TÌM NHANH
BAN ĐẦU TƯƠNG NGỘ, CUỐI CÙNG BIỆT LY
Tác giả: Thư Nghi
View: 1.333
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 43
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5

“Vậy anh giải thích với tôi trước, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, anh cùng một người đàn ông khác dây dưa không rõ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

 

“Đó là tôi bị người khác hãm hại được không? Sự thật căn bản là không giống như những gì em nhìn thấy.”

 

“Bị người khác hãm hại? Ha ha.” Qúy Hiểu Âu giả cười, “Vậy anh giải thích với tôi, người đàn ông đi cùng anh đến nhà Trạm Vũ đưa TV rốt cuộc là như thế nào?”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

“Người đàn ông nào?” Nghiêm Cẩn bị hỏi đến nghẹn họng, nhất thời không nhớ nổi người mà cô nói là ai.”

 

“Ai da! Là một người mặc áo sơ mi màu trắng, trông vô cùng văn nhã.”

 

“Người em muốn nói là cậu ta! Cậu ta hả, hahaha….” Nghiêm Cẩn ôm bụng cười, “Sau này gặp lại tôi sẽ giới thiệu với em, em nên đi hỏi cậu ta đi.”

 

Đang nói chuyện, có một y tá đẩy cửa tiến vào: “Có chuyện gì mà anh cao hứng vậy? Cẩn thận không vết thương lại rách ra đấy.”

 

Nghiêm Cẩn có vẻ là rất sợ người này, lập tức ngừng cười, kêu một tiếng ‘Y tá trưởng’, Qúy Hiểu Âu nhanh chóng đứng lên chào hỏi.

 

Vị y tá trưởng tuổi không còn nhỏ, nhìn cũng đã ngoài 50 tuổi. Bà ấy vừa nhìn miệng vết thương, vừa tủm tỉm cười hỏi Nghiêm Cẩn: “ Cô gái này là đối tượng của cậu đúng không? Thật là một đứa trẻ hiểu chuyện, hiền lành nhà, cậu thật có phúc đấy!”

 

Qúy Hiểu Âu chưa thấy qua người nào nói chuyện trực tiếp như vị y tá trưởng này, khiến cho mặt cô trở nên đỏ bừng, trong lúc nhất thời cũng không biết trốn đi đâu. Nghiêm Cẩn không hề né tránh, bộ dáng giống như Vương bà bán dưa: “Cô ấy rất đẹp đúng không ạ?”

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Đương nhiên là xinh đẹp.” Vị y tá trưởng liếc mắt một cái đánh giá QúyHiểu Âu, “Cô nương Bắc Kinh của chúng ta, chính là không giống những cô gái vùng khác.”

 

Qúy Hiểu Âu lập tức cảm thấy kỳ quái: “ Sao dì biết con là người Bắc Kinh? Con cũng chưa nói gì mà.”

 

Vẻ mặt bà ấy vẫn ôn hòa như cũ, cũng không so đo với câu hỏi trực tiếp không hề dè dặt một chút nào của cô: “Mỗi ngày dì nhìn thấy bao nhiêu người nào? Nếu như những chuyện như thế này không nhìn ra, không phải khiến người khác che cười sao? Dì nói với các con, cô nương Bắc Kinh sợ nhất chính là gặp phải người không hiểu chuyện, khi tức giận cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, nhưng một khi nhận định một người, sẽ toàn tâm toàn ý với người đó, tiểu Nghiêm cậu đừng có mà khi dễ con gái nhà người ta nha.”

 

Qúy Hiểu Âu gật đầu lia lịa, những lời y tá trưởng nói chính là những lời trong lòng cô. Nghiêm Cẩn lại kêu oan: “Con khi dễ cô ấy? Cô ấy không khi dễ con là con đã thắp nhang cảm tạ rồi. Cũng không phải cô ấy thì con đã không phải nằm ở đây rồi!”

 

Trong mắt y tá trưởng hai người trước mắt đây chỉ giống như là đang ve vãn đánh yêu, bà ấy vẫn tủm tỉm cười như cũ: “ Cũng không thể trách con bé được, chính là tại con không nghe lời.”

 

Khó khăn lắm mới có thể chờ y tá trưởng rời đi, Qúy Hiểu Âu nhanh chóng lau những giọt nước nhỏ xuống từ bình giữ nhiệt ở trên tủ đầu giường, hai tay quy củ mà đặt ở trên đầu gối, đối diện Nghiêm Cẩn biểu tình nghiêm túc: “ Tôi muốn cùng anh trịnh trọng nói lời xin lỗi, tôi không biết một đá này của tôi khiến anh thành ra như vậy. Tôi đã suy nghĩ cả đêm rồi, nếu như sinh hoạt của anh từ đây không thể gánh vác, vậy tôi sẽ phụ trạch nửa đời sau của anh.”

 

“ Được rồi, em đừng biến mình thành bộ dạng không thể qua được như thế.” Nghiêm Cẩn nghe được những lời này cảm động, cảm thấy Qúy Hiểu Âu đặc biệt trượng nghĩa, “ Chuyện này lớn nha, chăm sóc một chút là được thôi. Lại nói tới chuyện kia, vốn dĩ là tôi phải lấy nó ra từ sớm nhưng tôi vẫn là không muốn vào phòng phẫu thuật.”

 

“Anh xác định là không có việc gì?”

 

Nhìn bộ dáng Qúy Hiểu Âu ngoài cười nhưng trong không cười, Nghiêm Cẩn cân nhắc một lát bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp: “ Nếu như tôi không được vậy em sẽ chịu trách nhiệm với tôi nửa đời còn lại hay sao?”

 

Qúy Hiểu Âu nghiêm trang gật đầu: “ Đúng vậy.”

 

Trong lòng Nghiêm Cẩn bỗng cảm thấy mềm như nước, thở dài một tiếng nói: “Ta vốn có tâm hướng minh nguyệt, minh nguyệt đem tâm ném xuống mương*.” (ý nói tâm tình trao đi mà không được hồi đáp.”

 

Vẻ mặt của anh thật quá khoa trương, khiến Qúy Hiểu Âu nhịn không được cúi đầu cười rộ lên.

 

Nghiêm Cẩn nói: “ Em còn cười? Em có biết một chân kia của em không những gây ra tổn thất về vật chất cho tôi mà còn khiến tâm tôi thật lạnh thật lạnh. Qúy Hiểu Âu rốt cuộc em có thích tôi không, dù chỉ là một chút? Một chút thích cũng đều không có?”

 

Qúy Hiểu Âu không cười, mở to mắt trắng đen rõ ráng, nghiêm túc mà nhìn anh: “Nếu như một chút không thích anh, có thể để anh qua đêm ở trong tiệm? Anh cho rằng tôi không thể nhìn ra sao?”

 

Nghiêm Cẩn vui vô cùng, cho rằng chính mình có thể chờ tới khi cậy vạn tuế ra hoa rồi: “Chúng ta đây….”

 

“Dừng ở đây.”

Một chậu nước lạnh đổ xuống: “Cái gì?”

 

Qúy Hiểu Âu nói: “ Nếu như không thể lấy chuyện kết hôn làm mục đích mà chỉ muốn chơi bời qua đường, mục đích của anh chính là những lời này đi? Nếu như anh không thể cùng tôi kết hôn, cũng đừng trêu chọc tôi. Tôi cũng chỉ là một người bình thường, không chịu nổi dụ hoặc. Đến khi bản thân trèo lên cao lại ngã xuống, cảm giác đó thật không dễ chịu, ai cũng không muốn nếm thử, tôi cũng không muốn.”

 

Nghiêm Cẩn buồn bực, nếu như không phải bệnh nhân thì anh đã sớm ngồi dậy, giờ phút này không thể động đậy, đành phải ra sức xoay cổ, “ Có phải Thâm Khai Nhan luôn bám lấy làm phiền em không, sao em có thể nghe những lời như vậy chứ? Ai nói với em tôi không thể cưới em?”

 

“Không cần ai nói với tôi. Trước mắt mặc kệ chuyện anh thích nam hay nữ thì gia cảnh của anh quá cao, người bình thường căn bản đều không trèo nổi, những chuyện như vậy tôi đều có thể tự mình hiểu được, vậy có tính là không hiểu chuyện.”

 

Nghiêm Cẩn cho rằng bản thân đã hiểu những gì cô nói: “Nghiêm Thận đã nói gì với em?”

 

“Cô ấy chưa nói cái gì, chỉ là bản thân tôi tự mình cân nhắc chuyện này.”

 

“Em hiểu chuyện này cái rắm! En hỏi đi, hỏi xem cán bộ một phó quân ở Bắc Kinh thì được tính là cái gì? Hơn nữa cũng đã lui về lâu rồi.”

 

“Tôi không hiểu chuyện này, cũng không muốn hiểu.” Qúy Hiểu Âu dứt khoát nói, “May mắn chúng ta còn chưa có bắt đầu, còn có thể dễ dàng làm lại. Xem ra anh cũng không thiếu người chăm sóc, vậy tôi cũng không ở lại đây làm vướng chân nữa. Nếu như sau này anh xuất viện, cảm thấy cần tôi phải chịu trách nhiệm tiền thuốc men, mong anh đưa biên lai chuyển phát nhanh cho tôi, hết bao nhiêu tôi cũng sẽ chịu. Anh ở lại, tôi đi đây.”

 

Nghiêm Cẩn nói: “Em đứng lại! Qúy Hiểu Âu, anh kêu em đứng lại!”

 

Qúy Hiểu Âu lại giống như không nghe thấy, nghênh ngang mở cửa đi ra ngoài, khiến Nghiêm Cẩn vô cùng tức giận: “ Qủa đúng là đàn bà, có văn hóa hay không văn hóa đều làm ra vẻ giống nhau.”

 

Dọc theo bậc thang của phòng khám bệnh, hai bên hành lang đều là người bệnh cùng người nhà của họ. Khi Qúy Hiểu Âu đi đến đây, cảm thấy hai chân không còn sức để bước tiếp, không tự chủ được mà ngồi xuống. Bên ngoài đang là tháng mười một, qua lớp quần áo dày vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương, cô chỉ cảm thấy ngực trống rỗng, giống như bản thân vừa ném đi thứ gì. Sau một lúc suy nghĩ lý, không thể thừa nhận được nỗi trống trải ấy là do chuyện khi nãy mà dối lòng nói rằng cô đang đói bụng.

 

Bên cạnh bệnh viện có một cửa hàng KFC, thời điểm cô trả tiền lại nhìn thấy chiếc áo kia. Nơi làm việc của Lâm Hải Bằng cách nơi này không xa, lúc này Qúy Hiểu Âu rất cần một người để có thể nói chuyện, mong có thể đuổi đi những khổ sở trong lòng. Vì thế cô gọi điện cho Lâm Hải Bằng, hẹn anh lại đây lấy áo.

 

Nghe được giọng nói của cô, quả thực là ngoài ý muốn của hắn ta, nhưng hắn lại nhanh chóng đồng ý. Đợi đến khi anh ta đến nơi, Qúy Hiểu Âu đã xử lý một đống đồ ăn trên bàn, đang ăn một ly kem. Lâm Hải Bằng thấy vậy cũng không lấy làm ngạc nhiên, khi cô trở nên khẩn trương sẽ ăn rất nhiều, lấy đồ ăn để lấp đầy nỗi bất an cũng lo âu.

 

Hắn ta đi qua, giật lấy thìa nhỏ trong tay cô ném sang một bên, cau mày nói: “ Em có biết bây giờ trông em như thế nào không? Mặc kệ em gặp phải chuyện gì cũng đừng có lấy bản thân mình ra giày vò như vậy!”

 

Qúy Hiểu Âu không mấy vui vẻ mà trừng mắt nhìn hắn: “Anh muốn quản tôi sao!”

 

Lâm Hải Bằng không để ý tới cô, cởi áo khoác ngồi xuống, lúc này mới nói: “Anh không có tư cách quản em, nhưng anh không thể trơ mắt nhìn em như vậy, trở nên sa đọa.”

 

Qúy Hiểu Âu không thể chịu được nữa, ‘phốc’ một tiếng, miếng kem trong miệng chỉ thiếu một chút nữa là hạ cánh trên gương mặt người đối diện, cô lại trở nên vui vẻ: “Có phải anh mới vừa thăng chức lên làm thư ký của chính phải ủy không thế? Nói ai sa đọa? Ai?”

 

Lâm Hải Bằng không nói gì mà lấy giấy ăn lau kem dính trước ngực, nói lý lẽ: “Em không có nhận thức sao? Em nhìn xem hiện tại em kết giao với những loại người nào? Kia cái gì…MB liền không nói, còn có con cháu của cán bộ cao cấp? Em biết bọn họ là loại người như thế nào không? Ăn nhậu, cờ bạc, chơi gái, có việc gì là không dám làm, là loại cặn bã em có hiểu hay không?”

 

“Lâm tiên sinh, mong ngài thận trọng khi dùng từ. Hai từ cặn bã này không phải người nào cũng dùng được đâu.”

 

“Em rất bao che cho hắn thì phải!” Lâm Hải Bằng cười lạnh, “ Nếu như em cảm thấy hứng thú, tôi sẽ điều tra giúp em lý lịch của hắn, từ khi hắn bắt đầu học tiểu học, xem xong rồi em mới hiểu cách dùng từ của tôi có đúng hay không?”

 

“Biến thái! Anh lại có thể cảm thấy hứng thú với một người đàn ông như vậy, muốn làm gì?”

 

Lâm Hải Bằng nhìn cô,chậm rãi trả lời: “Anh đều là vì muốn tốt cho em.”

 

Qúy Hiểu Âu bắt đầu cảm thấy hối hận, muốn gửi câu chuyện của mình đi để nói hết tâm sự, so với người giải sầu Lâm Hải Bằng đáng tin cậy gấp một vạn lần. Từ trong túi lấy áo vest của hắn ta, hung hăng ném vào trong ngực, lại một lần nữa phất tay áo bỏ đi.

 

“Như nước năm xưa” một lần nữa khai trương, phong cách trang hoàng cũng khác so với trước. Trước cửa đặt một bức bình phong bằng pha lê, bên trên vẽ< >, chính là cảnh Moses dẫn dắt người Israel vượt qua Hồng Hải, biển tách ra hai bên ở giữa xuất hiện một đường hẹp quanh co. Đây là một bức bình phong vô cùng được đáo, ngày đó khai trương Nghiêm Cẩn cố ý cho người đem tới. Bản thân anh đang ở nhà dưỡng thương, nhưng nhắn với người mang tới một câu: nếu như không thích, không cần trả lại, cứ xử lý thể nào tùy ý. Qúy Hiểu Âu thật sự rất thích bức bình phong này, ỡm ờ mà nhận lấy.

 

Đi qua bức bình phong vào sâu bên trong giống như tiến vào rừng mưa nhiệt đới, nơi nơi đầu là thực vật xanh, sắc xanh tạo nên sự mới mẻ, tùy thời điểm mà còn có nước. Quý Hiểu Âu phải nhịn đau mà để ra một khoảng trống có thể để thêm ít nhất bốn giường làm đẹp, mà đặt thêm một bộ bàn trà nhỏ. Từ cửa sổ sát đất nhìn vào, màu trắng của đồ đạc, hình vòm cổng tò vò. Phô bày hết tất cả mặt tiền của cửa tiệm, cư nhiên hấp dẫn không ít tầm mắt của người đi đường.

 

Cửa hàng vừa mới khai trương, lượng khách tăng lên, hơn nữa cũng có một vài hạng mục khác, Qúy Hiểu Âu phải tuyển thêm hai nhân viên mới. Hơn nữa, xu thế phát triển không ngừng. Đồng thời sự nghiệp của cô cũng có thêm một bước phát triển mới, một tháng sẽ có một vài công ty tìm tới cửa, mong muốn cô mở một cuộc tọa đàm cho nhân viên trong công ty của họ. Buổi tọa đàm này đều là phúc lợi miễn phí, phí dịch vụ đương nhiên cũng ít, nhưng lại có thể mang đến cho Qúy Hiểu Âu một nguồn khách hàng mới, cô đang bắt đầu suy xét cuối năm nay có thể mở thêm một chi nhánh nhỏ.

 

Đến nỗi cửa tiệm “Tuyết phù” phía đối diện, không biết từ khi nào đổi tên thành “ Y mỹ ngươi”, đại khái là chủ cũ đã chuyển hướng làm ăn. Mắt thấy phía đối diện lại lôi ra biểu ngữ đại hạ giá, biểu hiện của Qúy Hiểu Âu tâm bình khí hòa hơn trước rất nhiều. Trải qua hơn nửa năm cạnh tranh, hai nhà đã có lượng khách hàng cố định, tuy có chút giao thoa lẫn nhau, nhưng lại là hai thế giới bất đồng hoàn toàn. Cô chỉ lo làm tốt việc của mình, không cần lại phải bận tâm tới chuyện của người khác.

 

Cả ngày bận rộn, đầu óc cũng trở nên trống rỗng. Cô cố gắng ngăn bản thân mình không nhớ bất cứ chuyện gì liên quan tới Nghiêm Cẩn. Nhưng ký ức chính là thứ không hề nghe lời, giống như một chiếc đầu DVD đã cũ, đầu từ lão hóa, cố chấp dùng một lần cuối cùng chiếu những hình ảnh vụn vặt của dĩ vãng, đem thế giới quan hơn hai mươi năm cố gắng gây dựng của cô hoàn toàn sụp đổ, phá hủy đến một chút cũng không còn. Đến khi tâm lạnh lại chịu dày vò, cô nhận được điện thoại của mẹ.

 

Bà nói: “ Trước đó vài ngày, con lén về nhà đem một nồi canh uống hết sạch đúng không? May mắn là ông Vương trên lầu thấy con, bằng không khiến mẹ chết khiếp, cho rằng có trộm vào trong nhà.”

 

*Moses: Theo ký thuật của Kinh Thánh, Moses là con của một phụ nữ Hebrew (Do Thái). Khi nhận biết đứa bé sơ sinh là con trai, bà tìm cách cứu con mình khỏi bị giết theo một chiếu chỉ của Pharaoh ra lệnh tàn sát tất cả bé trai thuộc dân tộc Do Thái nô lệ ngay khi chúng vừa chào đời. Cuối cùng, cậu bé Moses được nhận nuôi để trở nên một thành viên của Hoàng gia Ai Cập. Sau khi ra tay giết chết một quản nô Ai Cập để cứu một người Hebrew, Moses bị buộc phải chạy trốn, rồi trở thành mục tử. Về sau ông được Thiên Chúa kêu gọi trở về Ai Cập với sứ mạng giải phóng dân tộc mình khỏi ách nô lệ, dẫn dắt họ băng qua Hồng Hải, tiến vào hoang mạc và, vì lòng vô tín và sự cứng lòng của dân Israel, ông cùng với họ lưu lạc trong đó suốt 40 năm. Moses không được vào Đất Hứa, ông sống thọ 120 tuổi.

Ông là một thiên tài quân sự. Buổi đầu sự nghiệp của ông khá giống với vua Cyrus Đại Đế - vị Hoàng đế khởi lập Đế quốc Ba Tư (xem bộ sử "Historiai" của Herodotos) - và ông cùng với vua Cyrus Đại Đế đóng vai trò vô cùng lớn lao trong lịch sử.Ông trở thành một vị anh hùng dân tộc của người Do Thái.

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)