TÌM NHANH
BAN ĐẦU TƯƠNG NGỘ, CUỐI CÙNG BIỆT LY
Tác giả: Thư Nghi
View: 1.338
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 37
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5

Phương Ni Á cười cười trốn tránh, cho đến khi có một nam phục vụ tới đón đơn, cô ấy mới ngừng cười, cực lực bày ra bộ dạng ưu nhã đoan trang thục đức, vì Qúy Hiểu Âu và cùng vì mình mà chỉ gọi hai phần điểm tâm. Chờ đến khi nhân viên phục vụ rời đi, cô nàng liền quấn lấy Qúy Hiểu Âu dò hỏi về thân phận cùng bối cảnh gia đình của Trạm Vũ. Quý Hiểu Âu lại không nghĩ tới chuyện cô ấy lại ngờ vực mà suy nghĩ lung tung về mối quan hệ của mình với Trạm Vũ, liền đem chuyện hai người kết giao từ đầu đến cuối nói thẳng ra.

 

Nghe tới hoàn cảnh gia đình của Trạm Vũ nghèo khó, phải làm thêm trả tiền học phí, Phương Ni Á rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó liền hỏi: “Nơi này tiền lương rất cao có đúng không? Một vạn? Hai vạn?”

 

Qúy Hiểu Âu lắc đầu: “Cậu đúng là bị lão Trần nhà cậu sủng đến ngũ cốc cũng chẳng phân biệt nổi. Cậu ấy chỉ là sinh viên, một tuần chỉ có thể làm sáu buổi nửa ngày, mỗi buổi cùng lắm chỉ có thể làm mười tiếng, bao ăn bao ở, một tháng cũng chỉ có thể nhận 4000, cậu nghĩ sao?”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Phương Ni Á nói: “Cậu mới là cái đầu đất, bị người khác lừa bán còn thay người ta đếm tiền! Cái áo sơ mi cậu ta mặc trên người, là chiếc áo mới nhất xuân hạ năm nay của Armani, cậu có biết bao nhiêu tiền không?”

 

Vừa lúc phục vụ đưa cà phê cùng điểm tâm ngọt lại, Qúy Hiểu Âu lấy muỗng nhỏ khuấy cà phê trả lời một cách thất thần: “ Mình còn vài chiếc áo sơ mi Burberry, cậu có muốn hay không? Mình bán cho cậu, một trăm tệ ba chiếc.”

 

Phương Ni Á hừ hừ hai tiếng: “Cậu chắc là không đùa tớ đấy chứ? Chẳng lẽ mình không biết đâu là hàng thật đâu là hàng giả sao? Mình nói với cậu, cậu ta yêu nghiệt như vậy, hiện tại ở cái xã hội này, cậu cho rằng hắn sẽ bị dễ dàng mai một sao?”

 

“Cậu có ý gì?”

 

“Không có ý gì, mình chỉ muốn nói với cậu, cậu ta không đơn giản như vậy, cậu nghĩ kĩ xem, cả người cậu ta đều có rất nhiều chỗ đáng nghi.”

 

Qúy Hiểu Âu trầm mặc xuống: “ Sao cậu lại có ác cảm với cậu ta như vậy? Cậu ta lớn như vậy rồi, chẳng lẽ còn xin ba mẹ tiền tiêu vặt, vì tiền học phí mà đi làm thêm tích cóp tiền, đã không dễ dàng rồi. Cậu có thể đừng suy diễn lung tung được không?”

 

Trong miệng Qúy Hiểu Âu đang là nửa miếng bánh kem, đôi mắt đen chậm rãi nhìn về phía Phương Ni Á, nhìn chằm chằm cô ấy một lát, sau đó lại chuyển đến trên người Trạm Vũ. Vừa có hai người phụ nữ trung niên ăn mặc thời thượng đi vào trong tiệm, xem ra là khách quen của nơi này, tiếp đãi hai người chính là Trạm Vũ. Cậu ta cúi thấp người kiên nhẫn nghe hai người nói chuyện, chàng trai hai mươi tuổi khuôn mặt bóng loáng, ngũ quan mặt mày vẫn khiến cô nhận ra là Trạm Vũ nhưng nụ cười trên khuôn mặt lại hoàn toàn xa lạ, đó là thứ khiến cho đại đa số yêu thích, lại khiến Qúy Hiểu Âu sinh ra cảm giác sợ hãi nụ cười lấy lòng ấy.

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Qúy Hiểu Âu bưng ly cà phê nhấp một ngụm khiến bản thân cảm thấy ấm áp. Trạm Vũ xoay người tránh ra, một bên pha cà phê, biểu cảm gương mặt của cậu ta hoàn toàn thay đổi thế nhưng lại mang theo một tia dữ tợn ngoài ý muốn. Qúy Hiểu Âu di chuyển cái ly, áo sơ mi trắng điểm thêm nơ đen, lông mi cong vút, lông mày rậm, môi hồng răng trắng, biểu tình lạnh lùng, là Trạm Vũ mà cô quen thuộc, nhưng ở nơi nào đó xảy ra một chút biến hóa, cô nhất thời thấy không rõ lắm.

 

Chạng vạng, cô cùng Phương Ni Á thanh toán xong rồi rời đi, hai người hai ly cà phê cùng hai đĩa điểm tâm ngọt, sau khi giảm 50%, còn 319 tệ. Qúy Hiểu Âu liền nhớ tới mấy ngày trước cô đến nhà Trạm Vũ, mua cho Lý Mỹ Cầm một chiếc váy chiffon màu đen hoa trắng, kiểu dáng gần giống với chiếc váy trước kia bà ấy mặc lúc chưa bị bệnh, giá của chiếc váy vừa lúc cũng 319 tệ. Lý Mỹ Cầm rất thích, đem váy ướm thử trước ngực, chiếc gương được treo trên tường nứt vỡ ngắm nhìn thật lâu, hai má lại đỏ ửng như thiếu nữ. Bà ấy nói, chưa bao giờ được mặc đồ đắt tiền như vậy, chờ sau khi phẫu thuật xong nhất định sẽ mặc thử. Lại một lần nữa bà ấy cảm thấy có hy vọng với cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, dành cho Qúy Hiểu Âu một lời nói dối thiện ý. Qúy Hiểu Âu nói đã đăng kí được bệnh viện cho bà, sẽ mau chóng được miễn phí điều trị cùng phẫu thuật. Mà đối với cô chiếc váy ấy, bất quả cũng chỉ là một buổi trà chiều, chỉ sợ đời này bà ấy sẽ không còn cơ hội biết được trên thế giới còn có bánh kem pho mát ăn ngon như vậy.

 

Ra khỏi cửa đứng ở đầu phố, có thể thấy những chiếc siêu xe nối tiếp nhau đi dần xuống cuối đường, cuối cùng chính là không thấy đèn neon của quán đâu nữa, cũng không có biển hiệu bắt mắt, chỉ có thể nhìn thấy qua cửa sổ trong suốt cùng ánh đèn bên trong. Gió đêm xẹt qua bên tai, mang theo âm thanh vụn vặt của âm nhạc, đó là một dàn nhạc Nga biểu diễn trong quán.

 

Qúy Hiểu Âu ngồi trên xe, biểu tình vẫn ngơ ngẩn, trong lòng bàn tay nắm chặt di động đã thấm ướt mồ hôi. Trên màn hình chính là số điện thoại cuả Trạm Vũ. Trạm Vũ đã có điện thoại mới, về sau cô cũng không cần thông qua điện thoại của kí túc xá mới có thể tìm thấy cậu ta. Khi cậu ta lấy điện thoại ra lưu số, tuy chỉ là thoáng nhìn nhưng cũng đủ để khiến Qúy Hiểu Âu nhìn thấy rõ kích cỡ của nó: Samsung Note2, mới ra cách đây ba tháng, hiện giờ cũng tầm 5000 tệ.

 

Chiếc xem của Phương Ni Á ra khỏi khu đô thị tràn ngập màu xanh, hòa vào dòng xe cộ giờ cao điểm buổi chiều, rốt cuộc Qúy Hiểu Âu cũng cẩn thận suy nghĩ, trên người Trạm Vũ có những thay đổi như thế nào: làn da vẫn trắng nõn, lại ít đi khí sắc mới mẻ trước kia, đôi mắt vẫn to như vậy chỉ là không hề trong trẻo như trước kia.

 

Vài ngày trôi qua, nhớ tới thay đổi của Trạm Vũ, Qúy Hiểu Âu vẫn cảm thấy có chút không yên tâm. Vì để nghiệm chứng chuyện bản thân có bị Phương Ni Á ảnh hưởng mà có thể dẫn tới tâm sinh ám mị, cô bèn gọi điện thoại cho Nghiêm Cẩn, muốn hỏi Nghiêm Cẩn một chút, vì sao một người mới làm việc, chưa tới mấy ngày có thể hoàn toàn thay đổi.

 

Nghiêm Cẩn nhận điện thoại giọng nói mê ngủ, rõ ràng là bị cô đánh thức, cho nên trả lời không chút kiên nhẫn: “ giám đốc có nhắc tới cậu ta vài lần, nói cậu ta một không sợ khổ, hai không sợ chết, rất nhiều khách hàng đều thích cậu ta, chuyện này không phải tốt sao? Lại không phải là con của em, em phí tâm phí sức làm gì?”

 

Câu nói cuối cùng chọc giận Qúy Hiểu Âu, khiến cô vô cùng tức giận, bởi vậy giận quá mất khôn: “Miệng chó không khạc được ngà voi*!”

 

Nghiêm Cẩn cười: “Tôi đúng là phun không ra, em có thể phun ra một cây cho tôi nhìn được không?”

 

“ầm” một tiếng, là tiếng quăng di động của Qúy Hiểu Âu. Qua đầu bên kia Nghiêm Cẩn nghe được một âm thanh lớn vọng lại, cùng Qúy Hiểu Âu đấu võ mồm, số lần anh đếm được trên đầu ngón tay, cho nên Nghiêm Cẩn vô cùng quý trọng giờ phút này, mặt mày tươi cười mà cúp điện thoại, tâm tình vui sướng đi vào mộng đẹp.

 

Qúy Hiểu Âu hờn dỗi một lát, cuối cùng cảm thấy không mấy thú vị mà nhặt di động lên, phát hiện ngoại trừ mấy tin nhắn rác của môi giới còn có một tin nhắn của Trạm Vũ.

 

Trạm Vũ nói: Chị, ngày sinh nhật của chị có thể bớt chút thời gian ăn cùng em một bữa cơm chiều được không?

 

Qúy Hiểu Âu lúc này mới nhớ tới, hơn hai mươi ngày nữa quả nhiên là sinh nhật của mình. Nếu như không có Trạm Vũ nhắc nhở thì có lẽ chính cô cũng quên mất. Cân nhắc nửa ngày, cô mới nhắn tin trả lời: Được, bữa tối hôm đó dành cho cậu.

 

Lúc đó cô muốn cùng Trạm Vũ nói chuyện, ngày đó có lẽ là một cơ hội tương đối tốt, có thể nói một số chuyện mà ngày thường khó có thể nói.

 

Ngày 26 tháng 9 là ngày sinh nhật tròn 26 tuổi của Qúy Hiểu Âu. Nhưng ngày đó muốn nhắc nhở cô không chỉ có một mình Trạm Vũ. Cũng giống như những ngày bình thường khác, Qúy Hiểu Âu mặc quần Jeans áo thun đi giày thể thao đến cửa tiệm đang sửa chữa thị sát một lần, cùng kiến trúc sư bàn bạc qua một vài chỗ chưa ưng ý. Lần sửa này, cửa tiệm cũng lớn gấp hai, Qúy Hiểu Âu muốn nó trở thành phong cách ấm ấp điền viên, khác với cách trang trí nhuyễn ngọc ôn hương trước đây. Kiến trúc sư lần này là một cô gái trẻ tuổi, chưa có nhiều kinh nghiệm, rất nhiều những chi tiế, Qúy Hiểu Âu đều phải đến hiện trường để quyết định.

 

Hơn bốn giờ chiều, cô nhận được một cuộc điện thoại ở nhà,trong điện thoại mẹ cô không ngừng oán trách: “ Sao con có thể không nhớ tới chuyện trước đây mà qua lại với Lâm Hải Bằng? Con không nhớ chuyện trước kia sao? Cũng không nói một tiếng mà mời người đến nhà, khiến cho ba mẹ một chút chuẩn bị cũng không có. Con mau trở về mà tiếp đón, mẹ không muốn lãng phí thời gian vào loại người này. Không phải, lúc trước đều đối đãi với nó như con rể, vội vàng lấy lòng, kết quả không phải là con phá hỏng sao…”

Qúy Hiểu Âu khó khăn lắm mới từ trong đống bực tức không hề có logic của mẹ cô mà tìm ra trọng điểm: “Mẹ nói gì cơ? Hiện tại Lâm Hải Bằng đang ở nhà minh?”

 

“Đúng vậy, còn xách theo một giỏ trái cây, mẹ cũng không biết nó có ý gì, cũng không thể đuổi ra khỏi cửa được?”

 

“Anh ta… anh ta ….anh ta tới làm gì?”

 

“ Nói muốn cùng con ăn sinh nhật. Mẹ nói này, Qúy Hiểu Âu, con là con gái của mẹ, sẽ không cứ như vậy mà qua lại một lần nữa với nó đấy chứ?’

 

Qúy Hiểu Âu tức giận dậm mạnh chân một cái: “Mẹ nói anh ta chờ con, con về ngay đây.”

 

Qúy Hiểu Âu hấp tấp chạy về nhà, đi vào phòng khách liền thấy Lâm Hải Bằng đang ngồi ở trên ghế sofa, đang mặt đối mặt với bố cô, tư thế nhân viên công chức hai tay đặt trên đầu gối. Trước mặt hai người chính là nước trà, sau nhiều lần thêm nước, đã nhạt đến mức không thể nếm ra được chút mùi vị lá trà nào.

 

Thấy con gái vào cửa, Qúy Triệu Lâm rõ ràng như trút được gánh nặng. Mẹ cô không muốn cùng Lâm Hải Bằng nói chuyện, liền lấy cớ nấu cơm trốn vào trong bếp, âm thanh nồi chén đũa va vào nhau. Ba cô da mặt mỏng tâm địa mềm, chưa bao giờ để cho người khác phải thất thố, đành phải tiếp Lâm Hải Bằng. Hai người nói về chuyện lạm phải, rồi chuyện giá nhà, Qúy Hiểu Âu nếu như chưa về thì chắc hai người họ liền nói chuyện ở Nam Hải. Ông Qúy đứng lên, nói một câu: “Ba đi gọi điện thoại, Hiểu Âu con tới nói chuyện với tiểu Lâm đi.”, sau đó liền trốn vào trong thư phòng không chịu ra ngoài.

 

Lâm Hải Bằng đâu phải kẻ ngốc, dựa vào thái độ này của ba mẹ Qúy Hiểu Âu khiến hăn liền hiểu ra mình là người không được hoan nghênh, nhưng trước sau hắn vẫn là người có tâm lý vững vàng, bất luận có chuyện thất thố gì. Hắn phải đợi được Qúy Hiểu Âu. Công việc của hắn khiến cho hắn am hiểu như thế nào là bắt lấy mâu thuẫn chủ yếu, những thứ khác có thể bỏ qua. Bởi vậy khi đối mặt với đôi mắt giận dữ của Qúy Hiểu Âu, hắn không nhanh không chậm mà đứng lên: “Sinh nhật vui vẻ!”

 

Trong lòng Qúy Hiểu Âu vốn dĩ đầy một bụng tức muốn phát tiết, Lâm Hải Bằng lại không cho cô cơ hội tức giận. Thở dài một hơi, đem toàn bộ tức giận trong lồng ngực theo một hơi này đẩy hết ra ngoài, thay vào đó là bộ dạng vô cùng bình tĩnh: “ Lâm Hải Bằng, cảm ơn anh đã nhớ rõ sinh nhật của tôi. Nhưng anh có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc anh muốn làm gì không?”

 

Lâm Hải Bằng hơi hơi mìm cười: “Anh vẫn luôn nhớ rõ hôm nay là sinh nhật em, muốn giáp mặt nói với em một tiếng chúc mừng. Nếu em đồng ý có thể cùng tôi ăn bữa tối, như thế lại càng hoãn mỹ. Chỉ như thế mà thôi, anh không có ý đồ nào khác.”

 

“Cảm ơn!” Qúy Hiểu Âu che miệng ngáp một cái, “Nhưng mà thật xin lỗi ngài, buổi tối tôi đã có hẹn, phải ra ngoài. Nếu như ngài bận, không làm mất thời gian nữa, thứ lỗi không tiễn.”

 

Không nghĩ tới phong độ của Lâm Hải Bằng vẫn tốt, vẫn chưa bị lời nói của cô đả đảo, mà duy trì tâm bình khí hòa nói: “ Không sao, anh lái xe tới, vừa lúc có thể đưa em tới chỗ hẹn.”

 

Ngoại trừ Nghiêm Cẩn, Qúy Hiểu Âu tự nghĩ thật đúng là chưa có gặp qua người đàn ông thứ hai lại có thể thản nhiên mặt dày đến thế, hiển nhiên hắn cũng muốn nhìn xem người đàn ông mà cô hẹn rốt cuộc là người nào. Cô cũng không có gì mà không thể nói với người khác, liền đơn giản thành toàn cho hắn, đến nỗi khi hắn nhìn thấy Trạm Vũ sẽ có suy nghĩ như thế nào, cô một chút cũng không muốn quan tâm. Vì thế Qúy Hiểu Âu thướt tha lả lướt đứng lên nói: “ Được, đợi tôi thay quần áo trang điểm, anh đợi một chút.”

 

Qúy Hiểu Âu đi vào phòng ngủ của mình đóng cửa lại thay quần áo, khi cô đứng trước gương kéo khóa kéo, mẹ cô không tiếng động mà đẩy cửa đi vào, đứng ở phía sau cô nhìn trong chốc lát, rốt cuộc nhịn không được lên tiếng hỏi: “ Thật sự con sẽ cùng nó ra ngoài ăn cơm? Loại người này quá khôn khéo, lừa được con một lần nhất định sẽ có lần sau, hiện tại giá nhà cao như vậy, ai biết có phải nó có ý đồ gì hay không?”

 

Qúy Hiểu Âu dừng động tác lại, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Mẹ, người ta là nhân viên công vụ liệu có thể mua nhà được không? Nhìn trúng cửa tiệm nhỏ của con sao?”

 

Triệu Á Mẫn hừ một tiếng: “Chuyện này khó nói. Nhà còn có cha mẹ già phải nuôi dưỡng, một tháng thì có thể dư ra bao nhiêu tiền mua nhà chứ?” Thấy Qúy Hiểu Âu đứng lên, bà liền lắp bắp kinh hãi: “ Con mặc như vậy là muốn cùng nó đi ra ngoài.”

 

Qúy Hiểu Âu mặc sườn xám màu xanh ngọc, không tay áo cổ đứng, chỉ dài qua đầu gối 10cm, mái tóc dài được búi thấp cài trâm. Ngoại trừ váy dài, lẽ ra đó là một bộ đặc biệt có thể bày ra vẻ hiền lương thục đức đoan trang, nhưng Qúy Hiểu Âu ngực lớn eo thon, ngũ quan tinh tế, mặc vào không thể cảm nhận hương vị kia,lại có vẻ đặc biệt gợi cảm không giống con gái nhà lành, khó trách khiến mẹ cô phải nhíu mày.

 

Nhưng đây là Qúy Hiểu Âu cố ý muốn mặc cho Lâm Hải Bằng xem. Cho dù là bạn trai cũng đã chia tay lại không ngại, cô hy vọng có thể đem mặt tốt nhất của bản thân mình cho hắn xem, cho hắn biết mấy năm nay cô vẫn luôn sống tốt. Nhưng Qúy Hiểu Âu không thể đem chút tâm tư này của mình nói với mẹ, cũng không thể nói rằng cô có hẹn với một cậu nhóc kém mình bảy tuổi. Nghĩ nghĩ, cô chọn lý do nhanh nhất có thể dập tắt ý định la cô của mẹ: “Mẹ yên tâm, con sẽ không qua lại với anh ta nữa đâu. Hôm nay con đi xem mắt, người mà lần trước dì Trần giới thiệu.”

 

“A?” Mẹ cô lập tức tỉnh táo tinh thần: “ Vẫn còn liên lạc với nhau sao? Sao mẹ chưa từng nghe con nói qua? Mẹ nói với con, ngày thường tiếp xúc sinh hoạt của con quá hẹp, muốn tìm một đối tượng có điều kiện không tồi, phải có người giới thiệu, thân cận nhưng cũng không ngại mất mặt, người khác nguyện ý giới thiệu đối tượng cho con là bởi vì con tốt, con không cần phải mỗi lần đều treo cái bộ mặt giống như người ta thiếu nợ vậy đâu.”

 

Qúy Hiểu Âu nói không nên lời, ở trong lòng thầm phản bác: con cảm thấy mất mặt, cảm thấy thất bại lớn. Con lại không phải dưa vẹo táo nứt, dựa vào cái gì mà tìm đối tượng lại phải nhờ người khác đẩy mạnh tiêu thụ, dựa vào cái gì mà bản thân lại phải trang điểm mà ngồi chỗ đó để người khác kén cá chọn canh?

 

May mắn mẹ cô không có thuật đọc tâm, Qúy Hiểu Âu không có tranh luận cũng đã khiến bà cảm thấy vừa lòng. Bà nhìn chằm chằm bóng dáng Qúy Hiểu Âu trong chốc lát, lại nhíu mày: “ Váy quá ngắn, lộ đùi nhìn xem nó giống cái gì? Mau đổi thành váy dài đi!”

 

Qúy Hiểu Âu nhìn đồng hồ, nhảy dựng lên nói: “ Không kịp rồi, con phải đi rồi!”

 

Ngồi vào trong xe Lâm Hải Bắng, Qúy Hiểu Âu báo địa chỉ, liền quay mặt nhìn ra phía cửa sổ, một câu cũng không muốn nhiều lời. Lâm Hải Bằng lái xe, liếc mắt nhìn một cái mà đánh giá cô: “Hôm nay em thật xinh đẹp.”

 

Qúy Hiểu Âu có chút thất thần nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần nói: “Cảm ơn.”

 

Lâm Hải Bằng nói: “ Anh đã nói hết rồi, em có thể suy xét lại được không?”

 

“Cái gì?”

 

“Chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa được không? Anh biết em hận anh, trước kia là anh không tốt, em cho anh một cơ hội sửa sai được không?”

 

Qúy Hải Âu thở dài: “Lâm Hải Bằng, muốn tôi phải nói như thế nào thì anh mới hiểu đây? Tôi không hận anh, thật sự, tôi đã sớm không nhớ được anh là ai rồi. Anh đừng ép tôi nữa được không? Hai chúng ta không thể, anh nói toạc ra cũng không thể. Đừng lãng phí thời gian của tôi, cũng đừng lãng phí thời gian của anh. Cầu xin anh buông tha cho tôi đi!”

 

Xem ra câu cuối cùng có một lực sát thương cực lớn, Lâm Hải Bằng trầm mặt xuống, suốt đường đi hai người rốt cuộc không nói chuyện, vẫn luôn đi đến nơi hẹn của Qúy Hiểu Âu- một nhà hàng Thái Lan. Nơi này là do Trạm Vũ chọn, Qúy Hiểu Âu chưa từng tới nơi này.

 

Trạm Vũ đã đứng ở cửa nhà hàng đợi cô. Đầu tóc chải cuốt, áo sơ mi màu xanh nhạt khoác bên ngoài một chiếc áo màu xanh biển sừng trâu. Qúy Hiểu Âu nghe rõ được phía sau Lâm Hải Bằng hô lên một tiếng không rõ hàm ý, phảng phất đang nói “thì ra là thế”. Mặc kệ hắn, nói tiếng cảm ơn liền xuống xe, cũng không quay đầu lại mà đi về phía Trạm Vũ.

 

Thời gian bữa tối, người trong nhà hàng cũng không nhiều lắm, ngoại trừ bàn của Qúy Hiểu Âu cùng Trạm Vũ, cũng chỉ có năm sáu bàn, còn lại đều trống không.

 

Qúy Hiểu Âu liếc mắt một cái liền biết hoàn cảnh nơi này cũng không phải là nơi ăn cơm chân chính, chờ nhân viên phục vụ mang thực đơn lên phán đoán của cô lại càng rõ ràng. Cô tận lực chỉ vài món, sau đó oán trách Trạm Vũ: “ Sao lại đặt chỗ này? Chê ví của cậu nhiều tiền tiêu không hết sao?”

 

*Miệng chó không khạc được ngà voi: Miệng người xấu không nói được lời tử tế.

 

Do thời gian này mình khá bận nên không thể ra chương đều được, nhưng mình sẽ cố gắng trong khả năng có thể. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)