TÌM NHANH
BAN ĐẦU TƯƠNG NGỘ, CUỐI CÙNG BIỆT LY
Tác giả: Thư Nghi
View: 2.400
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 9
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5
Upload by Chanel N5

Bởi vì lúc ấy Nghiêm Cẩn vẫn luôn che ở cửa thang máy, Qúy Hiểu Âu chỉ có thể đối diện với gương mặt của anh, cũng không có nhìn thấy diện mạo của một người khác nữa, nhưng Nghiêm Cẩn lại cùng với người kia có một màn đối thoại vô cùng ái muội, cô lại nghe được không sót một chữ nào--- Sáng sớm hôm sau Lễ Tình Nhân, ở thang máy khách sạn có hai người đàn ông quần áo không chỉnh tề, đặc biệt là Nghiêm Cẩn, áo sơ mi chỉ cài có hai nút, râu cũng chưa cạo sạch sẽ, trên mặt là biểu tình vô cùng tức giận, trong ngoài đều một màu u ám, nhưng không thể không thừa nhận lúc này có chút thu hút người khác. Sau đó còn có một màn trả tiền, ai da nha, không muốn người khác suy nghĩ sâu xa là không được.

 

Xong việc Qúy Hiểu Âu cùng Phương Ni Á thảo luận vấn đề rất lâu, cuối cùng hai người cùng cảm khái: một bộ phim mà diễn viên một người toát lên cảm nhận của một mỹ nam ngây thơ, một người là kiểu người mà cô thích kiểu đàn ông có sức uy hiếp đồng thời xuất hiện, mà trong hiện thực rất giống khí chất của Nghiêm Cẩn, thế nhưng lại là người như vậy!

 

Phương Ni Á nói: “Toàn bộ tam quan đều bị cảnh tượng đó làm cho điên đảo!”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Qúy Hiểu Âu nói: “Tam quan không chỉ có điên đảo thôi không đâu, mà còn bị phá vỡ một mảnh cũng không còn!”

 

So với Phương Ni Á, cảm xúc của Qúy Hiểu Âu còn đến từ một nguyên nhân khác nữa. Bởi vì cô chợt nhớ tới ‘Kinh Thánh’ về thành phố Sodom* có ghi lại. Khi tòa thành bị Thượng Đế hủy diệt dục vọng cùng tội ác đã bao trùm khắp nơi đây.

 

Từ khi sáu tuổi, tuy nhận thức thời điểm đó vẫn chưa được đầy đủ, Qúy Hiểu Âu đã đọc cho bà nội nghe “Kinh Thánh” về chuyện thành phố Sodom bị Thượng Đế lấy lửa cùng lưu huỳnh phá hủy, chuyện xưa về thánh phố này, đến nay trong ký ức của cô vẫn luôn cảm thấy mới mẻ. Mà nguyên nhân thành phố Sodom bị phá hủy chỉ có một, chính là ở đó là một thành phố chìm đắm trong nam sắc cùng dâm loạn, điều đó khiến Thượng Đế không thể nào tha thứ cho tội ác đang được lưu hành-đồng tính luyến ái.

 

Mặc kệ khi nào mở ra “Hiệp xưa ước toàn thư”, đều có một đoạn văn chú thích: “Jehovah đã đem lửa cùng lưu huỳnh, từ bầu trời Jehovah, cùng với hàng vạn con ngựa cùng xe kéo đem toàn bộ những tòa thành nơi này biến thành bình nguyên, những cư dân trong thành cùng những sinh vật sinh trưởng trên mặt đất hủy diệt toàn bộ… Khiến cho nơi đó trở về với thuở nguyên sơ nhất.”

 

Nhiều năm sau Qúy Hiểu Âu có thể bình tĩnh tiếp thu chuyện sẽ có một người khác mình, không đến mức coi đồng tình luyến ái là biến thái, nhưng từ nhỏ tiếp xúc với “Kinh Thánh” cùng đạo Cơ Đốc khiến cô ‘mưa dầm thấm đất’, cũng khiến cô khó mà có thể cảm thấy bình thường khi tiếp cận với những người này.

 

Đột nhiên nghĩ tới chuyện xưa của thành phố Sodom, Qúy Hiểu Âu có cảm giác bài trừ, lễ phép mà nở một nụ cười, thân thể theo bản năng nhanh chóng lùi lại phía sau một bước.

“A, A, cái kia cái gì…Anh là… Anh… chào anh!”

 

Một màn trong thang máy kia đã hoàn toàn phá hủy ấn tượng vốn có của cô, giống như việc ‘cấm dừng xe ven đường’, trên mặt Nghiêm Cẩn xuất hiện dòng chữ: Nguy hiểm chớ đến gần!

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

“Nghĩ ra rồi sao?” Nghiêm Cẩn không hề phát hiện ra trong giọng nói của cô có chút xa cách, ngược lại lại đem hành động lúc này của cô biến thành ngượng ngùng, vì thế anh vô cùng thoải mái mà tiến lên thêm một bước, vỗ vỗ balo trên lưng cô: “Như vậy mà còn trang điểm sao? Nhìn rất trầm.”

 

Qúy Hiểu Âu lui một bước: “Không có gì.”

 

Ánh mắt của Nghiêm Cẩn hướng về Qúy Hiểu Âu tới gần cô thêm một bước: “Đưa đồ đây, tôi cầm giúp em.”

 

“Không cần, cảm ơn! Tôi tự làm được…Ai da…” Qúy Hiểu Âu không để ý phía dưới, từ trên đường cái đạp hẫng một cái, cả người tức khắc mất đi cân bằng, lảo đảo sắp ngã.

 

Nghiêm Cẩn chân tay nhanh nhẹn, theo bản năng duỗi cánh tay , Qúy Hiểu Âu ngã vào lòng anh. Anh chỉ cảm thấy bàn tay mình lúc này đang tiếp xúc với eo thon, mềm mại, thoáng chốc ôn hương nhuyễn ngọc đầy cõi lòng.

 

Khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, cơ hồ chóp mũi có thể chạm vào nhau, môi đối môi, duy trì một tư thế vô cùng ái muội, bất động nửa ngày, giống như bị ấn nút tạm dừng.

 

Nghiêm Cẩn phục hồi tinh thần trước tiên, đối mặt với người khác phái, khiến bản năng giống đực lập tức chiếm thế thượng phong, không cần nghĩ ngợi bèn dẩu môi, ở một bên má nhẹ nhàng hôn phớt một cái. Kỳ thật anh muốn hôn lên chính là đôi môi màu hoa hồng kia, nhưng một khắc da thịt chạm nhau kia, khiến anh chột dạ mà thay đổi suy nghĩ.

 

Lúc này đã 6 giờ tối, trời đã dần tối, vệt nắng cuối cùng còn lưu lại một chút tàn hồng,

 

Giữa trời chiều Qúy Hiểu Âu chỉ nhìn thấy một đôi mắt sáng lấp lánh trong gang tấc, khuôn mặt từng mảng trắng hồng, biểu thị sự tức giận đã bắt đầu, từng đợt như songs chiều bắt đầu xuất hiện trên mặt cô. Cô không thể nhịn được nữa mà giơ cánh tay, “Bang” một tiếng phát ra từ gương mặt còn lại.

 

Không đau nhưng thanh âm rất lớn, hai người đều bị hoảng sợ.

 

Qúy Hiểu Âu lớn như vậy, lần đầu tiên đánh người, thanh âm giòn vang kia hoàn toàn làm cô thất thố, không rõ chính mình đã làm cái gì, dường như cánh tay phải hoàn toàn không chịu khống chế của cô, giống như là một sinh mệnh có ý thức độc lập.

 

Nghiêm Cẩn trong lòng đang tràn đầy nhiệt huyết lại bị chính cái tát này trở lại bình thường, ngượng ngùng buông tay, cảm thấy vừa thẹn lại vừa bực, nhưng dù sao anh cũng là đàn ông không thể cùng phụ nữ chấp nhặt, vẫn là phải thu tay về.

 

Sờ sờ má nóng ran, đành phải cắn răng cười: “Ai da, cũng đủ lợi hại, phía dưới có phải nên trình diễn thêm gì nữa không? Đồng chí Lưu Hồ Lan kiên trinh bất khuất? Có phải muốn tôi cũng phải hợp tác cho xứng với vai chính?”

 

Kỳ thật Qúy Hiểu Âu cảm thấy bản thân có chút hơi quá khích,muốn xin lỗi, nhưng giờ phút này không hề có bất cứ đường lui nào cho bản thân, nghe anh nói những lời không đàng hoàng về cô, chỉ có thể vứt bỏ mặt mũi qua một bên, hung hăng phun ra hai chữ: “Lưu manh!”

 

Nghiêm Cẩn không nghĩ tới cô lại buột miệng thốt ra hai chữ buồn cười như vậy. Anh không có tức giận, ngược lại cảm thấy có chút vui vẻ. Cô gái này không hề ùa theo anh, làm anh cảm thấy đặc biệt thú vị, tràn ngập sự thách thức, cơn giận vừa rồi liền tức khắc bay lên chín tầng mây. Cho nên anh cười hì hì đáp lại: “A , được, tôi chính là người lưu manh nhất, em có một ánh mắt thật tốt!”

 

Qúy Hiểu Âu hung hăng lườm anh một cái, xê dịch sang bên cạnh. Trong lingf chỉ hận ngày thường sao có thể có lắm xe taxi như vậy, ngay lúc này lại không thấy một chiếc nào vậy.

 

Nghiêm Cẩn lấy hộp thuốc, lấy ra một điếu, chậm rãi châm lửa, lúc này không nhanh không chậm nói tiếp: “Em cũng biết đấy, lưu manh yêu thích nhất chính là hai loại người, một là mỹ nhân, loại còn lại chính là… chính là như em vậy… rất đặc biệt….” Kỳ thật điều anh muốn nói chính là: “ chính là như em vậy, thân hình khiến người ta thần hồn điên đảo.” Nhưng anh đã kịp thời sửa lại lời nói, sợ chọc giận Qúy Hiểu Âu cô lại cho anh thêm một cái bạt tai nữa cũng không chừng. Miệng ngậm lại, đôi mắt không chịu thành thật, ở vị trí dưới cái mũi kia dụng tâm kín đáo không ngừng chạy tới chạy lui.

 

Cơn giận của Qúy Hiểu Âu một lần nữa lại bốc lên đầu. Khi cô cười mỉm có khi còn tốt, một khi cười to sẽ lộ miệng, vẫn luôn là điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời cô, mà cô hận nhất chính là việc người ta nói mình miệng rộng. Bất quá có thể đấu võ mồm với người đó, là một cô nương Bắc Kinh, Qúy Hiểu Âu cũng không là người giỏi chịu đựng. Cố gắng áp chế cơn giận, cô cười lạnh một tiếng nói mỉa: “Nếu tôi mà là anh, nhất định sẽ ở trong nhà hoặc cùng lắm sẽ đi bộ, anh không sợ gặp mặt cảnh sát sao, sẽ phạt tiền anh sao?”

 

Biết rõ ràng không phải là lời tốt đẹp gì, tiểu cô nương trước mặt càng ngày càng lộ ra sự mới mẻ, Nghiêm Cẩn đặc biệt muốn biết chuyện gì tiếp theo, vì thế phối hợp hỏi: “ Vì cái gì vậy?”

 

Qúy Hiểu Âu ngẩng đầu, sang sảng như mõ: “Có một loại người, không khác gì phần tử khủng bố, ra khỏi cửa liền gậy nhiễu loạn trật tự xã hội!”

 

Nghiêm Cẩn cười rộ lên, cười đến thiếu điều rơi điếu thuốc xuống đất, tuy rằng anh cảm thấy chính mình cực kỳ thích tự ngược. Trước thì bị tát một cái, sau đó còn bị người ta mắng là lưu manh, tiếp theo còn bị chế giễu lớn lên không phải loại người tốt đẹp gì, chính anh còn cảm thấy hưởng thụ, này không gọi là cam tâm chịu nhục thì là cái gì?

 

Qúy Hiểu Âu lại là nói bừa mà trúng, trong lúc vô tình trở thành miệng quạ đen.

 

Hai người chỉ lo đấu võ mồm, ai cũng không có để ý, một chiếc xe máy lặng yên không một tiếng động mà ngừng ở ven đường, mũ đội đầu kéo xuống thật thấp, hoàn toàn nhìn không thấy mặt. Người đó chụp ảnh xe Nghiêm Cẩn, đăng ký, lập biên bản , toàn bộ động tác vô cùng nhanh nhẹn như nước chay mây trôi. Chờ đến khi Nghiêm Cẩn phát hiện ra có chuyện không ổn, quay đầu liền nhìn thấy một tờ giấy “dừng xe trái pháp luật” đã dán trước cửa sổ xe của anh.

 

Nghiêm Cẩn tức khắc cảm thấy rùng mình. Sợ cái gì cái đó liền tới, đỗ xe cùng lắm mới có hơn năm sáu phút, tự nhiên thật sự lại gặp phải cảnh sat giao thông. Phải biết rằng năm nay vừa qua mười lăm tháng hai, bằng lái của anh đã bị khấu đi sáu phần.

 

“Ai ai ai, người anh em, chậm một chút, đứng lại một chút.”Anh nhanh chóng chạy tới muốn ngăn chặn hậu họa.

 

Cảnh sát giao thông có mái tóc ngắn, tháo mũ bảo hiểm xuống, liền để lộ ra nửa khuôn mặt, là người cực kỳ trẻ tuổi: “Xe của anh?”

 

“Đúng vậy, đúng vậy.”

 

Cảnh sát giao thông liền chỉ vào biển báo cấm dừng xe ngay ven đường, hỏi anh: “Biển báo lớn như vậy, anh không phát hiện ra sao?”

 

“Xe tôi đang có vấn đề, không phải đành dừng ở ven đường chờ cứu hộ tới sao, ngài sờ sờ xem, động cơ vẫn còn nóng đây này!” Nghiêm Cẩn tự biết mình đuối lý, treo lên vẻ mặt thành khẩn tươi cười.

 

Cảnh sát giao thông hồ nghi mà đánh giá anh, quả thực liền sờ sơ động cơ, lại nhìn xe cô gái phía sau đang cắn môi cố gắng nhịn cười kia, hiển nhiên không hề tin lý do thoái thác của anh, thanh âm nghiêm khắc: “Cũng không thể không quy về tội biết rõ còn cố ý phạm phải! Có thể xem bằng lái của anh không?”

 

“Đồng chí cảnh sát, tôi một không vượt đèn đỏ, hai cũng không đi trái tuyến.”

 

“Tôi nói anh vi phạm sao? Bằng lái!”

 

“Tôi cũng không có say rượu lái xe mà đồng chí.”

 

“Bằng lái!”

 

 

Nghiêm Cẩn trưng ra bộ mặt khổ sở: “Ngài cũng biết rồi đấy, là khu cách mạng cũng, sinh hoạt vô cùng khổ cực, không có tiền… Hiện tại kiếm được nhiều tiền không dễ chút nào! Giá hàng tăng cao, thuế cũng tăng cao, giá nhà lại càng không cần phải bàn đến, ngài đối đãi với cách mạng quần chúng như vậy, ngài nỡ sao? Là ở trên quán triệt phải chấp hành chính sách của đảng sao?”

 

Qúy Hiểu Âu liền bật cười thành tiếng, cảm thấy giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất của Oscar không trao cho người trước mặt cô đây thì quả thật là đáng tiếc.

 

Cảnh sát giao thông chính là người không nể nang bất cứ chuyện gì, chẳng những không cười, mà ngược lại còn nghiêm mặt: “Anh mau chóng đưa bằng lái ra đây, nếu không muốn giao ra tôi sẽ cho người kéo xe đi?”

 

Nghiêm Cẩn nhíu mày, nụ cười hoàn toàn biến mất.

 

Chàng cảnh sát giao thông làm mọi chuyện quá mức cứng nhắc, khiến anh thập phần khó chịu, không giao bằng lái ngược lại còn hỏi vặn: “ giống như chính ủy của các anh đối với dân chúng hứa hẹn nhiều điều, cảnh sát giao thông trong phiên trực vì không quy phạm, có thể khiếu nại đến đường dây nóng đúng không?”

 

Cảnh sát bị hỏi vặn lại có chút sửng sốt, nhất thời cũng không biết rõ địa vị của người trước mặt, vô cùng khẩu khí mà hỏi lại: “Tôi không quy phạm ở chỗ nào?”

 

“Hành vi quy phạm chương 2 điều 6, đối với việc kiểm tra bằng lái của người khác, muốn làm cái gì, nói tới cái gì?”

 

Lúc này cảnh sát giao thông mới ý thức được hôm nay mình gặp phải một con nhím, đồng thời ý thức được việc chính mình phạm phải sai lầm.

 

Đều nói cảnh sát giao thông ở Bắc Kinh có thái độ tốt nhất. Bởi vì trên đường mỗi ngày đều có hơn 500 vạn chiếc xe qua lại, ai có thể biết được chủ nhân sau mỗi chiếc xe có bối cảnh thâm sâu nhường nào? Liền chưa tính đến những người có bối cảnh, khi bị tài xế khiếu nại đến 122, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến thành tích cá nhân.

 

Vị cảnh sát giao thông này hiển nhiên cũng là nhân vật vô cùng tàn nhẫn, liền thấy trên mặt anh ta lộ ra biểu tình nhẫn nhục, giơ tay đối với Nghiêm Cẩn: “ Chào ngài! Mong ngài đưa ra giấy phép lái xe cùng giấy đăng kí xe.”

 

Đây là quy định chung thứ nhất về tiêu chuẩn cúi chào cùng thái độ lời nói.

 

Sau đó cái thứ hai chính là thế này: “Ngài đỗ xe trái quy định với “luật giao thông” thứ 93 nội quy quy định, hiện mức phạt của ngài là 200, ngày mười lăm đến báo cho đơn vị có liên quan để hoàn thành thủ tục nộp phạt. Nếu như có gì muốn khiếu nại, nội trong ba tháng đến tòa án để tố tụng.”

 

Nghiêm Cẩn lại giơ tay, cười tủm tỉm mà tiếp lười: “Người anh em, trình tự có chút không đúng, chúng ta bỏ qua chuyện tòa án, ngày mai tôi có thể đến cục hành chính bàn lại đúng không? Có phải rõ ràng ngài không chăm chỉ đọc sách đúng không, chắc khi đi học vất vả lắm nhỉ?”

 

Nhìn hầu kết của anh chàng cảnh sát giao thông lăn lộn vài cái, lại không thể nói tiếp những lời giảng giải được nữa. Bởi vì Nghiêm Cẩn nói không sai, anh ta chính xác đã bị nhầm mất một cái.

 

Kỳ thật, Nghiêm Cẩn muốn nhằm vào chỗ sơ hở của anh ta, còn những chi tiết khác có thể bổ sung thêm. Ví dụ như chuyện đỗ xe trái quy định, quy đinh từ 20 đến 200, nếu người chủ phương tiện chưa rời đi không thể phạt mức tiền lớn như vậy được. Nhưng thoáng nhìn thấy Qúy Hiểu Âu đang sung sướng khi người khác gặp họa kia, hai bên miệng rộng còn có lúm đồng tiền thật sâu, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có chút vui sướng, vô cùng rộng lượng mà vung tay lên: “Tính, tôi là một công dân vô cùng tuân thủ luật pháp, nhận phạt! Nhưng mong ngài nhớ cho đó là tôi đại nhân đại lượng, không muốn cùng ngài so đo, tha thứ cho thái độ chấp pháp ác liệt này…”

 

*Thành Sodom được coi là một trong hai thành phố tội lỗi trong “Kinh Thánh”. Ngày tàn của thành Sodom: “Những ngày cuối cùng của thành phố Sodom đã được ghi lại trong Kinh Thánh, mô tả đầy đủ sự thất bại của các thiên thần khi muốn tìm 10 cư dân có tấm lòng thiện lương trong thành, và cuối cùng họ đã quyết định cứu Lot bằng cách thúc giục ông này đưa gia đình chạy khỏi thành phố trước khi lửa trời giáng xuống. Vợ của Lot đã bị biến thành tượng muối do quay đầu nhìn về hướng Sodom trong biển lửa. Có nhiều diễn giải khác nhau về tội lỗi mà dân Sodom đã phạm phải và buộc Đức Chúa Trời phải ra tay hủy diệt, chẳng hạn thái độ không hiếu khách với người lạ. Kinh Thánh còn ghi lại Thiên Chúa đã chôn vùi Sodom và một thành phố khác tên Gomorrah bằng lưu huỳnh.” (Nguồn: google.)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)