TÌM NHANH
BAN ĐẦU TƯƠNG NGỘ, CUỐI CÙNG BIỆT LY
Tác giả: Thư Nghi
View: 1.188
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 47
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5

“Trình Duệ Mẫn.” ‘Trình tiểu yêu’ không mang mắt kính nhìn cô mỉm cười vươn tay, “ Duệ trong cơ trí, Mẫn trong nhanh nhẹn.”

 

Tên này đúng với lời nói, quả xứng với con người của anh ta, Qúy Hiểu Âu hé miệng cười cười, vươn tay bắt tay anh ta.

 

Trình Duệ Mẫn nhìn cô nói: “Chúng ta từng gặp qua.”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Qúy Hiểu Âu gật đầu: “Đúng vậy, từng gặp qua.” Trong lòng cô lại không hề nghĩ như vậy, chúng ta còn gặp nhiều lần rồi đấy, mỗi khi hai người có cử chỉ thân thiết tôi đều gặp qua. Chỉ là đột nhiên đối diện với nhiều người như vậy, khiến cô có chút không thích ứng, liền chớp chớp đôi mắt to, không rõ trong lòng Nghiêm Cản muốn làm gì.

 

Nghiêm Cẩn nhanh chóng phá nỗi băn khoăn trong lòng: “ Vừa lúc đến giờ cơm trưa, cho nên cố ý mang nhiều người đến, hôm nay chúng ta có một số việc nhất định phải nói cho rõ, để em mỗi ngày đều không phải hoài nghi anh là Gay.”

 

Quý Hiểu Âu nhìn anh liếc mắt một cái: “Anh có phải Gay hay không thì có liên quan gì tới em, em chính là không muốn mỗi ngày phải cùng anh nói tới chuyện này.”

 

Trơ mắt nhìn Qúy Hiểu Âu bắt ép Nghiêm Cẩn, Trình Duệ Mẫn chỉ cười không nói lời nào, cũng không có bất cứ ý định giải vây nào. Bởi vì bộ dáng cẩn thận trước mặt phụ nữ của Nghiêm Cẩn lúc này quả thật là hiếm thấy. Năm đó khi Trình Duệ Mẫn theo đuổi Đàm Bân, từng bị anh liên tiếp châm chọc “ Đàn bà tính cách không giống như đàn ông”, kinh nghiệm của Nghiêm Cẩn luôn luôn là “Không cần quan tâm là loại phụ nữ nào, chỉ cần đẩy ngã được cô ả trên giường, cô ả chính là của ngươi”. Không nghĩ tới một ngày người giống như tướng quân lúc nào cũng cao cao tại thượng đến một ngày cũng trở thành nô lệ, thật khiến cho người khác thích thú.

 

Rốt cuộc, Hứa Chí Quần nghe không nổi nữa, tiến lên giảng hòa: “ Gọi đồ ăn gọi đồ ăn, nhanh nhanh, chúng ta vừa nói vừa ăn, không được chậm trễ. Ăn xong rồi còn phải trở về Bắc Kinh nữa.”

 

Bên cạnh cửa có thiết kế một quầy bar ho nhỏ, đồ ăn đã được chuẩn bị trước trên quầy, lại được đặt trên bàn tròn trước mặt họ. Tỏi nhuyễn ngà voi trai, hấp lão hổ đốm, băng hoa cua, tôm hùm thứ thân…. Những món ăn sang quý của ‘một phần ba’ đều được lần lượt đưa lên, cuối cùng là vây cá, mỗi người một chén nhỏ, đặt trước mặt Qúy Hiểu Âu, là một chén sâm Mỹ hầm huyết yến, nhìn qua liền thấy được giá trị không hề nhỏ, có thể thấy được Nghiêm Cẩn vì bữa cơm này đã tiêu tốn bao nhiêu. Hứa Chí Quần cùng Trình Duệ Mẫn đều tính là người nhìn quen những món ngon như vậy, cũng ăn không nhiều lắm, nhưng miệng hai người họ cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn thảo luận về đề tài an ninh mạng cùng an toàn tường lửa. Nghiêm Cẩn nghe không hiểu, cũng lười không muốn nghe, chỉ lo gắp thức ăn cho Qúy Hiểu Âu: “Đừng để ý đến bọn họ, em ăn đi, ăn ăn ăn…”

 

Qúy Hiểu Âu ít có cơ hội được nhìn thấy hải sản tươi được chế biến như vậy, ăn uống thỏa thích cũng ăn rất nhiều, có một vấn đề cũng theo đồ ăn ở đầu lưỡi lăn qua lộn lại rất nhiều, cô nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc nhịn không được bèn hỏi: “Một bàn đồ ăn như vậy, đáng giá bao nhiêu?”

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghiêm Cẩn nói: “Em muốn nói là giá bán?”

 

“Đương nhiên là giá bán.”

 

Nghiêm Cẩn không thèm để ý mà trả lời: “Cũng hơn một vạn đi.”

 

“Cái gì? Hơn một vạn?” Qúy Hiểu Âu buông đũa, “Ai da, ăn như vậy thật khiến em có cảm giác tội ác. Em không ăn nữa, anh có thể quy ra tiền cho em được không? Em có thể thay anh đi làm từ thiện.”

 

Nghiêm Cẩn còn chưa kịp nói gì, hai người bên cạnh đã cười rộ lên, Trình Duệ Mẫn nói: “ Những gì tiểu Qúy nói quả thật là ý kiến hay, Nghiêm Cẩn, cậu nhất định phải nghiêm túc suy xét. Bằng không mấy năm nay cậu giết nhiều tôm cua cá như vậy, tương lai sao có thể siêu sinh đây?”

 

Nghiêm Cẩn tức giận, quả thực muốn ra tay với anh ấy: “Cậu cùng Hứa tử nói chuyện này cũng phải để tôi mời khách, Trình Duệ Mẫn cậu thử hỏi bản thân cân nhắc thử xem, có bao nhiêu trái với lương tâm?” Lại quay đầu nói với Qúy Hiểu Âu: “ Có loại người giống như con thỏ vậy, thoạt nhìn thì ôn tồn lễ độ, kỳ thật lại gian xảo vô cùng.”

 

Qúy Hiểu Âu muốn cười nhưng không thể cười thành tiếng, Trình Duệ Mẫn nhìn cô muốn nói lại thôi, biết cô muốn hỏi cái gì, liền khom người nói: “Kẻ hèn bất tài, vừa lúc giống thỏ.” Lại cười cười nói, “ Em có nghe thấy không, vừa rồi cậu ta còn nói lương tâm đâu, anh cảm thấy trên thế giới này công bằng nhất chính là lương tâm.”

 

Qúy Hiểu Âu lén cười hỏi: “Vì sao anh lại có suy nghĩ như vậy?”

 

“Rất đơn giản.” Lời nói của Trình Duệ Mẫn giống như trêu chọc, nhưng thái độ nghiêm túc, “ Em có thể mỗi ngày đều nghe được mỗi người đều oán giận xã hội bất công, oán giận bản thân không tiền, không nhà, không quyền, không địa vị, nhưng có khi nào em nghe thấy những người đó oán trách bản thân không có lương tâm?”

 

Hứa Chí Quần xen mồm: “Đúng vậy, lão Trình nói có lý.”

 

Vốn dĩ Nghiêm Cẩn muốn cùng hai người họ nói tốt về mình trước mặt cô, muốn ba người trên cùng một mặt trận thống nhất, trước mặt Qúy Hiểu Âu giúp anh rửa sạch hiềm nghi về anh là người đồng tính, cũng vì lấy lòng Qúy Hiểu Âu, mới phân phó nhà bếp không tiếc mà chuẩn bị những món ăn đắt đỏ nhất. Nếu như nói phản ứng của Qúy Hiểu Âu khiến anh có cảm giác thất vọng, thì hai người này khi lâm trận lại hoàn toàn quên mất chiến lược ban ddaaufa khiến anh cảm thấy đau lòng.

 

“Cái gì là anh em?” Anh nói, “ Sáng sớm tôi liền hiểu rồi, cái gọi là anh em, chính là người có khả năng giúp bạn không tiếc cả mạng sống, cũng tuyệt đối cũng có thể vì một người phụ nữ mà đâm lại bạn.”

 

Trình Duệ Mẫn cùng Hứa Chí Quần đều cười ha hả, Qúy Hiểu Âu vỗ vai anh: “Ai da, ngày thường không thấy được anh cũng có lúc hài hước như vậy nha? Muốn như vậy, Quách Đức Cương bị đài phong Bắc Kinh giết có bao nhiêu quan hệ, mọi người đều có thể xem anh là được.”

 

Nghiêm Cẩn đầy mặt thống khổ mà nhìn cô: “Em khiến tôi cảm thấy đau lòng vô cùng, em cho rằng tôi chỉ là đang nói bóng gió?”

 

Nhưng vào lúc này, cửa phòng bị một người đẩy ra, hương thơm phảng phất trong gió, có một người phụ nữ vô cùng diễm lệ đi vào, mặc một chiếc váy ngắn ngủn chỉ có thể che một phần đùi, nhanh chóng chạy lại đây, ôm lấy cổ Nghiêm Cẩn, cả người đu trên người anh, thanh âm nũng nịu: “Nghiêm ca, đã lâu không thấy, anh không nhớ em nhưng em nhớ anh muốn chết!”

 

Nghiêm Cẩn cả kinh, đại não trống rỗng, cũng may anh vẫn còn sức lực mà đem người trên người này xuống, hai người đối mặt, nhưng vẫn không thể nghĩ ra cô nàng tên gì, không biết khi nào gặp dịp thì chơi mà để lại mầm họa. Anh đẩy cô nàng ra, giống hệt như đang chột dạ, Trình Duệ Mẫn cùng với Hứa Chí Quần ngoài cười nhưng trong không cười, vẻ mặt giống như người đang xem trò hay, vạn phần kinh ngạc mà nhìn anh cùng cô gái kia.

 

Nghiêm Cẩn tức khắc nản lòng thoái chí, liền hiểu rằng trên cơ bản số tiền hôm nay anh bỏ ra coi như mất trắng. Đem cô nàng đuổi ra ngoài, lại gọi nhân viên phục vụ tiến vào răn dạy một hồi. Nhân viên phục vụ lòng đầy ủy khuất, nói cô ấy theo người khác tới, vừa nghe đến ngài ở chỗ này, khăng khăng muốn vào, chúng tôi cũng không thể cùng khách hàng nữ mặc như không mặc kia vật lộn chứ?

 

Trên đường trở về Bắc Kinh, Qúy Hiểu Âu yên tĩnh một cách khác thường. Hứa Chí Quần cuối cùng mới có lương tâm, nhớ lại chuyện Nghiêm Cẩn dặn dò trước đó, kỹ càng tỷ mỉ mà giải thích ngày đó sinh nhật của Nghiêm Cẩn chính là bạn bè của anh muốn trêu đùa anh, chuốc say nhân vật chính như thế nào, giúp anh tìm MB như thế nào, cũng không thể khiến cô cười.

 

Hứa Chí Quần nói với cô: “ Bọn anh đều khẳng định cậu ta không hề yêu thích phương diện kai, mới dám trêu đùa cậu ta như vậy. Nếu như khiến em hiểu lầm, thật đúng là xin lỗi. Anh lấy ba mươi năm giao tình với cậu ta ra đảm bảo, cậu ta hoàn toàn đàn ông, con nhà gia giáo!”

 

Vì muốn hoàn toàn loại bỏ hiềm nghi cho Nghiêm Cẩn, thậm chí Trình Duệ Mẫn còn lấy ví tiền ra cho cô xem, nơi đó có tấm ảnh chụp chung của anh ấy với Đàm Bân. Trên ảnh là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, ai nhìn cũng phải thốt lên rằng họ thật xứng đôi vừa lứa.

 

Qúy Hiểu Âu cái gì cũng không nói, chỉ an tĩnh mà nghe, an tĩnh mà xem ba người bọn họ cáo biệt, an tĩnh mà theo Nghiêm Cẩn lên xe. Sự an tĩnh này của cô khiến Nghiêm Cẩn không yên lòng, không biết cô có tin những lời bọn họ nói hay không, hay vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện của cô nàng kia.

 

Nhanh chóng về đến Bắc Kinh, rốt cuộc Qúy Hiểu Âu cũng mở miệng: “Nghiêm Cẩn, bọn họ nói KK MB, chính là Trạm Vũ đúng không?”

 

Nghiêm Cẩn chỉ thiếu nước phanh gấp: “Sao em biết được?”

 

“Em không ngốc, nhiều dấu vết như vậy, kẻ ngốc cũng có thể đoán ra chân tướng sự thật.”

 

Nghiêm Cẩn gãi gãi đầu: “ Anh đã hứa với cậu ấy, tuyệt đối không đem những chuyện này nói cho em biết. Em phải làm chứng, chuyện này không phải anh nói đâu đấy.”

 

Qúy Hiểu Âu thở dài: “ Như vậy anh đã sớm biết cậu ấy làm chuyện này?”

 

Nghiêm Cẩn nghĩ nghĩ: “Cũng không tính là quá sớm. Từ lần giúp em đưa TV.”

 

Được biết đáp án, Qúy Hiểu Âu lại rơi vào trầm tư, chỉ biết cười khổ trong lòng. Cô vẫn luôn cho rằng thời gian Trạm Vũ làm MB không lâu, không nghĩ tới cậu ấy lại lừa mình lâu như vậy. Kỳ thật từ khi hai người biết nhau, cậu ấy cứ như vậy qua lại giữa hai thân phận, kỹ thuật diễn cũng hết sức tinh vi gần một năm không để lộ ra sơ hở. Cũng có khả năng là cô quá mức ấu trĩ, vì thế chỉ tồn tại trắng đen sẽ không cho phép có sự xuất hiện của màu xám, một bên tình nguyện tin tưởng cậu ấy là một đứa trẻ hiếu học, mới có thể bị lá che mắt không thấy chân tướng. Mà Phương Ni Á thấy được hai mặt của cậu ấy, lại thấy được trên người cậu ấycó vài điểm không thích hợp với thân phận sinh viên. Chợt nhớ ra, Trạm Vũ vẫn chưa hề cố ý nói dối cô, chỉ có cô không chịu chấp nhận sự thật, nói cậu ấy lừa gạt mình quả thật là không công bằng với cậu ấy, như vậy nói đến nói đi chỉ có cô tự khiến cho bản thân phải thất vọng.

 

Qúy Hiểu Âu quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, trong lòng đang vô cùng rối, cũng không rõ là phẫn nộ, hối hận, tiếc nuối, hay có cảm nhận khác, chỉ cảm thấy máu trong người từng đợt từng đợt dồn lên đầu.

 

Cô quá mức sa vào thế giới có mình, không hề nghe lọt tai bất cứ câu nào của Nghiêm Cẩn. Vốn dĩ Nghiêm Cẩn muốn cùng cô giải thích chuyện mười vạn tiền viện kia, nhưng anh vừa mới nói một câu, vẻ mặt Qúy Hiểu Âu liền lộ ra sự chán ghét: “Đừng nói nữa, chuyện của hai người em không thích nghe. Về sau em cùng người này không có bất cứ quan hệ nào.”

 

Nghiêm Cẩn hỏi: “ Anh thì sao?”

 

Qúy Hiểu Âu đáp dứt khoát: “Anh cũng không tránh khỏi liên quan.”

 

Trở lại Bắc Kinh, Qúy Hiểu Âu do dự thật lâu, mới có thể thuyết phục bản thân rảo bước đến khu người bệnh. Cô thật sự không muốn gặp mặt Trạm Vũ, nhưng lại lo lắng Lý Mỹ Cầm một thân một mình không người chăm sóc, sợ lại có chuyện gì xảy ra. Nhưng cô không nghĩ tới, khi cô vừa bước ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy Trạm Vũ đang đứng ở cuối hành lang. Chính là đang hút thuốc, thời gian thăm bệnh buổi chiều, hành lang bệnh viện khó mà thấy được bóng dáng của y tá, trong lúc nhất thời cũng không có người tới nhắc nhở cậu ấy.

 

Một tuần không thấy, bóng dáng Trạm Vũ trở nên mảnh khảnh hơn rất nhiều, nhìn qua hình dáng càng mỏng manh, giống như thân ảnh mơ hồ trong sương mù, phảng phất một màu xám trắng, không có một chút phân lượng.

 

Qúy Hiểu Âu tiến lên vài bước, đang xuy xét xem có nên đi qua hay không. Chợt thấy có người đẩy xe lăn từ trong phòng bệnh ra tới, chậm rãi tiếp cận Trạm Vũ. Từ bóng dáng có thể dễ dàng nhận ra chính là Lý Mỹ Cầm. Bà ấy vẫn luôn ở phía sau cậu, nắm chặt tay con trai. Trạm Vũ qua đầu lại, vươn cánh tay ôm lấy bả vai bà ấy.

 

Qúy Hiểu Âu đứng ở phía xa mà nhìn hai mẹ con này, tư thế của hai người họ phối hợp hoàn hảo đến như vậy, giống như những mảnh ghép của trò chơi xếp hình, là hơn hai mươi năm sống nương tựa lẫn nhau mà dần hình thành nên sự ăn ý, bất luận thế nào cũng không có chỗ cho kẻ thứ ba.

 

Cô lén lút xoay người, không hề kinh động đến người khác, tiến vào trong thang máy, trở lại dưới đại sảnh tầng 1. Ở chỗ thu phí, cô lấy ra hai tấm thẻ ngân hàng, từ chỗ ba cô mượn được bốn vạn, hơn nữa còn có hai tháng lợi nhuận thu được từ khi cửa hàng khai trương, hơn tám vạn, đều chuyển vào tài khoản của Lý Mỹ Cầm.

 

Ngồi chờ xe buýt, cô nhận được tin nhắn của Trạm Vũ, chỉ vỏn vẹn có hai chữ: Cảm ơn. Nghĩ đến liền biết chính là chuyện cô chuyển tiền. Quý Hiểu Âu cười nhạt, sau đó xóa tin nhắn, tiếp theo là xóa số của Trạm Vũ. Còn chưa về tới nhà, di động lại vang lên, là Nghiêm Cẩn gọi tới. Cô không định nghe máy, chờ tới khi tiếng chuông ngừng hẳn, cô nhắn cho Nghiêm Cẩn một tin: Đừng quấy rầy em nữa, cầu xin anh cho em thời gian để chấp nhận mọi chuyện!

 

Là thời điểm hạ màn. Vốn dĩ cuộc sống của cô cứ thế trôi qua trong bình đạm. Từ khi hai người kia bước chân vào, thế giới của cô liền lệch khỏi quỹ đạo bình thường mà nó vốn có. Cô cảm thấy bản thân như một câu có vấn đề về lỗi chính tả, ở trong một loại ngữ cảnh đặc biệt. Cô thật sự cảm thấy phiền, muốn được một mình tận hưởng mấy ngày thanh tĩnh.

 

Nhìn lại mấy tháng vừa qua, cô nghĩ đây có lẽ mới là ý của Thượng Đế: Mượn tay cô bồi dưỡng hai mẹ con họ như hiện giờ, cô cùng Nghiêm Cẩn đều để lại tiền có thể giúp bọn họ vượt qua được cửa ải khó khăn trước mắt, khiến cho bọn họ tin tưởng con người trên thế gian này vẫn tồn tại người tốt, mà nhiệm vụ của cô có lẽ đến đây là kết thúc. Lại nói, dù sao thì cô cũng là chuẩn Cơ Đốc đồ, mấu chốt chính là tình yêu đồng tính, hơn nữa còn bán mình, bất luận thế nào cô cũng không thể chấp nhận được chuyện này.

 

Tin nhắn kia của Qúy Hiểu Âu gây đả kích nghiêm trọng tới Nghiêm Cẩn. Anh vẫn luôn băn khoăn trong lòng, bản thân một phen đào tim đào phổi trả giá, thế nhưng đổi lấy được một kết quả như vậy. Vừa lúc này trên tin tức giải trí lại nhìn thấy Thẩm Khai Nhan đang trả lời phỏng vấn của truyền thông, cô nàng thế nhưng lại đang tham gia khai máy một bộ phim điện ảnh. Trên màn hình, Thẩm Khai Nhan tươi cười như hoa, đối mặt với những câu hỏi về tình cảm đời tư của truyền thông, cô nàng đều trả lời hết sức bình tĩnh: “Con cháu của cán bộ cao cấp? Bạn trai? Sao có thể? Tôi còn chưa tìm thấy tình yêu chân chính đâu!”

 

Tuy rằng từ sau lần quấy rầy Qúy Hiểu Âu, Nghiêm Cẩn đã cảnh cáo cô nàng, xét thấy hai người sớm kết thúc, hi vọng cô nàng có thể làm một người con gái có tự tôn tự ái, anh không nghĩ khi gặp lại hao người có bất luận liên quan gì. Nhưng quả thực đối phương không hề lưu luyến mà xoay người rời đi, hơn nữa hiển nhiên tìm được một kim chủ tốt, anh lại cảm thấy trong lòng ê ẩm vô cùng.

 

Nghiêm Cẩn chân tình không được đáp, nhịn không được bèn hướng Trình Duệ Mẫn, oán giận phụ nữ lạnh lùng vô tình.

 

Nhưng Trình Duệ Mẫn lại không hề đồng tình một chút nào, ngược lại hỏi anh: “Những lời trước kia cậu giáo huấn mình đều đi đâu cả rồi? Vì sao cậu không chịu nói với cô ấy?”

 

Nghiêm Cẩn vẻ mặt đau khổ: “Người không thể nói dối, một lần nói dối liền phải chuẩn bị nhiều lời lấp liếm, hơn nữa gặp được một cây gân người, lại ở chỗ cô ấy bị phát hiện, về sau có hội đều không có.”

 

Trình Duệ Mẫn lắc đầu, ý chính là nói anh tự làm tự chịu: “ Vậy cậu nói với mình,rốt cuộc cậu với cậu chàng KK kia, rốt cuộc sao lại như thế này? Vốn dĩ không có bất cứ quan hệ nào, như thế nào lại thành dây dưa không dứt? Đầu tiên bởi vì cậu ta, cho một người không liên quan tham gia vào ‘một phần ba’, trên danh nghĩa chiếm 10% cổ phần, lúc này lại cho cậu ta mượn mười vạn, hơn nữa biết rõ tiền này một đi sẽ không có về. Đừng nói tới chuyện cậu không biết nhìn người, sẽ khiến mình hoài nghi đấy, có phải cậu thiếu cậu ta cái gì không?”

 

Nghiêm Cẩn cười gượng: “ Không phải tớ thiếu cậu ta, mà là thiếu cậu. Tớ  vẫn luôn hối hận thời điểm đánh người kia một trận. Nếu không phải vì nó, cậu sẽ không có hiềm khích với ba cậu, cũng sẽ không phải phiêu bạt ngần ấy năm bên ngoài, có nhà mà không thể về. Tâm bệnh này vẫn luôn canh cánh trong lòng mười mấy năm, không thể bỏ xuống được. Thằng nhãi KK kia, cậu không cảm thấy cậu ta có chút giống với cậu hồi nhỏ sao? Lần trước cậu ta bị người khác đả thương, bộ dáng nằm ở đó, lập tức khiến tớ nhớ tới năm ấy cậu rời nhà trốn đi, tớ cùng nhị tử đi tòm khắp nơi, cuối cùng ở trạm Bắc Kinh trên ghế đợi tìm được người, khi đó cậu đang phát sốt, miệng nói sảng, trên cánh tay quấn băng vải, mặt mày bẩn giống như một con mèo, thật giống với cậu ta lúc đó! Tớ lập tức mềm lòng, tâm nói năm đó không giúp được cậu, vậy hôm nay có thể giúp được cậu ta đi. Nếu như không phải chuyện này thì tớ có lòng tốt đến vậy sao?”

 

Trình Duệ Mẫn cúi đầu cười cười, một lát sau mới nói: “ Cậu nói những lời dụng tâm kín đáo này của cậu khiến cho người khác nghe, lại là một hồi hiểu lầm.” Những lời này của anh ấy như chạm đến những chuyện cũ, ánh mắt chợt hiện lên đau đớn.

 

Nghiêm Cẩn không chú ý tới biểu tình trên gương mặt đang biến hóa rất nhỏ, chỉ vỗ vỗ đầu vai anh ấy, thở dài một tiếng: “Đúng vậy, anh em, người tốt không thể làm, tuyệt đối không thể làm, tớ chính là một tấm gương.”

https://www.youtube.com/watch?v=NleIUCY7Jfc mình dạo gần đây đang nghe một bài hát rất phù hợp với tâm trạng của những chương truyện hiện tại. Các bạn hãy nghe thử và cảm nhận nhé!!!

 

 

 

 

 

 

 

 

 

   

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)