TÌM NHANH
BAN ĐẦU TƯƠNG NGỘ, CUỐI CÙNG BIỆT LY
Tác giả: Thư Nghi
View: 1.004
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 78
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5

Quý Hiểu Âu nén cảm giác muốn lấy giấy ăn lau mặt, cố gắng hét to: “Mọi người yên lặng!”

 

Giọng cô vang dội ngoài dự đoán, đám người kia giống như pháo kép trống rỗng, mồm năm miệng người lập tức im bặt.

 

Trải qua một trận xô đẩy vừa rồi, đầu tóc Quý Hiểu Âu rối mù, đến tóc mái cũng không tránh khỏi. Cô dựa vào lan can để đứng vững, thanh âm không cao, nhưng tự tin trầm ổn: “Thế nào? Cho rằng tôi ăn chay nên dễ bắt nạt đúng không?”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Người dẫn đầu đám nhân viên phục vụ nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt. Ban đầu bọn họ đều cho rằng cô chỉ là bạn gái của ông chủ họ mà thôi, tuổi nhỏ, hơn nữa lần đầu tiền xuất hiện với mái tóc dài, dáng người thon thả không khác gì người mẫu. Cũng chẳng để vào mắt, đến khi cô cùng tên ‘tiểu mỹ nhân’ kia đối mặt giằng co một hồi, mới khiến bọn họ nhìn cô bằng con mắt khác. Giờ phút này thấy cô chống tay, giọng nói có chút tang thương nhưng lại rất giang hồ, khí thế cũng theo đó mà yếu đi vài phần.

 

“Quý tỷ,” nhân viên phục vụ kia rốt cuộc cũng chịu mở miệng, “Chúng tôi không phải không nói lý, nhưng tốt xấu gì chúng tôi cũng đều là những người làm lâu năm ở đây, ngần ấy năm không có công lao thì cũng phải có khổ lao chứ, trước đó ông chủ Nghiêm đối với chúng tôi cũng đều rất khách khí. Cô thì tốt rồi, không nói hai lời liền muốn cắt giảm nhân viên. Cắt giảm nhân viên cũng được, nhưng cũng phải dựa theo hợp đồng đã kí, bồi thường cho chúng tôi đúng không?”

 

Quý Hiểu Âu nghe xong liền ngây ngẩn cả người: “Ai nói với mọi người là tôi muốn cắt giảm nhân viên?”

 

“Cô đừng chối!” Một nhân viên phục vụ đứng phía sau lên tiếng, “Giám đốc Lưu nói, cô lại chối như vậy có ý gì đây?”

 

“Giám đốc Lưu?” Được nghe lời này, trong lòng Quý Hiểu Âu vô cùng tức giận. Lần trước ông ta cố ý lỡ hẹn, hại cô phải một mình đối mặt với bọn du côn xã hội đen, cũng khiến cô rất giận rồi. Trước đó không biết đã phải thuyết phục bản thân bao nhiêu lần mới đem cục tức kia nuốt xuống, mới có thể xem như không có chuyện gì mà nói chuyện với ông ta. Cô đối với Lưu Vạn Ninh vô cùng khách khí, là bởi vì tín nhiệm của nhân viên đối với ông ta, toàn bộ nhà hàng hiện giờ đều do một mình ông ta gánh vác, cô cũng không muốn đắc tội với một người như vậy. Nhưng những gì mà hai người bàn bạc trước trong điện thoại, cô đã cố ý dặn dò mấy lần, trước khi phương án được thực thi ngàn vạn lần không thể để lộ ra nửa phần cho nhân viên biết, ông ta biết rõ nhưng lại cố ý phạm vào, đây chính là muốn hủy đi lòng tin của bọn họ đối với một người mới như cô, chờ xem cô bẽ mặt trước bọn họ.

 

Cô hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay lại để khiến bản thân bình tĩnh hơn, tuyệt đối không thể làm tình thế lúc này chuyển biến xấu. Suy nghĩ một chút, cô liền nói: “ Gần đây chuyện làm ăn của nhà hàng bị đình trệ, tăng thu giảm chi là cần thiết. Nhưng cắt giảm nhân viên chỉ là biện pháp bất đắc dĩ cuối cùng, còn phải xem liệu trong hai tháng tới đây có thể khôi phục lại việc làm ăn, mọi người kích động như vậy, có phải có chút thái quá hay không?”

 

Nhóm nhân viên phục vụ chỉ biết chuyện cắt giảm nhân viên nên rất kích động, không nghĩ cô sẽ giải thích với họ,trong lúc nhất thời liền mất phương hướng,  trố mắt nhìn nhau. Người nọ dẫn đầu bọn họ hơi trầm ngâm, lại nói: “Không phải chúng tôi kích động. Quý tỷ, cô cứ ngẫm lại xem, lần trước trên TV nói ‘Một phần ba’ là nơi cung cấp trai bao có tiếng, họ đều coi chúng tôi làm công việc đó, áp lực xã hội lớn như vậy, nhiều người cũng không rời đi, vẫn ở lại đây. Sau khi ông chủ Nghiêm không có ở đây, tính gộp cả tháng trước, thiếu chúng tôi hai tháng tiền lương, mọi người cũng không nói gì, đều tin tưởng chỉ cần cậu ấy trở về, chuyện này dễ dàng giải quyết. Nhưng hiện tại tình huống như vậy… Nhà hàng rốt cuộc sẽ ra sao, bây giờ chúng tôi ở lại, tiền lương khi nào trả cho chúng tôi, dù sao cũng phải có gì đó đảm bảo đúng không?”

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghe những lời này Quý Hiểu Âu lại càng thêm sửng sốt: “Cái gì? Thiếu tiền lương của mọi người? Giám đốc Lưu… Ông ta… Ông ta chưa từng nói chuyện này với tôi?”

 

Nhóm nhân viên phục vụ lại lập tức trở nên ồn ào, mấy chục người là tưng nấy cái miệng, ồn ào đến nỗi Quý Hiểu Âu cái gì cũng không nghe thấy, muốn áp xuống. Cuối cùng cô đành phải đạp vào một bình chữa cháy ở gần đó khiến nó lăn ra xa, theo đó là một tiếng vang lớn, tiếng ồn ào cũng ngừng.

 

“Mọi người yên tĩnh, nghe tôi nói mấy câu.” Quý Hiểu Âu đứng lên chỗ cao, lớn tiếng nói: “Nếu như Nghiêm Cẩn đã đem ‘Một phần ba” giao cho tôi, chính là đem tương lai của mọi người phó thác cho tôi. Tại đây tôi muốn hứa với mọi người một chuyện, trước khi Nghiêm Cẩn trở về, ‘Một phần ba’ sẽ không ngừng hoạt động, cũng không đổi chủ, không cắt giảm nhân viên. Còn chuyện tiền lương, chờ sau khi tôi xác nhận với giám đóc Lưu, ba rưỡi chiều nay, mọi người tập trung tại đây, nhất định hôm nay sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng. Nhà hàng lập tức phải mở cửa, mong mỗi người hãy vào vị trí của mình. Nếu ai không có ca làm việc, mau chóng trở về nghỉ ngơi.”

 

Ngữ khí của Quý Hiểu Âu khẳng định chắc nịch, quả thực chân thật đáng tin, nhóm nhân viên phục vụ cũng là những người biết xem thời thế, chậm rãi giải tán. Chờ đến khi mọi người đi hết, Quý Hiểu Âu vội vã lấy giấy ăn ra lau mặt. Sau đó vo lại ném vào trong thùng rác, mỉm cười tự giễu, không nghĩ đến lúc này lại có thể nếm được tư vị gắng chịu tủi nhục.

 

Trở lại văn phòng của Nghiêm Cẩn, cô lấy cốc giấy rót nước, mới vừa đem cốc nước đưa đến bên miệng, liền nhìn thấy trên mặt bàn có một đơn chuyển phát nhanh, trên đó viết tên Nghiêm Cẩn.

 

Nhìn đến tên người gửi, trên đó là địa chỉ của tòa án. Đã là công hàm, Quý Hiểu Âu sợ chậm trễ chính sự, liền mở niêm phong, ngoài ý muốn nhìn thấy thông báo mở phiên tòa. Trên đó viết có một công ty khởi tố ‘Một phần ba’ ác ý nợ tiền hàng, tòa án đã lập án, tháng sau sẽ mở phiên tòa thẩm tra xử lí.

 

Cầm lệnh triệu tập này, Quý Hiểu Âu cảm thấy hoa mắt, nhất thời có cảm giác thở không nổi. ‘Một phần ba’ trở thành nơi cung cấp sắc tình đã bị mang lên đầu sóng ngọn gió, tuy rằng hiểm ác, nhưng cũng chưa phải điều tồi tệ nhất, tin tức khất nợ tiền hàng truyền ra ngoài, mặt khác ngân hàng sẽ biết chuyện làm ăn của nhà hàng gặp vấn đề, lập tức hối thúc khoản cho vay cùng nợ cũ, nếu như nguồn hàng nhập vào ngưng, thất bại ngay trước mắt, cũng khiến người ta khó mà có cơ hội xoay chuyển.

 

Quý Hiểu Âu tức muốn hộc máu, liền gọi điện thoại cho Lưu Vạn Ninh nhưng gọi mấy lần đều không liên lạc được.

 

Quý Hiểu Âu cúi đầu nhìn dãy số đang hiển thị trên màn hình di động, dự cảm chẳng lành trong lòng cứ như nước thủy triều không ngừng dâng lên. Cô chỉ cảm thấy cả người như chìm vào trong đại dương bao la, nước ở đó thì lạnh băng, lạnh đến nỗi khiến cả người cô đông cứng lại, cô nhớ tới Nghiêm Thận từng nói với cô, nơi này đối với Nghiêm Cẩn giống như mạng sống của anh , cũng nhớ tới trước khi đi Nghiêm Cẩn đã nói với cô, “Hiểu Âu, thay anh quản lý thật tốt ‘Một phần ba’”. Lúc này đây cô chỉ sợ cuối cùng là cô đã phụ mất tín nhiệm của anh.

 

Quý Hiểu Âu nhìn chằm chằm vào điện thoại, giống như người mất hồn. Mãi đến khi tiếng điện thoại vang lên, nhắc nhở chủ nhân của nó có tin nhắn mới, Quý Hiểu Âu mới hốt hoảng cúi đầu nhìn tin nhắn.

 

Tin nhắn của Trình Duệ Mẫn gửi: “ Tôi đã kiểm tra xe, cô đến nhà tôi lấy.”

 

Tin nhắn này giống như đánh thức người đang trong mộng là cô, chậm rãi lấy lại tinh thần. Cắn môi suy nghĩ, cô liền gọi điện cho anh ấy.

 

Trình Duệ Mẫn nghe xong, suy tư một lát, sau đó nói: “Tình huống chỉ sợ không tốt lắm. Để tôi liên hệ với bên Bắc Kinh, trước mắt cô cứ bình tĩnh, tôi liên hệ với hắn một chút, mười phút sau tôi gọi lại cho cô.”

 

Quý Hiểu Âu cúp máy, mười phút trôi qua, Quý Hiểu Âu gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, cầm di động trong tay không ngừng đi tới đi lui. Tiếng chuông điện thoại lại một lẫn nữa vang lên, cô không muốn lỡ mất dù chỉ một giây, nhanh chóng bắt máy.

 

“Đã tra qua.” Trình Duệ Mẫn nói, “Hai tháng tiền lương, cùng với tiền hàng, Bắc Kinh đều đã đúng hạn chuyển khoản. Cô lập tức liên hệ với tổng giám đốc, nếu như vẫn không thể liên lạc được, mau chóng báo cảnh sát, tôi nghi ngờ hắn ta đã ôm tiền bỏ chạy.”

 

“Tổng cộng bao nhiêu tiền?”

 

“Tiền lương 50 vạn, tiền hàng 432 vạn.”

 

“A?Nhiều như vậy?” Quý Hiểu Âu trợn mắt.

 

“Đúng vậy. Gần 500 vạn. Hiểu Âu, lúc này cô không thể loạn, giải quyết từng chuyện một. Thứ nhất, chọn một giám đốc có năng lực tốt, tạm thời nhậm chức tổng giám đốc, đồng thời tôi cũng sẽ giúp cô tìm người thích hợp.”

 

“Được.”

 

“Thứ hai, đối với bên phía khởi tố kia, cô nghĩ cách tìm hiểu bối cảnh của họ một chút, hợp tác nhiều năm đến nỗi khởi tố, khẳng định trước kia có chuyện gì đó mà cô không biết. Trước khi biết rõ về đối phương, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”

 

“Được.”

 

“Thứ ba, muốn ổn định cảm xúc của nhân viên, tuyệt đối không thể bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng tới chuyện làm ăn. Tài khoản tiết kiệm của Nghiêm Cẩn hiện tại đều ở trong tay Nghiêm Thận, tiền lương của công nhân, cô nhanh tới tìm cô ấy nghĩ cách, nếu có vấn đề, tôi tới giúp.”

 

“ Nhớ kỹ, Duệ Mẫn ca.”

 

Trong lòng Quý Hiểu Âu nóng như lửa đốt. Trình Duệ Mẫn lại có vẻ đặc biệt bình tĩnh. Quý Hiểu Âu đối với anh ấy vô cùng tin phục. Kết thúc trò chuyện, cô lập tức gọi giám đốc đại sảnh tới văn phòng, đem tình huống trước mắt nói từ đầu đến cuối với anh ta, mong anh ta tạm thời đảm nhận vị trí tổng giám đốc.

 

Anh ta mới ngoài ba mươi, cực thức thời, lời nói cũng được, lập tức vỗ ngực nói cô yên tâm, tất cả đã có anh ta, nhất định sẽ đồng tâm hiệp lực vì ‘Một phần ba’. Quý Hiểu Âu biết rõ người này không đáng tin cậy, nhưng trong một tình huống đột ngột như vậy cũng chỉ có thể áp dụng cách dùng người khác thường. Cô muốn vị tổng giám đốc mới nhanh chóng đi tra một chút, xem có chuyện gì khác thường không.

 

Anh ta liền đáp ứng sau đó đi ra ngoài. Quý Hiểu Âu mới bình tĩnh trở lại, suy nghĩ những chuyện phải làm. Trên giá sách có một quyển hồ sơ nhân viên thật dày, cô lấy ra, tìm được hồ sơ của Lưu Vạn Ninh, phương thức liên hệ ngoại trừ điện thoại di động còn có một số điện thoại khẩn cấp liên hệ với gia đình. Cô lập tức gọi điện thoại, nhanh chóng có người bắt máy, giọng phụ nữ. Khi cô nhắc tới tên Lưu Vạn Ninh, đối phương lập tức lạnh nhạt trả lời: “Không quen biết, cô gọi nhầm số rồi!” Sau đó đột ngột cúp máy. Gọi lại một lần nữa, cũng chỉ nghe thấy tiếng “Tút tút”, hiển nhiên đối phương đã gác máy.

 

Cô, tổng giám đốc mới cùng bếp trưởng đã xuống dưới đáy tàu kiểm tra một vòng, nghe nói trước kia ở hầm rượu này của Nghiêm Cẩn có bảy tám bình rượu ngon, giá trị cũng lên tới mấy chục vạn, trong một đêm đều biến mất.

 

Quý Hiểu Âu ngã ngồi trên ghế, lẩm bẩm mắng: “Đúng là ăn cướp! Mấy bình rượu cũng không tha!” Cô mệt mỏi vẫy vẫy tay, “Mọi người ra ngoài đi.”

 

Tổng giám đốc mới vẫn đứng ở trước mặt cô không chịu đi: “Nếu như phía dưới hỏi đến chuyện tiền lương, tôi nói với họ như thế nào?”

Quý Hiểu Âu thở dài: “ Trước hết tôi sẽ báo cảnh sát, anh cũng đi cùng tôi đi. Chờ đến khi chúng ta quay về, tôi sẽ tự nói với mọi người, sẽ không làm anh khó xử.”

 

Trình tự lập án vô cùng phức tạp, may mắn Quý Hiểu Âu cũng mở cửa tiệm, kinh nghiệm giao tiếp với cảnh sát cũng đủ ứng phó, những việc này đối với cô mà nói cũng không phải việc khó. Giờ phút này việc khó nhất, chính là ăn nói như thế nào với những nhân viên nhà hàng.

 

Tổng giám đốc mới nói: “ Tôi chỉ có thể đem số tiền Lưu Vạn Ninh bỏ trốn không đề cập tới, trước đó nghĩ cách bổ sung số tiền còn thiếu, bằng không một khi nhân viên biết được tổng giám đốc cũ của họ ôm tiền bỏ trốn, chỉ sợ trong lòng sẽ có suy nghĩ khác, rất khó quản lý.”

 

Quý Hiểu Âu vẫn luôn không nói gì, điều cô lo lắng hoàn toàn trái ngược với anh ta. Nếu như gạt bọn họ chuyện của Lưu Vạn Ninh, một khi tin tức tiết lộ, nhất định không thể không chế được cục diện, nước xa không cứu được lửa gần. Tình cảnh trước mắt của Nghiêm Cẩn, thì không nói, mọi người chắc hẳn đều biết hết rồi. Trên mạng dư luận đối với Nghiêm Cẩn cực kỳ bất lợi, phần lớn bộ phận cư dân mạng đều cho rằng anh sẽ bị phán tử hình, nếu như lúc này không nghĩ biện pháp giữ chân nhân viên lại chỉ sợ khi nhận được tiền lương sẽ xói mòn phân nửa. Trên đường từ đồn cảnh sát trở về ‘Một phần ba’, vốn dĩ muốn gọi cho Nghiêm Thận, nhưng khi lấy điện thoại ra nghĩ nghĩ một lát, lại cất trở về, giờ khắc này trong lòng cô đã sớm đưa ra một quyết định.

 

Ba giờ chiều, trong nhà hàng có một bàn khách, ngoại trừ hai nhân viên phục vụ ở lại, các nhân viên còn lại, đều tập trung trong gian phòng lớn nhất. Ghế cũng không đủ ngồi, rất nhiều người đều đứng, trong lúc nhất thời chật kín một phòng.

 

Quý Hiểu Âu đứng trước mặt mọi người, dáng người cô lại cao, tuy rằng đứng trước một phòng đều là đàn ông, nhưng khí thế của cô lại không hề bị lép vế.

 

“ Các vị huynh đệ, đại thúc, tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới, có một ngày sẽ phải đối mặt với trường hợp như vậy. Chuyện của Nghiêm Cẩn không cần nhiều lời, chắc hẳn mọi người trên mạng cũng đã biết rất nhiều tin tức. Nhưng có câu tôi nhất định phải nói, tôi tin Nghiêm Cẩn, tin anh ấy tuyệt đối không phải hung thủ, một ngày nào đó anh ấy sẽ trở về. Trước khi anh ấy có được tự do, chỉ có thể dựa vào chúng ta cùng nhau vượt qua của ải khó khăn này. Có chuyện, có người kiến nghị với tôi tạm thời không nói cho mọi người biết, nhưng tôi cảm thấy, nếu như yêu cầu đồng tâm hiệp lực, tôi thấy cần thiết phải trực tiếp nói với mọi người. Lưu tổng của nhà hàng chúng ta, không phải nói là tổng giám đốc cũ, đã cầm 500 vạn của nhà hàng, biến mất! Trong đó ngoại trừ hơn 400 vạn tiền hàng, còn bao gồm hai tháng tiền lương của mọi người.”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)