TÌM NHANH
BAN ĐẦU TƯƠNG NGỘ, CUỐI CÙNG BIỆT LY
Tác giả: Thư Nghi
View: 1.332
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 33
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5

Đối mặt với ánh mắt chờ mong của cô nàng, Nghiêm Cẩn đành phải ăn ngay nói thật: “ Cô đâu có miệt mài theo đuổi tôi nhưng tôi phải nhớ kỹ, Thẩm Khai Nhan, vị đạo diễn đảm bảo cho cô cả đời đâu rồi? Tôi còn đang chờ xem một ngày cô trở nên thành công đấy. Hay cô mất cả người lẫn của mới lại nhớ đến tôi?”

 

“Nghiêm tử, anh đừng hung dữ như vậy với em.” Thẩm Khai Nhan bĩu môi, nước mắt thi nhau chảy xuống mặt cô: “ Em đã suy nghĩ cẩn thận, chỉ cần anh tốt với em, cả thế giới đối xử với em không tốt cũng không hề gì, em…”

 

Thanh âm của cô nàng đột nhiên dừng lại, nhìn phía sau Nghiêm Cẩn, mấp máy mối, nhưng không phát ra tiếng.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Nghiêm Cẩn vừa quay đầu lại, liền thấy Qúy Hiểu Âu khoanh tay dựa vào cửa phòng ngủ, giống như đang suy xét mối quan hệ của hai người bọn họ. Trên người cô vẫn còn mặc nguyên chiếc áo sơ mi vẫn còn dính máu, khó tránh Thẩm Khai Nhan kinh hãi nói không nên lời.

 

Bộ dạng Qúy Hiểu Âu tuy có chút chật vật nhưng không có một chút ý tứ xấu hổ. Nhìn thấy biểu tình thất thố của Nghiêm Cẩn, cô liền mỉm cười, cười đến nỗi Nghiêm Cẩn cảm giác được sống lưng lạnh toát: “ Anh còn có khách, tôi không quấy rầy hai người nữa.”Sau đó cô lại nhìn Thẩm Khai Nhan cười cười, nụ cười khiến cho mặt Thẩm Khai Nhan biến sắc: “ Đêm còn dài, hai vị cứ chậm rãi mà tận hưởng, đừng nóng vội.”

 

Nghiêm Cẩn cuống quýt đi qua: “Qúy Hiểu Âu, em đợi tôi một chút, lát nữa tôi sẽ giải thích với em, em… Em… Em chờ tôi xử lý xong chuyện này có đã.”

 

Qúy Hiểu Âu đi đến cửa vừa đi vừa chế nhạo anh: “ Gương vỡ lại lành, không phải không có chuyện như vậy sao? Trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, có cái gì mà phải giải thích?”

 

Nghiêm Cẩn đuổi theo, vẻ mặt sốt ruột: “Em có thể đừng suy nghĩ linh tinh được không? Cho tôi cơ hội giải thích một chút? Em ngồi xuống, tôi bảo cô ta đi được chưa?”

 

Lời còn chưa dứt, trong phòng ngủ Thẩm Khai Nhan đã khóc rống lên: “Nghiêm Cẩn, anh là người không giữ lời, anh xem anh còn đáng mặt đàn ông sao?”

 

Nghe thấy tiếng khóc, bước chân Nghiêm Cẩn hơi do dự một chút. Khắc tinh duy nhất đời này của anh chính là nước mắt của phụ nữ, họ vừa khóc anh liền mềm lòng. Thẩm Khai Nhan từng là một cô gái xinh đẹp kiêu ngạo như vậy, chính là không gặp được điểm mấu chốt, mới có thể trở về tìm anh. Tuy rằng không có ý tứ muốn nối lại, nhưng chuyện đuổi ra khỏi nhà này, anh tuyệt đối không làm được.

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thừa dịp Nghiêm Cẩn còn đang do dự, Qúy Hiểu Âu liền kéo cửa đi ra ngoài, ấn thang máy chuẩn bị rời đi. Nghiêm Cẩn vội đuổi theo: “Qúy Hiểu Âu, em đứng lại đó cho tôi!”

Qúy Hiểu Âu vào thang máy,liền ấn nút xuống tầng 1. Nghiêm Cẩn liền vươn chân ngăn cửa thang máy đóng lại: “ Em xuống dưới, chúng ta nói rõ ràng rồi em mới được đi.” Nghiêm Cẩn gấp đến độ trán đều toát mồ hôi.

 

Nhìn bộ dáng mặt đỏ tía tai, ngược lại Qúy Hiểu Âu cười nói: “Nghiêm Cẩn, có phải anh nhầm đối tượng rồi không? Người anh nên giải thích chính là vị ở trong phòng kia không phải sao?”

 

“Hiện tại tôi cùng người đó không có quan hệ.”

 

Qúy Hiểu Âu dùng sức đẩy Nghiêm Cẩn, cửa thang máy đóng lại, thời điểm từng con số giảm dần, cô còn có thể nghe thấy được thanh âm của Nghiêm Cẩn: “Em ghen cũng đừng có ăn dấm…”

 

Qúy Hiểu Âu lớn tiếng gào một cậu: “Ai con mẹ nó ăn giấm? Đừng tự mình đa tình!”

 

Đi ra khỏi cửa chung cư, đầy một bụng tức, trong lòng không thể hiểu nổi vì sao lại tức giận. Xe Land Rover của Nghiêm Cẩn dừng ở tiểu khu bên cạnh, cô nhìn thấy liền hung hăng đạp vào nó. Vừa lúc bên cạnh có một chiếc ‘Infiniti; lướt qua, tài xế cố ý thả chậm tốc độ xe, nhìn cô vài cái, nhưng cô cũng không để ý.

 

Cô ra khỏi tiểu khu, gọi được một chiếc xe taxi, tài xế kinh ngạc mà mở cửa, nhớ tới cảnh tượng hung tợn vừa rồi, trông lòng không tránh khỏi có chút sợ hãi. Nhớ tới biểu hiện đêm nay của chính mình, bỗng nhiên có cảm giác mặt đỏ tim đập. Một khắc nhìn đến Thẩm Khai Nhan kia, đầu óc cô giống như bị một thứ gì đó đập vào, đầu óc choáng váng, tất cả tiêu chuẩn đều mất hết, thế nhưng biểu hiện lại giống như một người bạn gái đang ghen tuông.

 

Qúy Hiểu Âu che mặt thầm than một tiếng, thế nhưng cô thật sự đang ghen tị, vì một người đào hoa không rõ mà không ngừng phát hỏa, việc này thật sự có chút điên cuồng!

 

Qúy Hiểu Âu về đến nhà, đẩy cửa ra liền có một ánh mắt cảm tưởng như có thể giết người đang nhìn cô chằm chằm, tránh cũng không thể tránh, căng da đầu cùng mẹ cô đối diện ba giây: “Mẹ…”

 

Triệu Á Mẫn nhìn chằm chằm băng gạc trên đầu con gái, mắt như bốc hỏa: “Sao lại thành ra như vậy? Xung đột với khách hàng?”

 

Qúy Hiểu Âu miễn cưỡng mỉm cười: “Không phải như thế đâu? Là con không cẩn thận đụng vào tủ đồ bị thương. Mẹ, hôm nay con rất mệt, không muốn nói thêm gì nữa, con đi ngủ trước đây.”

 

Cô vòng qua bàn ăn đang muốn về phòng, liền bị mẹ cô quát: “Qúy Hiểu Âu con đứng lại đó cho mẹ!”

 

Thanh âm lớn đến nỗi kinh động đến ba cô đang ở trong thư phòng,ông ấy liền ló đầu ra, nhìn bộ dạng của Qúy Hiểu Âu cũng bị hoảng sợ: “Hiểu Âu, sao lại thế này?”

 

Qúy Hiểu Âu vẫn mạnh miệng như cũ: “ Bị đụng vào góc tủ.”

 

“Nói bậy! Váy sao có thể thành ra như vậy? Cũng là bị ngăn tủ làm rách sao?” Triệu Á Mẫn hiển nhuên không tin, có quỷ mới tin được: “Mẹ đã nói thế nào, cửa tiệm kia của con sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, thể loại đầu trâu mặt ngựa cũng có thể đến, không một người nào đứng đắn.”

 

Qúy Hiểu Âu đứng ở dưới ánh đèn huỳnh quang, bị đôi mắt của hai người chăm chú nhìn vào, một thân chật vật khó mà che giấu, đột nhiên liền bật khóc thành tiếng, vừa khóc vừa nói: “Cửa tiệm của con bị người ta phá, đập phá hết toàn bộ mẹ có biết không? Con ở bên ngoài có bao nhiêu khó khăn mẹ cũng không bận tâm, mỗi ngày chỉ la mắng ghê tởm. Nếu như hôm nay nếu như bị người ta chém chết có phải mẹ rất vui không? Nếu như đã không thích con như vậy thì vứt ở nhà vệ sinh cho rồi?”

 

Thấy cô khóc, vốn dĩ bà cũng rất đau lòng, nhưng nghe được hai câu cuối cùng lại khiến bà vô cùng tức giận, nói với người bạn già: “ Ông nghe đi, đây là người ta nói sao? Nó không khiến tôi tức chết nó không thấy cam lòng!”

 

Qúy Triêu Lâm chạy nhanh đến đẩy bà vào trong phòng ngủ: “Bà nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ xử lý.”

 

Thời điểm hai cha con đối mặt, còn có thể tâm bình khí hòa mà nói chuyện với nhau. Nghe Qúy Hiểu Âu thút tha thút thít kể hết mọi chuyện trải qua, ông không nhiều lời, chỉ nói với cô: “Mọi chuyện đã như vậy, coi như là xui xẻo đi. Nếu như không muốn tiếp tục nữa con thử làm nghiên cứu sinh, còn nếu như vẫn muốn tiếp tục, không đủ tiền ba mẹ sẽ cho thêm. Nhưng mà Hiểu Âu, tính tình của con cũng nên sửa lại, ở bên ngoài không thể giống như ở trong nhà, lui một bước trời cao biển rộng, làm việc gì cũng đều phải chừa cho mình đường lui.”

 

Qúy Hiểu Âu không phục: “Việc con làm quang minh chính đại, là cạnh tranh bình thường, có cái gì sai? Bọn họ dựa vào đâu mà đạp phá cửa tiệm của con? Nếu như cảnh sát mặc kệ con liền kiện bọn, không thể để cho bọn họ muốn là gì thì làm. Hai người đều như vậy, từ nhỏ mặc kệ ở bên ngoài gặp phải chuyện gì, về tới nhà một chút an ủi đều không có, chỉ biết con trước tiên phải tự kiểm điểm chính mình.”

 

Ông Qúy liền sờ sờ tóc cô: “Con đi ngủ trước đi, về sau nói tiếp.”

 

Ban đêm Qúy Hiểu Âu thật sự không ngủ yên. Vết thương trên đầu, chỉ có thể nằm thẳng, nhắm mắt lại, lập tức thấy một con dao sáng như tuyết chém về phía đầu cô, khó khăn lắm mới cảm thấy buồn ngủ, vết thương không ngừng nhói đau. Mãi đến nửa đêm, cuối cùng mơ mơ hồ hồ, lại bị một chút chấn động làm cho bừng tỉnh.

 

Qúy Hiểu Âu cả người toàn mồ hôi lạnh mở to mắt, từ trạng thái ngủ say đến nửa mê nửa tỉnh, nửa ngày sau, mới phát hiện di động trên tủ đầu giường đang reo. Cô cầm lấy đặt vào bên tai, hàm hàm hồ hồ mà đáp một tiếng.

 

Bên tai truyền đến một giọng nói dè dặt: “ Em… Em …. còn tức giận không?”

 

Qúy Hiểu Âu lập tức tỉnh táo, giơ điện thoại lên liền thấy cái tên ‘Nghiêm Cẩn’ hiển thị trên màn hình, bây giờ đã là 02:32. Cô lập tức nhớ tới một màn bản thân quần áo rách rưới xuất hiện trước mặt bạn gái cũ, không khỏi cảm thấy tức giận: “Anh đang phát bệnh gì vây? Có biết hiện tại là mấy giờ rồi không? Tức giận? Tôi tức giận cái gì? Những chuyện đó có quan hệ gì với tôi chứ?”

 

Nghiêm Cẩn giống như có gì đó mắc kẹt trong cổ họng, nói chuyện đều không nhanh nhẹn: “ Qúy… Qúy… Qúy Hiểu Âu, tôi…. tôi cùng em… cùng em nói chuyện….”

 

Bị một người quấy rầy giấc ngủ, Qúy Hiểu Âu tức muốn chết, dùng từ đương nhiên cũng không khách khí: “ Anh uống nhiều muốn tìm tôi để tỉnh rượu đúng không? Anh có biết tôi ghét nhất là loại người mượn rượu nói linh tinh không? Anh có biết tôi rất ghét bị người khác quấy rầy giấc ngủ không? Nghiêm Cẩn tôi nói cho anh biết, anh có tất cả mọi thứ mà tôi ghét. Tôi chán ghét anh, anh có biết không?”

 

Nghiêm Cẩn nửa ngày không nói gì, thật lâu sau mới nói: “ Qúy Hiểu Âu, tốt xấu gì tôi cũng theo đuổi em lâu như vậy, đến tảng đá nó…. nó cũng cảm nhận được, nhưng em vẫn không có một chút cảm giác nào sao?” Qua điện thoại, thanh âm của Nghiêm Cẩn khi thì rõ ràng khi thì mơ hồ, giống như chứa đựng trong đó một chút chua xót mơ hồ,\.

 

Trong người Qúy Hiểu Âu như có một hạt giống nhỏ bé yếu ớt bắt đầu nảy mầm, cô sửng sốt một lát, đột nhiên lại cảm thấy bực bội: “ Nửa đêm rồi tôi không muốn nói một vấn đề vô nghĩa này, anh tắm rửa rồi ngủ đi, tôi tắt máy đi.”

 

Cô tắt máy, vùi đầu vào gối, ngồi lâu cũng cảm thấy không thở dài, bỗng nhiên thở dài thật mạnh, ngả người xuống giường, chùm chăn.

 

Bởi vì tạm thời ‘Như nước năm xưa’ không tiếp tục kinh doanh, tạm thời Qúy Hiểu Âu không có việc gì làm hiếm khi có được những ngày tháng nhàn hạ. Ngày hôm sau ngủ đến hơn 10 giờ mới thức dậy, ăn cơm trưa, lại nằm trên giường tiếp tục ngủ, đến khi tiếng chuông điện thoại đánh thức cô.

 

Là điện thoại của đồn công an gọi tới, nói vụ án có tiến triển, bảo cô nhanh chóng tới đó một chuyến.

 

Qúy Hiểu Âu nhanh nhẹn nhảy xuống giường rửa mặt chải đầu, lại tìm một chiếc khăn lụa thay dây buộc tóc, để che khuất băng gạc cùng vết thương, sau đó bắt một chiếc xe taxi tới đó. Chờ đến khi nhận tiền thừa từ tài xế, lúc này cô mới để ý đến trước cửa đồn công an dừng lại một chiếc xe Audi màu đen, bởi vì không có biển số xe không tránh khỏi khiến Qúy Hiểu Âu nhìn thêm vài lần. Cửa sổ xe của chiếc xe kia có dán màng che nắng, không thể nhìn thấy bên trong.

 

Chờ đến khi cô đẩy cửa xuống xe, cửa sau của chiếc xe Audi kia cũng mở ra, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi dáng người mập mạp đi về phía cô.

 

“Cô là Qúy Hiểu Âu?” Người đó hỏi.

 

Người đó mặc áo thun, gương mặt đôi mắt, cái mũi cùng miệng giống như đều do compa vẽ ra, khiến cô liên tưởng tới nhân vật A Phúc trong bức tranh tết ôm cá chép, Qúy Hiểu Âu xác nhận mình không quen biết người này, liền hỏi: “Xin lỗi, ngài là?”

 

Người nọ cười cười: “ Tôi là anh em của Nghiêm Cẩn, ở chỗ này chờ cô đã hơn nửa ngày.”

 

Qúy Hiểu Âu kêu lên một tiếng, giọng nói của người này quá đặc biệt, rõ ràng dễ nghe, mười phần từ tính, quả thực giống phát thanh viên trên bản tin thời sự toàn dân. Cô liền cười rộ lên: “Tôi biết rồi, anh là ‘Tân quang thiên địa’.”

 

Người nọ gật gật đầu, kéo cửa xe ra nói với cô: “Nơi này nói chuyện không tiện, chúng ta lên xe trước.”

 

Qúy Hiểu Âu không biết xảy ra chuyện gì, tuy đầy bụng nghi ngờ, nhưng đứng trước cửa đồn công an, cúng khiến cô bớt sợ hãi, liền đi vào. Không nghĩ tới ở ghế sau đã có một người ngồi, đúng là Nghiêm Cẩn.

 

Qúy Hiểu Âu xoay người liền lui ra ngoài, Nghiêm Cẩn đã nhoài người lại gần nắm lấy cánh tay cô.

 

“Qúy Hiểu Âu, em đừng như vậy, có tức giận chuyện gì cũng để về sau hãn nói, ngồi vào đây, tôi có chuyện đứng đắn muốn nói với em.”

 

Kỳ thật thấy người của anh, trong lòng Qúy Hiểu Âu chợt cảm thấy ấm áp một chút, căn bản không có ý tức giận. Nhưng nếu Nghiêm Cẩn đã nói như vậy, lại nhớ tới chuyện tối hôm qua, cô cảm thấy không tức giận cũng kỳ cục, vì thế cố gắng thoát khỏi Nghiêm Cẩn rút tay về: “ Có chuyện gì từ từ nói, động tay động chân làm gì?”

 

Bị cô đẩy ngã vào ghế, Nghiêm Cẩn nửa ngày cũng không nhúc nhích. Qúy Hiểu Âu quay đầu nhìn lại, thấy anh nhắm mắt, ngũ quan vặn vẹo, liền bị dọa cho nhảy dựng: “Anh làm sao vậy?”

 

Nghiêm Cẩn đỡ eo chậm rãi ngồi thẳng dậy, trong miệng lầm bầm mắng một câu: “ Tôi giết em ,xuống tay cũng không tồi đâu!”

 

Sắc mặt Nghiêm Cẩn thực sự khó coi, Qúy Hiểu Âu không đáp lại, mà là sát lại gần quan sát thật kỹ mặt anh nói: “ Nhìn mặt anh ấn đường tối lại, có phải tối hôm qua làm việc quá sức không? Cũng khó trách, tiểu biệt thắng tân hôn*!”

 

*Tiểu biệt thắng tân hôn: Vợ chồng xa nhau ít ngày khi gặp nhau còn mạnh mẽ và say thắm hơn đêm tân hôn.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)