TÌM NHANH
BAN ĐẦU TƯƠNG NGỘ, CUỐI CÙNG BIỆT LY
Tác giả: Thư Nghi
View: 1.036
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 79
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5

Căn phòng trong chốc lát trở nên im lặng, giống như một vài giọt nước rơi vào trong chảo dầu nóng, đột nhiên nổ tung, nhưng gương mặt phía đối diện khiến người ta không khỏi chú ý, bởi đối với tin tức này đều có những phản ứng bất đồng, bày ra muôn hình vạn trạng biểu tình, nhưng nhiều nhất, hiển nhiên là nôn nóng cùng phẫn nộ.

 

Quý Hiểu Âu lẳng lặng mà chờ, chờ sau khi mọi người phát tiết hết sẽ trở lại bình tĩnh. Nghe thấy những âm thanh phẫn nộ kia nhỏ dần, Quý Hiểu Âu lập tức kéo ghế ra đứng lên trên.

 

“Mọi người nghe tôi nói. Tôi vừa cùng tổng giám đốc từ đồn công an trở bề, rốt cuộc phát hiện chuyện đã quá muộn, số tiền này có thể sẽ lấy được về hay không, rất khó nói. 500 vạn không phải một con số nhỏ, đặc biệt khi nhà hàng chúng ta đang ở thời điểm khó khăn này, tài chính khó có thể quay vòng. Mọi người không biết, Lưu Vạn Ninh đã cầm hơn bốn trăm vạn tiền hàng, khiến cho công ty từng hợp tác với nhà hàng chúng ta ba năm, công ty thủy sản đó đã kiện nhà hàng ra tòa. Đương nhiên, chuyện này tôi sẽ nghĩ cách xử lý. Tôi hiểu hiện giờ mọi người quan tâm nhất, vẫn là vấn đề tiền lương. Về vấn đề này, tôi có hai biện pháp, mọi người tự lựa chọn cho mình một biện pháp thích hợp. Thứ nhất, từ hôm nay nhà hàng tuyên bố phá sản, những tài sản hiện có trong tiệm, mọi người tùy tiện lấy coi như tiền lương, bàn ghế, dụng cụ và đồ dùng nhà bếp, cái gì đáng giá mọi người cứ lấy, tôi tuyệt đối không ngăn cản!” Nói tới đây, cô tạm ngừng một lát, từ trên cao quét mắt một lượt nhìn đám người chỗ ồn ào chỗ yên tĩnh phía dưới, tiếp theo bổ sung, “ Biện pháp thứ hai, từ hôm nay trở đi, số tiền kiếm được mỗi ngày, tôi sẽ không giữ lại dù là một phân, cuối ngày sẽ dựa theo tỉ lệ tiền lương của mỗi người mà chi trả, mỗi ngày đều như vậy, cho tới khi trả hết số tiền lương thiếu của mọi người mới thôi. Sau khi tư nợ thanh toán xong, ai nguyện ở lại hay ai muốn đi, tự mình quyết định.”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Hai biện pháp tương đối này khi đặt ở cạnh nhau, khả năng cao đại bộ phận sẽ chọn biện pháp thứ hai. Bởi vì biện pháp thứ nhất kia, tuy rằng có thể lập tức thực hiện, nhưng lại trực tiếp cướp đi hi vọng của họ. Bàn ghế, nồi, bếp có thể đáng giá bao nhiêu? Sao có thể chia cho nhiều người như vậy? Mà biện pháp thứ hai, tuy rằng trước mắt chuyện làm ăn của “Một phần ba” không mấy suôn sẻ, nhưng mỗi ngày cũng có thể kiếm được ít nhất ba bốn vạn, nếu trong vòng hai tháng không đóng cửa, chuyện tiền lương thiếu của họ hoàn toàn có thể giải quyết. Tuy rằng phương thức này không mấy khả dĩ, nhưng có thể kéo dài được một thời gian. Lựa chọn thứ hai này, trên cơ bản đều có thể hợp nhân tính.

 

Quý Hiểu Âu chưa bao giờ làm quản lý, chỉ có mấy năm trước làm trợ lý giám đốc một thời gian, nên cũng có thể coi như học hỏi được một chút kinh nghiệm, sau đó liền tự mình mở tiệm làm đẹp, chẳng qua cũng mơ màng hồ đồ dựa vào bản năng. Nhưng từ khi Nghiêm Cẩn bị bắt, chỉ hơn nửa tháng ngắn ngủi, Quý Hiểu Âu cảm thấy bản thân đột nhiên lớn lên, cũng cưỡng bách bản thân mình phải suy xét rất nhiều chuyện, không thầy dạy cố gắng thực hiện trách nhiệm đè nặng trên vai. Cô dùng cách này, chính là muốn đem những nhân viên lâu năm cột vào với “Một phần ba”, khiến họ cùng nhịp thở với lợi ích kinh tế, sẽ buộc họ phát huy hết khả năng của bản thân đối với việc kinh doanh của nhà hàng.

 

Hưởng thụ những ngày tháng an nhàn hơn hai mươi năm, rốt cuộc Quý Hiểu Âu cũng hiểu, chỉ có tuyệt cảnh mới là phương thức nhanh nhất khiến  

một người trưởng thành.

 

Buổi sáng ngày hôm sau, Quý Hiểu Âu dựa theo những gì mình đã thỏa thuận với nhân viên ngày hôm qua, soạn ra một bản hiệp nghị chi trả tiền lương, nhìn giám đốc mới đóng dấu lên, cô mới yên tâm quay trở về Bắc Kinh. Trên đường trở về Bắc Kinh, Quý Hiểu Âu nhận được điện thoại của Nghiêm Thận.

 

“Hiểu Âu, tới nhà tôi một chuyến, có chuyện gấp.”

 

Quý Hiểu Âu run run, ngữ khí của Nghiêm Thận khiến cô cảm giác hãi hùng khiếp vía: “ Tôi vẫn còn đang ở trên tàu, 40 phút nữa mới có thể về đến Bắc Kinh. Rốt cuộc có chuyện gì?”

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghiêm Thận trầm mặc vài giây, sau đó đè nén thanh âm vô cùng thấp, thấp đến nỗi Quý Hiểu Âu phải dán sát tai vào điện thoại mới có thể nghe rõ.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Nghiêm Thận nói: “Luật sư Chu đưa cô đi gặp Nghiêm Cẩn.”

 

Nhà ba mẹ của Nghiêm Cẩn, là một đại viện nằm ở phía tây Bắc Kinh, hơn hai mươi biệt thự độc lập tập trung lại. Bây giờ đang là thời điểm cây bích đào cùng ngọc lan nở rộ, mặc khác trong đại viện đào hồng liễu xanh rất bắt mắt, bên trong sân, ngoại trừ góc tường là mấy cây hồng cổ thụ còn có một cây diệp tử đằng, cũng chỉ có một kiểu gạch xanh mạn, quét tước sạch sẽ không dính bụi, cỏ cũng được cắt tỉa gọn gàng.

 

Phòng khách tầng một, cách bố trí nội thất bên trong không giống người thường. So sánh với đống biệt thự bên ngoài kia, chẳng những xa hoa, mà còn mang hơi thở của thời xưa. Bốn bức tường được sơn trắng, ngoại trừ một bức ‘Thấm viên xuân. Tuyết’, cũng không trang trí thêm, cũng không có nhiều đồ dùng, bộ sô pha lâu đời màu lam trắng, cũng đã bạc màu. Ánh mắt trời chiếu xuyên qua mành trúc của cửa sổ sát đất, điểm sáng nền gạch màu than chì, khiến Quý Hiểu Âu ngồi trên ghế sô pha thoáng hoảng hốt, cảm thấy dường như bản thân đã đi nhầm vào đường hầm thời gian nào đó.

 

Dì giúp việc pha cho cô một ly trà, tỏa ra một mùi hương thơm lạ lùng, liền biết là trà thượng phẩm, nhưng chén trà lại là loại sứ trắng thanh hoa bình thường, trên đó điểm một vài chấm đỏ.

 

Quý Hiểu Âu nhẹ nhàng đem chén trà đặt ở trên bàn. Căn nhà này so với trong tưởng tượng về nhà của cán bộ cao cấp cách biệt quá lớn. Có thể phần nào đoán được, người trong căn nhà này đối với trật tự có một loại theo đuổi kiên trì đến bướng bỉnh.

 

Nó khiến cô đột nhiên nhớ tới cách bố trí phòng khách ở chung cư của Nghiêm Cẩn, nhịn không được cười cười, tuy rằng hoàn toàn bất đồng, nhưng cũng có thể nhìn thấy được những nét tương đồng trong cách bố trí, hiệu quả đạt được hoàn toàn như nhau.

 

Đang mải suy nghĩ, chợt nghe thấy phía sau có người ho khan một tiếng, cô vừa quay đầu lại, thấy Nghiêm Thận đứng ở phía sau, hình như đang suy tư gì đó mà nhìn cô, không biết đã đứng đó được bao lâu rồi.

 

“Chị!” Quý Hiểu Âu vội đứng lên, “Hiện tại Nghiêm Cẩn thế nào?” Nhắc tới hai chữ Nghiêm Cẩn, không hiểu sao trong lòng chợt dâng lên nỗi chua xót.

 

Nghiêm Thận vòng qua đến bên ghế sô pha, ngồi xuống phía đối diện với cô, thấy mắt Quý Hiểu Âu hơi đỏ, lập tức xua tay, ý muốn cô đừng nói thêm gì nữa.

 

“Anh ấy không sao. Hiện tại đang ở một trại giam của Hà Bắc, không, bây giờ anh ấy đang ở bệnh viện, viêm phổi, nhưng đã khá hơn rồi, cô không cần lo lắng. Thời gian cũng không nhiều, chúng ta nói ngắn gọn. Lần này mời cô tới đây, là có chuyện muốn nói với cô. Nghiêm Cẩn đã ủy thác luật sư Chu, anh ấy muốn đem ‘Một phần ba’ chuyển nhượng hoàn toàn cho cô, luật sư đã chuẩn bị hoàn tất các thủ tục, nếu như cô đồng ý, ông ấy liền xin phía trại giam cho hai người trực tiếp ký tên công chứng.”

 

“Cái gì?” Vẻ mặt Quý Hiểu Âu hoàn toàn là khiếp sợ, “ Người đứng tên đổi thành tôi? Vì cái gì?” Cô hoàn toàn hiểu rõ chuyện này là như thế nào, Nghiêm Cẩn đã đem ‘Một phần ba’, trị giá năm ngàn vạn, miễn phí chuyển nhượng cho cô. Mặc dù trước mặt việc kinh doanh không tốt, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nếu như cô tiếp nhận, sẽ thu được một món hời lớn.

 

Nghiêm Thận nghiêm túc nhìn cô, không nói một lời mà nhìn thật lâu, cuối cùng thu hồi tầm mắt, khẽ cười: “Nghiêm Cẩn luôn luôn như vậy, người anh ấy đã nhận định, đào tim đào phổi cũng không tiếc. Cũng may anh ấy nhìn người tương đối chuẩn, nhiều năm như vậy chưa có ai phụ anh ấy. Hy vọng lần này cũng không phải ngoại lệ.”

 

Quý Hiểu Âu nghe xong những lời này, trong lòng giống như có tảng đá đang đè nặng, khiến cô không thể cử động được. Sự tín nhiệm này e rằng quá mức trầm trọng. Cứng họng một lát, cô cúi đầu: “Thật là ngoài dự đoán, vì sao anh ấy lại làm như vậy?”

Nghiêm Thận đột ngột bật cười, nhưng lúc này đây lại là một nụ cười lạnh: “ Cô có thể nhận cũng có thể từ chối. Trước khi cô đưa ra lựa chọn cuối cùng, tôi cần nói rõ ràng với cô một chuyện. Ba tôi đã làm thủ tục về hưu, tương lai phát sinh chuyện gì không ai có thể đoán trước. Nếu như cô đồng ý, tương lai xảy ra chuyện không tốt, có lẽ cô cũng sẽ chịu liên lụy. Hơn nữa tôi biết hiện giờ cô đang quản lý nó cũng không phải chuyện dễ dàng, nếu như cô từ chối cũng là chuyện thường tình, tôi tin Nghiêm Cẩn cũng có thể hiểu được, sẽ không trách cô. Cô suy nghĩ một chút, sau khi nghĩ kỹ thì nói với tôi, tôi báo cho luật sư Chu.”

 

Quý Hiểu Âu nhìn chằm chằm cô ấy, tròng mắt đen đến khiếp người, dường như đem toàn bộ suy nghĩ bộc lộ bằng ánh mắt. Đúng vậy, người này mới chính là Nghiêm Thận mà cô quen, người ở bệnh viện tựa đầu vào vai cô, chẳng qua là một người xa lạ.

 

“ Thay đổi người đứng tên là ý của Nghiêm Cẩn?”Cô nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Thận.

 

Nghiêm Thận cũng nhìn cô, cũng không có ý trốn tránh: “Đúng vậy. Anh ấy đã ủy thác cho luật sư Chu rồi.”

 

Lúc này giữa hai người là một đoạn trầm mặc, ý vị trầm mặc của Nghiêm Thận Quý Hiểu Âu hoàn toàn hiểu rõ: Nghiêm Thận cực kỳ không hy vọng nhìn thấy tâm huyết của anh trai qua tay người khác, đặc biệt lại là một người phụ nữ xa lạ không quan hệ cũng không cùng huyết thống. Ở trong lòng cô ấy, đại khái cũng đã xuất hiện ý nghĩ một người phụ nữ xuất thân bình thường tiếp cận với Nghiêm Cẩn, đều nhằm vào tiền tài cùng gia thế của anh.

 

“Tôi nghĩ kỹ rồi. “ Quý Hiểu Âu rốt cuộc cũng bình tâm tĩnh khí mà mở miệng, “ Tôi quyết định nhận ‘Một phần ba’.”

 

Nghiêm Thận bỏ hai chân đang bắt chéo xuống, trên mặt viết rõ hai chữ ‘Quả nhiên’:”Tôi biết, cô nhất định sẽ đồng ý. Mặc kệ hiện tại nó đang gặp chuyện gì khó khăn, thoạt nhìn nó đều rất mê người đúng không?”

 

Quý Hiểu Âu không trả lời, chỉ bình tĩnh mà nói tiếp: “ Tôi hy vọng có thể nhanh chóng hoàn tất thủ tục, càng nhanh càng tốt, bằng không có nhiều chuyện tôi danh không chính ngôn không thuận, cũng rất khó xử.”

 

“Thật tốt.” Nghiêm Thận mỉm cười mà gật đầu, “ Cũng coi như anh ấy cầu nhân đắc nhân, hy vọng tương lai anh ấy sẽ không hối hận. Xe của luật sư Chu đang đợi ở bên ngoài,, hy vọng vận khí cô tốt, có thể nhìn thấy Nghiêm Cẩn.”

 

Quý Hiểu Âu đứng lên: “Cảm ơn cô, hẹn gặp lại.”

 

Dì giúp việc mang giày lại cho cô, Quý Hiểu Âu thay giày ở cửa, mở cửa đang muốn đi ra ngoài, Nghiêm Thận ở phía sau đột nhiên lên tiếng: “Đợi đã!”

 

Quý Hiểu Âu đứng lại: “Cô còn có chuyện gì?”

 

Nghiêm Thận lại nhìn cô cười cười, nụ cười kia rõ ràng mang theo ý châm chọc: “ Cô còn nhớ rõ? Cô đã từng nói với tôi về ba mẹ Trạm Vũ, nói bọn họ đều có tôn nghiêm, còn nhớ không?”

 

Quý Hiểu Âu hơi ngẩn ra, tuy rằng không hiểu vì sao đột nhiên cô ấy nhắc tới chuyện này, vẫn như cũ phối hợp trả lời: “Nhớ rõ!”

 

“Tôi nói cho cô biết, ba của Trạm Vũ, cõng vợ ông ta tới trước cửa nhà chúng tôi nói muốn bồi thường. Nói cách khác nếu chúng tôi thỏa mãn điều kiện của ông ta, ông ta sẽ viết cho chúng tôi thư thông cảm của người bị hại. Nghiêm Cẩn vẫn luôn kiên trì biện hộ vô tội, nhưng luật sư Chu nói, chúng tôi chỉ có ba phần thắng, phải chuẩn bị trước tâm lý. Mà vụ án hình sự này, nếu như có thư thông cảm của người bị hại, sẽ ảnh hưởng như thế nào tới việc cân nhắc mức hình phạt, cô hẳn là biết chứ?”

 

Quý Hiểu Âu chỉ cảm thấy như bị người đối diện đánh một bạt tai,một bên má bỏng rát. Cắn cắn môi, cô hỏi: “ Ông ta muốn bao nhiêu tiền?”

 

“400 vạn. Cô xem, ở trong lòng ông ta, mạng của con trai cũng chỉ trị giá 400 vạn, bằng giá của một căn nhà. Có một ngày cô sẽ hiểu, trên thế giới này thật sự không có ai chống lại được sự cám dỗ của tiền tài, chỉ khác nhau điểm mấu chốt ở nơi nào mà thôi.”

 

Quý Hiểu Âu nhìn cô ấy chăm chú, trong mắt hiện lên sự thương xót: “ Nghiêm Thận, tôi tin có một ngày cô cũng sẽ hiểu, nếu như thế giới của một người có cảm tình, mộng tưởng cùng trách nhiệm, đều có thể yết giá rõ ràng, vậy thì cả đời này vĩnh viễn sẽ không có cơ hội thể nghiệm cái gì gọi là chân tình, trung thành và cả vĩnh hằng.”

 

Cô đi ra khỏi cửa lớn nhà Nghiêm Cẩn, vào tiết trời mưa phùn ngày xuân. Trên những tầng mây u ám những hạt mưa nhỏ li ti rơi xuống, mang theo một chút hơi lạnh thấm vào da thịt, cũng thấm vào nội tâm. Giờ phút này trong lòng cô có vui mừng nhưng cũng có buồn bã. Vui mừng bởi vì Nghiêm Cẩn hoàn toàn tín nhiệm cô, buồn bã lại bởi vì câu nói cuối cùng kia của Nghiêm Thận. Cứ như vậy, cô muốn quay lại, nói với Nghiêm Thận rằng cô từ bỏ, sau đó cô lại có thể trở về cuộc sống như trước đây, kinh doanh thẩm mỹ viện, lại bắt tay làm hòa với mẹ, trở lại là một cô gái bình thường. Nhưng ngay sau đó lại nở một nụ cười lạnh, đều đã đi xa như vậy, cô còn cho rằng bản thân mình có thể quay trở lại? Chuyện huyết nhục tương liên, có thể một đao mà cắt đứt? Ví dụ như quan hệ của cô với ba mẹ hay tình cảm của cô đối với Nghiêm Cẩn.

 

Trước khi tới đây, cô nghĩ sẽ nói chuyện ‘Một phần ba’ đang gặp khó khăn về tài chính với cô ấy, nhưng giờ phút này cô đã hoàn toàn không còn ý nghĩ đó nữa. Đã quyết định chấp nhận chuyện này, những vấn đề khó khăn trước mắt e rằng cô đều phải tự mình đối mặt.

 

Mấy tuần gần đây sức khỏe của Nghiêm Cẩn cũng đã khá hơn, tuy rằng bệnh viêm phổi khiến phổi bị tổn thương cần phải mất một khoảng thời gian dài điều dưỡng, nhưng trên cơ bản bệnh viêm phổi đã khỏi, có thể trở lại trại giam. Nhưng trại giam của bọn họ lại nghe tin, bên phía Bắc Kinh đặc biệt yêu cầu phải đảm bảo an toàn cho nghi phạm, khiến họ không dám đưa Nghiêm Cẩn vào phòng giam. Phòng giam nhiều người, càng sợ sẽ xảy ra chuyện, nên đành phải châm chước, cảm thấy vẫn là đem người giữ lại ở bệnh viện là an toàn nhất. Vì thế Nghiêm Cẩn được đưa trở về bệnh viện của trại giam, vẫn hưởng thụ đãi ngộ phòng bệnh một người như trước.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

  

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)