TÌM NHANH
BAN ĐẦU TƯƠNG NGỘ, CUỐI CÙNG BIỆT LY
Tác giả: Thư Nghi
View: 1.246
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 38
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5

Trạm Vũ nhìn người phục vụ bên cạnh mặt không biểu tình gì, nhận lấy thực đơn sau đó gọi thêm hai món cùng một chai rượu vang đỏ, lúc này nói: “ Hôm nay em mời!”

 

Qúy Hiểu Âu hít hà một hơi, ánh đèn của nhà hàng vô cùng ái muội, cũng có thể nhìn thấy hai mắt cô trợn lên. Thật lâu sau, cô bĩu môi: “Được, cậu có tiền, vậy thì dốc hết ra đi!Hiện giờ một tháng cậu nhận được nhiều hay ít?”

 

Trạm Vũ hỏi một đằng lại trả lời một nẻo, cậu ta ngơ ngẩn nhìn Qúy Hiểu Âu: “Chị, hôm nay chị thật xinh đẹp!”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Đây là lần thứ hai trong ngày Qúy Hiểu Âu nghe được những lời này. Khi Lâm Hải Bằng nói lời này với cô, Qúy Hiểu Âu một chút cảm giác cũng không có. Khi Trạm Vũ nói như vậy, mặt cô bông nhiên trở nên ửng hồng. Cúi đầu xấu hổ một lát, cô cắn môi cười cười, giải thích với Trạm Vũ: “ Nếu là ngày bình thường thì cũng sẽ không mặc như vậy đâu, tình huống hôm nay có chút đặc biệt nên mới mặc như vậy, cậu đừng nghĩ nhiều nha!”

 

Trạm Vũ nói: “Là vì người đàn ông vừa rồi sao?”

 

“Đúng vậy. Nhưng mọi chuyện cũng không giống như những gì cậu nghĩ đâu. Đó chỉ là bạn trai trước kia, hiện tại lại không phải, hiểu không?”

 

“Không rõ.”

 

“Được rồi, tôi cũng không hi vọng hiện tại cậu có thể hiểu được.” Qúy Hiểu Âu xua xua tay, “Nói thật nha tiểu Vũ, hôm nay tinh thần của câu cũng thật đặc biệt. Đẹp trai như cậu, chẳng lẽ trong trường không có nữ sinh nào thầm thương trộm nhớ sao? Sao tôi chưa từng nghe cậu nói qua về chuyện cậu có bạn gái hay chưa?”

 

Trạm Vũ cúi đầu cười cười, nhất thời nói không nên lời, một lát sau mới nói: “Nhiều, rất nhiều.”

 

“Rất nhiều bạn gái?”

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Không phải.”

 

“Vậy thì là có rất nhiều nữ sinh thích cậu?”

 

“Chị chúng ta có thể không nói đến đề tài này được không?” Không biết vì cái gì, đối với đề tài này nam sinh hầu như đều thích nghe, nhưng Trạm Vũ lại không có chút hứng thú nào, cậu ta chuyển đề tài khác: “ Em đã chuẩn bị cho chị một món quà sinh nhật, hy vọng chị sẽ thích.”

 

“Ừ?” Qúy Hiểu Âu ngồi thẳng người, “Mời ăn cơm là được rồi, còn mua quà làm gì? Cậu đúng là điên rồi, không tính đến tiền sinh hoạt ngày mai sao?”

 

Trạm Vũ không nói lời nào, chỉ từ phía sau lấy ra một quyển ép plastic 16 trang giống như một cuốn tạp chí, hai tay đưa cho cô.

Qúy Hiểu Âu mở ra, chỉ nhìn trang đầu sắc mặt đã có biến đổi rất lớn. Trên trang bìa có viết một đoạn:

 

Tôi vẫn luôn cho rằng Thượng Đế biết tất cả sự thật, nhưng hiện thực Ngài lại không hề biết nhiều như vậy. Tôi chưa bao giờ giống như hôm nay, cuộc sống sinh hoạt của một người đều được đảm bảo, không có đói khát sợ hãi, không có bất đắc dĩ mà không có tiền chữa bệnh, gặp thoáng qua mỗi người qua đường, trong lòng họ đều có đủ cảm giác an toàn, từ trong nội tâm cũng như trên gương mặt có thể mỉm cười thong dong.

 

Đây chính là những gì cô viết trên blog. Lật từng trang đều là những thứ cô đăng trên mạng- nhật ký, bút ký, cảm nhận vè một cuốn sách… Trạm Vũ đưa cho cô không phải là một cuốn sách bình thường mà là một cuốn sổ lưu niệm ghi chép lại mọi thứ cá nhân của cô. Từng dòng từng chữ, tỉ mỉ phối tranh minh họa, không hề biểu hiện ra người tạo ra nó có bao nhiêu dụng tâm lương khổ.

 

Qúy Hiểu Âu khiếp sợ, có một khắc hô hấp đều vì thế mà ngừng lại, một hồi lâu cô mới lấy lại tinh thần: “Trạm Vũ, đây là…”

 

Trạm Vũ có chút khẩn trương, giống như đang phạm lỗi gì đó, hoảng sợ mà nhìn Qúy Hiểu Âu: “ Thực xin lỗi, có một lần em dùng máy tính của chị, nhìn thấy tài khoản QQ không có bảo mật, em liền vào xem, trên đó đều là blog chị viết, em cảm thấy chị viết rất tốt, cho nên mới đem lưu lại, sau đó tìm người in thành sách. Câu nói mà em thích nhất ‘Tôi không tin có thiên đường , bởi vì tôi bị nhốt ở trong cái địa ngục này một thời gian quá dài’, đó là câu nói em thích nhất.”

 

Qúy Hiểu Âu vô cùng kinh hãi, trong nhất thời không biết nên nói như thế nào cho phải, lẩm bẩm nói: “ Những lời này không phải tôi nói, là Arthur vương nói.”

 

“Có phải chị nói hay không không quan trọng, mặc kệ ai nói em đều thích.”

 

Qúy Hiểu Âu trầm ngâm không nói, chỉ vuốt ve mặt bìa màu xám nhạt. Trên mặt bìa là một đóa hoa sơn tri đang hé nở, cánh hoa non mềm, đài hoa từng sợi mỏng đỏ nhạt đều có thể thấy được rõ ràng, cho thấy chất lượng in không tồi. Bên cạnh có bốn chữ “Không chỗ cáo biệt”, cùng với một hàng chữ nhỏ “Qúy tiểu hồ” chính là danh xưng vô cùng quen thuộc trên blog của Qúy Hiểu Âu.

 

“Chị, món quà này chị có thích không?”

 

Vô cùng thẳng thắn, hơn hai mươi năm qua Qúy Hiểu Âu nhận được một món quà đặc biệt, có một chút cảm động, nhưng ý thức phần nhiều chính là kinh sợ khi bị người khác nhìn trộm. Từ trước đến nay Qúy Hiểu Âu đều phân biệt hai thế giới thực ảo rõ ràng, cũng không gặp mặt những người bạn mà cô quen được trên mạng, hiện giờ những bài viết tùy ý trên mạnh của cô không hề ngăn cản được mà bại lộ thế giới hiện thức, lại phải đối mặt với người có quan hệ tương đối thân cận. Trong nháy mắt Qúy Hiểu Âu nhớ tới ác mộng mà mình từng mơ thấy- bản thân không mặc quần áo liền lõa thể xuất hiện trên đường. Tuy rằng theo Chu Công giải mộng* nói rằng điềm báo như vậy là sắp phát tài, nhưng Qúy Hiểu Âu khó mà quên loại cảm giác cực lực che giấu thân thể mình trong quẫn bách cũng xấu hổ. Đối mặt với đôi mắt lấp lánh của Trạm Vũ, giống như một đứa trẻ cho rằng bản thân đã làm ra một chuyện tốt, biểu tình chờ mong nhận được lời khen từ người lớn, khiến cô không đành lòng ăn ngay nói thật, chỉ có thể làm trái với lương tâm mà ngập ngừng một câu: “Tôi… rất thích, cảm ơn cậu!”. Trong lòng lại nghĩ, về nhà sẽ đem toàn bộ QQ khóa lại.

 

Trạm Vũ vẫn chưa phát hiện ra trong lòng cô đang không ngừng đấu tranh , nhấp miệng cười một cái: “ Chị thích là được, em còn tưởng chị sẽ mắng em cơ.”

 

Qúy Hiểu Âu vẫn luôn xem Trạm Vũ giống như một đứa trẻ, tuy rằng cậu ta cũng đã hai mươi tuổi đầu, hơn nữa cũng chỉ nhỏ hơn cô bảy tuổi, trong lòng cô không mấy vui vẻ, cũng sẽ không so đo với cậu ta quá nhiều. Huống chi cô lại không hề khóa nó lại, lại chỉ dùng một tên ảo, vốn dĩ là sai lầm sơ sẩy của cô. Cô đành phải cười khổ, phối hợp mà trưng ra bộ dáng vui sướng: “Sao tôi lại mắng cậu? Món quà này thực sự rất đặc biệt, tôi thực sự rất thích.”

 

Khóe miệng Trạm Vũ cong lên lộ ra vẻ vui sướng, vẫn là khát vọng được khen ngợi của một đứa trẻ. Trước mặt Trạm Vũ, Qúy Hiểu Âu vẫn luôn nghĩ sao nói vậy không có chút tiền đồ nào giống như trên người cậu ta có một loại ma lực đặc thù, có thể khống chế tâm trí cô, đương nhiên Qúy Hiểu Âu sẽ không thừa nhận là cô bị hớp hồn bởi sắc đẹp trước mặt này đâu. Thời điểm cô đang moi hết cõi lòng còn muốn thêm vào vài câu trả lời, chợt có tiếng điện thoại vang lên. Qúy Hiểu Âu như trút được gánh nặng, lập tức lấy điện thoại di động ra, trên màn hình hiển thị tên Nghiêm Cẩn. Cô bắt máy, bởi vì được Nghiêm Cẩn vô tình giải vây, sự cảm kích đối với anh liền lập tức biến thành một câu thăm hỏi vô cùng khoa tương: “ Chào anh, Nghiêm Cẩn.”

 

Nụ cười của Trạm Vũ dần trở nên ảm đạm. Cậu ta cúi đầu múc một muỗng canh, khi nuốt vào lại cảm thấy chua xót, tanh tưởi, giống như thứ mà cậu ta vừa ăn không phải tôm nấu nấm hương chua cay mà giống như một loại thuốc vô cùng khó uống.

 

Nghiêm Cẩn hỏi Qúy Hiểu Âu: “ Em hiện tại có thời gian không? Có thể gặp nhau một chút không, tôi có chuyện muốn nói với em.”

 

Qúy Hiểu Âu trả lời: “ Hiện tại không được, tôi đang ắn cơm cùng bạn.”

 

“Đừng ăn. Nói cho tôi địa chỉ, tôi qua đón em.”

 

Nghiêm Cẩn không hề cho cô cơ hội thương lượng, khiến cho Qúy Hiểu Âu không vui: “ Anh đang nghĩ cái gì vậy, tự mình quyết định. Tôi còn chưa đồng ý gặp anh đâu đấy.”

 

“Em đang ăn cơm với ai, ở đâu? Mau nói!” Nghiêm Cẩn có vẻ rất nóng nảy, “Ăn một bữa cơm có bao nhiêu quan trọng? Tôi đã nói với em là có chuyện rất gấp!”

 

Qúy Hiểu Âu nói: “ Một bữa cơm đúng là không quan trọng, nhưng cần phải xem hôm nay là ngày nào. Hôm nay là sinh nhật tôi, người khác nguyện ý mời tôi ăn cơm, tôi cũng nguyện ý cùng người ta ăn cơm, lão nhân gia đây có là có chuyện gì quan trọng vậy?”

 

Nghiêm Cẩn bị nghẹn lại một chút, sau đó mở miệng lại là những lời vô cùng ôn nhu: “ Tôi không biết nay là sinh nhật em, đợi sau này đền bù cho em được chưa? Thật sự là có việc muốn cùng em thương lượng, em mau nói địa chỉ cho tôi.”

 

“Có chuyện gì mà không thể nói qua điện thoại?”

 

“Việc này nói qua điện thoại không thể nói rõ được.”

 

Qúy Hiểu Âu thở dài,có một chút nhân nhượng với tính khí bá đạo của Nghiêm Cẩn , “ Tôi đang ăn cơm cùng với Trạm Vũ, khó có dịp cậu ấy mời khách, chờ khi ăn xong tôi sẽ liên lạc lại với anh.”

 

Ai ngờ Nghiêm Cẩn vừa nghe đến cái tên Trạm Vũ, lập tức thay đổi thái độ, thanh âm lớn đến nỗi khiến màng nhĩ của Qúy Hiểu Âu cũng cảm thấy đau” “Cái gì? Tôi tìm khắp nơi không thấy cậu ta, hóa ra lại cùng ở một chỗ với em? Hai người đang ở đâu? Tôi lập tức qua đó.”

 

Qúy Hiểu Âu hoàn toàn tức giận: “Anh lại vô lý cái gì vậy? Tôi đã nói ăn xong sẽ liên hệ lại. Đã nói rồi, chờ!”

 

Cô dùng sức mà kết thúc cuộc trò chuyện, nghĩ nghĩ, lại để điện thoại thành im lặng, nhét vào trong túi xách kéo khóa, sau đó quay đầu nhìn Trạm Vũ cười một cái. Trạm Vũ nhếch miệng, giống như muốn đáp lại, nhưng cũng giống như nụ cười xu nịnh theo thói quen lần trước ở quán cà phê, chỉ là hiện tại cậu ta giống như không mặc quần áo, toàn thân rét lạnh chỉ có khóe miệng cứng đờ ý cười, rốt cuộc lại thở dài một hơi.

 

Qúy Hiểu Âu không ý thức được, ngày 26 tháng 9 này, sẽ trở thành một ngày sinh nhật khó quên nhất, cô sớm đã quên mất lần đầu tiên gặp được Trạm Vũ ở trên tàu điện ngầm kia giống như đã được sắp đặt từ trước.

 

Sau vài lần gọi điện cho Qúy Hiểu Âu đều chuyển về tin nhắn thoại, Nghiêm Cẩn đành từ bỏ việc biết được địa chỉ của cô. Tuy rằng tức muốn hộc máu, nhưng chút chuyện này sao có thể làm khó được anh, liền gọi điện cho người anh em thân thiết Hứa Chí Quần.

 

Sau khi nghe được yêu cầu, Hứa Chí Quần lập tức nóng nảy nói: “Cậu cho rằng tôi có thể có dị năng đặc biệt có thể nhìn xuyên thấu các tầng của nhà hàng mà tìm người cho cậu sao? Theo dõi di động của người khác không nằm trong quyền hạn của mình, khi thực hiện nhiệm vụ có lệnh mới có thể sử dụng.”

 

Nghiêm Cẩn mặc kệ: “ Tôi khẳng định là cậu có biện pháp.”

 

Hứa Chí Quần nói: “ Nghiêm tử rốt cuộc hai ta có thật là anh em không? Đây không phải đang ép tôi phạm sai lầm hay sao? Sao cậu không trực tiếp đi tìm Trình Duệ Mẫn, bảo cậu ta trực tiếp hack vào cơ sở dữ liệu, có khả năng cao là tìm được.”

 

Nghiêm Cẩn trả lời: “Bớt nói nhảm đi. Cho cậu mười lăm phút phải có đáp án cho mình.”

 

Buồn bực thì buồn bực, hai mươi phút sau rốt cuộc Hứa Chí Quần vẫn là gửi cho Nghiêm Cẩn một tin nhắn, là một khu vực đã xác định phạm vi hai trăm mét. Hứa Chí Quần cố ý chỉnh anh, bởi vì nếu như lấy một tòa nhà văn phòng làm trung tâm mở rộng phạm vi hai trăm mét, chung quanh ít nhất cũng phải hơn hai mươi nhà hàng, Nghiêm Cẩn muốn tìm trong đó, rất có thể phải tìm đến nửa đêm mới xong. May mắn, Nghiêm Cẩn đó cũng là nới quen thuộc với anh, lại phỏng đoán một chút, đã vì tổ chức sinh nhật cho Qúy Hiểu Âu sẽ không tùy tiện mà chọn bừa, như vậy có thể loại trừ mười nhà hàng thức ăn nhanh, thì chỉ còn lại năm sáu nhà hàng có cấp bậc, đành phải làm liều ăn nhiều thôi.

 

Khi Nghiêm Cẩn dừng xe trước nhà hàng Thái Lan,Qúy Hiểu Âu cùng Trạm Vũ đã uống gần hết chai rượu vang, rượu uống chưa đủ đô, đúng là cảm giác có chút lâng lâng. Hai người liền thảo luận rốt cuộc Thượng Đế có thật sự tồn tại. Trạm Vũ nói: “ Hiện tại chưa có ai tuyên bố tận mắt nhìn thấy Thượng Đế, họ đều tin tưởng khi người đã chết linh hồn của hộ sẽ lên thiên đường, chính là người có linh hồn hay không, thiên đường địa ngục có hay không tồn tại, nếu như tồn tạo thì ai có thể chứng minh, muốn thuyết phục người khác tin tưởng vào sự tồn tại của Thượng Đế, nhưng Ngài có tồn tại hay không, bản thân lại chính là một câu hỏi không có lời giải.”

 

Tửu lượng của Qúy Hiểu Âu cũng không tính là tốt, giờ phút này đã uống đến mặt đỏ bừng, mắt cũng mở to, dùng đôi mắt ngập nước giống như trẻ con trừng mắt nhìn Trạm Vũ: “ Đừng dễ dàng kết luận với những việc mà bản thân không rõ.”

 

Trạm Vũ gục đầu xuống, ý từ muốn từ bỏ cuộc tranh luận này: “ Tính, chị nói là có thì là có đi. Nếu như Thượng Đế thực sự tồn tại, các người đều là con cưng của Người, còn em chỉ là một đứa trẻ bị Người bỏ rơi mà thôi.”

 

Qúy Hiểu Âu lấy tay chống cằm, ánh mắt mơ màng, nghe được mấy chữ ‘đứa trẻ bị Thượng Đế bỏ rơi’, lập tức ngồi thẳng người, chất cồn trong người kích thích khiến cho tốc độ nói của cô chậm hơn thường ngày: “Cậu nói không đúng, tiểu Vũ. Cậu không tin vào Thượng Đế, cũng không dễ tin vào vận mệnh. Đến cuối cùng ai là đứa trẻ bị vận mệnh bỏ rơi, ai là đứa trẻ được vận mệnh ưu ái? Không ai có thể quyết định, ngoại trừ bản thân.”

 

Những lời này liền kích thích Trạm Vũ, cậu ta muốn phản bác, nhưng lại không hề mở miệng, gục đầu vào lòng bàn tay, hồi lâu cũng không ngẩng lên. Qúy Hiểu Âu nghe được thanh âm phát ra qua lòng bàn tau cậu ta: “ Chị, tương lai nhất định phải gả cho một người thật tốt. Chị là ánh sáng cuối cùng còn sót lại trên thế gian này.”

 

Khi Nghiêm Cẩn sải bước đi vào nhà hàng, Qúy Hiểu Âu một tay cầm lấy bàn tay của Trạm Vũ, bàn tay còn lại vuốt ve mặt cậu ta vẻ mặt tràn ngập thương tiếc.

 

Tình cảnh ái muội này khiến máu trong người anh lập tức sôi trào. Nhanh chóng đi qua, không nói một lời túm lấy cổ áo Trạm Vũ, một tay nhấc cậu ta lên.

 

Qúy Hiểu Âu chỉ cảm thấy ánh đèn trên đầu đột nhiên tối sầm lại, Trạm Vũ bỗng nhiên rời khỏi tay cô, tiếp theo đó là một giọng nói thanh âm rít gào: “ Nhãi ranh, tìm cậu cả một ngày, hóa ra lại tới nơi này!”

 

Qúy Hiểu Âu ngẩng đầu, liền thấy Nghiêm Cẩn đang dùng sức túm cổ áo Trạm Vũ,cơ hồ khiến hai chân cậu ta rời khỏi mặt đất, nắm tay đong đưa trước mũi Trạm Vũ. Sau một lát khiếp sợ, Qúy Hiểu Âu giận dữ, đập bàn đứng lên, hét lớn một tiếng với Nghiêm Cẩn: “ Nghiêm Cẩn, anh mau buông tay cho tôi!”

 

* Chu Công tên thật là Cơ Đán , còn gọi là Thúc Đán hay Chu Văn Công, là công thần khai quốc nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông có công giúp Chu Vũ vương Cơ Phát lập ra nhà Chu, giành quyền thống trị Trung Hoa từ tay nhà Thương.

 

Sau khi Chu Vũ vương chết, Chu Công đã giúp tân vương là Chu Thành Vương xây dựng và phát triển nhà Chu. Hình ảnh của ông tiểu biểu cho trung quân phò chúa không sinh dị tâm, thường được hậu thế về sau nhắc đến cũng với Y Doãn nhà Thương. Nhà Chu dưới sự nhiếp chính của ông đã vươn lên thành một nước mạnh mẽ, tạo tiền đề cho công cuộc xây dựng nên nền văn minh Trung Hoa rực rỡ về sau. Công lao to lớn của ông với sự phát triển của văn minh Trung Hoa khiến người ta gọi ông bằng chức vụ là Chu Công, quên đi cái tên Cơ Đán, khiến cho nhiều người lầm tưởng Chu Công là tên thật của ông.

 

Ông có một bài viết giải đoán về các giấc mộng, mà ngày nay được gọi là ‘Chu Công giải mộng cát hung thư’.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)