TÌM NHANH
BAN ĐẦU TƯƠNG NGỘ, CUỐI CÙNG BIỆT LY
Tác giả: Thư Nghi
View: 1.024
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 72
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5

“Tên thủ phạm giết người kia đuổi theo cô ta, có phải cô ta cũng…”

 

“Chuyện này khó nói, về sau đi đâu cũng phải cẩn thận một chút…”

 

Quý Hiểu Âu cắn chặt môi, khiến nó trắng bệch. Cuối cùng mấy người bọn học cũng có thể chen vào bên trong cửa hàng, thời điểm cửa cuốn được kéo xuống, cả người cô đều là mồ hôi.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Đến giữa trưa, sau khi thu thập xong chứng cứ, cảnh giới được gỡ xuống, từng chiếc xe cảnh sát nhanh chóng rời đi, nhưng ngoài cửa đám đông vẫn chưa giải tán. Buổi tối, tin tức nghi phạm của “đại án 12.29” rốt cuộc cũng sa lưới sau hai ngày chạy trốn được công bố, trên mạng xuất hiện không ít những suy đoán, đồn đại. Bên ngoài “như nước năm xưa” mỗi ngày đều có ký giả đến săn tin tức, thậm chí còn có phóng viên mang theo camera trực sẵn.

 

Cửa tiệm của cô cũng không có cách nào trở lại hoạt động buôn bán như bình thường.

 

Quý Hiểu Âu tạm thời cũng không thể xuất đầu lộ diện. Cô ở trong phòng ngủ trốn ba ngày. Hiếm khi mẹ cô một câu cũng không hỏi, càng không nói những lời khắc nghiệt, biểu hiện hệt như một người mẹ thấu tình đạt lý. Sau khi kết thúc tất cả trình tự, cảnh sát cho người đến thông báo với người thân, sau khi nghe qua những chuyện đó, bà sợ hãi vô cùng, gắt gao ôm chặt Quý Hiểu Âu, môi run run: “Sao con gái tôi lại xui xẻo như vậy? Sao lại bị một tên biến thái giết người uy hiếp? Hiểu Âu mẹ đã nói với con bao nhiêu lần không nên ở đó một mình, gần sát đường không an toàn, sao con không nghe lời mẹ nói?”

 

Quý Hiểu Âu nhìn chằm chằm vào khoảng không cũng không chớp mắt, một câu cũng không chịu nói. Những người khác đều cho rằng cô bị dọa đến kinh hồn lạc phách, vẫn chưa thể hồi phục được. Về đến nhà cô liền khóa cửa phòng lại, mặc cho mẹ cô ở bên ngoài có khuyên bảo như thế nào, cô cũng không chịu ra ngoài.

 

Triệu Á Mẫn chỉ cho rằng con gái quá mệt mỏi, nếu không phải mọi chuyện sáng tỏ, lo lắng mồm miệng thiên hạ đáng sợ, bà cũng không dám nhiều lời. Quý Triệu Lâm đang công tác ở nước ngoài, một chốc cũng không thể về ngay. Vì thế bà ở nhà ba ngày, cũng là để bảo vệ Quý Hiểu Âu, sợ cô nhất thời nghĩ quẩn mà xảy ra chuyện. Hai ngày sau, bác cô từ Sơn Đông đến Bắc Kinh, hai chị em bà chụm đầu thương lượng một hồi lâu, cuối cùng vẫn là bác ấy đến gõ cửa phòng. Nhưng cô cũng không đáp lại, cuối cùng khiến Triệu Á Mẫn sốt ruột, lấy dụng cụ chuẩn bị phá cửa, động tĩnh bên ngoài quá lớn, lúc này Quý Hiểu Âu mới mở cửa đi ra.

 

“Mẹ, bác, mấy ngày nay đã làm phiền hai người rồi. Con không có việc gì, chỉ là muốn suy nghĩ một số chuyện.” Ngồi trước mặt hai người, cô vô cùng trầm tĩnh, nói chuyện đâu vào đấy, hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của Triệu Á Mẫn bộ dáng đau khổ của con gái. Bởi vì nên khóc, nên hận hay nên đối mặt, ba ngày qua một mình trong phòng cô đã hiểu rõ, cho nên giờ phút này vô cùng trấn định. “Cửa tiệm, con muốn chuyển nhượng cho người khác.”

“Được.”Triệu Á Mẫn không ngừng gật đầu, “ Nghỉ ngơi một hai năm cũng tốt. Nhà ta cũng không phải không nuôi nổi một người.”

 

“Mẹ, trước khi nhượng lại cửa hàng, con muốn mượn một chút tiền, con muốn mua xe.”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

“Con không đi làm, mua xe làm gì?”

 

“Bởi vì có người ủy thác, muốn con quản lý một nhà hàng ở Thiên Tân, cần phải có xe.”

 

Triệu Á Mẫn trợn mắt: “Nhà hàng? Con làm được không? Ai lại có gan lớn giao nhà hàng cho con?”

 

Quý Hiểu Âu hơi cụp mắt xuống, không muốn đối diện với mẹ cô: “Một người bạn.”

 

“Bạn như thế nào?” Có lẽ phát hiện ra sự bất thường của con gái, khẩu khí của bà cũng trở nên hùng hổ dọa người.

 

Quý Hiểu Âu cắn môi, một lúc lâu sau, dường như đã hạ quyết tâm, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt mẹ cô: “Mẹ, con nói thật với mẹ, nhà hàng này…. là của Nghiêm Cẩn.”

 

Triệu Á Mẫn hơi ngây người: “Nghiêm Cẩn? Nghiêm Cẩn là ai?”

 

Bác cô ho khan một tiếng, sau đó chạm vào khuỷu tay em gái, sau đó bĩu môi chỉ vào một tờ báo.

 

Tức khắc mẹ cô liền có phản ứng, trong lòng nóng như lửa đốt. Bà đứng lên chỉ vào Quý Hiểu Âu, ngón tay run run không cách nào chỉ trúng vào mục tiêu: “Cái gì? Thủ phạm giết người ? Con với nó có liên quan gì? Vì cái gì… con vì cái gì …. giúp nó quản lý nhà hàng?”

 

“Mẹ”, đối mặt với sự tức giận của bà, Quý Hiểu Âu lại rất bình tĩnh, nhẹ nhàng hạ tay xuống, “Tóa án chưa đưa ra phán quyết cuối cùng, anh ấy chỉ là nghi phạm, không phải hung thủ giết người!”

 

“Mẹ mặc kệ tòa án phán quyết hay chưa!” Triệu Á Mẫn tức giận đập tay xuống bàn gào lên, “Không được chính là không được. Tội phạm giết người…. Con điên rồi!”

 

“Con không điên. Mỗi câu con nói với mẹ, con đều đã suy nghĩ kỹ càng rồi mới quyết định. Mẹ con nhắc lại một lần nữa, anh ấy không phải tội phạm giết người, cũng không phải biến thái, mong mẹ suy nghĩ kỹ trước khi nói.”

 

Bà quả thật tức đến nỗi hận không thể đứng dậy mà cho con gái một bạt tai: “Con nói cái gì? Thái độ của con là sao?”

 

Bác cô nhanh chóng chạy tới ngăn em gái lại: “Á Mẫn, em bình tĩnh đi!” Sau đó nói với Quý Hiểu Âu, “Hiểu Âu, con vẫn còn chưa xuất giá, thanh danh quan trong nhất. Con suy nghĩ một chút, ngàn vạn không thể xử lí theo cảm tính!”

 

“Bác, con thực sự đã suy nghĩ kỹ. Con tin tưởng anh ấy tuyệt đối không giết người. Hơn nữa nhà hàng này đối với anh ấy rất quan trọng, con nhất định phải giúp đỡ anh ấy, giúp anh ấy quản lí nó trước khi anh ấy được thả ra.”

 

“Nếu như nó không ra được thì sao? Hiểu Âu, trước kia con có quan hệ gì với nó?”

 

“Bạn trai.”

 

Triệu Á Mẫn lại đập tay xuống bàn, “Chị nghe xem, bạn trai! Nó vẫn luôn giấu kín không nói cho chúng ta biết. Nói đi, mối quan hệ này đã đến mức nào rồi? Con với nó đã có quan hệ hay chưa? Quý Hiểu Âu con bị nó làm cho mờ mắt rồi sao, bây giờ nó là tội phạm giết người, con vẫn còn tin tưởng nó? Nếu như nó bị tử hình con phải làm sao bây giờ? Cả đời này đã bị hủy hoại rồi có biết hay không?”

 

Quý Hiểu Âu chậm rãi đứng lên, biểu tình kiên định, giọng nói lại cực kỳ bĩnh tĩnh: “Mẹ, việc này con đã quyết đinh rồi. Nếu như mẹ có thể chấp nhận, mỗi ngày con sẽ về nhà. Nhưng nếu như mẹ không thể chấp nhận được, con liền dọn ra ngoài.” Nói tới đây, cô lập tức xách hai ba lô ở bên cạnh lên, “Hiện tại con muốn đi Thiên Tân một chuyến, ngày mai mới có thể về. Mẹ hãy suy nghĩ cho thật kỹ, con chờ câu trả lời của mẹ.”

 

Triệu Á Mẫn tức giận vô cùng: “Không cần suy nghĩ, nếu như hôm nay con dám bước ra cửa một bước, mẹ sẽ không có đứa con gái như con!”

 

Quý Hiểu Âu xách ba lô lên, mỉm cười với bác gáu: “Bác, phiền bác chăm sóc mẹ giúp con, đừng để bà tức giận.”

 

Bác muốn tiến lên ngăn cô lại: “Hiểu Âu, có gì từ từ thương lượng, đừng giận dỗi với mẹ con có được không.”

 

Triệu Á Mẫn lớn tiếng quát: “Đừng cản nó, để cho nó đi!”

 

Qúy Hiểu Âu mở cửa nhà, quay lưng về phía bà: “Mẹ, con gái bất hiếu, nếu không, mẹ cứ coi như trước nay chưa từng có đứa con gái này đi.”

 

Cửa nhà nặng nề khép lại, tựa như cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ này. Cô muốn bước đi, nhưng lại cảm thấy áy náy, giống như trên đùi đang mang bao cát, khiến cô bước đi rất chậm.

 

Ra khỏi thang máy, Quý Hiểu Âu ngẩng đầu lên tìm kiếm cửa sổ nhà mình. Cửa sổ đóng lại, có thể nhìn thấy tấm rèm quen thuộc. Ánh nắng quá chói mắt khiến cô nheo mắt lại, trong lòng không ngừng thầm nói: Mẹ, con xin lỗi!

 

Quy Hiểu Âu quay về “Như nước năm xưa” lấy chứng minh nhân dân. Khi cô lấy chìa khóa ra mở cửa, cô nhìn thấy có vài người già trong tiểu khu, đều là những người cô gọi một tiếng “ông” “bà”, cũng là người nhìn cô lớn lên. Bọn họ đứng từ xa mà chỉ vào cô, châu đầu ghé tai không biết đang nói gì. Cô quay đầu lại chào hỏi, bọn họ dường như đã thương lượng từ trước, không hẹn mà cũng tránh cô, coi cô như người không tồn tại.

 

Quý Hiểu Âu cầm chìa khóa đứng ngây ngốc, bất đắc dĩ cười khổ. Cô không trách họ. Nếu như cô là họ, chỉ sợ phản ứng chỉ có hơn chứ không kém.

 

Trước khi xuất phát, Quý Hiểu Âu đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng, cô cần phải tìm ba mẹ Nghiêm Cận để lấy thư ủy thác, cầm nó đến “Một phần ba” mới thực sự có ý nghĩa. Nếu không chỉ bằng câu nói của cô, giám đốc nhà hàng sao có thể tin cô đây?

 

Đứng dưới hàng cây ngô đồng ở ven đường, cô gọi điện cho Nghiêm Thận.

 

Trước khi điện thoại được kết nối, cô có chút thấp thỏm. Bởi vì sau khi Nghiêm Cẩn bị bắt, tất cả tin tức được thông báo ra bên ngoài đều là một lý do thoái thác: Sau khi Nghiêm Cẩn trốn khỏi trại giam thì bắt cóc con tin, đặc cảnh anh dũng không sợ, thành công bắt được phạm nhân,cũng an toàn giải cứu con tin. Cô sợ người nhà Nghiêm Cẩn sẽ hiểu nhầm mình. Nhưng đến khi Nghiêm Thận nhận điện thoại cũng không có gì khác thường, phong thái vẫn như ban đầu, vẫn không có một câu vô nghĩa, sau khi nghe cô nói xong nguyên nhân, chỉ nói một câu: “Gửi địa chỉ của cô cho tôi, chờ tôi tới đón cô.”

 

Nghiêm Thận nhanh chóng đến nơi, dừng xe ở ven đường, cô ấy đẩy cửa xe ra, hất cằm về phía Quý Hiểu Âu: “Lên xen.”

 

Dọc đường đi cô ấy chỉ trầm mặc mà lái xe, Quý Hiểu Âu không nhịn được mà phá vỡ bầu không khí yên lặng giữa hai người: “Chúng ta đến chỗ nào?”

 

“Bệnh viện.”

 

“Tôi muốn gặp ba mẹ cô.”

 

“Không sai, chỉ có ở bệnh viện cô mới có thể gặp được họ. Ba tôi vẫn luôn ở đó chăm sóc mẹ.”

 

Quý Hiểu Âu quay đầu liếc nhìn cô ấy một cái, biểu cảm của Nghiêm Thận cứng đờ. Quý Hiểu Âu nhớ rằng cô ấy từng nói qua, mẹ cô ấy bởi vì chuyện của Nghiêm Cẩn mà bị xuất huyết não, cẩn thận hỏi: “Kia… Dì đã đỡ chút nào chưa?”

 

Nghiêm Thận nửa ngày cũng không lên tiếng,Quý Hiểu Âu lại quay đầu nhìn cô ấy, cư nhiên lại nhìn thấy mắt Nghiêm Thận đỏ hoe.

 

Quý Hiểu Âu lập tức hoảng sợ: “Thực xin lỗi, là tôi đã nói sai gì sao? Đã xảy ra chuyện gì?”

 

Nghiêm Thận nhanh chóng quay mặt đi, dùng ngón tay lau nước mắt, sau đó đeo kính râm, lúc này mới trả lời: “  Không liên quan đến cô. Mẹ tôi… Lần trước não xuất huyết, vốn dĩ đã có chuyển biến tốt, nhưng khi bảo mẫu không có ở đấy, bà ấy nhìn thấy lệnh truy nã trong TV… Bác sĩ nói, bà ấy hôn mê sâu, nếu như không chịu tỉnh lại, chính là… chính là… chuẩn bị hậu sự.”

 

Quý Hiểu Âu hoảng sợ: “Cái gì?”

 

“Cho nên tôi đưa cô tới bệnh viện. Nếu như cô có thể nói cho bà một chút chuyện của Nghiêm Cẩn, nói không chừng bà sẽ muốn tỉnh lại.”

 

Quý Hiểu Âu đưa tay lên chán: “Trời ơi, tại sao lại như vậy?”

 

“Tôi có thể nhờ cô chuyện này chứ, sẽ nhanh tới thôi, mong cô nói chuyện với bà ấy, con cái chính là mạng sống của bà, cô cứ nói chuyện bà ấy thích nghe. Có thể chứ?”

 

Quý Hiểu Âu trầm mặc một lát: “Nghiêm Thận, chẳng lẽ cô không nghĩ tới chuyện hỏi tôi, trước khi Nghiêm Cẩn bị bắt đã xảy ra chuyện gì sao?”

 

Rốt cuộc Nghiêm Thận quay đầu, từ sau khi hai người gặp mặt, lần đầu tiên cô ấy nghiêm túc đánh giá Quý Hiểu Âu, sau đó nói: “ Nếu anh ấy đã tới tìm cô, chứng tỏ anh ấy tin tưởng cô. Loại chuyện bỏ đá xuống giếng, tôi tin cô không làm được.”

 

Quý Hiểu Âu đành phải cười: “Cảm ơn cô đã tín nhiệm.”

 

“Cô không cần phải cảm ơn tôi, người cô nên cảm ơn là ba tôi, nếu không tôi cũng không dám tới tìm cô. Chuyện của hai người, tuy rằng đầu óc Nghiêm Cẩn xoay chuyển rất nhanh, cô cũng rất cơ linh, nhưng kỳ thật, đã đi một nước cờ hiểm, sẽ có sơ hở, cô biết không?”

 

Quý Hiểu Âu qua kính chiếu hậu nhìn thấy nửa khuôn mặt của Nghiêm Thận, gương mặt kia cũng không có quá nhiều cảm xúc, nhưng những câu nói vừa rồi, cứ lượn lờ trong không gian chật hẹp, khiến cô cảm thấy rùng mình.

 

Cô cúi đầu, lại một lần nữa nói “cảm ơn”.

 

Quý Hiểu Âu không rõ bản thân mình đụng phải cái gì, mấy tháng gần đây đều có liên quan tới bệnh viện. Tuy rằng ba mẹ cô đều là bác sĩ, mùi nước khử trùng quen thuộc kia, đã làm bạn với cô từ nhỏ đến lớn, nhưng cô đối với nơi này vẫn tràn ngập cảm giác bài xích, nhất là phòng chăm sóc đặc biệt ICU. Trong phòng đèn sáng như tuyết không bao giờ tắt, trên người bệnh nhân đều chằng chịt ống, cô độc nằm trên giường bệnh, ngoại trừ y tá chăm sóc, người thân hay bạn bè đều không thể vào trong. Đây chính là nơi âm dương cách biệt.

 

Sau khi mặc xong trang phục cách ly Quý Hiểu Âu được phép vào trong phòng. Mẹ của Nghiêm Cẩn không giống như những gì cô tưởng tượng. Ban đầu cô nghĩ bà sẽ là phiên bản giống với Nghiêm Thận- ngạo mạn, khắc nghiệt, một người phụ nữ không bao giờ để người khác vào trong tầm mắt. Nhưng người nằm ở trên giường bệnh kia, hai mắt nhắm chặt, mặt trắng bệch sưng vù, tóc hoa râm, khiến cô nhớ tới bà nội. Trước khi bà nội qua đời, cũng vô thanh vô tức mà nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, người nhà có gào khóc như thế nào bà cũng không biết, trên người đều là dây rợ chằng chịt.

 

Quý Hiểu Âu quay đầu lại nhìn Nghiêm Thận đang đứng bên ngoài cửa kính, hai tay cô ấy nắm vào nhau, như đang van nài người trong phòng. Quý Hiểu Âu thở dài, chậm rãi ngồi xuống ghế, bắt đầu nói chuyện: “Nghiêm Thận muốn con nói cho dì chuyện mà dì thích nghe, nhưng thật lòng con không biết nói chuyện gì thì dì mới thích. Nhưng mà con cảm thấy, chuyện mà dì muốn nghe nhất, đại khái chính là khi nào Nghiêm Cẩn mới có thể được thả tự do.”

 

 

 

 

 

 

 

 

  

 

   

  

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)