TÌM NHANH
BAN ĐẦU TƯƠNG NGỘ, CUỐI CÙNG BIỆT LY
Tác giả: Thư Nghi
View: 952
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 68
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5

Trong tiềm thức Quý Hiểu Âu lại tin tưởng Nghiêm Cẩn sẽ còn trở về, cho nên cô đang chờ anh xuất hiện.

 

Ầm ĩ ban ngày, đều đã cũng nhau tiến vào mộng đẹp, trở nên vô cũng tĩnh lặng, chỉ có thỉnh thoảng trên đường cái sẽ ngẫu nhiên có một vài chiếc xe chạy qua, tạm thời đánh vỡ màn đêm yên tĩnh.

 

Quý Hiểu Âu vùi mặt vào gối, muốn ngăn cản những suy nghĩ miên man không ngừng xuất hiện trong đầu. Cứ duy trì như vậy cho đến khi cô nghe được tiếng ‘lạch cạch’. Âm thanh rõ ràng như thế, dường như truyền đến từ sâu thẳm trong lòng. Cô kinh ngạc mà ngẩng đầu, chung quanh đều tối đen, cũng không có gì khác thường.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Quý Hiểu Âu muốn nằm xuống nhưng cơ thể lại không nghe theo sự điều khiển của cô, dường như trong cơ thể có một lực lượng thần bí đang thao túng cánh tay cô, Quý Hiểu Âu lập tức kéo rèm lên.

 

Một ngày đầy gió, khiến cho nhiệt độ cũng xuống thấp chỉ tầm mười độ nhưng lại khiến bầu trời vô cùng sáng. Xuyên qua cửa sổ nhỏ nhìn ra, cửa sổ phía trên cây xanh tươi tốt, dệt thành một bức tường màu xanh. Cô đẩy những cái dây này ra, nhìn về phía xa, có một người đang đứng. Bóng hình màu đen vô cùng an tĩnh, có một chút ánh lửa đó cứ sáng lên rồi lại tắt.

 

Giống như bị ai đó đấm, Quý Hiểu Âu không kiềm được nước mắt. Cô không dám tưởng tượng Nghiêm Cẩn lại một lần nữa xuất hiện trước mắt cô, nước mắt đột nhiên trào ra. Cô vơ vội áo khoác khoác lên người mở cửa chạy ra, cô không dám chớp mắt, sợ đến khi xuất hiện trước mặt anh nước mắt sẽ không thể nào không chế được.

 

Thời điểm Nghiêm Cẩn đứng bên ngoài nhìn lên cửa sổ, trong phòng không có ánh đèn, anh cho rằng cô đã về nhà. Nỗi mất mát trong lòng liền hóa thành làn khói nhẹ bên môi. Nghe được tiếng bước chân, Nghiêm Cẩn đột nhiên quay đầu lại, thế nhưng lại nhìn thấy Quý Hiểu Âu xuất hiện, hơn nữa còn chạy về phía anh. Điếu thuốc trong tay anh vì sự kinh ngạc của chủ nhân mà rơi xuống đất.

 

Quý Hiểu Âu đứng cách anh vài bước chân, hai người lẳng lặng nhìn nhau, sau đó cô đột nhiên chạy tới nhào vào lòng anh. Nghiêm Cẩn bị hành động bất ngờ này của cô dọa sợ, chần chờ nửa ngày, mới vòng tay nhẹ nhàng ôm cô. Không biết bởi vì lạnh hay vì kích động, cả người cô không ngừng run lên, hai hàm răng va vào nhau. Thanh âm kia khiến Nghiêm Cẩn đau lòng, không cầm lòng được mà xiết chặt vòng tay. Quý Hiểu Âu gầy đi rồi,vòng eo mảnh khảnh, bây giờ chỉ một vòng tay có thể ôm trọn, loại cảm giác ấm áp xa lạ này khiến người ta càng muốn cảm thụ, cũng khiến mắt anh cay cay, nhưng vẫn duy trì cảnh giác đối với cảnh vật xung quanh, cúi đầu thấp giọng nói: “Chúng ta đi vào trong nói.”

 

Mắt hai người cách nhau không quá mười centimet, Nghiêm Cẩn thấy rõ nước mắt của cô. Anh sửng sốt một chút, cúi người, bế cô lên.

 

Hai chân Quý Hiểu Âu trong nháy mắt liền cách mặt đất, cô có cảm giác, giống như những chuyện xảy ra trong hai tháng kia, tất cả đều là một cơn ác mộng, cô mở to mắt, thời gian giống như quay lại trận tuyết lớn những ngày đầu năm.

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghiêm Cẩn bế cô vào phòng đặt cô lên giường, kéo chăn qua che khuất hai chân cô. Quý Hiểu Âu vẫn không ngừng run lên. Anh nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay cô, kéo khóa áo, sau đó ủ ấm đôi tay kia trong ngực mình.

 

Quý Hiểu Âu vẫn luôn cúi đầu, Nghiêm Cẩn không nhìn thấy mặt cô, nhưng vẫn có thể nhìn thấy từng giọt nước mắt trong suốt rơi xuống chăn, sau đó lặng yên không một tiếng động mà biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Anh vươn tay muốn lau đi những giọt nước mắt kia, nhưng cô lại bắt lấy tay anh, sau đó áp mặt vào lòng bàn tay anh.

 

Nghiêm Cẩn cảm nhận được lòng bàn tay thấm ướt, nghe được thanh âm đứt quãng: “Nếu như… Những việc này…. Những việc này chưa hề xảy ra… Chưa từng xảy ra thì thật tốt….”

 

Nghiêm Cẩn nhìn cô, cười: “Sao lại nói những lời ngốc như vậy? Em nhìn anh, đều không phải là mơ. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng nên thành thật đối mặt có phải hay không?”

 

Quý Hiểu Âu vẫn duy trì tư thế cũ rồi rơi vào yên lặng. Qua một hồi lâu, cô mới buông tay Nghiêm Cẩn ra, tay năm tay mười lau nước mắt, lại ngẩng đầu, trên mặt lúc này đã khôi phục sự bình tĩnh. Lúc này cô mới để ý tới hình tượng của bản thân. Xốc chăn lên xuống giường, váy ngủ chỉ dài đến đùi, đôi chân thon thả trơn bóng cứ như vậy mà hiện ra trước mắt Nghiêm Cẩn.

 

Nghiêm Cẩn không thể dời mắt. Anh cười hì hì nói: “Ở trong đó hai tháng, đều là đàn ông, em lại ăn mặc như vậy trước mặt anh, không phải muốn bức anh phạm sai lầm đấy chứ?”

 

Quý Hiểu Âu ban đầu có chút thẹn thùng, đến khi nghe những lời này của anh, ngược lại vô cùng thản nhiên, cầm lấy quần áo hào phóng đi qua trước mặt anh. Ở trong phòng vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt sau đó chải đầu. Chờ đến khi cô thay xong quần áo ra ngoài, trên mặt không hề trang điểm, lại vô cùng trắng, giống như hoa đào đang bung nở, khiến Nghiêm Cẩn thất thần.

 

Cô ngồi ở bên cạnh anh, nắm lấy tay trái của anh sau đó đem mu bàn tay anh áp lên má: “Anh đã tìm được người muốn tìm?”

 

Nghiêm Cẩn không trả lời ngay, ngược lại dùng tay phải lấy bao thuốc trong túi quần, ngậm một điếu hỏi: “Có thể chứ?”

 

Quý Hiểu Âu không thích những người hút thuốc, mặc dù cô rất thích nhìn Nghiêm Cẩn hút thuốc, nhưng cũng chỉ là những lúc anh ở bên ngoài. Trong nhà có người hút thuốc, đặc biệt là trong tiệm của cô, mùi hương này chỉ sợ nửa tháng cũng sẽ chưa hết. Nhưng khi cô quay đầu nhìn anh, trên mặt anh là sự phiền não. Hai người đối diện một lát, vấn đề vừa rồi dường như trong lòng cô đã có đáp án.

Cô nhận lấy bật lửa từ trong tay anh, đưa đến trước mặt anh, ngầm nói với anh cô muốn giúp anh châm thuốc, nhìn anh hút một ngụm thật sâu, lại chậm rãi nhả ra, mới hỏi: “Kia… Vậy anh còn trở về sao?”

 

“Trở về chỗ nào?”

 

“Trại giam.”

 

“Về, đương nhiên về.”

 

“Chính là…”

 

Nghiêm Cẩn lập tức ngăn cô lại: “Đừng nói, ngàn vạn đừng nói ra! Những lời em muốn nói, anh thật sự muốn bỏ trốn, em sẽ không chỉ có tội bao che, mà còn có cả tội xúi giục, em hiểu không? Nếu như anh muốn bỏ trốn, quá dễ dàng. Nhưng nếu như anh trốn đi rồi, không chỉ những người thân trong gia đình anh gặp chuyện, chỉ sợ em cũng sẽ phải chịu liên lụy. Đừng tưởng cảnh sát là một lũ ngốc, chẳng qua là bọn họ chậm một bước thôi, chờ đến khi bọn họ điều tra, chắc chắn cũng sẽ tra ra nơi này.”

 

Quý Hiểu Âu không thể nói được lời nào, chỉ có thể liếc mắt nhìn anh.

 

“Nhưng mà em đừng sợ, chỉ cần anh trở lại đó, tuyệt đối sẽ không có người gây phiền phức cho em.’

 

“Em không sợ!” Cuối cùng Quý Hiểu Âu cũng nói, “Nếu như sợ, tối hôm qua sẽ không giữ anh lại.”

 

Tay Nghiêm Cẩn rời khỏi miệng cô, tiếp theo sờ má cô: “Cảm ơn em, chứng minh ánh mắt của anh không nhìn lầm người. Hiểu Âu, anh có chuyện muốn nhờ em.”

 

“Anh nói đi.”

 

“Em còn nhớ “Một phần ba” chứ?”

 

“Đương nhiên nhớ rõ.” Quý Hiểu Âu gật đầu, “ Muốn quên cũng không dễ như vậy. Lần đầu em thấy một nhà hàng mà phục vụ đều là nam, ấn tượng rất sâu.”

 

Nghiêm Cẩn khẽ cười một tiếng: “Được, lúc này còn có thể nói được những lời này, thật không sai, do anh!”

 

“Đừng đòi lại tấm danh thiếp vàng, chuyện gì em cũng có thể đáp ứng. Chuyện gì, tiếp theo nói!”

 

“Rất đơn giản, chờ sau khi anh trở về trại giam, em đến gặp ba mẹ anh, nói với họ, anh ở bên trong cũng không thể quản được nhiều như vậy, “Có gian quán cà phê” cùng mấy cửa hàng khác đều tùy họ xử trí, muốn giữ lại hay bán đi cũng được, chỉ có “Một phần ba”, tuyệt đối không thể động vào.”

“Vì sao? Vì cái gì chỉ cần giữ lại “Một phần ba”?” Quý Hiểu Âu chăm chú nhìn anh, giờ khắc này cô mới hiểu được mục đích chân chính lần này anh quay lại . Cô muốn biết rốt cuộc “ Một phần ba” đối với anh đặc biệt như thế nào, có thể khiến anh trước khi tự thú mạo hiểm quay lại “Như nước năm xưa”.

 

Nghiêm Cẩn hút thuốc, “Kể cho em nghe một chuyện cũ.”

 

“Nói đi.”

 

“Trước kia, có ba tên tiểu tử ngốc cùng nhau kết nghĩa, ba người quỳ trên mặt đất mà dập đầu, nói mặc dù không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Bọn họ cho rằng làm như vậy, về sau liền có thể đồng sinh cộng tử. Sau đó, rất nhiều năm qua đi, một trong ba người có một người ra đi trước, một người khác không dám đến gặp hắn lần cuối, cho rằng nếu như không tận mắt nhìn thấy hắn ra đi, liền có thể cho rằng hắn vẫn còn sống. Ngần ấy năm, số điện thoại kia đều không hề xóa đi, mỗi lần đổi điện thoại, đều sẽ đem dãy số kia lưu vào, coi như hắn vẫn ở đây, người ở bên kia điên thoại vẫn đang tồn tại…”

 

Nghiêm Cẩn nhìn lên trần nhà. Trần nhà vừa mới được sửa lại không có bất cứ dấu vết gì, cũng không có trang trí thêm gì. Nhưng ngẩng cổ nhìn thật lâu. Lại nhìn Quý Hiểu Âu, vành mắt anh hoen đỏ.

 

“Cho nên nó có tên “một phần ba” bởi vì thiếu đi một người?”

 

“Đúng vậy.”

 

“ Người vẫn không nỡ xóa số điện thoại kia, chính là anh?”

 

“Đúng vậy.”

 

“Một người khác nữa, chính là anh Duệ Mẫn?”

 

“Đúng vậy.”

 

Quý Hiểu Âu gục đầu xuống nghĩ nghĩ, miễn cưỡng cười: “Quả nhiên là câu chuyện cảm động, khiến anh nói được như vậy, anh thật sự không phải một người giỏi kể chuyện.”

 

Nghiêm Cẩn chạm vào tóc cô, “Nếu về sau có cơ hội, anh sẽ kể cho em nghe mọi chuyện, nhưng hiện tại không có thời gian. Em nghe anh, đây là chuyện quan trọng, mặc kệ sau này anh có thể ra ngoài được hay không, anh sẽ giao lại “Một phần ba” cho em, tý nữa anh sẽ viết giấy ủy thác cho em, em giúp anh kinh doanh.”

 

Quý Hiểu Âu hoảng sợ: “Giao cho em? Trước nay em chưa từng làm về mảng nhà hàng, một nhà hàng lớn cứ như vậy giao cho em? Có phải anh vẫn còn sốt nên nói mê đúng không?”

 

Nghiêm Cẩn lắc đầu: “Không có cách nào khác. Người nhà anh mấy đời đều không có người nào thích hợp với chuyện làm ăn buôn bán.”

 

“Anh Duệ Mẫn đâu? Vì sao anh không ủy thác cho anh ấy?”

 

“Cậu ấy?” Nghiêm Cẩn cười cười, “ Cậu ta chỉ là một tên mọt sách, đọc đến điên rồi. Cũng khó mà chấp nhận được xã hội hỗn loạn này.”

 

“Vậy anh tin tưởng em sao?”

 

Nghiêm Cẩn nâng mặt cô lên, từ một khoảng cách gần chăm chú nhìn vào mắt cô: “ Chỉ có những người khi lâm vào hoàn cảnh tồi tệ nhất mới có thể hiểu ra rất nhiều chuyện, ai thật ai giả, lòng anh sớm đã nhìn thấu.”

 

Quý Hiểu Âu cũng không chớp mắt mà nhìn anh, viền mắt cũng dần dần nổi lên một tầng hơi nước, một khi Nghiêm Cẩn rời đi, ngày sau núi cao sông dài, cát hung chưa biết, ai cũng không thể biết trước được chuyện sinh ly tử biệt.

 

“Chừng nào anh đi?”

 

“Bây giờ.”

 

“Chính là, hiện tại bên ngoài rất tối, cũng rất lạnh.”

 

“Không liên quan, anh sẽ tìm một đồn công an, ngồi ở đó một đêm, sáng sớm mai liền quay lại trại giam.”

 

“Được, em chờ anh, em biết anh nhất định sẽ trở về!”

 

Nghiêm Cẩn nhướng mày: “Nếu như anh thật sự bị phán tử hình, em vẫn sẽ tin tưởng anh?”

 

“Đúng vậy, em vẫn sẽ luôn tin anh.” Quý Hiểu Âu gắt gao nhắm chặt mắt, giờ phút này trên mặt cô chỉ còn lại sự lạnh lùng, “ Em nhất định sẽ không để anh bị phán tử hình. Em sẽ cầu nguyện với Thượng Đế, nguyện ý làm mọi chuyện, để có thể chứng minh anh trong sạch.”

 

Giờ phút này bên ngoài cửa sổ, gió càng ngày càng lớn, giống như khiến toàn bộ thế giới bị đảo lộn đến nghiêng trời lệch đất, càng để lộ sự yên tĩnh trong phòng. Nghiêm Cẩn cứ thế an tĩnh mà nhìn cô, sau đó giang hay tay: “Tới đây.”

 

Nghiêm Cẩn chỉ muốn ôm cô. Nhưng khi cô thật sự đến gần, anh lại bị mùi hương trên người cô làm cho bối rối. Không phải nước hoa, cũng không phải mùi sữa tắm, là một mùi hương sạch sẽ, làm say lòng người.

 

Rốt cuộc Nghiêm Cẩn áp môi mình lên môi cô, cho dù cách rất nhiều tầng quần áo nhưng anh cũng có thể cảm giác được sự hấp dẫn của cơ thể kia. Ban đầu cả người cô có chút cứng đờ cũng đề phòng, nhưng sau đó lại chậm rãi trở nên mềm mại, một chút rụt rè còn giữ lại vừa rồi cũng hóa thành hư ảo.

Nghiêm Cẩn dùng sức mà hôn cô, giống như muốn đem cô hòa vào cùng thân thể mình mà ra sức ôm, giờ phút này dục vọng của anh đều lộ ra ngoài, dẫn dụ anh đến thế giới cực lạc.

 

Hai người ngã xuống giường, Quý Hiểu Âu nhắm mắt lại, thân thể run rẩy, tim đập thình thịch. Cô có thể cảm nhận được thân thể Nghiêm Cẩn đang biến hóa, giống như đang giải phòng toàn bộ dục vọng trong người, mỗi tấc gia thịt đều trở nên nóng bỏng. Cô dần thả lòng, tự nhủ với bản thân dù phát sinh chuyện gì cũng thuận theo tự nhiên. Bất luận là những nghi ngờ hay lí trí cũng không thể thay đổi được thời khắc linh hồn cũng thân thể trở nên vui sướng. Núi cao sông dài, cát hung chưa biết, cho nên cũng như là một hồi sinh ly tử biệt.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

  

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)