TÌM NHANH
BAN ĐẦU TƯƠNG NGỘ, CUỐI CÙNG BIỆT LY
Tác giả: Thư Nghi
View: 1.053
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 59
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5

Tôi đã tới,

Thành phố của em

Đi qua con đường em đã từng đến

Tưởng tượng về

Một ngày không có tôi

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Em sẽ cô đơn thế nào

Cầm bức ảnh

Em trao anh

Con đường ấy vẫn quen thuộc như thế

Chỉ là vắng mất hình bóng em

Những ngày tháng ấy không thể quay lại

Liệu em có đột nhiên xuất hiện

Nơi quán cà phê góc phố ấy

Anh sẽ vui vẻ chào hỏi

Cùng em ngồi trò chuyện

Anh thật muốn gặp lại em một lần

Nhìn em đã thay đổi ra sao

Anh không ôn lại chuyện cũ

Chỉ muốn chào hỏi em

Nói với em một câu

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chỉ nói một câu

Đã lâu không gặp.

             _ Đã lâu không gặp- Trần Dịch Tấn_

 

Quý Hiểu Âu nhìn cô ấy: “ Cho nên cô cho rằng tôi sẽ tránh còn không kịp?”

 

Nghiêm Thận lại rút thêm một điếu thuốc, sau đó đem bao thuốc đẩy về phía Quý Hiểu Âu: “Cô cũng hút một điếu?” Thấy Quý Hiểu Âu không có ý muốn duỗi tay, cô ấy thu tay lại, châm thuốc, hút một ngụm mới nói: “Trước kia tôi cũng không hút thuốc, mấy ngày nay bỗng nhiên phát hiện, thuốc lá thật là một thứ tốt, một ngụm hít vào rồi lại nhả ra, phiền não có thể theo đó biến mất hơn phân nửa. Quý Hiểu Âu, cô tên là Quý Hiểu Âu? Từ khi thấy cô bước vào phòng, tôi đã phải lau mắt mà nhìn cô, ít nhất cô cũng tương đối dũng cảm, không giống với người phụ nữ trước kia của anh tôi. Nói thật, tôi rất tò mò, lí do cô tới đây?”

 

Quý Hiểu Âu cũng không muốn trả lời, do dự một lát vẫn nên nói: “Vì chân tướng.”

 

Nghiêm Thận chau mày: “Chân tướng?”

 

“Đúng vậy, chân tướng.”

 

“Chân tướng?” Nghiêm Thận lại hút một hơi dài, như đang suy tư mà nhìn cô, gật gật đầu: “Cái gì gọi là chân tướng? Thứ khiến cô tin tưởng, nó chính là chân tướng. Lời Nghiêm Cẩn muốn tôi chuyển tới cô câu đầu tiên, chính là… Anh ấy không có giết người. Đây chính là chân tướng mà cô muốn nói sao?”

 

Đôi mắt của cô ấy và Nghiêm Cẩn rất giống nhau, ánh mắt đều khiến người đối diện đều phải dè chừng. Quý Hiểu Âu tránh tầm mắt của cô ấy, nhẹ giọng hỏi: “ Anh ấy muốn cô nói với tôi những lời này?”

 

“Đúng vậy. Tôi biết anh ấy rất sợ cô hiểu lầm.”

Quý Hiểu Âu cắn môi: “Anh ấy…. anh ấy có khỏe không?”

 

Nghiêm Thận cười trào phúng: “ Cô nói đúng, nếu như chỉ là ở bên ngoài, tôi còn tưởng anh ấy rất tốt.”

 

“Kia… Tam trạng của anh ấy…. Vẫn tốt chứ?”

 

“Xem ra cô cũng biết nhiều về anh ấy.” Nghiêm Thận tấm tắc hai tiếng, “ Nghiêm Cẩn từng có thời gian là bộ đội đặc chủng, chuyện này cô biết chứ?”

 

“Biết.”

 

“Thắt lưng của anh ấy, năm đó sao lại thành ra như vậy, chuyện đó cô biết không?”

 

“Không biết. Anh ấy chưa từng nói.”

 

“Muốn nghe tôi nói một chút không?”

 

“Nếu được. Cảm ơn!”

 

“Mười năm trước anh ấy ở vùng núi Vân Nam chấp hành nhiệm vụ, từ trên phi cơ trực thăng chuẩn bị nhảy xuống thì gặp phải gió lốc. Có thể cô không biết, trực thăng sợ nhất gặp phải chuyện này, bởi vì nó sẽ khiến thân máy kịch kiệt chấn động, người trên thang dây vô cùng nguy hiểm. Anh ấy bởi vì cứu đồng đội mà ngã từ trên độ cao mười mét ngã xuống, phần xương thắt lưng đều bị dập nát.”

 

“Dập nát?” Qúy Hiểu Âu che miệng lại.

 

“Đúng vậy. Tôi cùng mẹ suốt đêm chạy đến doanh trại, bác sĩ nói không bao giờ có khả năng đứng lên được nữa. Tất cả mọi người ở đó đều khóc, mẹ tôi khóc, tôi khóc, những chiến hữu cõng anh ấy cũng khóc, đều cho rằng anh ấy cả đời này xem như xong rồi. Trái lại anh ấy lại nằm trên giường bệnh, an ủi mọi người, nói anh ấy nhất định có thể đứng lên, nhất định sẽ khá hơn. Anh ấy dùng thời gian hai năm, thật sự có thể đứng lên. Nhưng hai năm ấy lại là hai năm điều trị gian khổ của anh ấy…” Nói tới đây, Nghiêm Thận nhẹ nhàng lắc đầu, vành mắt đỏ hoe, “ Tôi đã gặp những người khác tham gia quân ngũ được chữa trị ở bệnh viện, cũng là một chàng trai cao 1m 8 mấy, bởi vì thật sự không chịu nổi đau khổ của việc điều trị mà trước mặt mọi người gào khóc không ngừng, nhưng anh trai tôi, chỉ thấy anh ấy cắn chặt môi, cắn tới mức bật máy, nhưng tôi chưa từng nghe thấy một tiếng oán giận hay một tiếng kêu khổ. Một người như vậy, cô cảm thấy anh ấy sẽ để người khác thấy được bản thân mình trong bộ dáng lo âu bất an sao?”

 

Câu chuyện này khiến trong lòng Quý Hiểu Âu không khỏi dấy lên một trận đau đớn, bởi vì cô chính là người khiến anh phải làm phẫu thuật chỉ vì một cú đá của cô, khiến anh ấy lại phải chịu đau đớn. Cô vân vê ly nước trong tay, sau đó hỏi một câu mà trước nay cô đã suy nghĩ rất nhiều: “ Tôi thấy trên mạng nói, bộ đội đặc chủng khi chấp hành nhiệm vụ không tránh khỏi việc phải giết người, năm tháng rộng dài đối với sinh mệnh sẽ đánh mất đi sự kính sợ. Nhân tố đó đối với anh ấy liệu có bất lợi?”

 

Nghiêm Thận vứt mẩu thuốc vào trong gạt tàn, nhàn nhạt hỏi: “Vậy còn cô? Cô có tin những lời anh ấy nói với cô không? Tin rằng anh ấy không giết người?”

 

Quý Hiểu Âu ngẩng đầu, rốt cuộc cũng có thể dũng cảm mà nhìn thẳng vào mắt cô ấy: “ Trực giác của tôi, tâm của tôi, đều nói cho tôi biết anh ấy tuyệt đối không thể là hung thủ giết hại Trạm Vũ. Nhưng tôi cũng không thể cứ lừa dối bản thân mình được, vì cái gì mà Cục Công An tuyên bố bắt giam anh ấy? Hôm nay tôi tới, chính là muốn lấy được đáp án này từ cô.”

 

Khóe miệng Nghiêm Thận vẽ ra một nụ cười trào phúng: “Chuyện đó thì tôi không thể nói được?”

 

“Tôi đành phải tin tưởng Tổ Chuyên Án, tin tường cơ quan công an cùng toàn án sẽ tìm ra chân tướng.”

 

“Cô tin tưởng cơ quan công an cùng tòa án? Cô tin những lời bọn họ nói đều là chân tướng?” Nghiêm Thận ngửa đầu cười lớn, cười đến nỗi khiến Quý Hiểu Âu thẹn quá hóa giận.

 

“Lời nói của tôi có gì buồn cười sao?”

 

Nghiêm Thận khó khăn lắm mới nhịn cười, lại không tiếp tục nói về đề tài vừa rồi, mà rung chuông gọi nhân viên phục vụ, đổi gạt tàn thuốc mới, sau đó hỏi Quý Hiểu Âu: “Cô muốn uống gì? Nơi này pha cà phê rất ngon, có thể nếm thứ.”

 

Quý Hiểu Âu trả lời: “ Tôi đối với cà phê không có hứng thú, bỏ qua đi.”

 

Nghiêm Thận liền nói với nhận viên phục vụ: “ Một ly Cappuchino, cậu đi ra ngoài đi.” Chờ khi nhân viên phục vụ đóng cửa lại, cô ấy mới mỉm cười với Quý Hiểu Âu, lúc này là một nụ cười thật sự, không hề là ngoài cười nhưng trong không cười, “ Những lời cô nói không buồn cười, tôi chỉ cảm thấy cô quá mức ngây thơ mà thôi. Cũng thế, Nghiêm Cẩn luôn thích điều này. Tôi nói với cô, chân tướng chính là thứ xa xỉ nhất, mấu chốt chính là cô nguyện ý tin tưởng ai.”

 

Lời này nằm ngoài ý muốn của Quý Hiểu Âu: “ Loại người như mấy người cũng sẽ cảm thấy chân tướng xa xỉ?”

 

“Cái gì gọi là loại người như chúng tôi?”

 

“Cô, Nghiêm Cẩn, quan nhị đại, con cháu cán bộ cao cấp, chỉ để ý tới lợi ích của bản thân.”

 

Nghiêm Thận cũng không hút thuốc nữa, ánh mắt hùng hổ dọa người của cô ấy lại nhìn xuống, cuối cùng dừng lại ở trên mặt bàn, thở dài: “ Hóa ra là như vậy. Khó trách trên mạng đối với nhà chúng tôi lại buông những lời ác độc như vậy. Tôi cũng cảm thấy rất khó hiểu, chẳng lẽ các người đều cho rằng con cháu cán bộ cao cấp cùng với con em Bát Kỳ trước kia giống nhau, toàn bộ không cần làm vẫn nhận công ăn lương mà sống sao? Giống như tôi, đi làm, không phải tăng ca không phải đi công tác vất vả nhưng vẫn nhận được tiền? Còn chỉ quan tâm tới lợi ích của bản thân mình, chẳng lẽ các người không rõ, ở cái thể chế này, lực lượng thân thể vĩnh viễn đều là mỏng manh, không quan tâm cô thuộc tầng lớp nào, mưa gió gần nhất, ai cũng khó mà có thể tự bảo vệ mình.”

 

“ Nhưng rốt cuộc cô làm việc gì, mặc áo Chanel, còn có cả Burberry.” Quý Hiểu Âu nói, “Tôi từng nghe Nghiêm Cẩn nói qua , các người đều tốt nghiệp từ trường S, sau đó trực tiếp ra nước ngoài học đại học, có bao nhiêu người có cũng xuất phát điểm giống như vậy, giống nhau xuất thân giống nhau về bối cảnh? Cô có thể ngồi ở đây mà không có bất cứ áp lực về tài chính nào, tiền một ly cà phê, đối với những người khác chính là nửa tháng tiền sinh hoạt, con trai của cô một năm tốn mười vạn cho trường mẫu giáo quốc tế, nhưng có rất nhiều những đứa trẻ lớn lên không thể đến trường, đây chính là khác nhau, cô không thể không thừa nhận.”

 

Nghiêm Thận đỡ trán cười rộ lên: “ Trời ơi, anh trai tôi từ chỗ nào có thể tìm được bảo bối như cô vậy? Nghe một chút, có bao nhiêu đạo đức, có bao nhiêu chính nghĩa khẳng khái, cô thật khiến tôi phải nhận thức lại một lần nữa về phẩm vị của anh ấy. Những lời này cô đã từng nói với anh ấy chưa? Phản ứng thế nào?”

 

Quý Hiểu Âu lắc đầu: “ Không có, anh ấy với cô không giống nhau, anh ấy rất ít khi khiến tôi xúc động như vậy.”

 

Nghiêm Thận cố nín cười, biểu tình có chút xấu hổ: “Cô thật thẳng thắn.”

 

“ Ngại quá, thẳng thắn trước giờ luôn là ưu điểm của tôi.”

 

“Được thôi.” Nghiêm Thận cầm lấy túi xách của cô ấy đứng lên, “Tôi thực sự cảm tạ cô có thể tới, lần sau gặp được anh ấy tôi có thể nói với anh ấy rồi. Nhưng cá nhân tôi cảm thấy, cô cùng với Nghiêm Cẩn…. Nếu cô chính là người mà anh ấy chọn, có lẽ tình cảm của hai người có sự hiểu lầm. Còn nữa, Nghiêm Cẩn nhờ tôi nói với cô, nên kết hôn thì cứ kết hôn, đừng nhớ đến anh ấy. Đại khái anh ấy đã chuẩn bị sẵn cho điều tồi tệ nhất, nhưng tôi cũng hy vọng hai người có cơ hội để giải quyết hiểu nhầm.”

 

Trong câu nói này có quá nhiều thông tin, Quý Hiểu Âu phải mất một hồi lâu mới có thể tìm được từ ngữ mấu chốt: “ Chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất? Sao lại như vậy?”

 

“Anh ấy là anh trai của tôi.” Nghiêm Thận trả lời, “ Là anh trai duy nhất. Từ nhỏ tôi và anh ấy cùng nhau lớn lên, tôi cũng hiểu anh ấy nhất, tôi tin anh ấy không giết người. Nhưng miệng nhiều người xói chảy vàng, ba người thành hổ cô từng nghe qua những câu này chứ? Nguyên tắc làm việc của nhà tôi, từ trước đến nay đều xét đến những chuyện tồi tệ nhất, chúng tôi đã mời luật sư tốt nhất, nếu thực sự có một ngày kia, chỉ cầu có thể giữ lại cho anh ấy một mạng.”

 

“Tôi không hiểu.” Sắc mặt Quý Hiểu Âu có chút trắng bệch, “ Giết chính là giết, không giết chính là không giết, có thể mơ hồ xử lý giữa hai khái niệm này sao?”

 

“ Vậy cô có thể từ từ chờ, chờ cảnh sát cùng tòa án cho cô cái gọi là chân tướng.” Nghiêm Thận kéo cửa ra, cùng lúc đó nhân viên phục vụ cũng mang đồ uống lên. Cô ấy quay đầu lại, trên mặt lộ ra ý cười nhưng lại vô cùng ảm đạm, “ Mang ly cà phê lên đi, nơi này cà phê thực sự rất ngon. Lần này tới có thể được mời cô, lần tới đến, chỉ sợ nơi này sẽ đổi chủ, rốt cuộc cũng không thể uống được một ly cà phê thuần khiết như vậy nữa.”

 

Nghiêm Thận đi rồi. Ngoài cửa loáng thoáng truyền đến tiếng giày cao gót nện xuống sàn gỗ, nhỏ dần rồi biến mất, bốn phía lại trở nên tĩnh lặng.

 

Quý Hiểu Âu vẫn không nhúc nhích mà ngồi thật lâu, lặp lại những lời nói mà Nghiêm Cẩn muốn nói với cô, yêu hận đan xen thấm vào từng ngụm cà phê, thơm ngọt, từng chút một thấm vào đầu lưỡi, sau đó chính là đau khổ cùng chua xót. Cà phê sắp lạnh, khiến cho hương vị càng nồng, ngọt ngào cũng chua xót luân phiên xuất hiện, cũng giống như mộng tưởng xung đột với hiện thực này vậy.

 

Cô lại nhấp thêm một ngụm, khóe miệng dần dần lộ ra một tia cười khổ. Cô nhớ từng có người nói, Cappuccino có một hàm nghĩa chân chính: Chờ đợi, sẽ không thay lòng mà chờ đợi. Ly Cappuccino này có lẽ Nghiêm Thận cố ý mời cô? Cô có thể hiểu được nỗi lo âu của cô ấy, cũng có thể hiểu được một Nghiêm Thận lần đầu tiên gặp mặt lại kiêu căng lạnh nhạt với một Nghiêm Thận vừa lúc nãy lại khác nhau như vậy. Là con một, cả đời này cô đều  không thể cảm nhận được cái gọi là máu mủ tình thâm. Cũng sẽ không thay lòng đổi dạ mà chờ đợi? Quá nhiều thách thức cực hạn tình cảm của nhân loại, cô đều không thể tin tưởng, cũng không biết bản thân mình sẽ làm được đến đâu.

 

Quý Hiểu Âu ước rằng bản thân không bao giờ muốn nói chuyện cùng Nghiêm Thận bất cứ lần nào nữa. Mỗi lần sau khi gặp mặt Nghiêm Thận, cô đều cảm thấy hối hận biểu hiện của bản thân mình không tốt không đủ cường thể, vẫn có thể khiến cho đối phương nhìn ra sơ hở. Nếu như trong thời gian ngắn không khắc phục được nỗi sợ hãi, không thể trêu vào cũng không thể trốn.

 

Nhưng cái gì nên tới cũng không thể tránh khỏi, không quá mấy ngày, cô lại nhận được điện thoại của Nghiêm Thận. Nhưng mà lúc này, ngữ khí của cô ấy quả thực có phần khách khí: “ Cô có thời gian không? Hai ta tìm một chỗ nói chuyện. Thật xin lỗi, vẫn là chuyện của Nghiêm Cẩn, chuyện này tôi muốn nhờ cô giúp một chút.”

 

Nghe được chuyện có liên quan tới Nghiêm Cẩn, tim Quý Hiểu Âu bắt đầu đập nhanh, nhưng cô vẫn che microphone lại hít vào một hơi, nhắc nhở chính bản thân mình không thể bị thái độ của đối phương mê hoặc, cố gắng tạo khí thể.

 

“Xin lỗi, tôi không thể đi được.”  Cô dùng giọng nói vô cùng lãnh đạm nói với Nghiêm Thận, “Nhưng mà cô có thể tiệm của tôi, buổi chiều tôi có thể có nửa tiếng gặp cô.”

 

Nghiêm Thận im lặng, có chút không tình nguyện mà nói: “Vậy đi, buổi chiều gặp.”

 

Tuy rằng hai người miễn cưỡng có thể coi như hòa nhau, nhưng đối mặt với một Nghiêm Thận, cô không ngừng cổ vũ bản thân, mới có thể duy trì được sự bình tĩnh.

 

Để tránh nội dung nói chuyện bị nhân viên cùng khách hàng nghe được, cô cùng với Nghiêm Thận gặp nhau trong một gian phòng nhỏ phía sau tiệm.

 

Nghiêm Thận luôn là người đi thẳng vào vấn đề, sau khi ngồi xuống liền nói: “Tôi nghe nói, cô cùng với người bị hại kia, còn có người nhà nữa, đều có chút quen phải không?”

 

Nhắc tới chuyện của Trạm Vũ, Quý Hiểu Âu lập tức trở nên cảnh giác: “Làm gì?”

 

Biểu tình Nghiêm Thận lạnh lùng: “Nếu như cô quen biết với bọn họ, tôi hy vọng cô có thể giúp chúng tôi khuyên họ một chút, nếu như nhà bọn họ thiếu tiền, có thể nói chuyện, chúng tôi có thể cho họ chút tiền, để bọn họ đừng mù quáng tin vào những lời trên mạng, đặc biệt là cái gì mà Weibo kia. Náo loạn như vậy, khiến cho cha tôi rất khó xử, đối với vụ án này cũng không tốt. Con nhà họ làm ra chuyện gì, chắc trong lòng họ cũng hiểu, đừng đem ra cho người ta chê cười, cũng sẽ khiến người khác cảm thấy khó coi.”

 

Loại ngữ khí lúc lên cao lúc xuống thấp như vậy khiến cho Quý Hiểu Âu cảm thấy vô cùng phản cảm, cô ấy lạnh lùng nói: “Tuy rằng tôi không rõ cô đang nói gì, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không trở thành thuyết khách cho người khác. Mặc kệ nói nư thể nào, ba mẹ Trạm gia đều là người nhà của người bị hại, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hơn nữa còn chết thảm như vậy, có chuyện gì thảm hơn như vậy không? Đứng ở trên lập trường của bọn họ, làm chuyện gì cũng đều không tính là quá phận.”

 

Nghiêm Thận lập tức cũng cười lạnh một tiếng: “ Lập trường của cô đúng là khiến người khác cảm thấy hồ đồ, rốt cuộc cô đứng về phía nào? Người bị hại? Rốt cuộc ai mới là người bị hại? Anh trai tôi trêu chọc ai, không thể hiểu được cứ thể liền thành hung thủ? Cả đời ba tôi tiểu tâm cẩn thận, chỉ cầu có thể toàn thân mà lui, kết quả thì sao? Hiện tại khí tiết tuổi già khó mà giữ được! Mẹ tôi thì sao sống một đời không ganh đua từ khi còn trẻ đến lúc về già, đến cuối cùng lại nếm hết thói đời nóng lạnh, đến nỗi xuất huyết não cô có biết không? Từ khi nhận được tin bắt giam liền xuất huyết não, đến bây giờ vẫn đang nằm trên giường, ăn uống sinh hoạt cá nhân đều phải dựa vào người khác. Án tử của anh ấy, đã bị bọn họ nháo thành như vậy, chúng tôi cầu xin ông bà phù hộ, chính là không ai dám nhúng tay hỏi một câu, quyết định của Cục Công An có phải quá chủ quan hay không? Vừa lòng chưa? Người bị hại? Nhà chúng tôi mới là người bị hại đúng không?”

 

Đối mặt với những câu ép hỏi ấy, Quý Hiểu Âu trầm mặc đã lâu. Một bên là Nghiêm Cẩn, một bên là Trạm Vũ, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, cô thật sự không biết bản thân mình nên nói gì. Vài phút sau mới mở miệng: “Nếu như vậy, cô tìm tôi vì cái gì?”

 

“Cô đừng suy nghĩ nhiều. Tôi cảm thấy, cô đều quen biết với hai nhà, chuyện của anh tôi cô cũng chưa biết hết, bên kia đối với cô cũng sẽ không bài trừ.”

 

Quý Hiểu Âu lắc đầu: “ Tôi vẫn luôn xem Trạm Vũ như em trai mình. Nếu cô là tôi, cô có thể trước mặt ba mẹ cậu ấy, ngồi trước mặt bọn họ mà thảo luận rốt cuộc mạng sống của đứa con trai độc nhất của họ đáng giá bao nhiêu sao? Cô có thể làm như thế không? Có lẽ cô có thể, nhưng tôi không làm được!”

 

“Cô không thử xem như thế nào liền biết không được?” Tất cả bộ vị trên mặt Nghiêm Thận đều nhăn lại, trong nháy mắt này biểu tình thật sự rất giống Nghiêm Cẩn, “ Cậu ta không phải vì tiền mới đi làm nghề đó sao? Loại cha mẹ có thể giáo dục ra đứa con như vậy, tiền ở trước mặt sẽ không mảy may động tâm? Chẳng qua vấn đề chỉ là nhiều hay ít mà thôi. Nói thật ra, tôi cũng không muốn giao tiếp với loại người này, bởi vì căn bản cô không biết điểm giới hạn của bọn họ là ở nơi nào, có lẽ căn bản bọn họ không có giới hạn. Nghèo sinh gian kế, phú trường lương tâm, câu này cô nghe rồi chứ? Kỳ thật tôi biết cô cùng với cậu ta có chút quan hệ gì đó, bất quá chỉ là nếu anh trai không để bụng, loại chuyện này người khác nói cái gì cũng không phải là sự thật đúng không?”

 

Link bài bát: https://www.youtube.com/watch?v=nUa_m8uZCbU 

 

  

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

  

 

 

 

 

 

  

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)