TÌM NHANH
BAN ĐẦU TƯƠNG NGỘ, CUỐI CÙNG BIỆT LY
Tác giả: Thư Nghi
View: 1.143
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 82
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5

Ra khỏi công ty môi giới, Quý Hiểu Âu đang trong tình cảnh hết đường xoay xở bèn ngồi trên bồn hoa ven đường, giờ đây cô cảm thấy trong ngoài đều khốn đốn, bốn bề đều là kẻ thù. Lưu Vạn Ninh ôm tiền chạy trốn, đã có đủ bằng chứng có thể chính thức lập án, nhưng vẫn không rõ tung tích, trong nhà chỉ còn cha mẹ đã hơn 70 tuổi, cũng không hay biết chuyện này. Phiên tòa Phú Long khởi tố ‘Một phần ba’ sắp được mở, tuy rằng truyền thông vẫn chưa có bất cứ động thái nào, nhưng cô vẫn luôn hoài nghi Lưu Vạn Ninh âm thầm cấu kết cùng với ‘Tiểu mỹ nhân’ Lý Quốc Cường, hắn cuỗm tiền bỏ chạy cùng với việc Phú Long khởi tố thực ra là một cái bẫy liên hoàn, nhớ lại câu nói lần trước của ‘Tiểu mỹ nhân’ vẫn luôn khiến cô lo lắng, hắn ta đang âm mưu chuyện gì đó để có được ‘Một phần ba’.

 

Giờ phút này cô vô cùng muốn gọi điện cho Nghiêm Thận để xin giúp đỡ, nhưng khi nhớ tới ánh mắt tràn ngập khinh thường của cô ấy, ý nghĩ này lập tức biến mất.

 

Chống cằm ngây ngốc một lát, Quý Hiểu Âu lấy ví tiền từ trong ba lô, bên trong có một bức ảnh của Nghiêm Cẩn, trên ảnh là một tay súng bắn tỉa mang kính bảo hộ, đang giương súng, vẻ mặt chăm chú nhắm vào mục tiêu bên ngoài ống kính. Kiên nghị, trầm ổn, bình tĩnh, là mẫu người đàn ông mà cô thích, đều có thể tìm được trong bức ảnh này.

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

“Anh nhìn xem, anh ném cho em cục diện rối rắm như thế nào!” Cô thầm nói với bức ảnh kia, “Nếu như em bán căn hộ kia đi, thì cả đời này mẹ sẽ không nhận em nữa. Nếu như không bán nó, thì có biện pháp nào khiến tên kia thu tay lại đây? Nếu không anh mau ra ngoài đi, tự mình giải quyết, em thật sự không muốn quản nữa.”

 

Nghiêm Cẩn vẫn vô cùng nghiêm túc, cũng không trả lời vấn đề của cô.

 

Quý Hiểu Âu cười khổ, sau đó đem ví tiền cất vào trong ba lô, đứng lên đi bộ trở về. Dừng lại, ngẩng đầu lại phát hiện chính mình vô thức về nhà ba mẹ, phía trước có thể nhìn thấy những tòa nhà rồi. Cô đứng ở ven đường, cười chính mình nghĩ một đằng nói một nẻo, hóa ra một khi gặp phải khó khăn, thứ cô có thể trông cậy vào nhất, chính là vòng tay của ba mẹ, khóe mắt cay cay, nước mắt cứ thế thi nhau rơi xuống. Cô nâng tay lên muốn lau nước mắt, nhưng nước mắt lại ngày một nhiều. Giống như có một động tác nào đó mở chốt, những lo âu cùng ủy khuất tích tụ mấy ngày trước lại một lần nữa xuất hiện, cô che miệng lại, sợ bản thân mất khống chế, sẽ khóc rống lên nơi lắm người qua kẻ lại này, nhưng thanh âm nức nở kia vẫn xuyên qua kẽ ngón tay truyền ra ngoài.

 

Quý Hiểu Âu xoay người, đưa lưng về phía những người đi đường kia không kiêng nể gì mà khóc một hồi, cũng may theo những giọt nước mắt kia còn áp lực cùng khổ sở. Khóc xong rồi ngẩng đầu, cảm giác như cả người từ trong ra ngoài đều được rửa sạch, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, có thể đối mặt với những khó khăn kia.

 

Sau khi lau khô nước mắt ngẩng đầu, Quý Hiểu Âu bỗng nhiên thấy bên cạnh mình có một người, đang ngơ ngẩn mà nhìn cô. Người nọ mặc áo sơ mi cùng áo khoác trắng, mái tóc dài được búi lên, thanh lãnh quyên tú, là cô gái đánh đàn trong nhà thờ mà mấy tháng trước cô gặp.

 

Ấn tượng mà cô ấy để lại cho Quý Hiểu Âu quá sâu đậm, chứng mù mặt của cô lại không hề phát tác. Cho dù chỉ thấy qua một lần, cũng khó quên được, hơn nữa vẫn luôn nhớ rõ tên cô ấy là May.

 

Chỉnh lại đầu tóc cùng quần áo, Quý Hiểu Âu miễn cưỡng mỉm cười: “May tỷ, sao chị lại ở chỗ này?”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô ấy chỉ chỉ vào một tòa nhà ba tầng phía đối diện: “ Hôm nay ở đó có hoạt động, chị vừa dừng xe ở ven đường thì nhìn thấy em.”

 

Lúc này Quý Hiểu Âu mới phát hiện tòa nhà phía đối diện kia có chút quen mắt, chính là nơi một tháng trước trong lúc vô ý cô đã đi vào đó. Ngày đó cô bị tiếng hát của ban ca hấp dẫn, cũng quen biết người trước mặt. Không nghĩ tới khi bản thân thất thố gặp phải người quen, Quý Hiểu Âu đặc biệt cảm thấy ngượng ngùng, cô muốn giải thích: “ Em vừa rồi… Ai, chị cứ coi như không nhìn thấy gì đi.”

 

May tiến đến ôm lấy cánh tay cô: “ Một lát nữa mọi người mới đến, hai ta vẫn có hai mươi phút để tâm sự, em có muốn đi lên không?”

 

Gặp mặt lần trước, Quý Hiểu Âu luôn có cảm giác cô ấy là một người đã trải qua rất nhiều chuyện, tuy rằng ánh mắt có chút hờ hững nhưng không u buồn, có thể trầm tĩnh nhìn thấu mọi chuyện. Khi nhìn vào mắt cô ấy, ánh mắt đó khiến người đối diện cảm thấy bình tĩnh,yên bình, cho nên Quý Hiểu Âu mới hiểu lầm cô ấy là một người truyền giáo. Đối mặt với lời mời của cô ấy, Quý Hiểu Âu lập tức gật đầu, không có bất cứ ý muốn cự tuyệt nào.

 

Trong gian phòng trống rỗng kia, so với lần trước cũng không có gì thay đổi. May mở nắp đàn, tùy tiện đánh mấy nốt, sau đó hỏi: “Em muốn nghe chị đàn không, muốn tâm sự ?”

 

“Đàn một bài hát đi.” Quý Hiểu Âu nói, “ Đàn bài hát lần trước ‘Đêm nay chúc mừng tình yêu của tôi’, có thể chứ?”

 

Ánh mắt May hơi sáng lên: “Em thích bài này?”

 

“ Trước kia không mấy để ý, lần trước nghe chị đàn, cảm thấy rất êm tai. Gần đây cũng gặp chút chuyện, lại nhớ tới bài hát này, đặc biệt là ca từ, cảm giác thật là… Em không phải là một người giỏi diễn đạt, chỉ là cảm thấy thế sự vô thường, nhân sinh khổ đoản, hai người có thể bên nhau yêu thương nhau, mỗi ngày đều có thể xem như là một ngày đặc biệt để chúc mừng.”

 

Ngón tay cô ấy xẹt qua phím đàn, đánh ra những nốt đầu tiên, sau đó lại thở dài nói: “Đúng vậy, mỗi lần gặp gỡ khó biết khi nào mới có thể gặp lại, mỗi một lần chia lìa khả năng kiếp này sẽ không bao giờ gặp nữa, nhân sinh vốn dĩ chính là một hồi cáo biệt dài dòng, thời gian đẹp nhất đều ở trên đường. Chính là bởi vì nó quá dài lâu, nhạc đệm cũng quá nhiều, cho nên chúng ta thường thường sẽ vì nhạc đệm mà quên mất giọng chính.”

 

Có phải do ảo giác hay không, dường như Quý Hiểu Âu thấy được những giọt lệ trên khóe mắt cô ấy. Cô rũ mắt xuống, tiếng dương cầm lại một lần nữa vang lên, “Tonight I celebrate my love for you…”

 

Lúc sau hai người cũng không nói chuyện, Quý Hiểu Âu yên lặng lắng nghe cô ấy đàn rất nhiều khúc nhạc, tuy rằng không biết tên, nhưng những khúc nhạc từ bàn tay cô ấy, khiến người ta nhớ lại những khoảnh khắc tươi đẹp ngắn ngủi của đời người.

 

Những cô gái của xướng ban ca đều đã lục tục tới, May bắt đầu đánh một bản thánh ca, những cô gái ấy lại bắt đầu tụ tập xung quanh dương cầm, cũng bắt đầu nhẹ nhàng ngâm xướng. Quý Hiểu Âu yên lặng lui về phía sau, lấy điện thoại mà cô ấy đặt ở một bên, dùng điện thoại của cô ấy gọi vào số của mình, lưu lại số điện thoại của hai người, sau đó yên lặng rời đi, cũng không nói lời tạm biệt với cô ấy. Có thể gặp và hiểu được nhau trên thế gian này, liền như kim phong ngọc lộ, có duyên đi qua một đoạn thời gian cũng đọng lại những ấn tượng tốt đẹp, không cần quá nhiều lời.

 

Nhưng Quý Hiểu Âu ngàn vạn lần không nghĩ tới, lần gặp gỡ ngẫu nhiên này, cư nhiên lại mang đều cơ hội khiến ‘Một phần ba’ trọng sinh. Giữa trưa vài ngày sau, khi Quý Hiểu Âu đang chạy xe cùng với người hướng dẫn vòng vòng để quen với tình hình giao thông, thì nhận được tin nhắn của May, nói có chuyện gấp muốn gặp mặt cô để nói chuyện.

 

Quý Hiểu Âu lập tức nói với người hướng dẫn cô có hẹn. Chiếc xe này của cô chính là xe cũ từ nhà Trình Duệ Mẫn. Năm trước cô thi đậu bằng lái, khiếm khuyết duy nhất chính là thiếu kinh nghiệm lên đường. Cũng chạy vòng vòng mười mấy giờ, nóng lòng muốn thử được lên đường. Lúc này không có người hướng dẫn, một đường cẩn thận, an toàn chạy tới chỗ hẹn.

 

Quý Hiểu Âu ngồi xuống, May ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, vốn dĩ không muốn hẹn em gấp như vậy, Cao Dương mới đi công tác về, là chị kiên quyết lôi anh ấy từ công ty tới đây. Bởi vì cảm thấy việc này tương đối quan trọng, muốn cho hai người nhanh chóng gặp mặt.” Cô chỉ chỉ vào người đàn ông ngồi bên cạnh, “ Anh ấy là Cao Dương, là giám đốc bộ phận PR. Cao Dương còn lại vẫn nên để anh nói.”

 

Người đàn ông tên Cao Dương kia, khom người đưa tới một tấm danh thiếp: “Cô Quý, hân hạnh được gặp. Là thế này, công ty chúng tôi đang muốn giúp một vị khách quan trọng chuẩn bị tiệc tối để bán đấu giá từ thiện, chúng tôi đang muốn tìm địa điểm thích hợp. Đối với nơi này, yêu cầu đủ lớn, sang trọng, hơn nữa sẽ có nhiều vị khách đặc biệt tham gia, cho nên muốn một không gian riêng tư. May đã đề cử nhà hàng trên biển của cô. Tôi cảm thấy hứng thú, muốn trực tiếp đến xem hoàn cảnh. Không biết ý cô như thế nào?”

 

Quý Hiểu Âu cúi đầu nhìn tấm danh thiếp, cả người giống như có luồng điện chạy qua. Hóa ra công ty của Cao Dương, lại là một trong mười công ty lớn trên thế giới. Tiếp theo lại nghe anh ấy giới thiệu bữa tiệc này tương đối quan trọng, chẳng phải đến lúc đó sẽ có rất nhiều phóng viên tới chụp hình. Nếu như chuyện làm ăn này có thể đạt được, không chỉ khiến cho việc làm ăn của ‘Một phần ba’ như được tiêm một liều thuốc trợ tim mà còn có thể xóa sạch hiểu lầm trước đây.

 

Quý Hiểu Âu vui mừng nói: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề, hoan nghênh Cao tổng tới thăm quan bất cứ lúc nào.”

 

May nhẹ nhàng đặt tay lên tay cô cười nói: “Không thể chủ động như vậy, em phải nhanh chóng thương lượng giá cả với anh ấy đi? Người này nổi danh là cáo già xảo quyệt, trước nay nhận tiền không nhận người.”

 

Cao Dương không tức giận, ngược lại nhìn May cười cười, tràn ngập dung túng. Mà Quý hiểu Âu đột nhiên thu hoạch được một bất ngờ như vậy, chỉ ngây ngốc cười.

 

Ba người hẹn cũng nhau tới đó, Cao Dương còn đưa theo một cấp dưới, May liền ngồi xe của Quý Hiểu Âu. Lần đầu tiên trên xe chở người khác, Quý Hiểu Âu ít nhiều có chút khẩn trường, nhưng cô cũng có cơ hội thích hợp, nói với cô ấy một tiếng cảm ơn.

 

May lại nói: “Em không cần phải cảm ơn chị, muốn cảm ơn thì cảm ông trời đi. Chị vẫn luôn cảm giác chuyện chúng ta gặp được nhau là do ý trời. Chị vẫn luôn suy nghĩ, vì sao chị cảm thấy, nếu như không nhanh chóng giúp em, chị sẽ mất đi một thứ gì đó, cũng sẽ hối hận cả đời.”

 

Cùng nhau khảo sát hoàn cảnh trong ngoài của ‘Một phần ba’ một lần, về cơ bản Cao Dương đều cảm thấy hài lòng, chỉ đợi đến khi quay về công ty sẽ thương lượng với đối phương, cùng luật sự chuẩn bị hợp đồng, nhưng lại cùng Quý Hiểu Âu bàn bạc điều kiện cũng giá cả. Đối với Quý Hiểu Âu mà nói, cô không tiếc bất cứ điều gì để có thể thành công nhận được chuyện làm ăn này, chỉ cần giá cả cùng yêu cầu không phải quá khó khăn, cô đều có thể chấp nhận.

 

Hai bên đã có thể bước đầu đạt được thỏa thuận, sau đó chính là bữa tối chúc mừng bước đầu hợp tác giữa hai bên, Quý Hiểu Âu đặc biệt mở một chai rượu trong kho của Nghiêm Cẩn để chúc mừng. Nhưng cô với Cao Dương đều phải lái xe, chỉ có thể nhấp môi, chai rượu quý, cơ bản đều là May cùng cấp dưới của Cao Dương hưởng thụ.

 

Ngoài dự đoán của mọi người, tửu lượng của cô ấy vô cùng tốt, uống hết nửa bình rượu mới bắt đầu ngà ngà say, sóng mắt lưu chuyển thế nhưng lại ẩn chứa phong tình bức người. Cao Dương ngồi đối diện với May, tầm mắt vẫn luôn dừng lại trên người cô ấy, giống như dính chặt không chịu rời đi. Quý Hiểu Âu thờ ơ lạnh nhạt phát hiện hai người này có một trạng thái tình chàng ý thiếp, rõ ràng Cao Dương rất thâm tình, nhưng May lại thờ ơ.

 

Lúc này phục vụ mới mang đồ ăn lên, không cẩn thận bị vấp, lảo đảo hai cái rồi trở nên trầm ổn, vẫn chưa đến mức đem thức ăn trong tay hất ra ngoài, nhưng lại đụng vào ghế của May, khiến ly rượu hắt lên ngực cô. Vừa lúc cô ấy mặc một chiếc áo tơ tằm, phần bị ướt dính vào người, có thể nhìn thấy nội y bên trong.

 

Mọi người lập tức cảm thấy xấu hổ, vài người đàn ông không biết nên nhìn đi đâu mới tốt, Cao Dương đứng lên, khóe miệng giật giật nhưng không nói gì, hiển nhiên cũng không biết nên xử lý như thế nào. Nhân viên phục vụ vội vàng xin lỗi, Quý Hiểu Âu đứng lên đưa May vào trong văn phòng của mình.

 

Ngày thường Quý Hiểu Âu đều ăn mặc rất thoải mái, nên trong văn phòng cũng treo mấy bộ quần áo lịch sự, để phòng có khách hàng quan trọng đột nhiên tới nhà hàng sợ khi đó trở tay không kịp, đúng lúc có thể cứu nguy cho trường hợp khẩn cấp lúc này. Cô đưa một bộ âu phục cho May, sau đó lại chạy xuống dưới tìm khăn bông sạch sẽ. Chờ đến khi cô mang đồ lên, gõ gõ cửa sau đó đi vài, May vẫn mặc trên người chiếc áo sơ mi dính rượu, cúc áo trước ngực cũng đã được cởi ra hai nút, tay cô ấy ngừng lại ở cúc áo thứ ba. Cô ấy đang ngẩng mặt lên nhìn bức ảnh chụp chung của ba chàng thiếu niên treo trên tường kia, biểu tình kỳ lạ yên lặng đứng đó nhìn không chớp mắt, giống như người bị sét đánh, lưu lại nơi này chỉ là một cái xác không hồn.

 

Quý Hiểu Âu bị một màn trước mặt này dọa cho khiếp sợ, buông đồ trong tay xuống, vừa muốn nói chuyện, lại thấy khóe mắt cô ấy có nước mắt, đột ngột rơi trên vạt áo sơ mi.

 

Link bài hát: https://www.youtube.com/watch?v=awpqGbsO5tM

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)