TÌM NHANH
BAN ĐẦU TƯƠNG NGỘ, CUỐI CÙNG BIỆT LY
Tác giả: Thư Nghi
View: 1.185
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 45
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5

Qúy Hiểu Âu xụ mặt: “Ý anh muốn nói chỉ cảnh sát mới có thể hỏi anh còn tôi thì không được đúng không?”

 

Nghiêm Cẩn đành phải cử cờ hàng: “ Được được được, em có thể hỏi, em đương nhiên là có thể hỏi rồi! Là luyện được khi trong quân đội, được chưa?”

 

“ Tôi không tin, bộ đội huấn luyện mở khóa làm gì? Bồi dưỡng các anh để đi cạy khóa nhà người ta?” Qúy Hiểu Âu lại không hề hài lòng với câu trả lời của ai kia.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Nghiêm Cẩn cười to, thuận tay ôm lấy bả vai cô: “Em gái à, sau này em có thể đi theo anh đây học hỏi, cảnh giới sẽ không hẹp hòi như vậy. Học mở khóa chỉ để cạy cửa nhà người ta thôi sao?”

 

Qúy Hiểu Âu không có trả lời, mà nghiêng đôi mắt nhìn xuống tay phải đang vượt rào của anh. Nghiêm Cẩn lại không hề phát hiện, vì anh có thể nhận thấy dưới cơ bắp của mình, vô cùng mềm mại, không có bất cứ ý đồ phản kháng nào, vì thế anh liền nắm lấy tay phải của cô.

 

Tay cô thật mềm, nắm trong tay mềm như nước, Nghiêm Cẩn nghiêng mặt nhìn phản ứng của cô, lại thấy cô rũ mi mắt, lông mi run run, trên má bỗng nhiên trở nên đỏ ửng. Nháy mắt Nghiêm Cẩn trở nên thất thần, anh tưởng tượng không ra, người nói chuyện hào phóng như Qúy Hiểu Âu cũng có lúc đỏ mặt thất thố trước mặt anh. Ngoài cửa sổ mặt trời dần dần ló dạng, anh nhìn cô càng nhìn càng thấy rõ. Trước kia anh là một người lêu lổng, đối tượng của anh đều là những cô gái mới chỉ hơn hai mươi tuổi đầu, làn da vô cùng đẹp, cảm tưởng có thể véo ra nước, Thẩm Khai Nhan cũng không phải ngoại lệ. Nhưng mà giờ phút này nhìn chằm chằm Qúy Hiểu Âu, anh cảm giác Thẩm Khai Nhan cùng với các cô ấy đều không có nhan sắc, đều khuyết mất một thứ. Nghiêm Cẩn suy nghĩ nửa ngày, mới có thể tìm được thứ khuyết thiếu đó- tạm thời có thể gọi nó là nội hàm đi. Hơn nữa anh còn biến nó thành lời khen.

 

“Nói thật em khiến tôi cảm nhận được về một cô gái có nội hàm.”

 

Nhưng khi Qúy Hiểu Âu nghe được từ ‘nội hàm’ này, lại có không mấy vui vẻ: “Anh nói vậy là có ý gì? Đừng tưởng là tôi không biết anh muốn nói gì, người như các anh mới có thể nói một cô gái có nội hàm.”

 

Nghiêm Cẩn không nghĩ tới chuyện lại thành ra như thế này, nhưng anh biết nghe lời phải, lập tức sửa lại: “ Anh không giống với những người khác. Nội hàm mà anh nói chỉ là bên trong quần áo, cái mà bên trong áo nịt ngực.”

 

Lời còn chưa dứt, một cái bạt tay của Qúy Hiểu Âu đã giáng một bạt tai xuống, Nghiêm Cẩn nhanh tay nhanh mắt nắm lấy tay cô: “Qúy Hiểu Âu anh cảnh cáo em, trước kia là anh nhường em, về sau nếu như em động tay động chân anh không khách khí đâu, đánh em đau em đừng có khóc đấy.”

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Qúy Hiểu Âu liều mạng muốn tránh thoát: “Đồ lưu manh!”

 

Nghiêm Cẩn tự nhiên cũng sẽ không để cô thực hiện được, hai người giống như đang đánh Thái Cực quyền vậy, điệu bộ xoa tới xoa lui nửa ngày, vừa mới ngẩng đầu, anh thình lình phát hiện ra bóng dáng của Trạm Vũ đứng cách đó không xa, hai tay đút trong túi quần, ánh nhìn âm u từ trên cao nhìn hai người bọn họ.

 

Trạm Vũ sáng sớm mở điện thoại lên nhìn thấy tin nhắn của Qúy Hiểu Âu mới chạy tới. Cậu ấy vẫn chưa có giải thích vì sao một đêm cậu không có mở máy.

 

Qúy Hiểu Âu nhìn Trạm Vũ, cả người lập tức giống như bị bàn ủi nóng ủi qua, theo bản năng muốn lùi xa vài bước, nhất định muốn cùng Nghiêm Cẩn giữ khoảng cách. Nhưng cô vừa mới cử động đã bị Nghiêm Cẩn đè lại, sau đó thản nhiên mà cùng Trạm Vũ chào hỏi: “Cậu đã đến rồi. Thật đúng là trầm ổn!”

 

Ánh mắt Trạm Vũ dịch đến bàn tay đang nắm chặt của hai người, ngừng một lát, sau đó liền thản nhiên mà di chuyển tầm mắt đi nơi khác, lãnh đạm gật đầu.

 

Qúy Hiểu Âu nói: “Mẹ cậu về cơ bản đã không có việc gì. Chờ lát nữa sẽ giao ban, bác sĩ sẽ tìm người nhà bệnh nhân để nói về tình hình bệnh, đến lúc đó cậu đừng đi đâu xa.”

 

Trạm Vũ lại giống như đối đãi với một người xa lạ, khóe mặt cũng không chịu liếc cô lấy một cái, lập tức đi qua.

 

Loại thái độ này của cậu ta, Qúy Hiểu Âu cũng không để ý, Nghiêm Cẩn nóng nảy, đứng lên gầm lên một tiếng: “Tiểu vương bát đản, đứng lại!”

 

Vừa thấy Nghiêm Cẩn thái dương gân xanh nhảy loạn, Qúy Hiểu Âu sợ hai người này sẽ lại gây gổ, nhanh chóng ngăn Nghiêm Cẩn lại: “Anh câm miệng, đừng thêm phiền!”

 

Nghiêm Cẩn hận rèn sắt không thành thép: “ Anh đã sớm nói với em, tên tiểu tử này thuộc bạch nhãn lang, như thế nào đều không yên thân. Em vì chuyện này mà vất vả cả một đêm, không cầu cậu ta nói một tiếng cảm ơn, nhưng đây là cái thái độ gì?”

 

Qúy Hiểu Âu sợ anh nói chọc giận đến Trạm Vũ, vội vàng trấn an: “Trạm Vũ, cậu đừng nghe anh ấy nói hươu nói vượn.”

 

Lúc này Trạm Vũ mới dừng tầm mắt trên người cô, lạnh lùng mà nói: “ Người này, một chút tự mình hiểu lấy cũng không có? Đừng xuất hiện trước mặt tôi được chưa? Tôi thật không muốn lại nhìn thấy cô!”

 

Bầu không khí dần trở nên anh tĩnh, Qúy Hiểu Âu gắt gao nắm chặt tay, ngón tay giống như bị thứ gì đó chặt đứt. Cô cảm tưởng như bản thân dùng rất nhiều sức mới có thể tách mười ngón tay ra, nhìn cậu ấy miễn cưỡng cười cười: “Tôi khiến cậu hiểu lầm sâu như vậy, thật xin lỗi.”

 

Nghiêm Cẩn nhịn không được, xắn tay áo đi đến trước mặt Trạm Vũ: “Nói cái gì vậy hả? Tiểu tự cậu có phải là người hay không? Tối hôm qua nếu như không phải cô ấy kịp thời chạy tới, không biết mẹ cậu đã xảy ra chuyện gì đâu!”

 

Trạm Vũ lại trấn định mà nhìn anh: “Anh, em thật sự xin lỗi.”

 

“Cậu còn biết nói lời xin lỗi, hôm nay mặt trời sẽ mọc đằng tây không chừng?”

 

“Anh, em biết anh giận em. Em hiểu.”

 

“Cậu biết cái gì! Nếu như cậu thật sự hiểu sẽ không để chị cậu rối rắm như vậy!”

 

“Anh, em thật sự hiểu, hiện tại mỗi người đều nghĩ em cho anh đội mũ xanh*, nhưng anh không làm sáng tỏ. Bọn Lưu Vĩ hiện tại cũng không dám đụng đến em, bởi vì anh từng nói em là người của anh. Ân tình này em sẽ nhớ kỹ, tương lai nếu có cơ hội, em nhất định sẽ hồi báo. Nếu hiện tại anh muốn nói chửi mắng em. Hung hăng mắng em một trận, lòng em liền cảm thấy thoải mái.”

 

Nghiêm Cẩn là người ăn mềm không ăn cứng, những lời này của Trạm Vũ, hoàn toàn khiến anh trở nên sửng sốt, chẳng qua cậu ta chỉ muốn hư trương thanh thế. Huống chi trên eo vẫn còn đang phải cố định, có thể đánh nhau với người khác sao? Nhất thời cũng không biết thế nào cho phải. Sau đó anh liền giậm chân, kéo tay Qúy Hiểu Âu: “Chúng ta đi!”

 

Qúy Hiểu Âu vẫn luôn ngây ngốc nhìn Trạm Vũ, khuôn mặt sầu thảm, như ba hồn sáu phách đều giống như bị những lời nói của Trạm Vũ đập tan. Nghiêm Cẩn lôi kéo cô, không cảm giác được có lực cản nào, cô đi theo Nghiêm Cẩn thất tha thất thểu ra khỏi bệnh viện, đến khi lên xe taxi, thần sắc cô vẫn là ngơ ngẩn.

 

Nghiêm Cẩn hiểu cô chính là bị những lời nói của Trạm Vũ làm tổn thương sâu sắc. Nhưng trường hợp vừa rồi, là anh nguyện ý quan tâm đến. Quan hệ của hai người này mặc kệ là thật hay giả, ít nhất là trước mắt, hoàn toàn không phải diễn. Nhưng bộ dáng buồn bã mất mát của cô, lại khiến anh có chút đau lòng. Đè nén nội tâm đang không ngừng mừng thầm, anh muốn an ủi cô: “Tiểu tử kia bị tẩu hỏa nhập ma rồi. Về sau đừng lại phản đối cậu ta, sống chết đều từ cậu ta mà ra thôi.”

 

Qúy Hiểu Âu tựa đầu vào cửa xe, không lên tiếng.

 

Nghiêm Cẩn lại nói: “Hiện giờ Trạm Vũ chính là đánh không đi túm thì trượt chân, quyết tâm chà đạp chính bản thân mình, đã không cứu, hà tất còn vì loại người này mà nhọc lòng?’

 

Qúy Hiểu Âu nhắm mắt, lông mi vẫn còn ươn ướt. Cô nói: “Em không biết cậu ấy lại hận em như vậy!”

 

Nghiêm Cẩn nói: “ Chuyện bất chính kia có thể chấp nhận được sao? Chính là anh thiếu quản lý cậu ta.”

 

Qúy Hiểu Âu quay đầu nhìn anh một hồi lâu, bỗng nhiên nói với tài xế taxi: “Sư phụ, phiền bác quay xe lại, trở lại bệnh viện lúc nãy.”

 

Nghiêm Cẩn vội hỏi: “Em muốn làm gì?’

 

“Ngày hôm qua bác sĩ nói, việc mẹ cậu ấy bị ngã này, cùng với chuyện xương đùi bị hoại tử có ảnh hưởng rất lớn. Toàn bộ sương đùi của bà ấy đã bị đứt gãy, mau chóng phải được phẫu thuật. Nếu như bác sĩ có kiểm tra phòng, khả năng sẽ đề cập tới chuyện này, cậu ấy cái gì cũng không hiểu, như thế nào có thể quyết định?”

 

Nghiêm Cẩn thở dài một tiếng, quả thực cảm thấy không thể tưởng tượng: “ Cậu ta nói khó nghe như bậy, em còn lấy nóng dán vào mông lạnh, không phải là tự chuốc phiền phức vào người sao?”

 

Những lời khó nghe như vậy, Qúy Hiểu Âu thực sự không thích nghe một chút nào, hung hăng trừng mắt nhìn anh: “Tôi chính là thích tự mua phiền phức như thế đấy? Anh ngại chuyện gì? Sư phụ, phiền anh dừng xe lại, tôi muốn xuống xe!”

 

Nghiêm Cẩn tức giận liền vung tay lên, nói với tài xế: “Dừng xe! Để cô ấy xuống.”

 

Xe taxi giảm tốc độ hướng vào ven đường, Qúy Hiểu Âu không nói hai lời, đẩy cửa xe nhảy xuống, ngược chiều xe cộ. Nghiêm Cẩn sợ hãi, chẳng lẽ anh nói khiến cô cảm thấy khó chịu trong lòng sao? Anh cũng từ trong xe chui ra, hướng về phía cô hô to “Qúy Hiểu Âu”, nhưng Qúy Hiểu Âu cũng không để ý đến anh, thân thủ nhanh nhẹn mà xuyên qua đường cái, đứng bắt xe ở phía đối diện, đi nhanh về phía bệnh viện.

 

Phòng bệnh của mẹ Trạm Vũ chính là phòng bệnh dành cho sau người. Thời gian vẫn còn sớm, bên ngoài sắc trời còn chưa sáng rõ, phần lớn người trong phòng bệnh vẫn còn đang ngủ. Qúy Hiểu Âu đi vào, trong phòng bệnh chỉ thấy trên đầu giường Lý Mỹ Cầm sáng đèn, Trạm Vũ yên lặng mà ngồi trước giường bệnh. Ánh đèn vang cam ở phía trước hắt lên trên gương mặt cậu, phác họa ra một bóng hình cô đơn.

 

Qúy Hiểu Âu cố gắng bước chân thật nhẹ nhàng, nhưng vẫn kinh động tới cậu ấy, Trạm Vũ quay đầu lại, nhìn đến Qúy Hiểu Âu, môi giật giật, giống như muốn nói cái gì lại nuốt trở vào. Nhưng ngay sao đó liền mím chặt môi, làm ra bộ dáng chán ghét cùng với không kiên nhẫn.

 

Qúy Hiểu Âu không để ý tới biểu cảm chán ghét của cậu ta, lập tức đi tới trước giường, mắt nhìn Lý Mỹ Cầm đang ngủ say, lại nhỏ giọng nói với Trạm Vũ mấy câu.

 

“Trạm Vũ, tôi mặc kệ cậu đối xử với tôi như thế nào tôi cũng phải đem những lời này nói cho rõ ràng. Tôi làm việc này, là vì mẹ cậu, không phải vì cậu. Cậu có thể đuổi tôi đi, nhưng tôi làm cái gì cậu cũng quản không được. Trường hợp hoại tử xương đùi, tôi đã tra rất nhiều tư liệu ở trên mạng, khẳng định là hiểu biết hơn nhiều so với cậu, nếu như là đau lòng cho mẹ cậu, thì kiên nhẫn một chút.”

 

Trạm Vũ nửa ngày cũng không nói một lời nào, sau đó cậu là liền đứng lên, ngẩng cao đầu mà bước đi, vẫn là không chịu liếc mắt nhìn Qúy Hiểu Âu lấy một cái.

 

Sau khi kiểm tra phòng, bác sĩ chủ trị cho Lý Mỹ Cầm gọi Trạm Vũ cùng Qúy Hiểu Âu vào văn phòng, nói về tình huống hiện tại của bà ấy: không chỉ có toàn bộ xương đùi cùng xương sụn mà bắt đầu ngoại di tới những chỗ khác bác sĩ kiến nghĩ là nên chuyển tới khoa chỉnh hình, mau chóng tiến hành phẫu thuật, sau phẫu thuật mới có khả năng duy trì chức năng của bộ phận vẫn động, bằng không hậu quả sẽ khó mà đoán trước được. Mà toàn bộ chi phí về sau, cả chi phí phẫu thuật cũng đã hơn một vạn, nhưng xương khớp nhân tạo rất đắt, sản phẩm trong nước đã hơn hai vạn, nếu như nhập khẩu cũng chừng ba đến bảy vạn.

 

Qúy Hiểu Âu hỏi: “Trong nước cùng xuất khẩu có gì khác nhau?”

 

Bác sĩ nói cũng không có gì khác nhau quá lớn, chức năng cũng không sai biệt lắm, mấu chốt là ở thời hạn sử dụng. Khớp xương nhanh chóng sẽ bị hư tổn, sản phẩm trong nước thời hạn sử dụng tối đa chỉ có 5 năm, nhập khẩu có thể duy trì từ bảy đến mười năm. Vì vậy vị bác sĩ ấy bổ sung thêm: “ Cho nên trên nguyên tắc không thể giống nhau với người bệnh trên 55 tuổi sợ nhất chính là phải phẫu thuật nhiều lần. Tình huống của bà ấy tương đối đặc biệt, phương pháp trị liệu thông thường không có hiệu quả, chỉ một lần giải phẫu như vậy e là đã quá đủ tồi, quyền quyết định vẫn nằm ở phía gia đình, chủ yếu là tình hình kinh tế.”

 

Qúy Hiểu Âu vội vàng đối chiếu trong đầu những lời vị bác sĩ này nói, vẫn luôn trầm mặc, Trạm Vũ đột nhiên mở miệng: “Vậy chuẩn bị nhập khẩu đi. Yêu cầu trước bao nhiêu?”

 

Bác sĩ nhìn Qúy Hiểu Âu, cô cũng không biết Trạm Vũ đang suy nghĩ điều gì, cũng không tiện phát biểu ý kiến, bác sĩ liền nói: “Vậy đổi thành cái tầm trung đi, năm vạn với bảy vạn khác biệt cũng không lớn.”

 

Trạm Vũ gật đầu: “Được!”

 

“Nói như vậy, trước mắt cứ tạm đóng bảy vạn, thiếu bao nhiêu sẽ bổ sung sau.”

 

Trạm Vũ cúi đầu, nhìn xuống mũi chân, qua thật lâu, giống như hạ quyết tâm rất lớn, từ kẽ răng liền phát ra âm thanh: “Được.”

 

Ra khỏi văn phòng, Trạm Vũ đi trước, Qúy Hiểu Âu bất chấp việc sẽ lại một lần nữa nói những lời khó nghe, ở phía sau cậu ta truy hỏi: “Cậu kiếm ở đâu ra một số tiền lớn như vậy?”

 

Trạm Vũ không quay đầu lại: “Không cần chị quản!”

 

Qúy Hiểu Âu gấp đến độ túm chặt lấy ống tay áo của cậu ta: “Cậu ngàn vạn lần đừng làm việc ngu ngốc! Cậu có nghe hay không? Chúng ta cùng nhau nghĩ cách không được sao?”

 

*Đội mũ xanh: chỉ việc bị cắm sừng.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)