TÌM NHANH
BAN ĐẦU TƯƠNG NGỘ, CUỐI CÙNG BIỆT LY
Tác giả: Thư Nghi
View: 1.004
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 84
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5

Thứ ba, nếu như tương lai ‘Một phần ba’ có lợi nhuận, giúp anh lập một quỹ, trợ giúp những đứa trẻ có hoàn cảnh gia đình khó khăn có thể hoàn thành việc học, giúp được bao nhiêu thì cứ giúp.

 

Thứ tư, trong két sắt có một bức di thư, nếu anh phải thi hành án, đem nói giao cho ba mẹ. Mấy ngày nay anh đã suy nghĩ rất nhiều, em nói đúng, anh đã dùng cách thức không thích hợp nhất, giày vò bản thân sau khi giải ngũ mười năm. Bức di thư kia được viết trước khi anh chấp hành nhiệm vụ cuối cùng, một lần thật sự quang vinh, chính là kết thúc tốt nhất. Cũng coi như có thể khiến cho mười năm nay của anh chưa từng tồn tại.

 

Hiểu Âu, sau này tìm một người đàn ông tốt, có thể dựa vào. Không cần lo lắng cho anh, những ngày tháng sau này khí mà nói trước được. Đã quên anh. Cứ như vậy đi, hẹn gặp lại.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Nghiêm Cẩn.

 

Quý Hiểu Âu cả người phát run, đến nỗi dường như có thể nghe được âm thanh phát ra từ tờ giấy kia. Từ những câu nói ngắn gọn cô có thể nhìn ra ý tứ quyết biệt.

 

Cô đem ngón trỏ nhét vào trong miệng, dùng sức cắn, chỉ có đau đớn mới có thể miễn cưỡng khiến cô trấn tĩnh bản thân. Đem tờ giấy A4 trân trọng bỏ vào trong tập văn kiện, cô ngẩng đầu: “Cô có thể cho tôi biết địa chỉ của mẹ Trạm Vũ hoặc phương thức liên hệ?”

 

“Tất cả đều ở chỗ luật sư Chu, cả tử tù tên Mã Lâm.”

 

 Quý Hiểu Âu gật gật đầu: “Cảm ơn, hẹn gặp lại!”

 

Nghiêm Thận lại cười nói: “ Không cần phải gấp gáp đi như vậy, còn có chuyện tôi quên chưa nói cho cô. Cô biết không? Trạm gia nhận được 300 vạn quyên góp của mọi người, nhưng một phần tiền cũng chưa đến tay mẹ cậu ta. Ba của cậu ta cùng với bạn trai cũ của cô, bởi vì chia của không đều, hiện tại đều đang đả kích nhau trên mạng, cô có thể thử nhìn xem, vô cùng náo nhiệt.”

 

Quý Hiểu Âu nhìn cô ấy: “Chuyện này có liên quan gì tới tôi?”

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghiêm Thận nói: “Trả lời vấn đề của cô. Cô không phải nói với tôi, vì sao lại có thành kiến với một số người sao? Đó không phải là thành kiến, mà là sự thật.”

 

Quý Hiểu Âu cười lạnh một tiếng; “Tôi cũng cần phải sửa lại, đây không phải sự thật, mà là cô quá cố chấp.”

 

Nói xong cô liền quay đầu, giống như đang chạy trốn mà rời đi, đi xa rồi vẫn còn cảm thấy tức giận. Nếu không phải vì Nghiêm Cẩn, cô cũng không chấp nhận nhục nhã như vậy.

 

Từ chỗ luật sư Chu biết được địa chỉ của mẹ Trạm Vũ, Quý Hiểu Âu phải mất rất nhiều thời gian mới có thể tìm được nơi ở của bà ấy. Đó là một nhà trệt ở phía nam thành phố, đại khái có bảy tám hộ gia đình sinh sống ở đó. Giữa sân có mấy dây thép, trên đó phơi đầy quần áo cùng chăn màn, cô đi xuyên qua phía dưới dây phơi có cả những bộ nội y rực rỡ đầy màu sắc, mới có thể nhìn thấy hành lang phòng ở. Hoàn cảnh nơi này, tuy rằng có nhiều đồ vật, nhưng rất sạch sẽ.

 

Lý Mỹ Cầm ở trong một gian phòng phía đông, Quý Hiểu Âu đứng trước cửa, giơ tay lên do dự thật lâu, rốt cuộc mới nhẹ nhàng gõ xuống. Bên trong có người lên tiếng, tiếp theo là tiếng bánh xe di chuyển trên mặt đất. Cửa mở, Quý Hiểu Âu nhìn thấy một người đầu tóc bạc trắng ngồi trên xe lăn là Lý Mỹ Cầm.

 

Lý Mỹ Cầm ngửa đầu, ánh mắt dừng ở trên người đối diện, nhưng Quý Hiểu Âu cảm giác được bà ấy không nhận ra cô, bởi vì trên mặt bà ấy không có bất cứ biểu cảm nào. Nếu như bà ấy nhận ra cô, sẽ không thể bình tĩnh như thế. Nếu như Lâm Hải Bằng từng tới lui trong nhà này, với tính tình của hắn, chưa chắc đã không nói quan hệ của cô với Nghiêm Cẩn cho người nhà họ.

 

Quý Hiểu Âu cẩn thận mà quan sát người trước mặt, sau đó mới hiểu rõ nguyên nhân. Mắt Lý Mỹ Cầm đã không thể nhìn rõ nữa.

 

“Dì.” Cô sợ hãi mà lên tiếng, “Con là Quý Hiểu Âu.”

 

Cô cảm thấy Lý Mỹ Cầm sẽ tức giận, đuổi cô đi, nhưng khóe miệng bà ấy chỉ khẽ động, sau đó lại lăn bánh xe đi vào bên trong: “ Vào đi, bên ngoài gió lớn.”

 

Quý Hiểu Âu theo vào. Cô không dám ngồi xuống ghế, chỉ đứng ở phía xa nhìn bà ấy, đánh giá căn phòng đơn sơ này. Đồ dùng trong phòng đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo giản dị, mấy cái ghế, có một cái bàn cũ được đặt trên mặt bàn đều là nồi chảo. Căn phòng tuy nhỏ nhưng ánh sáng lại không tôi cũng rất thông thoáng, bốn vách tường màu trắng có thể ngửi thấy mùi nước vôi nhàn nhạt. Bên cạnh đó còn có một kệ thờ treo di ảnh của Trạm Vũ, trên đó ngoại trừ lư hương còn có hai đĩa trái cây, cùng với một hộp gỗ hình vuông. Từ kích thước có thể nhận ra được là một hũ tro cốt.

 

Quý Hiểu Âu ngẩng đầu nhìn ảnh chụp, cậu thiếu niên thanh tú an tĩnh mà nhìn cô, những hồi ức mơ hồ, tại đây đều cuồn cuộn xuất hiện. Cô đặt túi xuống, đi đến trước bàn thờ, lặng lẽ thắp một nén nhang, cúi đầu yên lặng cầu nguyện một lát.

 

Trong lúc cô làm những việc này, Lý Mỹ Cầm dịch tới mép giường, cố nhoài người sợ soạng tìm kiếm thứ gì đó. Quý Hiểu Âu đi tới: “Dì à, dì tìm cái gì con giúp dì?”

 

Lý Mỹ Cầm ngồi thẳng người, hướng về phía cô vẫy vẫy tay: “Tiểu Quý, con lại đây.”

 

Quý Hiểu Âu đến gần, ngồi xổm xuống trước mặt , đặt hai tay lên đầu gối bà ấy: “ Dì à, con ở đây.”

Lý Mỹ Cầm sờ soạng nắm lấy tay cô, đem tấm thẻ đặt vào trong lòng bàn tay: “ Tấm thẻ ngày con mau đem đi đi.”

 

Quý Hiểu Âu cúi đầu, nhìn lòng bàn tay, là một tấm thẻ ngân hàng.

 

“Này… Đây là cái gì?”

 

“Trong thẻ có mười tám vạn, tiền viện phí chuyển vào, đem đi đi, dì không cần.”

 

“Chính là, tiền dùng để chi trả phẫu thuật.”

 

Trên mặt Lý Mỹ Cầm hiện lên một nụ cười thê lương: “Khi đó dì liều mạng muốn khỏe mạnh đi lại bình thường, là vì tiểu Vũ. Bây giờ tiểu Vũ không còn nữa, dì cũng không có bất cứ hy vọng gì? Dì không cần tiền, tiền không phải thứ gì tốt. Nếu không phải vì tiền, tiểu Vũ cũng sẽ không đi trên con đường kia, đem đi đi! Tiểu Quý, về sau con cũng đừng đến nữa.”

 

“Dì à…”

 

“Tiểu Quý, dì biết con là một cô gái tốt nhưng khi thấy con dì lập tức sẽ nhớ tới tên hung thủ kia. Tấm thẻ này dì không dám ném đi, sợ bị ba tiểu Vũ tìm được, cho nên liền giấu ở phía dưới đệm, mỗi buổi tối, nó đều giống như một cái bàn ủi, nóng đến nỗi dì không ngủ được. Chỉ cần nhớ tới số tiền này là do tên súc sinh kia đưa, liền hận không thể cắt nát nó. Đi thôi tiểu Quý, mang nó đi thôi, cũng đừng để dì lại thấy con!”

 

“Dì à, dì nghe con nói, chuyện này tuyệt đối có hiểu lầm. Nghiêm Cẩn sẽ không hại tiểu Vũ, anh ấy không phải là người xấu, không làm ra loại chuyện này…”

 

“Tuy rằng mắt dì sắp mù, nhưng tâm không mù.” Lý Mỹ Cầm cắt ngang lời cửa cô, “Dì phải đợi, muốn mở to mắt, tận mắt thấy tên hung thủ kia nhận án tử.” Đôi mắt không có hồn kia, đột nhiên lại sáng lên một cách khác thường. Âm điệu cũng không cao, tốc độ nói rất chậm, từng chữ một, mỗi một chữ đều mang theo cừu hận thấu xương.

 

Quý Hiểu Âu gắt gao nắm chặt tấm thẻ kia trong lòng bàn tay, bốn phía giống như lưỡi dao, muốn đâm sâu vào da thịt cô. Quý Hiểu Âu chậm rãi đứng lên, gật gật đầu: “ Được, trước khi tìm được hung thủ thực sự, con sẽ không đến.”

 

Ngày đó thời tiết thật đẹp, nắng xuân ấm áp, hoa cỏ tươi tốt. Qúy Hiểu Âu ngồi vào ghế lái, cảm thấy toàn thân rét lạnh, ngón tay lạnh lẽo. Nắm chặt vô lăng, khiến cho những ngón tay đều trở nên trắng bệch. Cô vẫn không nhúc nhích mà ngồi đó thật lâu, sau đó lấy điện thoại từ trong túi, tìm được số điện thoại của May lập tức ấn gọi.

 

“May tỷ, phiền chị giúp em nói chuyện với một người được không? Chỉ có chị thích hợp nhất, mong chị giúp em thuyết phục dì ấy nhận một số tiền.”

 

Cô ấy yên lặng lắng nghe Quý Hiểu Âu nói rõ ngọn nguồn, sau đó nói: “Có thể, chuyện này chị có thể giúp em thuyết phục bà ấy, nhưng hiện giờ bà ấy không còn niềm vui trên đời, em xác định bà ấy sẽ nhận tiền cùng sự giúp đỡ từ một người xa lạ sao?”

 

Quý Hiểu Âu cân nhắc một chút, sau đó mới trả lời: “Có câu nói, em biết thực sự không thích hợp, nếu như mạo phạm tới chị, mong được tha thứ. May tỷ, lúc trước chị vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất đó như thế nào, mong chị cũng giúp đỡ dì ấy như vậy.”

 

Ở bên kia điện thoại rơi vào trầm mặc, sau đó nói: “Được.”

 

Khi Quý Hiểu Âu trở lại ‘Một phần ba’, con số mật mã của két sắt trong văn phòng ‘040812’, lại khiến cô nhớ tới May. Kỳ thật cô rất tò mò về chuyện trước đây của cô ấy, nhưng cô có thể nhìn ra được, đối với May mà nói, chỉ sợ nó là nỗi đau xót khó có thể đụng vào, bất cứ ý đồ muốn vạch trần nó, đều có vẻ quá mức tàn nhẫn. Có một số người sẽ đem thống khổ coi như sinh mệnh mà giữ lại trong lòng, nếu không họ sẽ không tránh khỏi hoài nghi tình yêu của bản thân. Cô cũng nghĩ tới, nếu như gặp chuyện tương tự như vậy sẽ như thế nào? Cô đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy sẽ giống như khi bà nội qua đời, điên cuồng phát tiết những bi thương trong lòng, sau đó sẽ đứng dậy lau khô nước mặt vui vẻ tận hưởng những ngày tháng sau này. Tuyệt đối sẽ không để chuyện cũ ở trong lòng. Bản thân không thể vĩnh viễn sống trong quá khứ, cuối cùng vẫn phải nói lời từ biệt mà hướng tới tương lai.

 

Quý Hiểu Âu ở lại đây một tuần cũng không quay về Bắc Kinh. Sau khi cùng Cao Dương ký hợp đồng, giá cả cũng được coi như hài lòng, nhưng cô phải đảm bảo trong một tuần hoàn thành tất cả yêu cầu phù hợp với đối phương.

 

Chuyện cô phải làm rất nhiều, từ việc nhập hải sản, rượu cho đến lên thực đơn, mỗi một thứ đều tự mình kiểm tra, sợ chiếu cố không chu toàn sẽ xôi hỏng bỏng không. Cao Dương nói với cô, May sẽ phụ trách tiết mục cuối cùng trong tiệc từ thiện buổi tối hôm đó, cô phải sửa lại cách trang trí của nhà hàng để phù hợp với ban ca. Quý Hiểu Âu đứng ở đại sảnh tầng một, thế nào cũng đều cảm thấy cách trang trí trong nhà hàng xa hoa nhưng lại lạnh lẽo, ngập tràn xa xỉ vàng son, không thích hợp với sự thánh khiết của tôn giáo. Vì thế cô nhanh chóng liên hệ với một xưởng cung cấp rèm, trong thời gian ngắn hoàn thành một số rèm kiểu Âu.

 

Ngày đó cũng tới, sau khi treo rèm lên, khiến nơi này lập tức thay hình đổi dạng, khiến tất cả mọi người chấn động. Rèm vải mềm mại che đi sự thô cứng lạnh lẽo của những cột trụ có kiến trúc La Mã, trên khăn trải bàn trắng đặt giá cắm nến, ánh đèn cũng được điều chỉnh hơi tối, càng làm nổi bật những giá cắm nến kia, ánh nền lập lòe, khiến cho ánh sáng cùng bóng tối càng khó phân biệt ranh giới, không gian giống như một cung điện hoa lệ. Đặc biệt tới tiết mục ban ca, ánh nến chiếu lên khuôn mặt của những cô gái, tiếng đàn du dương êm tai, tiếng ca uyển chuyển thương xót, mềm mại như nhung, vuốt ve màn đêm, cũng vuốt ve những con người ở nơi đô thị phồn hoa đều bị mài giũa để trở nên cứng rắn kia. Tất cả mọi người đều đặt chén rượu hoặc điện thoại trong tay xuống, tiếng ca dướng như có một sức mạnh kỳ lạ, khiến cho bọn họ hoảng hốt cảm thấy bản thân đã đánh mất một thứ gì đó. Cảm xúc không thể gọi rõ tên này, một chút một chút khiến lòng người trở nên trống rỗng.

 

Quý Hiểu Âu lại lặng lẽ lui ra ngoài, một mình chậm rãi lên boong tàu. Gió rất lớn, thổi bay tà váy, giống như một lá cờ tung bay trong màn đêm. Tiếng hát trong đại sảnh loáng thoáng truyền đến, giống như thanh âm tới từ nơi sâu thẳm, mờ mịt.

 

“Nghiêm Cẩn, anh có thấy không?” Cô nhìn về phía Bắc Kinh, lẩm bẩm nói, “Em đã làm được! Chuyện làm ăn của ‘Một phần ba’ nhất định sẽ khôi phục, anh yên tâm. Thượng Đế sẽ không vứt bỏ chúng ta, anh nhất định không được từ bỏ, em tin sẽ có một ngày hung thủ sa lưới trả lại trong sạch cho anh.”

 

Sau buổi tối ngày hôm đó, ‘Một phần ba’ đang suy thoái thế nhưng lại khôi phục sức sống một cách thần kỳ. Khách tham gia bữa tiệc tối hôm đó cũng không ít người làm ở công ty lớn, cũng có viên chức chính phủ. Bầu không khí độc đáo của ‘Một phần ba’, cùng với hương vị thức ăn mới mẻ, để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người. Bởi vậy mọi người đều truyền tai nhau, ảnh hưởng từ tin đồn trước kia cũng dần biến mất. Tuy rằng chưa thể trở lại như trước đây, nhưng so với khoảng thời gian gió thảm mưa sầu, đã hoàn toàn có khởi sắc. Tiền lương hai tháng của nhân viên, cuối cùng cũng có thể giải quyết một lần, trong tay Quý Hiểu Âu cũng có một nguồn vốn lưu động. Giống như gỡ xuống Vòng Kim Cô, cả người cô đều cảm thấy nhẹ nhõm. Cô muốn tập trung đối phó với chuyện kiện tụng của Phú Long. Phiên trong phiên tòa sắp tới, cô cần phải giải quyết nó trước phiên tòa xét xử Nghiêm Cẩn, khi cô đến gặp anh ở tòa, cô sẽ kiên định nói với anh một câu “yên tâm”.

 

Đối phó với công ty Phú Long, cô đều đã nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng có thể nghĩ ra một cách. Vợ chồng Trình Duệ Mẫn liền tới Thiên Tân một chuyến. Bởi vì vợ của Trình Duệ Mẫn, Đàm Bân, có một người bạn học đại học làm ở cục giám sát an toàn thực phẩm, hai vợ chồng mời anh ấy tới ‘Một phần ba’ ăn bữa cơm, cũng giới thiệu hai người với nhau.

 

Có người này đứng sau làm hẫu thuận, Quý Hiểu Âu yên tâm lớn mật thực thi kế hoạch của mình.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)