng. Thấy Qúy Hiệu Âu nhìn mình, anh ta chỉ hướng về phía cô gật gật đầu, thần sắc có chút rụt rè, trên mặt không hề có nụ cười, toàn thân lộ ra sự lạnh lùng cự tuyệt người khác.

 

Nụ cười trên mặt Qúy Hiểu Âu cũng dần dần tắt ngúm, lễ phép hỏi thăm: “Chào anh.”

 

Phương Ni Á kéo tay chồng cô ấy: “ Anh mau vào đi! Đứng ngoài cửa làm gì?”

 

Qúy Hiểu Âu còn chưa kịp nói, có người đã lạnh lùng mở miệng trước: “Mong hai người thay giày trước khi vào cửa được không?”

Qúy Hiểu Âu quay đầu, thấy Trạm Vũ cầm một cây lau nhà đứng ở phía sau cô, nhìn sàn nhà ướt đầy dấu chân, vẻ mặt phẫn nộ, mím chặt môi.

 

Cô chạy lại giảng hòa: “Không có việc gì đâu, lau một chút là được thôi. Hai người ngồi đây.”

 

Phương Ni Á lại ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Trạm Vũ, hỏi: “ Cậu ấy là…?”

 

Qúy Hiểu Âu nói: “Là em trai mình.”

 

Trạm Vũ lại cướp lười cô đáp: ‘Người giúp việc.” Mỗi chữ đều được nhấn mạnh.

 

Phương Ni Á bĩu môi: “ Người giúp việc cũng lợi hại như vậy?”

 

Trạm Vũ trừng mắt nhìn cô ấy: “ Người giúp việc cũng có chức nghiệp cùng tôn nghiêm!”

 

Phương Ni Á bỗng nhiên che miệng, phì cười: “ Người giúp việc của cậu không những xinh đẹp mà lại có cá tính như vậy, Qúy Hiểu Âu, cậu có thể giới thiệu cho mình công ty này đi. Tiểu tử, công ty các cậu có mua một tăng một hay không?”

 

Mắt thấy mặt Trạm Vũ đen kịt, Qúy Hiểu Âu nhanh tay đoạt lấy cậy gậy lau nhà từ trong tay cậu ta, đẩy cậu ta đi nói: “ giúp chị làm nguội nước mới đun, nhanh lên chút, lát nước phải dùng đến.”

 

Trạm Vũ ném cây lau nhà xuống, sau đó xoay người bỏ đi. Qúy Hiểu Âu cười cười làm lành với vợ chồng Phương Ni Á nói: “ Em trai mình không hiểu chuyện, hai người đừng có để bụng.”

 

Phương Ni Á vểnh miệng lên oán giận: “Em trai của cậu sao có thể 250 ( đồ ngốc) như vậy? Đùa một chút cũng không chịu được!”

 

Qúy Hiểu Âu nói: “Tuổi còn nhỏ, cậu đừng chấp nhặt với cậu ấy.”

 

Phương Ni Á lại khoác tay chồng mình: “Anh nhìn em trai của Hiểu Âu có thấy quen mắt không? Sao em cứ cảm thấy giống như vậy? Có phải cậu ấy giống một diễn viên nào đấy, tên là Kiều….? Sao đột nhiên lại không nhớ ra vậy? Tên là gì vậy?”

 

Chồng của cô ấy lại nhìn chằm chằm phía trước, hoàn toàn không nghe thấy những lời cô ấy nói.

 

“Ông xã? Ông xã?”

 

Chồng của cô ấy trầm mặc, từ từ rút tay ra khỏi tay cô ấy, đẩy cửa đi ra ngoài.

 

“Trần Kiến Quốc, anh đứng lại cho em!” Phương Ni Á cũng đuổi theo ra ngoài, chống eo chặn đường anh ấy: “Anh bị thần kinh gì vậy? Khi nào tới đón em?”

Anh ta đứng lại, ngẩng đầu, lại biến thành vẻ ôn nhu săn sóc mẫu mực của người chồng: “ 6 giờ, đúng 6 giờ anh tới.”

 

Phương Ni Á chỉ chỉ vào mặt mình. Anh ta nâng đôi mắt lên, tựa hồ như quan sát bốn phía một chút, sau đó nhẹ nhàng hôn lên má cô ấy như chuồn chuồn lướt nước.

 

Qúy Hiểu Âu cười cười, xoay người tránh đi.

 

Thẳng khi trên khi nằm trên người, đang đắp mặt nạ, Phương Ni Á vẫn còn canh cánh trong lòng thái độ của chồng mình: “ Tự nhiên lại bị bệnh tâm thần, cậu nói xem mình vừa làm sai chuyện gì, sao anh ấy có thể đối với mình như vậy?”

 

“Thấy đủ đi chị gái!” Qúy Hiểu Âu một bên vừa làm vừa an ủi cô ấy : “Cậu cũng biết trên thị trường có rất nhiều mặt hàng đúng không? Cậu có một người đàn ông như vậy là chồng, sự nghiệp thành công, lại chăm sóc cho cậu, lấy vợ làm trọng, đào ba thước đất Bắc Kinh cũng không gom đủ một bàn tay, vận khí của cậu tốt như vậy!”

 

“Mình vận khí tốt?” Phương Ni Á mở to mắt, đánh giá Qúy Hiểu Âu trong chốc lát, bỗng nhiên bật cười, tươi cười nhưng lại mang theo vài phần miễn cưỡng cùng chua xót: “ Mình nói thật lòng với cậu, chuyện hôn nhân, cậu ngàn vạn lần đừng vì thương hiệu của một đôi giày khiến chân mình chịu ủy khuất, chẳng sợ nó có tên Prada hay Hermes, cậu cũng đừng tin, nhất định phải đi thử, thương hiệu là cho người khác nhìn, thoải mái hay không chỉ có chân mình biết. Ngàn vạn lần đừng đẹp đẽ trước mặt người khác, nhưng về nhà cởi giày ra khiến chân mình sưng vù.”

 

Qúy Hiểu Âu cười cười, không tiếp lời. Cô biết Phương Ni Á vẫn luôn coi thường chồng mình, luôn nói anh ta là nam phượng hoàng. Phương Ni Á từng nói chuyện này với cô, năm đó căn bản cô ấy khinh thường chồng mình, một người chất phác, ít lời, là một bác sĩ ngoại khoa nhỏ hai bàn tay trắng, chỉ biết vùi đầu vào công việc, một chút cũng không biết ăn nhậu chơi bời. Là ba mẹ cô hết sức vun đắp, nói anh ta tương lai có tiền đồ,khi xuất giá còn tặng một căn hộ làm của hồi môn cho bọn họ. Chờ đến khi Trần Kiến Quốc từ chức ở bệnh viện sau đó tự mình thành lập một công ty sản xuất thiết bị y tế, bố của Phương Ni Á giúp đỡ anh ta không ít, mấy năm nay Trần Kiến Quốc mới có thể tung cánh, làm ăn ngày càng lớn, gia đình bọn họ cũng chuyển từ căn hộ một trăm mét vuông hai phòng ở dọn vào căn biệt thự độc lập xa hoa.

 

Mắt thấy Phương Ni Á ra tay càng ngày càng hào phóng, nhưng tính tình cô ấy cũng càng cổ quái. Trước kia thì đỡ, hiện tại càng trở nên chanh chua. Mỗi lần cô ấy tới tiệm, mấy nhân viên trong tiệm đều cảm thấy kính nhi viễn chi*, đành phải làm phiền Qúy Hiểu Âu tự thân xuất mã.

 

Qúy Hiểu Âu nhiều lần tự giễu, bản thân không chỉ là chủ tiệm làm đẹp mà còn là một bác sĩ tâm lý. Không chỉ có Phương Ni Á mà những khách hàng khác cũng nguyện ý đem chuyện của mình nói với cô, nào là chuyện mâu thuẫn mẹ chồng con dâu, quan hệ vợ chồng, tình yêu tâm đắc, còn có chuyện tình yêu ái muội nơi văn phòng. Có lẽ họ cảm thấy Qúy Hiểu Âu cách xa với cuộc sống của họ, nói cho cô ấy nghe vô hại vô thương. Nhưng nghe nhiều chuyện rối rắm, Qúy Hiểu Âu cảm thấy bản thân sắp có chưỡng ngại tâm lý, hận không thể treo một tấm biển trong tiệm trên đó viết ‘nói một chuyện 100 lượng vàng’, để ngăn chặn những cảm xúc rác rưởi này trút xuống đầu.

 

Được Qúy Hiểu Âu matxa, Phương Ni Á cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt hô hấp đều đều giống như ngủ rồi. Quý Hiểu Âu sợ cô ấy bị cảm lạnh, vừa định đắp thêm chăn cho cô, bỗng nhiên Phương Ni Á thình lình ngồi bật dậy nói: “ Mình nhớ ra rồi, khó trách em trai cậu nhìn thấy quen mắt, mình đã nhìn thấy cậu ấy rồi.”

 

“Phải không?” Qúy Hiểu Âu đỡ bả vai cô ấy nằm xuống, “ Gặp rồi thì chính là gặp rồi,cậu không cần phản ứng thái quá như vậy!”

 

Phương Ni Á ngẩng mặt, giống như đau khổ suy tư, sau đó lắc đầu: “Không đúng, sao có thể được? Quý Hiểu Âu em trai cậu làm gì vậy?”

 

“Sinh viên. Cậu ta còn có thể làm gì được chứ?”

 

“Có thể mình nhớ nhầm sao?” Phương Ni Á cảm thấy cực kỳ hoang mang,” Cậu còn nhớ lễ Tình Nhân năm nay, khi hai chúng ta ở thang máy của khách sạn gặp một người nổi giận đi vào không, đối diện anh ta không phải có một người sao?”

 

“Ừ, sao vậy?”

 

*Kính nhi viễn chi: Phiên âm từ thành ngữ tiếng Hán 敬而遠之. Có nguồn gốc từ lời nói của Khổng Tử về quỉ thần, tức là đáng kính đấy nhưng cần xa lánh.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)