TÌM NHANH
BAN ĐẦU TƯƠNG NGỘ, CUỐI CÙNG BIỆT LY
Tác giả: Thư Nghi
View: 1.017
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 81
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5

“Không được!” Môn thần quả thực cố chấp, “ Chồng cô ấy nói không thể để cô ấy thấy người ngoài.”

 

Cửa nhà “Phanh” một tiếng đóng lại, thiếu chút nữa va vào chóp mũi Quý Hiểu Âu, cô tức giận xoay người bỏ đi, nhưng đi được mấy bước đã quay trở lại. Bởi vì trong nháy mắt xoay người kia, lòng bỗng dưng nổi lên tia nghi hoặc nhưng lại không rõ vì sao, giống như một đám sương dày càng ngày càng lan rộng.

 

Quý Hiểu Âu ấn chuông cửa một lần nữa, chính là không đạt được mục đích nhất quyết không bỏ qua. Cửa mở, ngoại trừ gương mặt thò ra ngoài khe cửa, bởi vì tức giận cảm tưởng như dính chặt vào nhau, giống hệt một con mèo mẹ bị chọc giận.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

“Sao cô lại quay lại đây? Cô không nghe thấy tôi nói sao!”

 

Quý Hiểu Âu bị tiếng quát lớn của người trước mặt làm cho giật mình lùi về sau một bước, suýt nữa thì giơ súng đầu hàng. Cô cố gắng trấn tĩnh bản thân, quyết định dọa người phụ nữ mới chân ướt chân ráo từ nông thôn vào thành phố kia, xụ mặt, thanh âm tàn nhẫn: “ Hôm nay tôi nhất định phải vào xem. Tôi đã vào nhà chưa? Nếu bà không cho tôi vào tôi nhất định sẽ báo cảnh sát. Tôi nói cho bà biết, tôi giam giữ người trái phép, cảnh sát tới có thể bắt giam bà. Chồng cô ấy nhiều nhất cũng chỉ trả lương cho bà, bà muốn vì chuyện này mà bị bắt giam, anh ta cũng sẽ không quản đâu!”

 

Quý Hiểu Âu nhanh chóng lấy điện thoại ra, làm như đang bấm số điện thoại: “Tôi báo cảnh sát, bà xem, 1, 1,0…”

 

Khi Quý Hiểu Âu ấn xuống số thứ hai, ‘Môn thần’ mềm, đứng sang một bên mở cửa, lẩm bẩm nói: “ Tôi là giúp việc, mới đến mấy ngày, chủ nhân nói cái gì tôi đều nghe, sao lại bắt tôi vào trại giam? Cô có thể vào, nhưng đừng để chồng cô ấy biết, bằng không tôi sẽ bị đuổi việc.”

 

Quý Hiểu Âu nhanh chóng trấn an bà ta: “ Dì yên tâm con chỉ nhìn một lát sẽ đi ngay, tuyệt đối không trì hoãn. Dì không nói con không nói, chồng cô ấy tuyệt đối sẽ không biết.”

 

Quý Hiểu Âu được dẫn đền phòng ngủ ở tầng hai. Đây là một gian phòng lớn hướng phía nam, bên ngoài cửa sổ cảnh xuân tươi đẹp, trong phòng rèm lại được kéo xuống, nguồn sáng duy nhất lúc này chính là một cái đèn ngủ nhỏ trên đầu giường, ánh sáng hắt lên tóc của một người phụ nữ. Nghe được tiếng bước chân, cô ấy khẽ quay đầu ra, ánh mắt ngây dại, yên lặng nhìn chăm chú vào Quý Hiểu Âu, nhưng không có phản ứng gì, trên mặt cũng không hề có biểu cảm nào, dường như chỉ đang nhìn vào không trung,

 

Quý Hiểu Âu che miệng. Tình cảnh trước mắt có chút quỷ dị, đặc biệt là mặt Phương Ni Á trắng bệch không chút huyết sắc, ở dưới ánh đèn quả thực chẳng khác nào tượng sáp.

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Ni Á?” Quý Hiểu Âu nhẹ nhàng gọi một tiếng, đối phương lại không có bất cứ phản ứng nào, chỉ là dời tầm mắt lên người cô sau đó lại dời đi chỗ khác, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chăm chú phía trước, dừng lại ở một mảnh không tồn tại trong hư không.

 

“Sao cô ấy lại thành ra thế này? Vì sao lại biến thành như vậy?” Quý Hiểu Âu nhịn không được quay đầu hỏi bà ta. Chuyện gì có thể khiến một người mười ngày trước vẫn còn nói cười bình thường lại trở nên giống một kẻ ngốc?

 

“Không biết,” Bà ta trả lời, “Tôi đến đây cô ấy đã thành ra như vậy, từ bệnh viện trở về đã thế.”

 

Thời điểm bà ấy nói chuyện, Phương Ni Á vốn dĩ không hề phản ứng, cả người đột nhiên co rúm lại, ánh mắt sợ hãi. Trừng mắt nhìn về phía sau Quý Hiểu Âu, không hề dự liệu mà hét lên một tiếng, sau đó bắt lấy tay Quý Hiểu Âu.

 

Quý Hiểu Âu ôm lấy cô ấy, muốn nói chuyện, bỗng nhiên cảm giác được có thứ gì đó trong tay Phương Ni Á chạm vào lòng bàn tay mình. Cô ngẩn ra, theo bản năng nắm chặt tay, cũng chưa biết nên phản ứng lại như thế nào, Phương Ni Á lại hét lên thảm thiết, giống như một con thú nhỏ sắp bị giết.

 

Dì giúp việc sợ tới mức mặt mày đều biến sắc, nhanh chạy tới đuổi Quý Hiểu Âu ra ngoài: “Cô đi mau đi mau đi mau, chồng cô ấy sẽ nhanh chóng trở về…”

 

Quý Hiểu Âu bị đẩy ra khỏi phòng ngủ nhưng vẫn nghe được tiếng thét chói tai của Phương Ni Á. Mà đồ vật mềm như bông cô nắm chặt trong lòng bàn tay kia, cơ hồ đều bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm.

 

Mãi đến khi rời khỏi nhà Phương Ni Á, ngồi trên xe taxi, Quý Hiểu Âu mới dám mở đồ trong tay ra. Thứ mà Phương Ni Á đưa cho cô lại là một tờ giấy ăn được vo tròn lại. Nhìn nó, cô nhíu nhíu mày, tưởng là giấy bỏ đi, muốn vứt đi lại cảm thấy không ổn, liền giữ lại. Tờ giấy ăn được vuốt lại kia, cô nhẹ nhàng “A” lên một tiếng,cảm thấy bản thân thật may mắn khi chưa vứt nó đi. Nhìn thấy 10 con số được viết qua loa trên đó, còn có hai cái vòng tròn siêu vẹo, bút tích màu đen, nét bút đứt quãng, khi thì rõ ràng khi lại mơ hồ. Cô nhìn nó thật lâu, ngoại trừ nhìn thấy nét bút vội vàng, thì cũng không phát hiện được điều gì khác.

 

Tới buổi tối, Quý Hiểu Âu nhịn không được lại gọi điện thoại cho Phương Ni Á, lúc này cô không gọi vào điện thoại di động của cô ấy, mà gọi trực tiếp vào số điện thoại bàn nhà Phương gia. Người nhận điện thoại là chồng cô ấy. Anh ta vô cùng bình tĩnh đạm mạc mà giải thích với Quý Hiểu Âu: “ Trước đây cô ấy bị trầm cảm nhẹ, vẫn luôn uống thuốc, nhưng không có chuyển biến tốt. Lần này dì giúp việc trước không để ý tới cô ấy, nên mới xảy ra chuyện, cho nên tôi đã đổi một người khác. Không biết có phải do tác dụng phụ của thuốc, sau khi rửa ruột trở về từ bệnh viện liền biến thành như vậy. Hiện tại cơ thể cô ấy còn rất yếu, chờ đến khi cô ấy tốt hơn một chút, tôi liền đưa cô ấy đi khám ở khoa thần kinh. Trước khi cô ấy có chuyển biến tốt, tôi không hy vọng có bất cứ tác động kích thích nào từ bên ngoài.”

Đúng là không chê vào đâu được, trả lời hết những nghi vấn trong lòng Quý Hiểu Âu, cũng khiến cô không có lời gì để nói. Nắm chặt tờ giấy ăn trong lòng bàn tay, ngã xuống ghế sô pha, ngực giống như bị một tảng đá đè nặng, nặng đến nỗi hô hấp cũng cảm thấy không thoải mái. Cô không thể nghĩ ra nguyên nhân vì sao một người đang tốt như vậy đột nhiên tinh thần không được bình thường? Còn có tờ giấy ăn chỉ toàn là số như thế này, rốt cuộc là trong lúc tỉnh táo Phương Ni Á đưa cho cô, hay chỉ là hành động vô ý thức của bệnh nhân tâm thần?

 

Căn hộ vội vàng thuê được này, đồ dùng trong nhà đều là đồ cũ, dưới ghế sô pha, lo xo dãn ra, cộm đến phát đau, nhưng cô lười bò dậy, đang suy nghĩ miên man cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, di động lại vang lên. Là tổng giám đốc mới của nhà hàng gọi điện tới cho cô.

 

“Quý tỷ, khởi tố nhà hàng của chúng ta chính là công ty Phú Long, tôi đã tra ra được, ngoại trừ nhà hàng chúng ta, nó còn cung cấp hải sản cho ba nhà hàng khác, hai trong số đó, người đứng tên đều là Lý Quốc Cường.”

 

“Lý Quốc Cường?” Cơn buồn ngủ của Quý Hiểu Âu hoàn toàn biến mất, lập tức ngồi thẳng dậy, “ Quả nhiên là có liên quan tới ‘Tiểu mỹ nhân’!”

 

“Đúng vậy.”

 

“Ông chủ của Phú Long, có thể nghĩ cách để tôi gặp mặt một lần được không?”

 

“Ông ta mỗi buổi sáng đều ở một nhà hàng Quảng Đông ăn bữa sáng.”

 

“Được, ngày mai tôi tới gặp ông ta.”

 

Ông chủ của công ty Phú Long là Trần Phú Long, một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi, đặc điểm nổi bật nhất trên gương mặt chính là bộ râu của ông ta. Quý Hiểu Âu nhìn lướt qua mấy bàn, liếc mắt một cái có thể nhận ra ông ta. Cô lập tức đi tới, kéo ghế ngồi xuống phía đối diện. Trần Phú Long đang cúi đầu chuyên tâm xử lý một cái chân gà, phát hiện phía đối diện xuất hiện thêm một người, ông ta phẫn nộ mà ngẩng đầu, chuẩn bị nhìn xem kẻ nào không thức thời như vậy, dám quấy rầy bữa ăn sáng đến thần thánh cũng không thể xâm phạm, nhưng đập vào mắt ông ta lại là một cô gái trẻ ăn mặc thời thượng, gương mặt tức giận của ông ta nhanh chóng biến mất, mặt mày hớn hở.

 

“Nha, cô gái trẻ có chút quen, tìm tôi có chuyện gì sao?”

 

Quý Hiểu Âu nhìn ông ta cười cười: “Chú Trần, ngài đừng làm bộ khách khí. Ngài là ai, tôi thật sự rõ ràng, tôi là ai, phỏng chừng trong lòng ngài cũng rõ ràng.”

 

Trần Phú Long lập tức buông đũa, lấy khăn giấy lau miệng lau tay, lại nhổ miếng xương vào gạt tàn thuốc đặt bên cạnh, lúc này mới ngẩng đầu, nheo mắt đánh giá Quý Hiểu Âu: “Bà chủ mới của ‘Một phần ba’, quả nhiên lợi hai! Nói đi, cô Quý, sáng sớm tìm tôi có chuyện gì?”

 

Quý Hiểu Âu chếch tầm mắt đi mười centimet, để tránh không nhìn đến những thứ trên bàn khiến cô khó chịu, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười cũng bày ra trạng thái tốt nhất: “ Tôi tìm ngài chuyện gì, chỉ sợ trong lòng ngài hoàn toàn biết rõ, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian để nhiều lời.”

 

Trần Phú Long ngả người về phía sau, tựa lưng vào ghế, sau đó xòe tay hướng về Quý Hiểu Âu ý mời cô nói: “ Vậy thì mời cô nói, tôi lắng nghe.”

 

Quý Hiểu Âu cảm thấy vòng vo với ông ta quả thực vô nghĩa, thẳng vào chủ đề: “ Chú Trần, tôi tìm ngài chỉ có một mục đích duy nhất, tôi biết Phú Long làm ăn với ‘Một phần ba’ cũng đã ba bốn năm, vẫn luôn vui vẻ, cho dù đôi khi cũng phát sinh một số chuyện, ví dụ như ngài hải sản bên ngài cung cấp cho chúng tôi kém một bậc so với yêu cầu, ‘Một phần ba’ cũng sẽ đúng hạn thanh toán tiền, chưa bao giờ khất nợ ngài, lúc này Cẩn ca gặp một chút chuyện phiền toái, chúng ta lại không biết cố gắng, nhưng cũng chỉ lùi lại ba tháng tiền chưa trả. Theo như tôi biết, ngài làm ăn với những nhà hàng khác, số tiền nợ cũng đã khất tới hai năm, ngài cũng nhịn. Cho nên tôi muốn biết, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, khiến ngài khởi tố ‘Một phần ba’?”

 

“Nguyên nhân gì?” Trần Phú Long cười lạnh một tiếng, “Nợ tiền thì phải trả, thiên kinh địa nghĩa. Nếu như cô là tôi, cô sẽ đến tòa án rút đơn kiện?”

 

“Chú Trần, ngài làm ăn ở đây, cũng đã mười mấy năm, từ một thuyền đánh cá nhỏ làm lớn như vậy, cũng không dễ dàng? Tôi tin ngài nếu là một người so đo, cũng sẽ không có được ngày hôm nay. Hiện giờ ‘Một phần ba’ gặp khó khăn, nhưng trước kia cũng từng là nhà hàng hải sản đứng vị trí số một số hai. Đến một ngày nào đó, chuyện làm ăn của nó lần nữa tốt lên, ngài sẽ ném đi một khách hàng tốt như vậy, cũng nói nơi này, nhà hàng nhiều, công ty cung ứng hải sản cũng nhiều, ai có thể đảm bảo cả đời không gặp khó khăn, ngài không sợ đến lúc đó quan hệ hai bên nguội lạnh, về sau lại không dám cùng ngài hợp tác?”

 

Ria mép của Trần Phú Long hơi nhếch, ông ta cười nói: “ Cô Quý, tài ăn nói của cô đúng là lợi hại, đạo lý đối nhân xử thế của cô hơi kém. Nếu như những gì cô nói vừa rồi, tôi đã làm ăn ở đây mười mấy năm, chuyện gì có thể làm hay không thể làm, trong lòng tôi thật sự hiểu rõ, không cần cô nhắc nhở.”

 

Quý Hiểu Âu bị trách móc nhưng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại, biểu tình trên gương mặt cực kỳ thành khẩn: “ Đúng vậy, tôi biết ngài là một người hiểu đạo lý, cho nên mới đặc biệt tới đây, ngài làm như vậy, có phải có nỗi khổ tâm? Mong ngài nói cho tôi, muốn tôi làm như thế nào, ngài mới có thể rút đơn kiện?”

 

Trần Phú Long đột nhiên đứng lên: “Hôm nay tôi còn có việc khác, thật xin lỗi.”

 

Dưới tình thế cấp bách Quý Hiểu Âu cũng đứng lên, giữ chặt lấy ống tay áo đối phương: “Chú Trần!”

Trần Phú Long hất hai cái, cũng không tránh tay cô nữa, chỉ có thể cười khổ mà nói: “Cô Quý, nhìn cô chắc cũng chỉ hơn con gái tôi một vài tuổi, tìm một công việc khác không phải tốt hơn sao? Sao một hai cứ phải làm công việc này? Tôi nói cho cô biết, có câu nói như thế nào, người trong giang hồ thân bất do kỷ. Việc này không thể thương lượng, trừ phi cô đem tiền hàng trả cho chúng tôi, bằng không tôi cũng không có lý do nào để rút đơn kiện, đứng ở giữa hai bờ ruộng tôi không chỉ hợp tác với mỗi cô được, hiểu không?”

 

Nói xong ông ta liền đẩy Quý Hiểu Âu, sức lực lớn đến nỗi khiến cô phải lảo đảo lùi về sau vài bước, sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi.

 

Quý Hiểu Âu nhìn theo bóng dáng của ông ta, đem những lời cuối cùng kia suy nghĩ kỹ càng, sau đó hung hăng bĩu môi, “Không lý do? Được, tôi cho ông một lý do.”

 

Việc làm ăn của ‘Một phần ba’ dạo gần đây không tốt, mỗi ngày thu vào cũng chỉ ba bốn nghìn, nhưng bởi vì tiền đều được trả cho nhân viên, cảm xúc của bọn họ cũng coi như ổn định, chuyện hàng ngày đều do tổng giám đốc cùng giám đốc các bộ phận ứng phó. Ngoại trừ Phú Long còn có mấy công ty cũng cấp hải sản khác, bởi vì sợ cô mà nhất nhất nghe theo, cho dù vì tiền hay nể tình trước đây, đều đúng thời hạn giao hàng tới, hơn nữa cũng phá lệ lùi kỳ hạn trả tiền hàng thêm ba tháng. Vài chuyện lớn đã được giải quyết, tuần tra một lượt, trước mắt tất cả đều bình thường, Quý Hiểu Âu quyết định vẫn là về Bắc Kinh một chuyến, ưu tiên giải quyết vấn đề nợ với Phú Long.

 

Mới vừa đến Bắc Kinh, cô nhận được tin nhắn thông báo của ngân hàng, phí chuyển nhượng cùng tiền thuê nhà ‘Như nước năm xưa’ đều đã được chuyển đến. Tin nhắn này cũng khiến cô cảm thấy yên tầm phần nào, bởi vì số tiền này cũng đủ đối phó với chi phí phát sinh hàng ngày của ‘Một phần ba’ trong một tháng rưỡi. Nhưng 470 vạn tiền hàng thiếu Phú Long, lại chưa thể gom đủ, tài sản hiện có trong tay cô lúc này, chính là căn hộ mà bà nội để lại cho cô. Vì thế cô liền đến công ty môi giới nhà đất, cố vấn một chút giá cả cùng kỳ hạn thành giao. Người môi giới lại nói với cô Bắc Kinh mới ra chính sách mới việc mua bán nhà đất, căn hộ kia của cô chỉ thích hợp để ở không thể làm gì khác, hơn nữa lại đang trong thời kỳ khó khăn, trừ phi cô lấy giá thấp hơn thị trường mới có thể rao bán, nếu không một hai tháng cũng không có ai mua.

 

Quý Hiểu Âu thực bất đắc dĩ, dưới tình thế cấp bách bán căn hộ cũng là hạ sách, bởi vì vừa phải chi ra hai mươi vạn sửa chữa, lại vừa nhận phí chuyển nhượng, nếu bán nó đi, toàn bộ số tiền này sẽ là ném đá trên sông. Nhưng cho dù như vậy, Quý Hiểu Âu lại ở trong tình thế lửa sém lông mày. Cô chỉ có thể bán nó với giá 350 vạn, nếu không có ai mua đành phải suy xét tới nơi khác.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

  

 

 

 

 

 

 

 

 

  

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)