TÌM NHANH
BAN ĐẦU TƯƠNG NGỘ, CUỐI CÙNG BIỆT LY
Tác giả: Thư Nghi
View: 1.119
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 86
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5

Cả người Quý Hiểu Âu lập tức trở nên mềm nhũn. Hoàn toàn dựa vào trên ghế. Không thể nghi ngờ, chủ nhân của ID này, chính là Trạm Vũ. Hiện tại cô cảm thấy rất khổ sở, một vài đoạn trạng thái ít ỏi kia, mỗi một chữ dường như trở nên sắc nhọn khiến cô cảm thấy như vạn tiễn xuyên tim. Năm ngoái, trước khi thân phận thật sự của Trạm Vũ bị vạch trần, cô cho rằng cậu ấy rất đẹp, yếu ớt, sạch sẽ, cần được che chở yêu thương, nhưng sau sinh nhật năm ngoái, cô cho rằng cậu ấy sa ngã, đắm mình trong trụy lạc, không đáng đồng tình cũng như nhận được sự trợ giúp. Cô suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng cho tới bây giờ cũng không hề nghĩ tới, đứa nhỏ đó lại yêu mình. Nếu như cô có thể phát hiện tâm ý đó sớm hơn một chút, nếu như buổi tối hôm đó cô không nói những lời đả thương như vậy, nếu cô có thể quan tâm cùng kiên nhẫn thêm một chút, liệu vận mệnh của cậu ấy có thể viết lại một lần nữa?

 

Cô đưa tay lên che mặt. Ngón tay lạnh lẽo, nhưng mặt lại nóng bỏng. Quá khứ ùa về như một trận hồng thủy, phá tan miệng cống ký ức, từng chút từng chút một trở nên rõ ràng. Mà cô lại giống như một con thuyền nhỏ trong đại dương sóng to gió lớn, bị dòng nước xiết mang tên vận mệnh đánh cho thịt nát xương tan. Cô không có sức đứng lên, càng không thể nén nổi nước mắt. Trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Cái chết của Phương Ni Á có liên quan tới chuyện Trạm Vũ bị hại hay không?

 

Cô nhất định phải nghĩ cách tìm được chân tướng. Lúc này đây không chỉ là vì Nghiêm Cẩn, cũng là vì Trạm Vũ.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Quý Hiểu Âu lên mạng tìm kiếm phần mềm phá giải mật khẩu cho máy tính. Cũng không phải ai cũng có thể làm, cô nỗ lực hơn hai tiếng đồng hồ, chỉ có thể thừa nhận bản thân không có thiên phú trên phương diện này, nếu như muốn phá được mật khẩu, nhất thiết phải tìm tới người chuyên nghiệp.

 

Mà người cô quen, chỉ có Trình Duệ Mẫn.

 

Khi Trình Duệ Mẫn nhận được điện thoại của Quý Hiểu Âu anh ấy vẫn còn đang làm việc, thời điểm nhận điện thoại, theo thói quen liền nhìn xuống dưới góc màn hình máy tính đã là 10 giờ 40 phút tối. Vợ anh ấy đang mang thai nên đã đi nghỉ sớm, vừa đừng lên trò chuyện cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại.

 

“Hiểu Âu, em khẳng định đó là số QQ, hơn nữa có liên quan tới người bị hại?”

 

“Đúng vậy, Duệ Mẫn ca.” Quý Hiểu Âu khẳng định chắc nịch, “ Chính xác một trăm phần trăm.”

 

Trình Duệ Mẫn suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Em cứ từ từ, anh gọi một cuộc điện thoại,liên lạc lại với em sau.”

 

Quý Hiểu Âu nghe lời mà cúp máy, ngoan ngoãn chờ anh ấy gọi lại. Trình Duệ Mẫn cũng nhanh chóng gọi lại cho cô, còn chưa đến mười phút.

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Hiểu Âu, cho anh địa chỉ của em, anh liền qua đó.”

 

Quý Hiểu Âu bị dọa đến nhảy dựng lên: “Không cần đâu, anh chỉ cần dạy cho em dùng như thế nào là được. Chị dâu mang thai cần được chăm sóc, trễ như thế này anh không cần tới đâu.”

 

Một Trình Duệ Mẫn từ trước đến nay đều ổn trọng bình thản, giờ khắc này vô cùng chân thật đáng tin: “Chuyện trong nhà anh sẽ sắp xếp, em gửi địa chỉ qua cho anh, chờ anh tới.”

 

Khi Trình Duệ Mẫn tới nơi đã là mười một giờ rưỡi đêm. Khi anh ấy đi vào liền kéo ghế ngồi xuống trước bàn máy tính, một câu vô nghĩ đều không có.

 

Quý Hiểu Âu nhìn anh ấy một hồi bận việc, trên màn hình máy tính xuất hiện một ô cửa sổ màu đen, đang nhấp nháy, bắt đầu tiến hành quá trình giải mật khẩu. Lúc này anh ấy mới ngẩng đầu, nói với cô: “ Hiểu Âu, phiền em một chút, có cà phê hoặc trà đặc pha cho anh một ly.”

 

Quý hiểu Âu vẫn không cử động, chỉ nhìn anh ấy: “ Anh, vì sao đối với dãy số này lại khẩn trương như vậy?”

 

Trình Duệ Mẫn không nghĩ sẽ trả lời vấn đề này, một lúc lâu sau mới nói: “ Trước đó anh đã gọi điện cho Hứa Chí Quần, cậu ta nói Tổ Chuyên Án đến nay vẫn không tìm được điện thoại hay máy tính của người bị hại.”

 

“Chính là nói, số QQ này, khẳng định sẽ có giá trị?”

 

“Không biết. Mở ra nhìn xem mới có thể biết.”

 

Quý Hiểu Âu nhìn chằm chằm màn hình máy tính trong chốc lát: “ Việc này mất bao lâu?”

 

“Phải xem mật khẩu dài ngắn thế nào, có phức tạp hay không, có khả năng có thể phá giải ngay lập tức, cũng có thể sẽ mất tới mười mấy tiếng.”

 

Quý Hiểu Âu cúi đầu, kỳ thật lúc này trong lòng cô có khúc mắc, rất muốn hỏi, nhưng không biết có thích hợp hay không, do dự nửa ngày cuối cùng vẫn là nên hỏi anh ấy.

 

“Hứa Chí Quần, anh ấy.. Anh ấy có khỏe không?”

 

Trình Duệ Mẫn vô cùng mệt mỏi, vốn dĩ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy vậy liền mở mắt, đánh giá cô từ trên xuống dưới, sau đó hỏi: “Em muốn hỏi cái gì?”

 

“Cuộc điện thoại kia…”

 

“Ok.” Trình Duệ Mẫn lập tức ngắt lời cô: “ Em cũng biết, trình tự hoàn mỹ như vậy, nhất định có người sắp xếp, nhất định có sơ hở… Hẳn là cậu ấy muốn từ chức. Nhưng mà em không cần lo lắng, cậu ta học cái kia chuyện nghiệp ra khỏi đó vẫn có cơm ăn, sẽ không kém hơn so với trước đâu.”

 

Quý Hiểu Âu cúi đầu nghịch ngón tay: “ Nếu như Nghiêm Cẩn biết liên lụy tới anh ấy, sẽ rất khó chịu.”

 

Trình Duệ Mẫn lại cười cười: “ Phụ nữ bọn em sẽ không hiểu được giao tình của đàn ông. Có rất nhiều chuyện, không yêu cầu thiệt hơn. Trước khi làm việc kia, tương lai sẽ phải trả giá như thế nào, cậu ấy so với ai cũng đều rất rõ ràng.”

 

Quý Hiểu Âu nhún nhún vai: “ Được thôi, nếu anh đã nói như vậy, em chỉ biết thừa nhận mình bé nhỏ không hiểu được những đại nam nhân chí lớn mỗi ngày đang suy nghĩ chuyện gì. Anh, em muốn hỏi anh thêm một chuyện.”

 

“Nói đi.”

 

“ Em quen một người, chị ấy hình như quen biết với anh hai của anh, hơn nữa quan hệ cũng rất sâu nặng.”

 

“Ai?”

 

“Nghiêm Cẩn gọi anh ấy là ‘Nhị tử’, vậy hẳn là anh hai của anh?”

 

Trình Duệ Mẫn hơi nheo mắt: “Đúng vậy.”

 

“Em không biết tên thật, nhưng tên Tiếng Anh gọi là May. Chị ấy cùng em tới ‘Một phần ba’, nhìn thấy bức ảnh chụp chung thời niên thiếu của ba người, không biết vì sao liền bật khóc, đặc biệt thương tâm…”

 

Nói tới đây, Quý Hiểu Âu đột nhiên im lặng, so với vài phút trước, thần sắc lúc này của Trình Duệ Mẫn dường như không tốt, có chút thảm đạm.

 

Quý Hiểu Âu thức thời yên lặng, một lát sau, mới nghe được câu trả lời của anh ấy: “ Chuyện này quá dài, vẫn là chờ Nghiêm Cẩn trở về, để cậu ấy kể cho em nghe đi.”

 

“A.” Quý Hiểu Âu kêu lên một tiếng, cũng không dám tiếp tục đề tài này. Hai người đều trầm mặc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Đúng lúc này,chợt nghe ‘Đinh’ một tiếng, Trình Duệ Mẫn lập tức thẳng người.

 

“Mật khẩu đã được giải.” Sau đó anh ấy lắc đầu, “Không ngờ lại đơn giản như vậy, đây chắc là ngày tháng?”

 

Quý Hiểu Âu chăm chú nhìn những con số nho nhỏ trên màn hình, 19860926. Sinh nhật cô. Mật khẩu QQ của Trạm Vũ, cư nhiên lại là sinh nhật cô!

 

Chuột trong tay Quý Hiểu Âu giống như bị đóng đinh trên mặt bàn không có may mảy di chuyển. Cô đang nghĩ bản thân mình lúc trước ngu xuẩn cỡ nào, lại không hề phát hiện ra tình cảm này. Cậu ấy nói cậu ấy không muốn làm em trai của cô, cậu ấy nói cô muốn gì đều cho cô, rất rất nhiều ám chỉ, cô lại hoàn toàn xem nhẹ, khó trách Nghiêm Cẩn lại mắng cô, nói anh ấy chưa bao giờ gặp một cô gái không hiểu phong tình như vậy.

Trình Duệ Mẫn chờ cô mở giao diện, nửa ngày vẫn không thấy động tĩnh. Anh ấy vỗ nhẹ vào bả vai cô: “Hiểu Âu, em sao vậy?”

 

Quý Hiểu Âu lấy lại tinh thần, cố gắng trấn định nói: “Không có gì.”

 

Cô mở giao diện QQ ra, nhập số ID cùng mật mã, thuận lợi mà đăng nhập vào.

 

Trình Duệ Mẫn chỉ điểm: “Trước tiên xem danh sách bạn bè.”

 

Quý Hiểu Âu truy cập vào danh sách bạn bè, nhẹ nhàng ‘cách’ một tiếng, danh sách bạn bè lập tức hiển thị, hai người đồng thời kêu lên một tiếng. Danh sách bạn bè rất dài, ít nhất có 5-60 nick ảo hiện thị trên đầu.

 

Quý Hiểu Âu ghé sát lại gần bàn: “Trời ạ, nhiều người như vậy, sao có thể xem từng cái lịch sử trò chuyện một cơ chứ, xem thế này thì đến bao lâu mới xong?”

 

Trình Duệ Mẫn đứng lên: “Cà phê ở chỗ nào? Anh đi pha hai ly.”

 

Nhưng lại đứng không vững, may mắn duỗi tay chống xuống bàn, mới không bị ngã. Quý Hiểu Âu thấy tình hình không ổn, nhanh chóng tới đỡ anh ấy ngồi xuống.

 

“Duệ Mẫn ca, thật ngại quá!” Trong lòng cô vô cùng áy này, “ Em quên mất thân thể anh không được khỏe. Nếu không anh đi về nghỉ ngơi trước đi, mấy thứ này cứ để em xem là được.”

 

“Em đừng nghe Đàm Bân nói bừa.” Trình Duệ Mẫn xua xua tay: “ Không sao, vừa rồi là do đứng lên đột ngột. Hai người xem mới nhanh được.”

 

Quý Hiểu Âu không chịu đáp ứng, đem điện thoại cùng USB đặt trên bàn nhét vào túi áo của anh ấy, dùng sức kéo anh ấy đứng dậy: “ Anh đi nhanh đi, đừng hại em. Không để ý tới sức khỏe của mình, bây giờ trong bụng chị dâu còn có tiểu gia hỏa. Nếu như anh có chuyện gì, chị dâu sẽ mắng em chết mất!”

 

Trình Duệ Mẫn bất đắc dĩ đi ra cửa: “ Vậy em cũng nghỉ ngơi đi, ngày mai rồi xem, không thể vội được.”

 

“Đã biết đã biết!” Quý Hiểu Âu đẩy anh ấy ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại.

 

Trình Duệ Mẫn ở bên ngoài gõ cửa: “ Nếu có phát hiện gì lập tức cho anh biết.”

 

“Biết rồi!” Quý Hiểu Âu ở bên trong nói vọng ra ngoài.

 

Đêm hôm đó Quý Hiểu Âu không nghỉ ngơi. Sau khi tiễn Trình Duệ Mẫn, cô pha một ly trà đặc, ngồi xuống bàn máy tính, mở danh sách bạn bè tìm tên, bắt đầu xem lịch sử trò chuyện. Nhưng mà chỉ ba bốn trang, cô liền đứng lên, đi tới bên cửa sổ. Bởi vì thật sự không thể nhìn nổi nữa. Nội dung trò chuyện quá lộ liễu, cái người tên ‘Đứa trẻ bị Thượng Đế bỏ rơi này, lời nói khiêu khích tới trần trụi, căn bản không phải Trạm Vũ mà cô biết.

 

Cô cố gắng để bản thân bình tĩnh, uống một ngụm trà, cắn răng ngồi vào bàn, mở lịch sử trò chuyện thứ hai. Nội dung cũng tương tự như trước đó, nhưng mà Trạm Vũ tương đối thân quen với người này, cô nhìn thấy Trạm Vũ làm nũng với đối phương, yêu cầu đối phương mua Laptop mới bằng lòng gặp mặt.

 

Cô chậm rãi, xem từng người từng người một, cũng uống rất nhiều trà đặc, một mặt khác của Trạm Vũ mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, qua từng dòng tin nhắn, dần dần hiện rõ.

 

Bốn giờ sáng, cô không thể chống đỡ được nữa, mắt cũng khô đến nỗi không nhìn rõ. Cô đứng lên, vốn dĩ muốn đi nghỉ ngơi một lát. Trong khoảnh khắc Quý hiểu Âu xoay người, liền nghe thấy âm báo tin nhắn của QQ.

 

Cô vừa quay đầu lại, trên màn hình máy tính hiện ra một cửa sổ chat, người đó hỏi cô: Ngươi là ai?

 

Ngươi là ai?

 

Quý Hiểu Âu lại chậm rãi ngồi xuống. Bên trên cửa sổ chat, hiện rõ nick của đối phương: Cấm ái không hối hận. Cô mở danh sách bạn bè nhìn thoáng qua,  cái tên này đích xác nằm ở phía dưới. Chính câu hỏi này, lại khiến Quý Hiểu Âu dấy lên dự cảm bất an. Trước đó xem nhiều lịch sử trò chuyện như vậy, đã khiến cô hiểu ra, nick QQ này thật ra dùng để liên lạc công việc của Trạm Vũ. Mà những người trong danh sách kia, cơ bản đều là khách cũ hoặc những người mới. Có thể nhìn ra, Trạm Vũ cũng rất cẩn thận, cùng với những người đó căn bản chỉ là một đêm giao dịch, tin tức cá nhân cũng che giấu vô cùng tốt, hoàn toàn không hề liên quan tới thân phận học sinh của cậu ấy. Nói cách khác, có thể biết được, ‘Đứa trẻ bị Thượng Đế bỏ rơi’ đã không còn ở trên nhân thế, hẳn là rất ít. Nhưng đối phương thấy nick vẫn hoạt động, liền hỏi: Ngươi là ai? Hiển nhiên hắn ta biết, người hiện giờ ngồi đối diện trước máy tính, không phải là ‘Đứa trẻ bị Thượng Đế bỏ rơi’ thật sự.

 

Quý Hiểu Âu lập tức không trả lời , kéo lên tìm lịch sử trò chuyện trước đây của hai người họ, chỉ nhìn mấy chữ thôi, cũng khiến cô cảm thấy kinh hoàng. Lần cuối cùng Trạm Vũ cùng hắn ta trò chuyện lại chính là sau ngày 24 tháng 12 một chút.”

 

Đứa trẻ bị Thượng Đế bỏ rơi: Chúng ta chia tay đi.

 

Cấm ái không hối hận: Vì cái gì?

 

Đứa trẻ bị Thượng Đế bỏ rơi: Căn bản anh chưa từng yêu tôi.

 

Cấm ái không hối hận: Nói bậy! Mạng sống của anh đều đã giao cả cho em rồi.

 

Đứa trẻ bị Thượng Đế bỏ rơi: Anh nói như vậy tôi cũng không lạ gì. Thứ tôi muốn anh không cho tôi. Có người muốn đuổi giết tôi anh lại không bảo vệ được tôi. Không thú vị, tôi không muốn tiếp tục nữa.

 

Cấm ái không hối hận: Buổi tối em tới đây, chúng ta nói tiếp.

 

Đứa trẻ bị Thượng Đế bỏ rơi: Buổi tối tôi có hẹn với người khác.

 

Cấm ái không hối hận: Vậy thì đêm tới. Anh có chuẩn bị quà Giáng Sinh cho em.

 

Nhìn thấy cuộc trò chuyện này, Quý Hiểu Âu gấp đến nỗi cảm thấy hô hấp có chút khó khăn. Chuyện này liền chứng minh, trước khi Trạm Vụ ngộ hại đã đi gặp mặt, ngoại trừ Nghiêm Cẩn, còn một người khác nữa. Nếu đây là sự thật, như vậy chứng cứ giết người của Nghiêm Cẩn mà Tổ Chuyện Án có được không phải là thật. Cô có dự cảm bản thân đã gần tiếp cận được chân tướng của mọi chuyện, giống như một chiếc hộp Pandora đang dần dần hé mở.

 

“Anh không biết tôi là ai sao? Mau quên vậy.” Cân nhắc gõ ra hai câu này, ngón tay vẫn đặt trên bàn phím, nghĩ rồi lại nghĩ, rốt cuộc cũng nhấn phím Enter,

 

Bên kia lập tức có phản ứng, như là vẫn luôn đợi cô trả lời.

 

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

 

 

 

  

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)