TÌM NHANH
BAN ĐẦU TƯƠNG NGỘ, CUỐI CÙNG BIỆT LY
Tác giả: Thư Nghi
View: 1.149
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 32
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5

“Anh nói cái gì?”Qúy Hiểu Âu ngước mắt lên, hung dữ nói bộ dáng không giống như đang đùa: “Anh vừa mới nói cái gì lặp lại một lần nữa, tôi nghe không rõ.”

 

Nghiêm Cẩn mẫn cảm mà ý thức được hôm nay không phải ngày nói đùa. Qúy Hiểu Âu kinh sợ buổi chiều giờ ổn định lại tinh thần, nhớ tới tổn thất trong tiệm, một bụng tức giận đang muốn tìm nơi trút giận, lúc này bất luận ai đụng vào cô nàng thì anh cũng như cá nằm trên thớt, chờ đợi anh đều sẽ là một trận lôi đình.

 

Nghiêm Cẩn nhanh chóng dời đi sự chú ý của cô: “Em cũng đói rồi đúng không? Chúng ta tìm nơi nào đó ăn cơm được không?”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Qúy Hiểu Âu quả nhiên mắc mưu, thu hồi ánh mắt hung tợn, nhưng khẩu khí vẫn như cũ: “Không ăn!”

 

“Đừng nha, còn không phải chỉ là cửa tiệm bị phá thôi sao? Chuyện lớn cũng là chuyện nhỏ thôi mà! Nhà hàng của tôi cũng từng bị người ta đập phá, vẫn phải ăn phải ngủ sao.”

 

“Anh cho rằng ai cũng giống như anh vô tâm không phổi sao?” Qúy Hiểu Âu vừa nói vừa mở túi đựng quần ra liền thấy là quần đen dài, lập tức tấm tắc khen ngợi: “ Nha, cái quần này làm tôi ngạc nhiên đấy, tôi cho rằng với khẩu vị của anh thì sẽ mua một cái quần ngắn mới đúng.”

 

Nghiêm Cẩn nói: “ Tôi biết đùi của em đẹp, nhưng từ nay về sau chỉ cần lộ cho tôi xem là được, không thể để cho những tên khác chiếm tiện nghi này được.”

 

Mặt Qúy Hiểu Âu lập tức nhăn nhó: “ Nghiêm Cẩn, rốt cuộc anh có mặt mũi để xấu hổ không vậy?”

 

“ Mặt có thể không cần, cơm thì không thể không ăn, đi ăn cơm với tôi trước được không? Đừng lắc đầu, có thể coi vì tôi được không? Tôi đói đến đầu váng mắt hoa. Ăn xong tôi có thể giúp em hết giận đấy.”

 

Qúy Hiểu Âu im lặng không nói, Nghiêm Cẩn cho rằng cô đã ngầm đồng ý, bắt đầu nhấn chân ga chuẩn bị xuất phát. Bỗng nghe thấy Qúy Hiểu Âu hừ một tiếng: “ Anh có thể giúp tôi hết giận? Đừng có chém! Anh biết ai làm không? Anh có thể tìm những người đó sao?”

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghiêm Cẩn quay đầu lại liếc mắt nhìn cô một cái: “Nếu không phải là vợ của người tình đầu đánh đến cửa, vậy thì chỉ có một khả năng, em có thể đã chặn đường làm ăn của ai đó? Là tiệm đối diện đúng không? Nếu đã đoán ra thì sao không thể lần ra?”

 

“ Nha…” Điều này khiến Qúy Hiểu Âu cảm thấy kinh ngạc; “Trong lòng anh thật đúng là rõ rành rành nha!”

 

“Đương nhiên! Tôi là người nào, em gái, chịu khó ở cùng anh trai mấy năm, em sẽ học được nhiều đấy.”

Từ buổi chiều xảy ra chuyện, lần đầu tiên Qúy Hiểu Âu bật cười: “ Nhìn này người nào, nói anh béo đúng là không trượt phát nào.”

 

Nghiêm Cẩn cũng không nhịn được nói: “Tôi nói, em đừng có đối với tôi quá khách khí, hai ta cứ như thế này không được sao?”

 

“Được! Đương nhiên được! Nhưng anh phải đáp ứng tôi một chuyện.”

 

“Chuyện gì?”

 

“Về sau đừng giở thói lưu manh với tôi. Rốt cuộc anh thích nam hay nữ tôi không quan tâm, nhưng đừng có thích tôi là được?”

 

“ Sao có thể nói như vậy? Tôi thực sự thích em!”

 

Qúy Hiểu Âu kêu thảm: “Anh thích tôi ở điểm nào? Nói ra đi, tôi sửa! Tôi sửa còn không được sao?”

 

Nghiêm Cẩn thắng lợi mà cười ha hả: “ Được! Xem như em lợi hại!”

 

Anh lái xe rời khỏi bãi đỗ xe, vẫn chưa biết đi đâu liền hỏi Qúy Hiểu Âu: “Đến chỗ nào ăn cơm, em nghĩ kĩ vẫn không tìm ra sao? Bằng không tôi tự quyết định vậy.”

 

Qúy Hiểu Âu không trả lời anh, tựa trán vào cửa sổ xe, thầm thở dài một tiếng, vành mắt bắt đầu có chút phiếm hồng, rồi sau đó tới chóp mũi: “ Nhân duyên của tôi sao lại không tốt như vậy? Xảy ra chuyện lớn như vậy, thế nhưng lại không biết nói với ai.”

 

Nghiêm Cẩn lấy tay vỗ vỗ ngực: “Không phải còn tôi sao?”

 

“Anh?” Qúy Hiểu Âu bĩu môi: “Anh có thể giúp tôi được cái gì chứ? Suốt ngày chỉ có nhớ tới ăn!” Nói đến đây, thanh âm của cô đột nhiên trở nên nghẹn ngào, nháy mắt tràn ngập nước mắt: “Tôi làm sai cái gì? Sao bọn họ có thể đối xử với tôi như vậy?”

 

Lại nói từ trước tới này Qúy Hiểu Âu luôn là người yếu thế, cơ hội từ trước tới nay đến với cô không nhiều. Khi còn nhỏ không có ba mẹ ở bên không thể làm nũng, sau này ba mẹ đều bận công việc không có thời gian chăm sóc gia đình, mỗi ngày khi cô tan học về nhà thì đều là giặt quần áo nấu cơm, bình gas trong nhà hết cô cũng là người phụ trách đi đổi, đến nỗi cái vòi nước hay cái bóng đèn những việc nhỏ nhặt trong nhà cũng là cô làm, cô từ nhỏ đã trở thành trụ cột trong nhà, cho nên cũng không biết thế nào là làm nũng hay trở nên yếu ớt.

 

Chân tay Nghiêm Cẩn lập tức trở nên luống cuống, điều anh sợ nhất chính là thấy phụ nữ khoác. Nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, anh cảm thấy như trái tim mình cũng vớ ra thành từng mảnh. Sửng sốt hơn nửa ngày, anh mới nói: “Đừng khóc, đừng khóc, để cho người khác nhìn thấy, sẽ nghĩ là tôi bắt nạt em đấy! Không phải em muốn sửa sang lại cửa tiệm sao? Dỡ bỏ đi rồi làm lại, em có thể mượn người đến làm không phải sao?” Thấy Qúy Hiểu Âu không có phản ứng đặc biệt nào, anh liền duỗi tay ôm lấy Qúy Hiểu Âu để đầu cô tựa vào vai mình, ôm cô vào trong lòng. Lần đầu tiên không thành công, lần thứ hai có thể thực hiện được, Qúy Hiểu Âu mềm mại dựa vào người anh, nghiêng đầu tựa vào vai anh.

 

Cơ bắp trên vai Nghiêm Cẩn lập tức cứng đờ, dù là một cử động nhỏ cũng không dám, sợ Qúy Hiểu Âu không được thoải mái.

 

Qúy Hiểu Âu tựa vào đầu vai anh khóc đã lâu, vẫn không hề khóc thành tiếng, chỉ có những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống như đánh thẳng vào trái tim Nghiêm Cẩn, khiến cả người anh như có một luồng điện chạy qua run run một chút.

 

Cô khóc, Nghiêm Cẩn dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt cô: “Được rồi, không khác lắm đúng không, ta thua trận không thua người, đừng khiến cho cửa tiệm của em bị người khác chê cười.”

 

Câu nói cuối cùng như có kỳ diệu, Qúy Hiểu Âu ngừng khóc, khụt khịt vài cái liền lấy lại tinh thần, giống như bị điện giật đẩy Nghiêm Cẩn ra rồi ngồi ngay ngắn. Sau đó lấy khăn giấy từ trong túi ra lau mặt, soi gương, lau đi những vết nước mắt, nước mũi, sau đó nói: “ Tôi đói bụng, muốn ăn cơm, muốn tìm nơi tắm rửa thay quần áo, tôi không muốn dùng bộ dạng chật vật như vậy gặp người khác, càng không muốn về nhà, khiến bọn họ phải lo lắng, sợ hãi.”

 

Yêu cầu thật sự có chút cao, Nghiêm Cẩn nghĩ ngĩ, do dự đưa ra một kiến nghị vô cùng khó lường cùng ái muội: “ Nếu không, liền tới chỗ của tôi đi, tôi có thể gọi một vài món ăn bên ngoài. Nếu em nguyện ý, cũng có thể ngủ lại qua đêm, giường nhường cho em, tôi ngủ ngoài sofa. Chờ đến khi cảm xúc của em ôn định có thể về nhà.”

 

Qúy Hiểu Âu do dự một lát hỏi: “Anh ở một mình?”

 

“Đúng vậy.”

 

“Có thể người khác sẽ nói tôi là hồ ly tinh không?”

 

“Ha ha, đảm bảo sẽ không.” Nghiêm Cẩn bắt đầu khoác lác: “Tôi là người coi trọng thể diện, đặc biệt hiểu chuyện, không có phóng khoáng như vậy đâu.”

 

“Tôi biết” Qúy Hiểu Âu lạnh lùng nói: “ Ở trong mắt anh, nén giận chính là hiểu chuyện!”

 

“Ở trong mắt em, tôi làm chuyện gì đều không đúng.” Nghiêm Cẩn giả bộ kêu oan: “Tôi nói này Qúy Hiểu Âu, có phải khi còn nhỏ em có phải đặc biệt thiếu tình yêu thương không? Nếu không sao tâm lý lại u ám như vậy?”

 

“Vô nghĩa, ngũ hàng của anh đầy đủ chỉ thiếu mỗi tình yêu thì có!”

 

Nghiêm Cẩn không khiêm tốn một chút nào: “Vấn đề lớn nhất của tôi không phải là thiếu tình yêu thương, mà là vô cùng đẹp trai. Đẹp trai quá khiến tôi cũng cảm thấy phiền não, phụ nữ vậy quanh tôi có thể xếp thành ba vòng tròn lớn đấy, đây là một loại tinh thần gì đây? Chính là một loại tinh thần không biết sợ, tinh thần hi sinh, liền cứu vớt một cô nương còn nhỏ thiếu canxi khi lớn lên thì thiếu tình yêu thương….”

 

Qúy Hiểu Âu phi một tiếng: “ Thật vô sỉ! Tôi lớn như vậy cũng chưa từng thấy qua người nào vô sỉ như anh. Sau khi gặp anh tôi mới có thể thấy được hóa ra vô sỉ cũng có thể giống như thế giới lập thể vậy.”

 

So về đấu võ mồm, Nghiêm Cẩn vốn dĩ không phải đối thủ của Qúy Hiểu Âu, bởi vì anh đau lòng cho cô, sợ da mặt cô mỏng chịu không nổi, Qúy Hiểu Âu lại không hề khách khí với anh, cho nên khi hai người so chiêu thắng thua đã được quyết đinhn trước rồi. Nghiêm Cẩn tấm tắc: “Sắc bén, quả thật sắc bén! Nhưng mà cũng là đối với tôi thôi. Miệng lưỡi lợi hại như vậy, sao khi nhìn thấy mẹ em cứ như chuột nhìn thấy mèo vậy?”

 

Qúy Hiểu Âu lập tức nghẹn lời, dáng vẻ muốn nói gì đó, nhưng cái gì cũng nói không nên lời. Khi nói chuyện xe đã rẽ vào con đường phía tây. Cô gõ vào cửa sổ xe thay đổi đề tài: “Đi đến nhà anh đúng không?”

 

“Đúng vậy, nếu như em thay đổi thì mau chóng quyết định, tôi chưa bao giờ ép buộc người khác, đặc biệt là phụ nữ.”

 

Qúy Hiểu Âu nói thầm: “Sao lại khác xa sự thật như vậy.”

 

“Nó chính là sự thật.”

 

“Đi, chưa thấy qua thì không thể tin được.”

 

Chỗ ở với chủ nhân của nó hoàn toàn bất đồng, từ cửa đi vào, đồ đạc đều được bố trí hoàn hảo. Phòng khách hơn 60 m2, sàn lát gạch hai màu đen trắng, chỉ đặt một bộ ghế sofa mà xám, đối diện là TV treo tường cỡ lớn, trên đỉnh đầu là đèn trùm, toàn bộ phòng khách có vẻ trống trải dị thường. Qúy Hiểu Âu có cảm giác như mình đi vào một nhà hát mini vậy.

 

Duy nhất có một thứ không phù hợp với cách bố trí của phòng khách, là một bức bình phong bằng kính, vẽ lại chuyện xưa của Cơ Đốc, trong suốt, khiến tầm mắt Qúy Hiểu Âu không khỏi dừng lại một lại, nhớ tới cửa tiệm của mình, ở chỗ cửa ra vào có thể đặt một bức bình phong như vậy, lập tức đẹp lên không ít. Cô nhịn không được liền hỏi: “ Bức bình phong này quý lắm đúng không?”

 

Nghiêm Cẩn đang đóng cửa liền lơ đãng nói: “Do một người bạn tặng, nói nơi này của tôi từ cửa đi vào liền không có phong thủy, đặt vào đó cho có. Em thích? Thích thì lấy đi.”

 

“ Hỏi một chút, ai lại bắt anh để nó vậy?”

 

Nghiêm Cẩn thay giày, đem chìa khóa ném lên tủ ở huyền quan* trên đó đặt một bình sứ Thanh Hoa, đang muốn ngồi vào ghế sofa để làm dịu cái lưng đau nhức, bỗng nhiên phát hiện ở góc tường có đồ. Anh chớp chớp mắt, lại đi qua nhìn, không sai, không phải là anh hoa mắt, ba vali hành lí của thương hiệu Louis Vuitton kích cỡ không đồng nhất chỉnh đề đặt ở đằng kia, Nghiêm Cẩn hoắc mắt đứng lên chạy vọt vào trong phòng ngủ, trong nháy mắt liền cảm thấy sét đánh ngang tai, cái gì mà ‘lên núi nhiều cuối cùng cũng gặp hổ’.

 

Phòng ngủ sáng đèn, TV đang mở, có người ngồi xếp bằng trên giường của anh, một tay kẹp thuốc lá, một tay nâng ly rượu, mặc áo ngủ sọc của anh, vừa thưởng thức rượu vừa xem TV, tự tại giống như đang ở nhà mình vậy.

 

Nghiêm Cẩn cảm tưởng như không tin vào mắt mình: “Cô vào đây bằng cách nào?”

 

Người nọ nhìn về phía anh cười một cái, là một người phụ nữ trẻ tuổi vô cùng đẹp: “Anh đã quên, anh có đưa cho em chìa khóa à.”

 

Nghiêm Cẩn cảm thấy có gì đó sai sai, liền điều chỉnh lại giọng nói: “Tôi đối với cô không tồi, đó là trước đây đúng không? Qúa hạn không thể chờ nữa có biết không?”

 

“Nghiêm tử anh đừng keo kiệt như vậy được không?” Người đó nhảy xuống giường, miệng nhỏ nói không ngừng, căn bản là không cho Nghiêm Cẩn có cơ hội chen vào: “ Anh từng nói với em, nhất định sẽ chờ em về. Hiện tại em đã về rồi, anh không vui sao? Em cũng đã suy nghĩ rất nhiều, em cảm thấy em vẫn còn yêu anh, em cũng tin rằng anh cũng thực sự yêu em, căn phòng này em cũng đã kiểm tra qua rồi, sau khi em đi cũng không có người phụ nữ nào khác lui tới, ít nhất cũng không ở chung đúng không? Chúng ta vẫn còn cơ hộ bắt đầu lại một nữa. Anh cũng từng có người phụ nữ khác bên ngoài, em cảm thấy cũng không sao, đàn ông mà ai chẳng có nhu cấu sinh lý, chỉ cần về sau anh cải tà quy chính, em sẽ không để bụng đâu.” Cô ấy nói ngữ khí sâu xa, nhìn ra được thái độ vô cùng nghiêm túc, toàn bộ tâm tư không hề giữ lại trong lòng mà nói hết ra ngoài.

 

Cô ấy là Thẩm Khai Nhan, là bạn gái tiền nhiệm của Nghiêm Cẩn, là một người mẫu thời trang, còn trẻ tuổi, nhỏ hơn anh mười tuổi. Bình tĩnh mà xem xét, Nghiêm Cẩn vẫn còn thích cô ấy, chỉ có tật xấu là thích hút thuốc và uống rượu, cũng có thể nhắm mắt bỏ qua. Chỉ là anh vẫn luôn không thể lý giải, một người mẫu sự nghiệp phát triển cùng bồi ăn bồi uống có quan hệ trực tiếp gì? Hơn nữa đều là những gã đàn ông trung niên bụng bia. Nghiêm Cẩn chịu không nổi, cho dù cô ấy giống như tiên nữ, anh cũng cố nhịn đau mà bỏ đi thứ mình yêu thích.

 

Chia tay nửa năm, cô ấy bỗng nhiên không hề dự liệu mà xuất hiện lần thứ hai, không chỉ có eo đau, Nghiêm Cẩn cảm giác đầu cũng đau.

 

*Huyền quan: là một thuật ngữ phong thủy chỉ khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách, khu vực này có tác dụng giảm trừ những xung đột từ bên ngoài vào nhà và bảo vệ nguồn sinh khí trong nhà.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)