TÌM NHANH
BAN ĐẦU TƯƠNG NGỘ, CUỐI CÙNG BIỆT LY
Tác giả: Thư Nghi
View: 1.462
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 25
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5

Cô đảo mắt bèn nhớ tới một người, liền muốn thương lượng với mẹ: “ Con có quen một sư đệ, hiện tại đang học đại học, người nhà cậu ấy nhớ con chiếu cố cậu ấu, nếu không con mời cậu ấy đến nhà được không?”

 

Cô đưa ra yêu cầu này bởi vì đã nắm chắc tám phần mẹ cô sẽ tiếp nhận Trạm Vũ. Cô sớm đã phát hiện ngoại hình Trạm Vũ sáng sủa lại ngoan ngoãn, đặc biệt là đối tượng ưng ý của phụ nữ trung niên.

 

Mẹ cô liền đáp lại: “ Sư đệ của con? Nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi rồi? Đã kết hôn chưa?”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Qúy Hiểu Âu bị dọa cho nhảy dựng, nhanh chóng cắt đứt con mẹ nó ý tưởng mới nảy ra trong đầu bà: “ Là nữ, nữ nữ!”

 

Triệu Á Mẫn liền truy hỏi cô: “ Nếu là nữ con để bụng làm gì? Người lần trước dì cả giới thiệu cho con, người mà làm luật sư đấy, rốt cuộc kết quả thế nào? Con phải cho mẹ câu trả lời chắc chắn!”

 

Qúy Hiểu Âu trả lời như chém đinh chặt sắt: “Con không rảnh!”

 

Qúy Hiểu Âu nói không rảnh quả thật là không rảnh, cũng không phải cố ý trả lời cho có. Từ khi ‘như nước năm xưa’ khai trương, đã ba năm rồi cô không biết kỳ nghỉ cuối tuần là như thế nào. Đến nỗi khi cô nói với mẹ sẽ mời Trạm Vũ về nhà ăn cơm, mẹ cô nếu như không phản đối thì có nghĩa là đã ngầm đồng ý. Địa vị của mẹ cô trong nhà tương đối lợi hại, nhưng để lại ấn tượng cho người ngoài, vĩnh viễn là một người phụ nữ tri thức thấu tình đạt lý.

 

Qúy Hiểu Âu cảm thấy vui mừng mà gọi vào điện thoại của kí túc xá, người nhận điện thoại nói với cô: “Trạm Vũ nói mẹ cậu ấy bị bệnh phải nằm viện, hôm trước cậu ta đã xin nghĩ một tuần rồi.”

 

Qúy Hiểu Âu cảm thấy hoảng sợ, khó trách gần đây không có tin tức gì, gần đây cô cũng rất bận, nên không có thời gian đến thăm mẹ cậu ta. Nhưng bởi vì Trạm Vũ không có điện thoại di động, cô không có cách nào liên hệ với cậu ta. Suy nghĩ nửa ngày, chỉ có thể đành gọi điện thoại về nhà của Trạm Vũ.

 

Nhưng mà điện thoại lại có người nghe máy, người nghe không ai khác chính là mẹ cậu ta- Lý Mỹ Cầm.

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thanh âm của bà ấy vẫn yếu ớt như vậy , cũng không có biến hóa gì quá lớn.

 

Bà ấy nghe thấy giọng của Qúy Hiểu Âu: “ Tiểu Qúy, dì cũng đã nói qua với Trạm Vũ, làm cho con một ít dưa muối, sao một thời gian dài như vậy con không đến lấy?”

 

Qúy Hiểu Âu lập tức phát hiện có sai lầm, cô lựa theo lời Lý Mỹ Cầm mà nói: “ Con gần đây rất bận, nếu như có thời gian rảnh sẽ đến nhà dì. Dì à, Tiểu Vũ cậu ấy đang ở nhà sao?”

 

“ Không có, nó không phải đang ở trường à?”

 

“Hai ngày trước cậu ấy có về nhà không?”

 

“Không có. Nó nói với dì vừa muốn đi làm vừa phải đi học, rất bận! Hai tuần rồi dì chưa có gặp nó.”

 

Trong lòng Qúy Hiểu Âu đánh bộp một tiếng, cùng Lý Mỹ Cầm hỏi thăm vài câu, nhanh chóng cúp máy. Cô sợ nếu như bà ấy hỏi nhiều hai câu, cô sẽ không cẩn thận mà lỡ miệng. Thấy bà ấy vẫn khỏe mạnh, vẫn không dập tắt được cảm giác yên ổn trong lòng cô.

 

Nhưng Trạm Vũ lại bỗng nhiên mất tích.Hai ngày liền Qúy Hiểu Âu liền lấy danh nghĩa là chị họ gọi điện đến kí túc xá của cậu ấy, đều không tìm được người, bạn học của cậu ấy nói cậu ta vẫn còn xin nghỉ, vẫn chưa về trường.

 

Qúy Hiểu Âu hỏi mấy ngày nay cậu ta có liên hệ gì với trường học không, cậu nam sinh kia liền trả lời không có, lại nói cô không phải là chị họ của cậu ta, đến bệnh viện không phải là tìm được người sao. Lo lắng đối phương nghi ngờ, Qúy Hiểu Âu không dám gọi điện thoại nữa. Thấp thỏm bất an chờ đợi mấy ngày, cũng khoảng hơn một tuần gì đấy, Trạm Vũ vẫn bặt vô âm tín.

 

Qúy Hiểu Âu cũng không thể chờ đợi được nữa, cô liền tranh thủ một buổi chiều nhàn rỗi, trở về trường cũ một chuyến.

 

So với năm năm trước, đại học L vẫn không thay đổi là mấy.

 

Đúng thời gian ăn cơm chiều, lối nhỏ trong vườn trường có nhiều sinh viên lui tới, đại đa số trên vai là cặp sách, tay phải cầm hộp cơm, vô cùng nghiêm túc, bước đi vội vàng, đi tới nhà ăn.

 

Hôm nay Qúy Hiểu Âu mặc áo thun trắng cùng quần jean, buộc tóc đuôi ngựa, cũng không có trang điểm, lẫn trong đám sinh viên đại học, ngoại trừ có chút cao, liếc mắt một cái cũng không có khác biệt lắm. Bởi vậy cô dễ dàng trà trộn vào ký túc xá nam khoa công nghệ thông tin, người quản lý cũng không có chút nào hoài nghi thân phận của cô.

 

Ký túc xá của Trạm Vũ, cửa mở, trong phòng chỉ có một nam sinh đang ngồi xếp bằng ở trên giường, nghiến răng nghiến lợi ngồi đối diện máy tính, đang di chuyển chuột, đang chơi trò chơi.

 

Qúy Hiểu Âu gõ cửa đi vào, gọi một tiếng: “Bạn học”, cậu trai đó mới rời mắt khỏi máy tính, nhìn cô qua cặp kính dày, thần sắc mê mang tựa như mới từ trên trời rơi xuống.

 

Qúy Hiểu Âu nhanh chóng giới thiệu bản thân là chị họ của Trạm Vũ, mới từ nơi khác tới, không có cách nào liên hệ với cậu em họ, đành phải đến tìm người trong trường học.

 

Cậu nam sinh kia mới bừng tỉnh hiểu ra chuyện gì nói: “ Chị chính là người ngày trước hay gọi điện thoại tìm Trạm Vũ đúng không?” Cậu ta nhảy xuống giường, nhiệt tình tiếp đón Qúy Hiểu Âu còn mời cô ngồi xuống.

 

Qúy Hiểu Âu đi đến nhìn thấy một cái giường phía sau, tới gần mép giường, khăn trải giường là một màu xám xịt, không biết đã bao lâu rồi chưa giặt. Do dự một lát, đành phải ngồi xuống.

 

Gian phòng này cúng với đại bộ phận nam sinh trong ký túc xá nam đều giống nhau, đồ dùng cá nhân lộn xộn, đều là rác rưởi, toàn là vỏ hộp mì, tất lẫn lộn tạo thành một mùi hương vô cùng kỳ quái. Trong ký túc xá còn chăng dây phơi quần áo băng thép, một đôi tất vừa mới giặt xong đang nhỏ nước từng giọt từng giọt trước mắt Qúy Hiểu Âu.

 

Qúy Hiểu Âu lùi về sau một bước, liền thấy một đôi giày chơi bòng đang giấu ở dưới gầm giường.

 

Cậu ta đi tới, kéo đôi tất kia xuống, tiện tay nhét vào trong túi quần, sau đó hướng về phía Qúy Hiểu Âu cười một cái: “ Ngại quá.”

 

Qúy Hiểu Âu cười đáp lại: “Không có gì, có thể hiểu được.”

 

Cậu ta liền chỉ chỉ ý nói Qúy Hiểu Âu ngồi xuống: “Đây là giường của Trạm Vũ, cậu ta thường xuyên không về, liền biến thành khách sạn, bạn bè của ai tới đều có thể ngủ tạm qua đêm. Thành như vậy, khi Trạm Vũ trở về khẳng định sẽ tức giận.”

 

Qúy Hiểu Âu hơi chau mày, quay đầu đánh giá giường đệm của Trạm Vũ.

 

Chiếc giường này cùng với những chiếc giường khác không quá giống nhau, trên vách tường chỉ dán licjhh học, còn có ảnh chụp của Steve Jobs* được cắt từ tạp chí xuống. Ngoại trừ hau đồ vật khác biệt này, trên tường sạch sẽ không giống những nam sinh khác, dán đầy ảnh nữ minh tinh hoặc poster người mẫu. Ga trải giường rõ ràng đã cũ, ở giữa đã sờn đến nỗi có thể nhìn xuyên qua, gối cũng là đồ cũ, hai cái chăn trên giường, một cái mới tinh- chính là cái lúc trước Qúy Hiểu Âu mua cho Lý Mỹ Cầm. Cuối giường đặt một tấm ván gỗ, trên đó đặt mười quyển sách được xếp gọn gàng, đều là giáo trình về máy tính. Nói ngắn gọn chính là chiếc giường này lộ ra một hơi thở mãnh liệt, nhắc nhở chủ nhân nó tuy là con nhà nghèo nhưng cũng có lòng tự tôn, biết nỗ lực, khiến tim Qúy Hiểu Âu nhâm nhẩm đau.

 

Để tránh tẻ nhạt, cô nỗ lực tiếp tục đề tài: “Chuyện học hành của cậu ấy vẫn tốt chứ?”

 

Cậu nam sinh khó xử gãi đầu: “ Nói như thế nào nhỉ? Trạm Vũ của phòng bọn em ba năm liền đều đạt học bổng, mỗi lần thi cậu ta đều đạt thành tích tốt.”

 

Qúy Hiểu Âu không nhịn được cười: “Cảm ơn cậu.”

 

Hỏi đến những chuyện khác, cậu ta cũng không biết nhiều hơn cô bao nhiêu, nhưng đối mặt với học tỷ xinh đẹp lại vô cùng nhiệt tình: “Nếu không em dẫn chị đi tìm giáo viên phụ trách? Có khi thầy ấy có tin tức của Trạm Vũ.”

 

“Không cần.” Qúy Hiểu Âu thất vọng đứng lên, biết rằng mình đã không thu được kết quả gì: “Nếu cậu ấy có về, phiền cậu nói với cậu ấy gọi điện thoại cho tôi.”

 

Rời khỏi ký túc xá, Qúy Hiểu Âu đi dọc theo bóng cây hai bên đường, chậm rãi đi đến cổng trường. Chuyến đi này không có bất cứ kết quả nào, khiến tâm tình cô càng thấp thỏm, dự cảm có chuyện chẳng lành.

 

Trạm Vũ, cậu ở đâu?

 

Rốt cuộc cậu đang làm gì?

 

Người đang được Qúy Hiểu Âu lo lắng giờ phút này đang nằm ở một khách sạn ngầm.

 

Khách sạn ngầm ở Bắc Kinh, phần lớn là phòng tầng hầm đã cũ hoặc là công trình đã cũ, được cải tạo vệ sinh sạch sẽ, dùng những tấm ván gỗ ngăn thành phòng đơn, giá lại rẻ hơn rất nhiều.

 

Từ bên ngoài tràn ngập ánh mặt trời bước vào một tầng hầm ngầm thông đạo, trước mắt Nghiêm Cẩn đột nhiên tối đen, giống như lạc vào một nơi không xác định, mấy giây sau mới có thể thích ứng với hoàn cảnh ánh sáng xung quanh. Đường hầm nhỏ hẹp giống như một mê cung chỉ cho từng người một đi qua, cao chưa đến 2,4m, Nghiêm Cẩn chỉ cần hơi thẳng lưng đỉnh đầu có thể chạm tới ống dẫn bám đầy bụi, hai bên sườn là cửa phòng nhìn giống hệt nhau. Toàn bộ tầng hầm không có bất cứ một khe hở để thông gió, khắp nơi tràn ngập mùi ẩm mốc khiến người ta cảm thấy khó thở.

 

Đẩy một cửa phòng ra, Nghiêm Cẩn quay đầu lại hỏi người đi bên cạnh chính là Lưu Vĩ: “Đại Vĩ, chú chắc chắn, người cậu ta muốn gặp là tôi?”

 

Lưu Vĩ nhe răng cười, vết sẹo trên mặt khiến nụ cười của hắn có chút vặn vẹo, dừng lại trong ánh mắt Nghiêm Cẩn mang một chút ý đồ nào đó.

 

Hắn ta nói: “Anh Cẩn, em lừa ai cũng không dám lừa anh! Vốn dĩ chuyện này đi, nó cũng không phải do em quản. Anh em phía dưới sợ xảy ra chuyện gì mời tìm đến em. Cậu ta ở nơi này đã bốn năm ngày nay rồi, không ăn không uống, lại không chịu đến bệnh viện, chỉ yêu cầu một chuyện duy nhất, phải gắp được anh, hỏi cậu ta tìm anh làm gì cậu ta không chịu nói. Em đành phải đi hỏi đại ca, sau đó đại ca giúp em mời anh tới.”

 

Nghiêm Cẩn liếc mắt nhìn một cái, Lưu Vĩ cười như không cười, trong lời nói toát ra ái muội rõ ràng,nhắc nhở anh mọi chuyện bẩn thỉu trên thế gian đều có thể lý giải. Nghiêm Cẩn muốn nói gì đó, nghĩ nghĩ lại thôi, cảm thấy mình không nhất thiết phải cố tình làm sáng tỏ trước mặt loại người này. Gỗ dán ba lớp đinh đã bị ẩm mốc ăn mòn khiến hình dạng biến đổi, anh đẩy mãi không chịu mở ra, Lưu Vĩ đã tiến lên, đạp mạnh vào cửa phòng, kèm theo đó là tiếng bản lề kim loại bị rỉ xét cọ xát với nhau khiến người ta cảm thế ê răng, cửa phòng đột nhiên văng ra.

 

Không gian phía sau cánh cửa không lớn, chỉ có hơn 3 mét vuông, chỉ có một chiếc giường đơn và một cái ghế dựa. Nghiêm Cẩn đi vào, thân hình cao lớn lập tức lấp đầy không gian trống xung quanh, trong phòng không có chỗ nào dư thừa.

 

Lưu Vĩ theo vào phía sau, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

 

Nghiêm Cẩn đánh giá bốn phía xung quanh căn phòng nhỏ hẹp, hết thảy đều là màu xám xịt, chăn đệm trên giường lâu ngày không được giặt sạch trông không khác giẻ lau là mấy, bẩn thỉu cũ kĩ, nhăm nhúm không hề giống chỗ dành cho người nằm, nếu như không phải có mái tóc đen lộ ra bên ngoài, căn bản không nhìn ra có người nằm bên trong.

 

Người nọ giống như đang ngủ say, giống như động tĩnh vừa rồi cũng không thể đánh thức được.

 

Nghiêm Cẩn nhíu mày, không gian áp lực tù túng khiến anh cảm thấy khó chịu. Không khí ở đây không hề lưu thông, còn có người nấu ăn, mùi cay xộc lên khiến niêm mạc mũi cũng cảm thấy có chút đau, vì thế liền khiến anh hắt xì một cái.

 

Âm thanh này kinh động đến người trên giường, thân thể dưới chăn rõ ràng giật mình một chút, sau đó xoay người về phía anh.

 

Cho dù Nghiêm Cẩn là người từng trải, gặp biến cũng không khiến anh thay đổi, nhưng giờ khắc này vẫn có chút hoảng sợ, tựa như có thể nghe thấy tiếng cằm mình rơi xuống đất.

 

Trạm Vũ trước kia, gương mặt ưa nhìn thế nhưng giờ đây thay đổi hoàn toàn. Bởi vì dung mạo xuất chúng, ngày thường cậu ta đều ăn mặc qua loa, cũng không nhiễm bụi trần, đứng trong đám người đặc biệt nổi bật, hiện tại cái gì cũng chưa nói tới.

 

Giờ phút này Nghiêm Cẩn nhìn thấy gương mặt kia, ứ máu xưng vù, đóng vảy, mắt với miệng đặc biệt sưng to, khóe miệng có dán băng keo cá nhân, đặc biệt khóe mắt bầm tím tụ máu.

 

* Steven Paul "Steve" Jobs ( 24 tháng 2 năm 19555 tháng 10 năm 2011) là doanh nhân và nhà sáng chế người Mỹ. Ông là đồng sáng lập viên, chủ tịch, và cựu tổng giám đốc điều hành của hãng Apple, là một trong những người có ảnh hưởng lớn nhất ở ngành công nghiệp vi tính. Trước đây ông từng là tổng giám đốc điều hành của xưởng phim hoạt hình Pixar; sau đó trở thành thành viên trong ban giám đốc của công ty Walt Disney năm 2006, sau khi Disney mua lại Pixar. Ông cũng là người điều hành sản xuất của bộ phim Toy Story (1995).

 

 

 

 

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)