TÌM NHANH
BAN ĐẦU TƯƠNG NGỘ, CUỐI CÙNG BIỆT LY
Tác giả: Thư Nghi
View: 1.536
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 60
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5

Thế giới rộng lớn thứ gì cũng có.

Đi đến những nơi xa xôi, đưa mắt ngắm nhìn thế giới.

Mỗi nơi đều là một chốn thiên đường.

Vậy đâu cần có điểm dừng chân?

Ngày cứ qua đi, thế giới phù phiếm tựa như loài rắn tham ăn.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đếm từng ngày trôi qua, lại tham luyến thêm một ngày.

 

Chốn này như một mê cung quanh co, sao có thể mặc sức đùa giỡn?

Có hàng vạn con đường để lựa chọn thay đổi.

Nhân sinh này biến hóa huyền ảo như sợi tơ trăm mối.

Sao có thể chậm rãi khoan thai, vừa hâm rượu vừa vui vẻ chuyện trò?

Đến khi cảm thấy đường đời vốn dĩ dài đằng đẵng.

Liệu có thể bước chậm lại, cầm được trò chuyện xuyên đêm?

Đến khi cảm thấy vận mệnh cùng mệnh số có nhiều trắc trở.

Vẫn cứ cười khẳng khái, thưởng thức thêm một đêm.

                     _Chỉ thiếu một bước- Nhậm Nhiên_

 

Quý Hiểu Âu ngước mắt lên nhìn chằm chằm nửa ngày, bất động thanh sắc mà hỏi lại: “ Cô chính là cố ý tới cãi nhau đúng không?”

 

Nghiêm Thận sực tỉnh, chính mình cũng phát hiện được bản thân đã lỡ lời: “ Thực xin lỗi, gần đây tôi quá áp lực. Những lời vừa rồi coi như tôi chưa nói. Kỳ thật tôi cũng không có ý gì khác, chỉ muốn mói với cô không biết gia đình nhà Trạm Vũ bị ai xui khiến, ở trên Weibo liền lập một tài khoản, dùng để đả kích gia đình tôi, đem tất cả tội danh của anh ấy đổ hết lên đầu ba tôi, nói tất cả trình tự phá án bình thường của Cục Công An đều do ba tôi can thiệp. Rõ ràng bọn họ biết sức ảnh hưởng của weibo có bao nhiêu lớn, những kẻ sợ thiên hạ không loạn có bao nhiêu! Tin tức đó mỗi ngày đều đứng trang đầu, bên trên cũng đã bắt đầu nhúng ta vào điều tra cô có biết không? Chuyện này thật sự quá hoang đường! Người làm quan vài thập niên liệu ai có thể chịu được những chuyện bản thân không làm nhưng vẫn phải chịu điều tra? Đây liệu có thể coi là có người đục nước béo cò cố ý gây rối đúng không? Nếu như cô có thể nói chuyện với nhà họ, khiến cho bọn họ hiểu được, đừng ngây ngốc khiến người khác thương, chính là tốt nhất, chỉ cần giá hợp lý, chúng tôi nguyện ý lấy tiền bãi bình.”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Quý Hiểu Âu đứng lên, muốn kết thúc cuộc nói chuyện không mấy thoải mái này ở đây: “ Tôi nhắc lại một lần nữa, chuyện trở thành người trung gian tôi sẽ không làm. Cô cũng có thể tự mình thử. Nhưng tôi cảm thấy, ba mẹ Trạm Vũ, bọn họ không có tiền, nhưng người không có tiền, cũng giống như cô, cũng đều là người có tôn nghiêm.” Cô đi đến cửa phòng, nói với cửa hàng trưởng tiểu Vân, “Thay tôi tiễn khách.”

 

Tuy rằng cuộc gặp mặt một lần nữa với Nghiêm Thận lại tan rã không vui, nhưng sự xuất hiện của cô ấy đã nhắc nhở Quý Hiểu Âu, từ sau khi hỏa táng Trạm Vũ, đã hơn một tháng cô không đến gặp Lý Mỹ Cầm.

Quý Hiểu Âu không dám đến gặp Lý Mỹ Cầm, bởi nó sẽ khiến cô nhớ tới câu nói trước đây từng nói với bà ấy: Thượng Đế không muốn cho, bởi vì Ngài muốn dì chờ đợi, Người muốn dành cho dì điều tốt nhất. Cô sợ Lý Mỹ Cầm sẽ hỏi mình, hiện giờ điều tốt nhất mà cô muốn nói là gì? Nếu thật sự bà ấy chất vấn như vậy, cô cũng không còn lời gì để nói.

 

Sự thật quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, Nghiêm gia phái người đến Trạm gia thuyết khác, thật sự đã chạm vào cái gai lớn trong lòng họ.

 

Mẹ Trạm Vũ đã nói như vậy: “ Có thể khiến con trai tôi sống lại sao? Nếu như nó có thể sống lại, mấy người muốn bao nhiêu tiền, tôi bán máu bán thận trả cho các người!”

 

Ba của cậu ấy trả lời: “ Chúng tôi cũng không cần những đồng tiền đó, mạng sống của con trai là vô giá, chúng tôi chỉ cần hung thủ đền tội.”

 

Những chi tiết kể trên không phải đến từ Nghiêm Thận, mà là Quý Hiểu Âu đọc được trên mạng. Bởi vì nghe Nghiêm Thận nhắc tới Weibo, cô cũng đã đăng ký một tài khoản. Tìm hiểu một số chức năng, mau chóng tìm tới trang weibo mà Nghiêm Thận từng nhắc tới. Cô xem vài bài viết, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái. Tuy rằng tên đăng ký trên weibo là “ Trạm Vũ chi phụ”, nhưng cô có thể khẳng định tuyệt đối đây không phải những gì mà ba Trạm có thể viết. Người này, mỗi từ ngữ đều dùng từ vô cùng chuẩn xác, ít nhất có học đại học hoặc trình độ văn hóa trên đại học.

 

Hai bài đăng gần đây trên weibo, nói chính là Nghiêm gia âm mưu muốn dùng tiền để bịt miệng bố mẹ Trạm Vụ. Cuối cùng lại tổng kết một câu vô cùng khí phách: Sự công chính của Pháp luật mấu chốt chính là đứng về phía người nghèo. Bởi vậy phía dưới hai bài viết này, có gần 6000 bình luận, hàng vạn người chia sẻ. Quý Hiểu Âu vào xem bình luận, ngoại trừ một số bình luận an ủi cha mẹ Trạm Vũ, còn có kêu gọi ủng hộ, còn lại đều là chửi rủa Nghiêm Cẩn cùng Nghiêm gia quả thực đều là những lời lẽ khó nghe. Cô thực sự không đọc nỗi nữa đành phải thoát ra. Nhìn thấy trên đó có hình Trạm Vũ , cảm giác tâm phiền ý loạn lần trước, lại một lần nữa tra tấn cô. Nhưng cô nhất thời không rõ đó là cảm giác gì, chỉ cảm thấy lời lẽ của người đăng đó vô cùng quen thuộc, giống như cô có quen biết người này nhưng thật sự rõ ràng mà không biết.

 

Bực bội đẩy cửa phòng đi ra ngoài. Triệu Á Mẫn đang ngồi trên sofa trong phòng khác xem TV, nhìn thấy cô mặc quần áo đi ra ngoài, liền quay đầu hỏi: “ Đã trễ như thế này con muốn đi đâu?”

 

Quý Hiểu Âu đổi giày: “ Chỗ nào cũng không đi,con muốn đi ra ngoài hóng gió một chút.”

 

Phía sau cô, Triệu Á Mẫn ý vị thâm trường mà nháy mắt với ông bạn già: “Ông có nhìn thấy không? Xem ra chuyện tìm đối tượng xem mặt chúng ta phải để ý. một chút liền xảy ra chuyện. Ở bệnh viện chúng ta, có người cả đời không muốn kết hôn, cuối cùng đều không phải thần kinh không bình thường sao?”

 

Ra khỏi cửa, Quý Hiểu Âu chậm rãi đi bộ dọc theo đường phố, ven đường nhụy hoa đã vươn mình đón xuân, dưới những tán cây bạch quả là một tiểu lâu ba tầng, trên cửa kính có gián một tờ thông báo hoạt động của giáo hội.

 

Cô đứng lại nhìn chốc lát, cửa sổ trên tầng ba nửa đóng nửa mở, có ánh đèn lộ ra, hơn nữa còn có tiếng nhạc dương cầm, cùng thánh ca: “ Bệnh tật có thể cự tuyệt khỏe mạnh? Ưu thương liệu có thể cự tuyệt an ủi? Cô đơn có thể cự tuyệt đồng bạn? Bị lạc đường có phải sẽ cự tuyệt phương hướng? Rét lạnh có phải sẽ cự tuyệt ấm áp…”

 

Cô nhón chân ngửa mặt lên, muốn nghe rõ ràng, nhưng âm thanh kia lại giống như đột nhiên biến mất. Đến khi cô xoay người rời đi, tiếng ca lại một lần nữa vang lại: “ Tuyệt vọng có thể nhìn thấy được hy vọng? Những chuyến phiêu lưu liệu có nhớ về quê nhà? Bạn bè vì điều gì mà cự tuyệt?…”

 

Trong nháy mắt, ồn áo náo động của phố phường tan thành mây khói, tiếng động cơ xe dường như lùi lại phía sau, hết thảy chung quanh đều là tiếng nhạc. Tiếng ca mượt mà như tới từ thiên đường, gió xuân lạnh thấu xương dường như thổi trúng trái tim dúm dó. Bước chân của cô giống như không hề nghe theo trí não, bước từng bước lên lầu ba.

 

Đối diện cầu thang có một phòng, cửa khép hờ, tiếng ca chính là từ trong phòng này truyền ra.

 

Quý Hiểu Âu nhẹ nhàng cố gắng không một tiếng động mà đi vào từ phía sau, cuối cùng ngồi xuống. Đây giống như một phòng học nhỏ, trên bục có một cây dương cầm, trên đó có những cô gái trẻ tuổi đang mặc thánh bào màu trắng, đang hát thánh ca:

 

Ta là sa luân hoa hồng

 

Là trong cốc hoa bác hợp

 

Ta giai ngẫu ở nữ tử trung

 

Giống như hoa bách hợp ở bụi gai nội

 

Ta phu quân ở nam tử trung

 

Giống như cây táo ở trong rừng

 

Ta vui mừng

 

Ngồi ở hắn ấm hạ

 

Nếm hắn trái cây tư vị

 

Cảm thấy ngọt lành

 

Cô chăm chú lắng nghe những thanh âm tuổi trẻ ấy nhưng những lời thủ thỉ nhỏ nhẹ, nói hết những khát vọng của cô đối với tình yêu, tiếng dương cầm du dương thanh thúy, ở những nốt cuối lại giống nhưng những hạt trân châu rơi xuống sàn nhà. Cô nghe xong thật lâu, không biết bắt đầu từ khi nào, cảm thấy hai mắt ươn ướt, cả người cũng không kiềm chế được mà run rẩy. Trong bầu không khí thánh khiết như vậy, thế giới trở nên trong suốt, khiến người ta có ảo giác thời gian đang ngưng lại, ước mơ có thể thành hiện thực, những tình cảm đều sẽ được bộc lộ. Trong gian phòng không lớn này, hình như có vô số đóa hoa trắng tinh đang bung nở, chính là khiến tim đập nhanh trước sự thuần khiết mỹ lệ, tên của nó, “Tình yêu”, chính là trong thế giới vật chất phồn hoa này thứ gọi là “tình yêu”- đều biến thành nhà và xe.

 

Quý Hiểu Âu cắn chặt răng, cố gắng nói với chính mình không được rơi lệ trước mặt người khác. Nhưng mà nước mắt lại không nghe lời, không ngừng rơi xuống, trong khoảnh khắc liền ướt hai má.

 

Hoạt động kết thúc, mọi người xung quanh cũng dần tản đi chỉ có tiếng dương cầm chậm rãi. Nhạc công là một người phụ nữ vô cùng thanh tú, không nhìn ra được tuổi thật, từng lọn tóc xõa xuống vai, trên người toát ra khí chất. Quý Hiểu Âu xa xa nhìn cô ấy, chỉ hy vọng tiếng đàn có thể kéo dài, bản thân có thể ngồi ở đây vài phút.

 

Người đánh đàn dường như nghe được tiếng lòng của cô, tiếng nhạc du dương ban đầu dần dần biến mất. Không biết từ khi nào, điệu nhạc bỗng nhiên biến đổi, từ âm nhạc cổ điển biến thành một ca khúc quen thuộc được nhiều người yêu thích. Quý Hiểu Âu biết đó là một ca khúc tiếng Anh, lưu hành vào những năm cao trung, nhưng nó đã từ rất lâu rồi, thật sự không nhớ nổi tên.

 

Tiếng đàn nhanh chóng kết thúc. Người con gái ấy khép đàn lại rồi đứng lên, bỗng nhiên nhìn thấy trong phòng vẫn còn một người, không khỏi lắp bắp kinh hãi.

 

Cô ấy lập tức đi tới, đột nhiên nhìn thấy nước mắt trên mặt Quý Hiểu Âu, biểu tình trên gương mặt lập tức trở nên mềm mại: “Cô muốn tôi giúp chuyện gì sao?”

 

“Không có không có, tôi không có việc gì.” Quý Hiểu Âu lắc đầu: “ Đang mải nghe cô đàn. Bài hát vừa rồi tên là gì vậy, quá dễ nghe,”

 

“Cô thích bài hát này? “Cô ấy cười cười: “Nó là một bài hát từ lâu rồi, tên nó là ‘Tonight I celebrate my love’.”

 

“ Đúng rồi, ‘tối nay chúc mừng tình yêu của tôi’. bài hát này thật sự chứa rất nhiều hồi ức, có thể khiến con người ta nhớ rất nhiều những chuyện tốt đẹp trước đây.”

 

“Cô nói rất đúng, nó đích xác sẽ khiến người ta nhớ tới những chuyện tốt đẹp trước đây.” Cô ấy giơ tay lên, vén mái tóc về phía sau, để lộ ra cái trán trơn bóng. Cô ấy nhìn Quý Hiểu Âu: “ Cô cũng là tín đồ?”

Quý Hiểu Âu hơi do dự một chút: “Cũng có thể xem là như vậy, chỉ là chưa được rửa tội.”

 

Cô ấy mỉm cười: “ Thật tốt quá! Cô cũng thích nơi này sao? Nơi này thu nhận rất nhiều linh hồn mất mát, nếu như cô thích cũng có thể gia nhập.”

 

Quý Hiểu Âu cực kỳ tò mò, nụ cười của cô ấu dường như chứa đựng rất nhiều bi thương, như là vừa được vẽ ra dưới ngòi bút của Raphael vậy. Bởi vì người phụ nữ cũng có thể đảm nhiệm chức vụ quản lý cùng truyền giáo đạo Cơ Đốc, cho nên cô liền hỏi: “ Cô là người của giáo hội sao?”

 

Cô gái ấy lắc đầu: “Không phải, tôi và cô giống nhau, đều là những người chưa qua lễ rửa tội.”

 

“Cô chưa rửa tôi? Vì sao vậy?” Lớn lên lại không phải một tín đồ chân chính của đạo Cơ Đốc, Quý Hiểu Âu cảm thấy khó có thể tưởng tượng.

 

Cô ấy mỉm cười: “Bởi vì tôi biết tôi đi theo Chúa động cơ cũng không thuần túy, bởi vì thật lâu trước kia tôi yêu một người, bởi vì chần chờ cũng không tín nhiệm, cuối cùng mất đi anh ấy. Sau khi anh ấy rời đi, tôi mới biết bản thân đã đánh mất đi thứ quan trọng nhất trong cuộc đời. Tôi nguyện ý được cứu rỗi, chỉ vì hi vọng một ngày kia có thể một lần nữa ở trên trời có thể nhìn thấy anh ấy.”

 

Quý Hiểu Âu run run, hoài nghi có phải người con gái đứng trước mặt mình là người đến từ thế giới song song hay không, lời nói không hề giống những cuộc đối thoại bình thường? May mắn cô ấy mặc một một chiếc áo liền váy lông dê, không đi chân trần mặc giày chơi bóng, cũng không mặc đồ trắng, càng không để tóc dài, không có kiểu tươi mát điển hình, Quý Hiểu Âu cho rằng họ vẫn có thể nói chuyện với nhau.

 

Vì thế Quý Hiểu Âu hỏi: “Nếu như cô có thể gặp lấy anh ấy,như thế nào mới có thể để bản thân không hoài nghi, hoàn toàn tin tưởng anh ấy?”

 

Cô ấy trả lời: “Không phải cô đều tin rằng Người chính người không gì là không làm được sao? Nếu như cô tin tưởng, không phải sẽ đem tất cả hoài nghi sợ hãi cùng áp lực đều giao cho Ngài, Ngài sẽ tự đem đáp án đặt ở trong lòng, cô chỉ cần nghe theo lòng mình, không cần nghĩ tới chuyện quá khứ và tương lai. Không cần sợ hãi bão táp sinh mệnh, tất cả cũng chỉ là thử thách của Ngài. Rất nhiều thời điểm, Người muốn chúng ta chờ, muốn chúng ta trở nên nhẫn nại. Cho dù mọi thứ đều mất đi, Thượng Đế vẫn sẽ cho cô sức mạnh để có thể đứng lên.”

 

Những câu nói ấy khiến trong lòng Quý Hiểu Âu chấn động kịch liệt, vấn đề rối rắm nhiều ngày, thế nhưng lại nghe được đáp án từ miệng của một người xa lạ không quen biết. Đè lại những rung động trong ngực, cô hoài nghi hỏi: “ Cô là ai? Johan? Là Paolo? Chẳng lẽ cô là người mà Thượng Đế phái tới để điểm hóa tôi sao?”

 

Cô ấy cười rộ lên. Nụ cười này, Quý Hiểu Âu mới nhìn thấy được nếp nhăn trên khóe mắt cô ấy, ít nhiều cũng đã gần 30 tuổi.

 

Cô ấy nói: “ Thật vui vì có thể nghe thấy cô nói như vậy. Nhưng mà tôi cũng chỉ là người bình thường, tôi họ Triệu, cô có thể gọi tên tiếng Anh của tôi, May.”

 

Buổi tối hôm đó, Quý Hiểu Âu đã cầu nguyện nhiều như vậy: “ Cầu xin Người, từ nay về sau, con sẽ không để Người thấy được mềm yếu cùng thống khổ, cầu mong Người có thể cho con sức mạnh, nơi nào có thương tổn, cầu xin được khoan thứ; nơi nào có ưu sâu, cầu xin được vui vẻ; nơi nào có u ám, cầu xin được soi sáng; nơi nào có nghi hoặc, xin được tin tường; nơi nào có tuyệt cảnh xin được chút hy vọng.”

 

Rốt cuộc cô cũng có đủ dũng khí đến gặp Lý Mỹ Cầm. Ngoại trừ nhìn xem tình hình gần đây của bà ấy, ít nhất cũng có thể hỏi xem chủ nhân đứng sau tài khoản weibo kia rốt cuộc là ai. Cô bị chính những linh cảm bỗng nhiên xuất hiện rồi lại bỗng nhiên biến mất kia tra tấn đến tâm phiền ý loạn.

 

Gần đây không có trạm tàu điện gầm, Quý Hiểu Âu không lựa chọn giao thông công cộng, mà gọi một chiếc xe taxi, cô đã hơi mất kiên nhẫn. Khi ngồi trên xe, taxi dừng đèn đỏ ở giao lộ cuối cùng. Trong lúc vô ý ngẩng đầu, muốn nhìn ngắm tòa nhà cũ một lát, lại giống như bị sét đánh sợ đến ngây người.

 

* Raffaello, thường gọi là Raphael, tên đầy đủ là Raffaello Sanzio da Urbino[2] (6 tháng 4 hoặc 28 tháng 3 năm 1483 – 6 tháng 4 năm 1520)[3] là họa sĩ và kiến trúc sư nổi tiếng người Ý. Cùng với Michelangelo và Leonardo da Vinci, ông hình thành bộ ba bậc thầy vĩ đại vào thời đó.[4]

Raphael là một họa sĩ rất năng suất, ông có một xưởng vẽ rất lớn, và bất chấp cái chết khá sớm của ông ở tuổi 37, đã để lại một khối lượng lớn các tác phẩm. Nhiều tác phẩm của ông được tìm thấy trong tòa thánh Vatican, nơi những bức bích họa Raphael Rooms ở ngay trung tâm, và đây cũng là các tác phẩm lớn nhất trong sự nghiệp của ông. 

 

Link bài hát: https://www.youtube.com/watch?v=7EgchZzTdiY

 

  

 

  

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)