TÌM NHANH
BAN ĐẦU TƯƠNG NGỘ, CUỐI CÙNG BIỆT LY
Tác giả: Thư Nghi
View: 1.197
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 46
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5

Bỗng dưng Trạm Vũ dừng bước chân lại, xoay người đối diện với cô: “Sao chị lại là người thích lo chuyện bao đồng như vậy? Tôi đi mượn tiền được chưa?”

 

Qúy Hiểu Âu cũng đứng lại, một chút cũng không nhường mà đáp lễ: “Tôi liền phải lo chuyện này, cậu thì có thể làm thế nào được chứ? Mượn? Tôi còn không biết cậu sao? Cậu đi tìm ai để mượn? Nếu như cậu có thể mượn được tiền,cũng đến mức làm ra chuyện như vậy!”

 

Trạm Vũ trừng mắt nhìn cô, ngực phập phồng môi mím chặt, Qúy Hiểu Âu chuẩn bị sẵn tinh thần, để đón nhận những lời nói khắc nghiệt của cậu ta, nhưng Trạm Vũ lại rũ mắt xuống, xoay người chạy đi.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

“Trạm Vũ---” Qúy Hiểu Âu muốn đuổi theo, nhưng một đêm ngủ không yên giấc, hơn nữa chưa ăn sáng, liền cảm thấy có chút hoa mắt, chỉ thiếu nước ngã ngồi trên mặt đất, chờ đến khi cô dựa vào tường để đứng vững, Trạm Vũ đã không thấy bóng dáng đâu.

 

Lần này cậu ta đi, rất lâu không hề xuất hiện.

 

Hơn 9 giờ sáng, Lý Mỹ Cầm tỉnh lại, nhắc tới chuyện tối qua vẻ mặt bà ấy vô cùng mờ mịt. Bà ấy chỉ nhớ rõ bản thân vào trong bếp nấu nước, không cẩn thận bị trượt chân, hai chân hoàn toàn không nghe theo điều khiển của bà ấy, lập tức ngã trên mặt đất, ký ức ngắt quãng, chuyện gọi điện cầu cứu Qúy Hiểu Âu bà ấy không nhớ ẽo lắm. Nhưng bà ấy lại nhớ rõ chuyện bản thân gọi điện cho con trai nhưng điện thoại lại tắt máy. Bà ấy hỏi Qúy Hiểu Âu: “Tiểu Vũ đang ở đâu vậy? Đứa nhỏ này dạo gần đây thấy đầu mà không thấy đuôi, điện thoại cũng không liên lạc được, rốt cuộc đang bận chuyện gì? Còn chưa có tốt nghiệp sao có công ty có thể trọng dụng nó như vậy chứ, khiến nó trở nên vô cùng bận rộn.”

 

Miệng bà ấy tuy rằng thốt ra đều là những lời oán trách, nhưng nếu như để ý kỹ thì sẽ nhận ra sự yêu thương ở trong đó. Mỗi lần nhắc tới Trạm Vũ, trên mặt bà ấy đều sẽ khiến người khác có cảm giác có ánh sáng lạ. Mà mỗi lần Qúy Hiểu Âu nhìn thấy vầng sáng của tình mẹ này, đều sẽ cảm thấy có áp lực tâm lý vô cùng lớn, sợ bản thân mình một ngày nào đó khống chế không được sẽ đem toàn bộ chân tướng sự việc nói ra.

 

10 giờ bệnh viện bắt đầu dọn vệ sinh, người nhà bệnh nhân đều không được ở lại. Ngồi ở sảnh chờ dưới lầu, Qúy Hiểu Âu nhận được tin nhắn của Trạm Vũ: ba ngày sau tôi sẽ trở về giao tiền. Mấy ngày này phiền chị chăm sóc bà, những chuyện bất kính trước đây, chị, mong được tha thứ.

 

Quý Hiểu Âu đi xuống dưới lầu mua đồ ăn, mua bánh mì cũng chút trà cho bữa sáng. Bánh mì không biết đã ở đây bao lâu, không khác sợi bông là mấy. Cô đem miếng bánh mì đã quá hạn sử dụng bỏ vào trong miệng, máy móc nhai thật lâu, vẫn là quyết định gọi điện thoại cho Trạm Vũ, cô muốn nói với cậu ấy, nếu không thể mượn được tiền, tiền phẫu thuật cô có thể giúp đỡ giải quyết một khoản, bảo cậu đừng quá sốt ruột.

 

Nhưng cô lại không nghĩ tới, điện thoại của Trạm Vũ, cư nhiên lại tắt máy! Hơn nữa một khi đã tắt máy thì sẽ là mấy ngày.

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bởi vì cửa tiệm không thể để đó, Qúy Hiểu Âu không thể dành toàn bộ thời gian ở bệnh viện, cô tìm được một người chăm sóc không tồi, lại làm thêm ở nhà ăn của bệnh viện, cô liền đưa tiền mua cơm theo lời dặn của bác sĩ. Buổi chiều sẽ đến bệnh viện thăm hỏi một lần.

 

Vết thương bên ngoài ở phần đầu của Lý Mỹ Cầm hồi phục rất khá, nhìn dáng vẻ thì sẽ không lưu lại di chứng gì. Chỉ còn chờ Trạm Vũ về thương lượng chuyện phẫu thuật.

 

Nhưng ba ngày sau, Trạm Vũ vẫn chưa xuất hiện tại bệnh viện, Qúy Hiểu Âu gửi bao nhiêu tin nhắn cho cậu ta đều như đá chìm đáy biển, không có một chút hồi âm.

 

Ngày thứ tư, vị bác sĩ chủ trị hỏi QUý Hiểu Âu, tính toán an bài cho Lý Mỹ Cầm xuất viện tiếp tục trị liệu hay chuẩn bị tiến hành phẫu thuật? Qúy Hiểu Âu vô cùng khó xử, Trạm Vũ vẫn bặt vô âm tín, cô cũng nắm được bệnh tình của mẹ cậu ấy, biết rằng chuyện làm phẫu thuật không thể tránh né, cũng không thể bao biện bản thân chỉ là người thay thế không thể toàn quyền quyết định.

 

Cứ như vậy kéo dài tới ngày thứ sáu, bệnh viện cũng không mấy nhiệt tình như ban đầu, liền đưa ra tối hậu thư, nếu như không làm phẫu thuật liền lập tức xuất viện, bên ngoài còn rất nhiều người bệnh đang xếp hàng chờ. Bác sĩ nói không làm phẫu thuật cũng được, nhưng xương đùi đã hoàn toàn yếu, một khi mất đi cơ hội phẫu thuật, thì khả năng sau này không thể đứng lên nổi là rất cao.

 

Qúy Hiểu Âu biết giường bệnh ở khoa xương có bao nhiêu quan trọng, một khi xuất viện nếu như quay lại không biết sẽ phải chờ đợi tới khi nào. Cô nhanh chóng chạy theo cười làm lành nói cô đều hiểu, nhưng người nhà còn đang xoay xở tiền, tạm thời không thể liên lạc được, mong bệnh viện có thể thư thả thêm hai ngày. Việc đã đến nước này, nếu như không thể liên hệ được với Trạm Vũ, cô chỉ có thể thử thương lượng với Lý Mỹ Cầm. Bởi vì một người đơn độc ở nhà nhiều năm như vậy, hơn nữa lại còn bệnh tật quanh năm, mọi chuyện có lẽ đều phải tự mình quyết định. Đương nhiên bà ấy đồng ý phẫu thuật, nhưng đến khi Qúy Hiểu Âu hỏi tới chuyện chi phí, thì bà ấy không cần nghĩ ngợi liền trả lời: “ Không phải con nói chính quyền của thành phố Bắc Kinh có thể chi trả sao? Khẳng định là sẽ được loại tốt nha.”

 

Qúy Hiểu Âu cười khổ. Vốn dĩ chỉ là lời nói dối ứng phó vào mấy tháng trước, thế nhưng lại khiến bà ấy đặt hi vòng vào cô. Nếu như lúc này lựa chọn nói hết chân tướng mọi chuyện, thật sự không phải thời cơ thích hợp, chỉ sợ nói ra chuyện này đối với Lý Mỹ Cầm chỉ sợ quá tàn nhẫn. Hơn nữa kể từ đó, chuyện hành tung của Trạm Vũ cô đều không thể nhắc tới.

 

Qúy Hiểu Âu hết đường xoay xở liền muốn cầu xin Thượng Đế, cầu xin Ngài cho cô một gợi ý, “ Có lẽ những suy nghĩ trong lòng con lúc này Người đều biết, cho nên con đem hết thảy giao thác cho Người. Cầu xin Ngài có thể chỉ đường cho con, nói cho con biết con nen lựa chọn như thế nào, mới có thể giải quyết được chuyện này.”

 

Cầu nguyện xong, cô mở mắt ra cuốn , vừa lúc mở ra lời , liền nhìn thấy một đoạn, “ Tay ngươi nếu có thể làm được việc thiện, không thể chối từ, vậy nên thực hiện. Nơi đó nếu như có sẵn, không thể nói với hàng xóm’ Đi thôi! Ngày mai lại đến, ta giúp ngươi.”âm>

 

Cô bị chính những lời nói dối của mình mà dồn bản thân vào chân tường, nhưng Thượng Đế lại cho cô gợi ý như thế, Qúy Hiểu Âu đành phải cắn răng, căng da đầu mà nghĩ cách trù khoản.

 

Tính toán một chút tiền chi tiêu, Qúy Hiểu Âu phát hiện ra cô chỉ có ba vạn có thể sử dụng. Còn thiếu bốn vạn, chỉ có thể mượn tiền riêng của ba.

 

Buổi tối về nhà, cô tránh mặt mẹ, vào trong thư phòng ba mà năn nỉ ỉ ôi. Ba cô đối với con gái luôn luôn nhân nhượng, tuy rằng việc thiện của con gái ông không cho là đúng, cuối cùng vẫn đem hai cuốn sổ tiết kiệm đưa cho cô. Đây là tiền nhuận bút ông giấu vợ tích cóp được, vừa đủ bốn vạn. Quý Hiểu Âu nhận lấy sổ tiết kiệm, vui mừng đến nỗi ôm chặt lấy ba mà hôn một cái, hành động này của con gái khiến ông vô cùng thương cảm, nhớ tới con gái năm nay đã hai mươi tám tuổi, có những cử chỉ thân thiết như vậy với ông, có thể đếm được trên đầu ngón tay.Qúy Hiểu Âu không muốn nhận không số tiền này của ba, cô liền viết một tờ giấy vay nợ, nội trong sáu thàng sẽ trả hết, tính theo lợi tức của ngân hàng.

 

Hôm sau lấy tiền từ ngân hàng, Qúy Hiểu Âu vội tới bệnh viện, vốn dĩ định thanh toán tiền cho Lý Mỹ Cầm, thu ngân bỗng nhiên kêu lên một tiếng, nói ngày hôm qua đã có người chuyển vào mười vạn, cũng đủ tiền tạm ứng phẫu thuật.

 

Qúy Hiểu Âu cả kinh, tưởng Trạm Vũ đã quay lại, vội vàng hỏi thăm. Khả năng số tiền chuyển vào lớn như vậy, hoặc người nộp tiền ngày hôm qua cũng không nhiều lắm, nhân viên thu ngân cư nhiên lại có thể nhớ rõ, cô ấy nói: “Một người đàn ông, vóc dáng rất cao, da ngăm đen, vô cùng đẹp trai.”

 

Qúy Hiểu Âu cứng họng, phù hợp với rất nhiều điều kiện như vậy, chỉ có một người.

 

Cô yên lặng mà đi ra chỗ khác, từ trong điện thoại bấm số của Nghiêm Cẩn. Nhanh chóng có người bắt máy, cô liền nói trước: “Anh chuyển vào tài khoản của mẹ Trạm Vũ nhiều tiền như vậy là có ý gì?”

 

Nghiêm Cẩn sửng sốt một chút mới trả lời: “Đó là chuyện giữa anh và cậu ấy, chuyện của đàn ông, em không cần phải bận tâm.”

 

“Anh nói như vậy là có ý tốt sao?” Qúy Hiểu Âu cảm thấy chuyện này có chút bất thường, “ Nghiêm Cẩn, không phải anh có ý đồ xấu gì chứ?”

 

“Anh có thể có ý xấu gì với cậu ta chứ em gái? Đến khi nào em mới có thể tin tưởng anh vô điều kiện đây?” Nghiêm Cẩn thực sự không mấy vui vẻ, hận không thể cắn cho cô một ngụm.

 

“ Anh đã làm chuyện gì có thể khiến em tin tưởng chưa đại ca. Nói thật, có phải Trạm Vũ tìm anh vay tiền hay không? Có phải anh đã đồng ý chuyện gì với cậu ta đúng không?” Nói tới đây,Quý Hiểu Âu quả thực là bị tưởng tượng của chính mình dọa sợ rồi, âm điệu bỗng nhiên trở nên cao hơn, “Nghiêm Cẩn, anh đã nói thỏ khôn không ăn cỏ ở gần hang! Cậu ấy đã đủ đáng thương rồi, anh đừng có ép cậu ấy!”

 

Nghiêm Cẩn trầm mặc một lát, sau đó hỏi: “Qúy Hiểu Âu, ở trong mắt em, hình tượng của anh chỉ có như vậy sao?”

 

“Đây không phải vấn đề. Giống như Trạm Vũ, anh… Cái nhìn của anh đối với cậu ấy, em có thể hiểu được. Nhưng anh không thể giậu đổ bìm leo như vậy.”

 

“Được.” Nghiêm Cẩn thở dài, “ Có thời gian, em tới chỗ anh một chuyến, anh đưa em đến một nơi, hết thảy tất cả mọi chuyện đều nói cho em.”

 

Nơi Nghiêm Cẩn đưa cô tới, rất xa, cách Bắc Kinh hơn một trăm km, nằm trên đường Thiên Tân.

 

Nghiêm Cẩn ở nhà dưỡng thương hơn một tháng, không thể lái xe đi xa, đã sớm nghẹn tới mức lục phủ ngũ tạng tưởng chừng như bị đốt cháy. Lần này một lần nữa có thể chạm vào tay lái của Lan Rover, giống như nhìn thấy người bạn lâu năm, dọc đường di chuyển vô cùng thành thục nhẹ nhàng. Tính cảnh giác của Qúy Hiểu Âu vẫn rất cao, từ đông tam hoàn đến đường cao tốc mới, cô liền phát giác có gì đó không thích hợp, bắt đầu kêu lên: “Dừng xe dừng xe! Anh đưa em đi đâu?”

 

Nghiêm Cần gằn từng chữ một mà nói: “Đường, Thiên ,Tân.”

 

Qúy Hiểu Âu thiếu chút nữa thì điên rồi: “Cái gì? Anh đưa em tới đường Thiên Tân làm gì?”

 

“Em có cần phải kích động như vậy được không? Ngồi yên! Yên tâm, anh sẽ không lừa bán em đâu.”

 

“Vậy anh muốn làm gì? Diệt khẩu? Vậy nên liền chọn một nơi cao để có thể thuận tiện giết người giấu xác?”

 

Nghiêm Cẩn đột nhiên đánh tay lái: “ Qúy Hiểu Âu, em có thể yên lặng một lát được không?”

 

Anh đối với cô chưa từng không khách khí như vậy, thình lình lớn tiếng như vậy, dọa cô sợ tới mức phát run, lập tức ngậm miệng. Chờ đến khi lấy lại tinh thần, lại phát hiện khí thế của bạn thân đã bị người khác đoạt mất, dọc đường đi giận dỗi mà không nói với anh một chữ.

 

Tháng mười hai trời nhanh tối, khi bọn họ tới nơi, còn chưa tới sáu giờ, trời đã tối hẳn, đèn đường cảng đã sớm được thắp lên. Quý Hiểu Âu nhìn thấy ở phía xa xa ngọn đèn dầu huy hoàng giống như Thủy Tinh Cung đứng sừng sững ở Hà Hải ngoại, trên tàu biển chở khách định kỳ, trên đó có dòng chữ “Một phần ba”, toàn bộ khoang thuyền đều được bao phủ bởi ánh sáng đèn, khiến cô càng cảm thấy khiếp sợ hệt như lần đầu đến “Có gian quán cà phê”.

 

Nhưng chuyện càng làm cho cô giật mình vẫn còn ở phía sau. Khi cô theo Nghiêm Cẩn bước lên mạn cầu thang, tiếng ồn ào ở đại sảnh, cùng với đó là tiếng gọi món ăn, gọi nhân viên phục vũ, đều là những người chỉ mặc Tây trang màu đen, hoặc thanh tú hoặc anh tuấn hoặc phong lưu, màu sắc và chủng loại hoa văn đầy đủ hết, quả thực khiến cô hoa cả mắt, bất giác liền cảm thấy giống như rơi vào Bàn Tơ Động nam sắc.

 

Hai chân Qúy Hiểu Âu giống như bị đóng đinh trên cầu thang, nửa ngày không có cất bước. Vừa lúc có một người đeo thẻ tên chức vụ giám đốc đi tới, tiếp đón Nghiêm Cẩn: “Ông chủ tới! Cách lần trước cũng một khoảng thời gian dài rồi.”

 

Hai chữ ông chủ kia giống như sét đánh xuống đỉnh đầu Qúy Hiểu Âu, khiến cô rùng mình một cái. Bước vài bước đuổi theo Nghiêm Cẩn: “Có một vấn đề muốn hỏi anh!”

 

Nghiêm Cẩn liền hỏi trước cô: “Có phải em muốn hỏi tôi nơi này có phải là nơi dành cho ‘vịt’( Trai bao) đúng không?”

 

“Sao anh biết em muốn hỏi cái này?”

 

“Mỗi người phụ nữ lần đầu tiên cùng anh tới chỗ này, đều sẽ hỏi vấn đề tương tự.”

 

Qúy Hiểu Âu sốt ruột mà truy vấn: “Vậy anh trả lời như thế nào? Có phải hay không?”

 

Nghiêm Cẩn nhịn không được vui vẻ. Vốn dĩ anh đã tới tầng hai boong tàu, đang chuẩn bị duỗi tay đẩy cửa phòng, giờ phút này lại nhịn không được sốt ruột. Anh xoay người, chống tay lên khung cửa, từ trên cao nhìn xuống người vẫn còn đang đứng trên cầu thang kia, anh hỏi: “Đáp án của vấn đề kia đối với em có bao nhiêu ảnh hưởng?”

 

Qúy Hiểu Âu trả lời không chút nào hàm hồ: “Nếu anh thừa nhận, hiện tại em dám tới Cục Công An tố cáo anh, nếu như anh muốn nói không phải, hiển nhiên có thể hiểu được xu hướng giới tính của người trước mặt em đây đích xác có vấn đề.”

 

Lời nói còn chưa dứt, cửa phòng phía sau Nghiêm Cẩn mở ra, có người đi ra, cười ha ha: “Nghiêm tử, cậu xem cậu xem, tôi không nói oan cho cậu chứ? Ánh mắt của tôi với quần chúng nhân dân đều nhất trí với nhau.”

 

Qúy Hiểu Âu ngẩng đầu, liền thấy một khuôn mặt tròn tròn giống như A Phúc, lộ ra từ trên vai Nghiêm Cẩn. Thanh âm của anh ta mượt mà trong sáng, so với bộ dáng kia càng được lòng người khác hơn, chính là người lần trước cùng với Nghiêm Cẩn chờ cô ở trước cửa đồn công an ‘Hứa mập mạp’.

 

Phía sau anh ta, còn có một người đi theo, áo sơ mi sọc lam mặc trên người càng trở nên văn nhã tinh tế, tươi cười dịu dàng, nhìn qua vô cùng ấm áp đáng tin cậy. Người này nhìn qua vô cùng quen mắt, nhưng để phân biệt anh ta khiến Qúy Hiểu Âu tốn rất nhiều công sức. Bởi vì lầ đầu tiền khi nhìn thấy anh ta, khuôn mặt được che bởi kính râm, lúc này cái gì cũng không mang, chính là  khí chất ôn nhuận, khiến người khác vừa thấy liền khó quên.

 

Nghiêm Cẩn không hiểu ra sao liền kéo Qúy Hiểu Âu vào phòng, giới thiệu với cô: “Đây là mập mạp, đại danh Hứa Chí Quần, em đã từng gặp qua.”

 

Quen biết với Hứa Chí Quần khi được anh giúp đỡ, Qúy Hiểu Âu cảm kích, ngoãn ngoãn mà gọi một tiếng ‘Hứa ca’.

 

Nghiêm Cẩn lại nói: “Đây là Trình tiểu yêu.”

 

Qúy Hiểu Âu mở to hai mắt không có đáp lại, tất nhiên là kinh ngạc về một người hào hoa phong nhã như vậy, vì sao lại có một cái tên như vậy?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)