TÌM NHANH
BAN ĐẦU TƯƠNG NGỘ, CUỐI CÙNG BIỆT LY
Tác giả: Thư Nghi
View: 1.177
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 41
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5

Qúy Hiểu Âu cũng ngồi đối diện phía bên kia ghế, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không thể nào, cảm thấy người kia đã hết giận rồi.”

 

“Em nói chuyện như vậy không có sức thuyết phục đâu? Muốn giảng cho mỹ nam thế nào là nhiệt tình yêu thương hả, đồng chí Qúy Hiểu Âu. Thật không biết em nhìn trúng cậu ta ở cái gì, không phải chỉ là trắng hơn tôi một chút sao? Còn không phải chỉ là một tên tiểu bạch kiểm sao?”

 

“Đúng vậy, con nhà người ta là chỉ là tiểu bạch kiểm, còn anh thì hoàn hảo, giống như người mẫu của tiên sinh Picasso, phái ấn tượng!”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Nghiêm Cẩn tức giận nói: “Được lắm, được lắm, vì cậu ta em nhẫn tam ghê tởm tôi! Qúy Hiểu Âu rốt cuộc cậu ta là gì của em?”

 

“Anh muốn nói cậu ta là gì?”

 

“Còn không phải là bạn trai sao? Có cái gì mà khó nói?”

 

“Nói bậy!” Qúy Hiểu Âu nhảy dựng lên, “ Cậu ta là em trai tôi có được không?”

 

“Tôi hiểu!” Nghiêm Cẩn lười nhác vươn vai, vô cùng kỳ quái mà nói một câu: “ Có một loại tình yêu gọi là tình chị em đúng không? Trâu già gặm cỏ non? Tôi hiểu, tôi đều hiểu mà….”

 

“Anh câm miệng cho tôi!” Qúy Hiểu Âu quát lớn một tiếng rồi đứng lên, trợn mắt giống như một con mèo hoang xù lông vì bị đoạt mất địa bàn, trừng mắt nhìn Nghiêm Cẩn, hung tợn mà đáp trả lại một câu: “ Tôi giết cả nhà anh!”

 

Nhìn dáng vẻ bây giờ của cô khiến Nghiêm Cẩn không khỏi cười rộ lên, “Ai da, không thể tưởng tượng em lại có sở thích như vậy nha. Nga, cả nhà tôi? Tôi thật sự là quá vinh hạnh, chính là thiếu mất một chút kinh kiện em biết không?”

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Biến! Cút đi!” Qúy Hiểu Âu tức muốn hộc máu, cầm lấy cây chổi bên tường, nhanh chóng đánh tới.

 

“Em sao có thể bạo lực như vậy?” Nghiêm Cẩn kêu thảm thiết, duỗi cánh tay cản lại những nhát chổi không có chút nào thủ hạ lưu tình, lùi về phía cửa, “Quân tử động khẩu không động thủ, em không được đánh tôi như vậy!”

 

Câu trả lời của Qúy Hiểu Âu chính là tiếng đóng cửa.

 

Mỗi năm khi tháng mười một, sẽ có mười lăm ngày chỉ có thể ở trong nhà, thời tiết đặc biệt lạnh. Năm nay đúng thời điểm bên ngoài chỉ tầm mười độ. Những người lui tới trên đường, đã có người mặc áo khoác thật dày.

 

Khi Nghiêm Cẩn bị đuổi ra ngoài, trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng, áo khoác, ví tiền, ngay cả chìa khóa xe cũng đều ở trong tiệm của Qúy Hiểu Âu. Nghiêm Cẩn run run rẩy rẩy mà đứng hơn nửa giờ ở ngoài cửa, hận không thể biến mình thành lò sưởi, muốn hút thuốc lại phát hiện ra bật lửa cũng không có trong người. Một người đàn ông quần áo mỏng như vậy, biểu tình ai oán đứng trước cửa tiệm của một người phụ nữ, tình cảnh vô cùng quỷ dị, thỉnh thoảng cũng có người quay đầu lại kinh ngạc nhìn anh.

 

Lại mười lăm phút nữa trôi qua, Nghiêm Cẩn thật sự sắp đông cứng rồi, nén giận mà bắt đầu gõ cửa: “Qúy Hiểu Âu, Qúy Hiểu Âu tôi sai rồi, em mau mở cửa ra, tôi xin lỗi mà.”

 

Trong cửa không có bất cứ một động tĩnh nào.

 

“Qúy Hiểu Âu, Qúy Hiểu Âu, em mau mở cửa nhìn xem, tôi sắp đông cứng rồi, sắp thành cái cột đèn thủy tinh rồi. Như vậy là sẽ mất mạng đấy, em hãy phát huy tinh thần nhân đạo chủ nghĩa, cho tôi vào trong được không?”

 

Cánh cửa vang lên một tiếng, Qúy Hiểu Âu hé mở cửa, vẫn có xích chống trộm, từ khe của đánh giá Nghiêm Cẩn vài lần, hừ một tiếng thật mạnh: “ có thành cột đèn được đâu? Phi! Đừng cho rắng mình là vàng, không phải bị đông lạnh sẽ chảy nước mũi sao? Nhìn anh rất có tinh thần, đứng lạnh cũng tốt, có thể dập được lửa.”

 

Cô đóng mạnh cửa một cái thiếu chút nữa đập trúng mũi Nghiêm Cẩn.

 

Nghiêm Cẩn sắp không được rồi, vì vậy bất chấp hình tượng cậu ấm ngọc thụ lâm phong mà vung nắm tay lên bắt đầu đập cửa: “ Qúy Hiểu Âu, tôi con mẹ nó mười tám đời tổ tông, sao bây giờ mới biết được em là một người phụ nữ nhẫn tâm như vậy. Rốt cuộc em có mở cửa hay không? Không mở tôi liền gọi điện báo cảnh sát, tôi gọi, tôi gọi thật nha…”

 

Không ai để ý đến anh, Qúy Hiểu Âu không dao động, căn bản là không thèm bận tâm.

 

Nghiêm Cẩn lùi về sau hai bước, xoa xoa mu bàn tay đến đỏ bừng, lấy điện thoại di động từ trong túi quần bắt đầu nói chuyện: “Cảnh sát đúng không? Hiện tại tôi đang bị người thân uy hiếp, phải đứng bên ngoài. Địa chỉ là…”

 

“Nghiêm Cẩn!” Qúy Hiểu Âu nghe được thật sự không thể nhịn nổi, rốt cuộc mở cửa đi ra ngoài, “ Anh đừng khiến tôi mất mặt nữa được không?”

 

Nghiêm Cẩn nhanh chóng cất điện thoại rồi đi vào trong, kỳ thật vừa rồi căn bản anh không hề gọi điện. Kéo tấm chăn mỏng khoác lên người, lạnh đến nỗi môi đều thâm tím.

 

“Tôi không được rồi, tôi muốn uống nước, nóng.” Anh ăn vạ trên sofa nói.

 

Một ly nước được đặt thật mạnh trên bàn trà.

 

Nghiêm Cẩn nhanh chóng cầm lên, thỏa mãn mà thở dài: “ Hiện tại cuối cùng cũng hiểu rồi, vì sao năm đó thấy Đảng Cộng Sản, như thấy cha mẹ. Đói rét thật không dễ chịu chút nào!”

 

Qúy Hiểu Âu đi tới đi lui thu dọn đồ, trực tiếp xem Nghiêm Cẩn như là không khí.

 

Nghiêm Cẩn nhìn cô: “ Đêm nay về nhà tôi chỉ có một thân một mình, nếu như bị sốt thì phải làm sao? Em không chịu trách nhiệm?”

 

Qúy Hiểu Âu nói: “Anh chính là tai họa, chết một cái mất một cái, nhân dân cả nước còn đang ngóng chờ đấy.”

 

“Tôi đây không về, có chết cũng phải chết trước mặt em! Đêm nay tôi muốn ở lại đây.”

 

Qúy Hiểu Âu cúi người xuống, mặt không biểu cảm mà nhìn anh, khiến có anh nổi hết cả da gà. Sau đó cô bĩnh tĩnh trả lời: “Được, nhưng mà chỉ có giường làm đẹp thôi.”

 

“ách”. Nhìn sang đồ vật chỉ dài 40cm, Nghiêm Cẩn nuốt lại một ngụm khí lạnh. Nếu như ngủ một đêm trên chiếc giường này, khẳng định sẽ chết.

 

Mặt Qúy Hiểu Âu đầy đắc ý mà nhìn anh: “ Được không?”

 

“Được, giường làm đẹp thì giường làm đẹp.” Nghiêm Cẩn cắn răng, còn không phải nói là cả đêm sao, “Chăn đâu? Gối đâu?”

 

Qúy Hiểu Âu nhìn anh bĩu môi: “Kia không phải?”

 

“Qúy Hiểu Âu!” Nghiêm Cẩn dùng sức đấm vào ghế, “Em có chút nhân tính nào không vậy? Em đến nhà tôi, tôi liền nhường giường lớn cho em.”

 

“Phải không? Sao tôi lại nhớ rõ trên giường còn có người khác nhỉ?”

 

Nghiêm Cẩn không thể đáp lại, lẩm bẩm: “Khi đó là do tôi nhất thời không thể khống chế, còn em chính là cố ý.”

 

“Cảm thấy khó chịu đúng không? Khó chịu thì anh về nhà ngủ nha, giường nhà anh rộng như vậy có thể tùy ý sử dụng. Còn có Thẩm Khai Nhan gì đó tới thị tẩm, anh ở lại nơi này với ý đồ gì?”

 

“Không có gì, chỉ muốn ngủ cùng em.”

 

Qúy Hiểu Âu cười lạnh một tiếng, “Nằm mơ!” Sau đó tắt đèn trần cùng điều hòa, “Được, muốn ngủ thì ngủ đi, nếu như cảm thấy không chịu nổi nữa thì có thể về nhà, cửa hàng của tôi nhỏ, khó mà lãng phí tiền điện. Khi nào cảm thấy chịu không nổi nữa khi về nhà, nhớ khóa kỹ cửa giùm tôi.”

 

Tiếng bước chân của Qúy Hiểu Âu xa dần, sau đó trong nhà vệ sinh có tiếng nước chảy, khi nước ngừng, thì lại có tiếng dép lê truyền ra ngoài, cuối cùng rắc một tiếng, cô khóa cửa phòng lại. Trong bóng đêm, Nghiêm Cẩn lạnh đến run lẩy bẩy, có thể nghe thấy âm thanh nghiến răng, tiếng hít thở.

 

Mơ mơ màng màng ngủ đến nửa đếm, Qúy Hiểu Âu chợt cảm thấy sởn tóc gáy, cô bỗng nhiên mở to mắt, máu trên người cơ hồ ngừng chảy.

 

Mép giường xuất hiện một bóng đen.

 

Cô sợ hãi kêu lên, liền bị người kia bịt miệng, giọng nói đều bên tai: “Đừng sợ, đừng sợ, là tôi.” Cả người căng thẳng lập tức được thả lỏng.

 

“Anh vào bằng cách nào?”

 

Trong bóng đêm có thể cảm giác được rõ ràng Nghiêm Cẩn đang đắc ý: “Chuyện nhỏ thôi, trên đời này không có khóa nào tôi mở không được.”

 

Dường như Qúy Hiểu Âu đã đoán sai tình thế nghiêm trong rồi, cô cho rằng của phòng khóa chống trộm có thể phòng được một người đàn ông sắc dục khó nhịn. Nhưng cô không biết, Nghiêm Cẩn chỉ cần sáu giây có thể mở khóa xe, 42 giây để mở két sắt có mật mã phức tạp, ngón nghề này theo anh cũng đã được ba năm. Cửa lắp ổ khóa chống trộm, trong mắt anh cùng lắm cũng chỉ là một bữa ăn sáng, một cái dây thép có thể dễ dàng mở rồi.

 

Tình huống không thể tưởng, khiến Qúy Hiểu Âu gấp đến độ cắn răng, hận không thể quay trở lại để sửa sai lầm. Thấy cô nói không nên lời, Nghiêm Cẩn cho rằng cô ngầm đồng ý, vội vàng bò lên giường, nhấc chăn chui vào trong.

 

Qúy Hiểu Âu liều mạng quấn chặt chăn, giơ chân dùng sức đá anh: “Cút đi!”

 

Nghiêm Cẩn xoay người ngăn cô lại: “Ngoan, tôi chỉ muốn nằm trên giường ngủ một giấc, không có ý khác. Tôi không động đến em, em cũng nên an tĩnh một chút.”

 

Qúy Hiểu Âu bị ép gắt gao, không động đậy đến nửa phần, nghiến răng nghiến lợi mà mắng: “Đồ lưu manh!”

 

“Tôi như thế này sao có thể tính là lưu manh được?” Thanh âm của Nghiêm Cẩn nghe cực kỳ vô tôi, “Tôi thích em, sao có thể gọi là lưu manh? Ngủ với người phụ nữ mình không thích, đó mới gọi là lưu manh!”

 

Qúy Hiểu Âu không nói chuyện nữa, cùng loại người này thì có thể nói những lời nào tốt đẹp? Cô liều mạng nằm dịch về một bên, để tránh tên không thành thật kia.

 

Nghiêm Cẩn nhân cơ hội sát lại gần cô: “ Tôi không phải là đang bị thương sao, giường quá cứng, vô cùng đau đớn. Còn lạnh. Trong phòng em điều hòa ấm áp vô cùng, còn căn phòng kia không khác nào hầm băng, em nhẫn tâm sao?”

 

“Cút ngay! Nếu anh không cút ngay tôi liền cắn anh đấy?” Qúy Hiểu Âu bị chọc cho tức đến nỗi không biết phải xử lý thế nào.

 

“Ai da, tôi rất thích những cô gái biết cắn người.” Nghiêm Cẩn không có chút mặt mũi nào mà cười, “Cắn đi, bảo bối nhỏ, cắn vào da thịt không sao cả, chỉ cần không cắn trong lòng là được.”

 

* Ngọc thụ lâm phong: Ngọc thụ lâm phong (tiếng Trung viết là : 玉树临风 ) là một cụm từ Hán Việt. Chúng ta có thể cắt nghĩa từng từ như sau: Ngọc là ngọc ngà, quý phái, thanh cao. Thụ là cây cổ thụ (hoặc lâu năm, cây lớn). Lâm Phong hiện tại đang là vấn đề gây tranh cãi và chưa thống nhất được ý nghĩa. Bởi từ “Lâm” có thể được hiểu là rừng, cũng có thể hiểu là đón nhận, đương đầu (ví dụ như lâm trận). Phong là gió, hoặc núi (tam phong có nghĩa là ba ngọn núi).

Ngọc thụ lâm phong rất thường xuyên được sử dụng trong truyện tình cảm, đặc biệt là ngôn tình. Các “soái ca” trong những cốt truyện ngôn tình này thường sẽ mang dáng dấp “ngọc thụ lâm phong” với các tính cách: phong lưu, hào sảng, đầu đội trời chân đạp đất, có ý chí vô cùng kiên định và mạnh mẽ để đạt được điều mình mong muốn.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)