TÌM NHANH
TINH HÀ XÁN LẠN
View: 441
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 133: Trống nhỏ Ngư Dương dậy đất bằng(*)
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi

Edit: Trúc

Beta: Khánh Vân

 

(*) Đây là một câu trong Trường Hận ca, Ngư Dương là nơi An Lộc Sơn trấn thủ, thuộc tỉnh Hà Bắc ngày nay.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Người đi đô thành báo tin còn chưa trở về, linh đường đã bố trí xong.

Thôi Hầu khóc chết ngất vài lần, Thiếu Thương để cho hầu y sắc một chén canh an thần mạnh, dỗ Thôi Hầu khóc đầu váng mắt hoa uống hết, chỉ nói đó là thuốc bổ làm đầu óc tỉnh táo, như vậy ông ấy mới có thể nâng tinh thần lo liệu hậu sự cho Hoắc phu nhân.

Gửi gắm Thôi Hầu nặng nề ngủ cho nô tỳ chăm sóc, Thiếu Thương mới đi linh đường yên tĩnh.

Lăng Bất Nghi sớm đã cho mọi người lui, một mình quỳ gối ở linh tiền không một bóng người, lưng thẳng như kiếm, bả vai rộng lớn như núi. Thiếu Thương bỗng nhiên cảm thấy hai mắt có chút đau đớn. Cho dù là tai hoạ hay là kinh biến, cho dù bi thương hay là cực khổ, Lăng Bất Nghi vĩnh viễn đều trầm mặc giống biển rộng mênh mông, giống núi non nguy nga trường tồn không đổi, làm người bên cạnh vô cùng an tâm.

Nhưng trong lòng hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, chỉ sợ không người nào biết.

Lăng Bất Nghi quay đầu, sắc mặt tái nhợt, lông mi như lông dài, trong mắt có loại yếu ớt hư vô kỳ lạ.

Hắn hơi hơi mỉm cười, giống như vô số lần trong dĩ vãng: “Thiếu Thương, nàng tới khuyên ta à, không cần, ta đều hiểu rõ. Sinh lão bệnh tử luôn khó tránh khỏi, người sống một đời, cỏ cây một xuân, thiên hạ không có buổi tiệc không tàn, có thân nữa, có luyến tiếc nữa, cũng luôn có lúc chia ly.”

Thiếu Thương cảm thấy trong lời hắn nói có chút kỳ lạ, nàng bèn nói: “Dù cho sinh ly tử biệt khó tránh khỏi, nhưng chỉ cần trong lòng có nhớ, cho dù là hoàng tuyền hay là ngoài xa ngàn dặm, cũng không thay đổi căn bản. Lòng người dễ thay đổi, lòng người cũng khó thay đổi. Chỉ cần lòng ta không chịu thay đổi, cho dù thế sự xoay vần, mây trời đổi dời, lại có thể làm gì ta?!”

Lăng Bất Nghi có chút ngây ra: “Thật là như vậy sao?”

Thiếu Thương cười nói: “Chẳng lẽ chàng không nghe nói Tinh Vệ lấp biển, Ngu Công dời núi, nếu thật gặp gỡ người một lòng không đổi, thần tiên tới cũng vô dụng!”

Lăng Bất Nghi nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên nói: “Một khi đã như vậy, không bằng ta và nàng cắn tay làm dấu ăn thề, thế nào?”

Gì? Thiếu Thương lùi lại hai bước. Đây là nói cái gì thế?

Người đương thời cực kỳ coi trọng lời thề, nghi thức thề thường xuyên phải có máu, ví như cách đây không lâu Vạn lão bá phát lời thề tu thân dưỡng tính kia với Tiêu phu nhân, một hơi cắt tiết bảy con gà trống trắng lớn, trước đình viện Cửu Truy đường bị máu gà bắn khắp nơi, Thanh Thung dẫn đám nô tỳ lăn lộn vài ngày mới hết được mùi tanh của máu.

Nhưng mà máu súc vật nào có cao quý bằng máu người, cho nên nhóm hảo hán phần lớn là cắt đầu ngón tay ăn thề, nếu ngón tay bị tật thì dùng máu ở cánh tay.

“Vậy... Cái đó, giết chút gà vịt là được, không cần cắn cánh tay chứ.” Thiếu Thương không sợ thề, nhưng nàng sợ đau.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lăng Bất Nghi không quan tâm kháng nghị của nàng, mềm nhẹ nhưng cố chấp kéo nàng đến quỳ xuống bên người mình, kiên định nói: “Trước mặt a mẫu, nàng nói đi, nàng vĩnh viễn sẽ không thay lòng với ta.”

Thiếu Thương cảnh giác ngửa người về phía sau: “Chàng bớt chiếm tiện nghi, ta chỉ có thể nói ‘nếu lòng chàng không đổi thì lòng ta cũng không đổi’.”

Lăng Bất Nghi cười, trong ý cười lại có vài phần chua xót: “Được, nàng cứ nói như vậy.”

Giọng nói của hắn vẫn dịu dàng như ngày thường. Thiếu Thương không chống chế được, chỉ có thể cung cung kính kính thề ở linh tiền của Hoắc Quân Hoa: “Trước linh cữu ở trên, thần minh làm chứng, tiểu nữ Trình Thiếu Thương tại đây thề, nếu... Nếu...” Nàng liếc Lăng Bất Nghi một cái: “Nếu chàng không thay lòng đổi dạ với ta, ta cũng tuyệt không thay lòng đổi dạ với chàng.”

Sau đó, Lăng Bất Nghi vén tay áo nàng lên, không chút khách khí cắn một cái ở trên cánh tay nõn nà trắng như tuyết của nàng; Thiếu Thương sợ hãi co rúm lại giống như gặp nha sĩ, không chịu được đập vào lưng hắn. Vài phần tâm lý may mắn cùng đánh giá sai tính nghiêm trọng lúc ban đầu vào lúc nhìn thấy châu dấu răng ứa ra vài giọt máu đã chuyển thành giận tím mặt, sau đó Thiếu Thương phấn khởi lấy sức lực bú sữa mẹ, ở trên cánh tay cơ bắp kiên cố của Lăng Bất Nghi cũng cắn ra hai hàng dấu ra mang theo tơ máu.

Lăng Bất Nghi dường như không hề cảm thấy đau, ánh mắt nhìn dấu răng còn rất có vài phần không hài lòng, giống như Thiếu Thương ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, không dùng hết sức trên hàm răng, nhưng mà có trời biết, Thiếu Thương dùng sức đến hai cơ hàm đều đau nhức.

Ngày kế sau khi về nhà, A Trữ vừa một lần nữa băng bó cánh tay bị cắn thương cho Thiếu Thương, vừa lắc đầu, nhưng mà nàng hiếm khi không nói chuyện này cho Tiêu phu nhân: “Mới đó đã mất a mẫu, còn có phụ thân như Lăng Hầu, Lăng đại nhân cũng thật đáng thương.”

Thiếu Thương che lại cánh tay vẫn đau đớn, phun ra một hơi thở thật mạnh chứa đầy oán giận. Vô nghĩa! Nếu không phải vì Lăng Bất Nghi vừa mới mất mẹ, sao nàng phải nhịn hắn như vậy chứ!

Lễ tang của Hoắc Quân Hoa rất long trọng, Hoàng đế gần như dùng quy chế lễ tang tỷ muội của mình để an táng cho bà ấy. Lăng Bất Nghi tất nhiên là theo phận con cái nhận lấy, càng lúng túng hơn là Thôi Hữu cùng Lăng Ích. Một người là chồng trước, một người là chồng bây giờ không danh không phận, ở trong lễ tang nên như sắp xếp chủ thứ thế nào đây. Không thể không nói nhóm quan lại Hồng Lư Tự vẫn rất có sức tưởng tượng, bọn họ để Thôi Hữu đảm đương vị trí huynh trưởng nhà mẹ đẻ của Hoắc Quân Hoa, mà để Lăng Ích ở bàn khách.

Thật ra theo Thiếu Thương thấy, đã từng là phu thê ầm ĩ đến bước đường này đã chẳng khác kẻ thù là bao, Lăng Hầu cần gì còn muốn tới tham gia tang lễ chứ, Hoàng đế lại không thích ông ta.

Nhưng mà Thiếu Thương hiển nhiên xem nhẹ độ miễn dịch đả kích của Lăng Hầu, ngày đưa tang, ông ta chẳng những đến mà còn mang theo kế đệ của Lăng Bất Nghi, thậm chí Dụ Xương Quận chúa cũng lấy thân phận cô dâu Lăng gia tương lai ở một bên. Lăng Ích vốn muốn đứng ở bên cạnh Lăng Bất Nghi, nhưng bị Ngô Đại Tướng quân không thể nhịn được nữa dùng cánh tay kẹp ở một bên.

Thiếu Thương không ngừng cười lạnh ở trong lòng. Vợ trước chướng mắt đã chết, trưởng tử có thể về nhà nắm quyền, còn có con thứ vừa mới được thêm quan trật cùng cô dâu Quận chúa, hay cho một Lăng thị cành lá tốt tươi phát triển không ngừng!

Cuối cùng Lăng Ích vẫn vội vàng đi rồi, bởi vì Thôi Hầu từ đầu tới đuôi khóc không quan tâm, nước mắt chảy đến trời đất tối tăm, thiếu chút nữa ngay cả đứng đều không được, còn phải để Lăng Bất Nghi nâng mới có thể lên xe ngựa. Ở dưới ánh mắt đầy thâm ý của mọi người, rốt cuộc Lăng Ích không mang nổi mặt nạ ôn văn nho nhã, tìm cái cớ dịch đến phía sau đám người.

Trước khi đi, Lăng Ích tới tìm Thiếu Thương cáo từ, Dụ Xương Quận chúa ở bên lại nhỏ giọng nói: “Đáng tiếc, vốn qua mấy ngày nữa là đại thọ 50 của Quân Hầu đại nhân, trong nhà đã chuẩn bị mở tiệc xong xuôi, bây giờ lại...”

Lăng Quận mã ôm hai nửa gạch vàng tương lai lập tức khom người dịu dàng nói: “Đa tạ Quận chúa nhớ thương phụ thân ta. Phụ thân nửa đời vất vả khổ sở, cũng chưa từng chân chính được hưởng phúc. Trong nhà vốn muốn làm bữa tiệc mừng thọ này để phụ thân vui vẻ, đáng tiếc... Nhưng mà có Quận chúa quan tâm, trên dưới Lăng gia rất cảm kích.”

Dụ Xương Quận chúa nhìn gương mặt tuấn tú của tiểu lang tế, yêu kiều nói: “Ngươi nói cái gì, chẳng lẽ về sau ta không phải người Lăng gia à, cần gì khách khí như vậy?”

Thiếu Thương lạnh mắt xem hai người này đối đáp như diễn trò, trên mặt lại ra vẻ giật mình: “Ui da, thế mà ta hoàn toàn không biết, nên đánh nên đánh. 50 tuổi chính là đại thọ, Quân Hầu nên ăn mừng một phen, nhưng mà...”

Lăng Ích liên tục xua tay, vẻ mặt khiêm tốn nói: “Người chết là lớn, mẫu thân Tử Thịnh mới vừa đi, trong nhà đúng là lúc bi thương, sao ta không biết xấu hổ bày yến hội.” Nói xong mang theo con thứ cùng Dụ Xương Quận chúa rời đi.

Thiếu Thương ở phía sau nhìn theo, trong lòng lại cười lạnh. Bi thương? Dẹp đi!

Hoắc Quân Hoa đã chết, Lăng Bất Nghi đáng lý nên giữ đạo hiếu ba năm, Hoàng đế thấy không thể đẩy hôn sự qua ba năm sau, nên thông báo hai bên hôn kỳ sớm định ra không thay đổi, muốn cho con nuôi áo tang thành hôn. Hoàng hậu không phải không có tiếc hận nói với Thiếu Thương: “Nếu vậy, hôn lễ của các ngươi cũng không thể làm to được.”

Thiếu Thương chỉ vào gấm vóc kim ngọc đặt đầy nửa gian thiên điện, cười nói: “Nương nương còn muốn sắp xếp như thế nào, cho ta thêm nhiều của hồi môn như vậy, trong nhà đã không còn chỗ đặt rồi.”

Lúc này đã cách hôn kỳ chỉ còn một tuần, Hoàng hậu lưu luyến không rời đưa Thiếu Thương cùng đồ cưới thêm vào về Trình phủ, còn cưỡng chế Lăng Bất Nghi tuân theo lễ nghĩa, không được trộm đi gặp người. Lăng Bất Nghi nắm tay nữ hài, kéo nàng lại gần nhìn, muôn vàn khó khăn không nỡ chia lìa.

Hoàng hậu không nhịn được cười nói: “Đừng không tiền đồ như vậy, về sau có cả đời nhìn nàng đấy... Bệ hạ tìm ngươi, Sầm An Tri ở bên ngoài chờ đã nửa ngày, ngươi còn cọ tới cọ lui. Đang phải giữ đạo hiếu, ngươi đến giao chuyện trong tay ra đi. Được rồi, nhanh buông tay ra, Thiếu Thương cần phải đi!”

Thiếu Thương ngồi ở bộ liễn Hoàng hậu ban cho, quay đầu lại nhìn về phía cửa cung cao cao của Trường Thu Cung, Hoàng hậu mỉm cười đứng ở giữa, xa xa phất tay với nàng. Lăng Bất Nghi lại bị hai tiểu Hoàng Môn ngăn ở một bên, chỉ có thể lưu luyến nhìn đoàn người dần dần đi xa, hoàng hôn màu đỏ vàng kéo bóng dáng của hắn thật dài, bóng dáng chạy dài chỉ vào phương hướng cô nương âu yếm rời đi.

Khi ra Tây Môn, Thiếu Thương xa xa thấy Nhị Công chúa cùng Tam Công chúa, còn có Tam Hoàng tử mặc đồ cưỡi ngựa hình như đang muốn ra cung, ba tỷ đệ ruột thịt hình  như đang tranh chấp.

“... Chút việc nhỏ như vậy, ngươi cũng đẩy đẩy kéo kéo, nếu không phải Nhị tỷ phu bị cảm phong hàn, không thể ra cửa, chúng ta cũng sẽ không tìm ngươi!” Tam Công chúa dậm chân tức tội.

Tam hoàng tử đề cao âm lượng hiếm có: “Ta đã nói, Thái tử huynh trưởng tìm ta có việc, vài ngày tới, ta phải đi Hồng Liễu doanh một chuyến, thẩm vấn vài người. Chuyện khẩn cấp, ta phải về phủ đi sắp xếp hành lý, nào có thời gian cùng các ngươi đi tế linh hồn người chết!”

Nhị Công chúa ở bên khuyên bào muội: “Được rồi, ngươi đừng làm khó dễ lão Tam, hắn ta xưa nay có một nói một, xem ra là thực sự có việc gấp, hai ta tự mình đi cũng vậy.”

Tam hoàng tử vội vàng ôm quyền, quay người đi luôn. Tam Công chúa vẫn căm giận, lải nhải bất mãn, Nhị Công chúa khuyên đều khuyên không được, mãi khi Thiếu Thương đến gần còn nghe Tam Công chúa đang oán trách: “... Lão tam từ nhỏ là lục thân không nhận như vậy! Cho dù có chuyện quan trọng, nói hai câu tử tế với chúng ta thì đã sao! Hừ hừ, sớm biết vậy năm ấy hắn ta phong hàn sốt cao, ta sẽ cho thêm hai cây hoàng liên vào trong chén thuốc của hắn ta!”

Thiếu Thương đi xuống bộ liễn, cười hành lễ với hai vị Công chúa, khi đứng dậy thu được ánh mắt Nhị Công chúa muốn nàng mang mở lời đề, bèn trêu ghẹo nói: “Ô, hóa ra Tam hoàng tử cũng từng phong hàn sốt cao à? Tiến cung lâu như vậy, ta vẫn luôn nghe người ta nói Tam hoàng tử từ nhỏ khỏe mạnh, bệnh nhỏ không có bệnh lớn chưa từng đấy.”

Tam Công chúa sau khi bị Hoàng đế cùng Việt phi xử lý hiển nhiên tính tình đã tốt hơn rất nhiều, đến nay cũng không gây khó dễ cho Thiếu Thương, chỉ dùng ánh mắt xem thường: “Lão tam lại không phải thần tiên, sao có thể không sinh bệnh, bệnh nhỏ vẫn phải có, nhưng mà bệnh nặng hả... À, Nhị tỷ, có phải chỉ có một lần như vậy không?”

Nhị Công chúa nhớ lại một lát, bật cười nói: “Thật đúng là bị ngươi nói trúng rồi, hình như chỉ có một lần như vậy.”

Tam Công chúa hừ lạnh: “Xứng đáng! Mùa xuân se lạnh, chúng ta còn ở trong phòng ngồi gần bếp lửa, hắn ta đã chạy ra ngoài đi loạn, quần áo trên người đều bị tuyết làm ướt một nửa, xứng đáng bị sốt cao!”

Trong lòng Thiếu Thương vừa động, thử hỏi: “Thỉnh giáo hai vị điện hạ, đây là chuyện năm nào?”

Tam Công chúa không kiên nhẫn nói: “Ngươi hỏi nhiều như vậy làm chi... Hình như là mười một, ừm, mười hai năm trước rồi.”

Nhị Công chúa lắc đầu: “Không đúng, là mười ba năm trước. Năm ấy chiến sự tạm dừng, phụ hoàng phải làm đại lễ hiến tế cho tổ phụ sớm mất, vừa qua nguyên tiêu đã mang theo chúng ta đi nghĩa trang Đông Bách, lão Tam bị bệnh ở trong lần đó.”

Trong lòng Thiếu Thương mơ hồ có suy đoán, nhưng bóng dáng như có như không giống như sương mù dày đặc, có thể thấy lại không bắt được.

Nhị Công chúa ngạc nhiên nói: “Sao ngươi lại hỏi cái này?”

Thiếu Thương cười gượng: “Thần thiếp cũng chỉ tiện thể hỏi.”

Trở về Trình phủ, chỉ thấy Tiêu phu nhân đã đổi mới hoàn toàn phủ đệ, trong ngoài đều chuẩn bị tốt cho hôn lễ không lâu sau đó.

Nghĩ đến nữ nhi sắp xuất giá, Trình phụ cực kỳ phiền muộn, thở ngắn than dài giống như bị người ta đòi nợ, Tiêu phu nhân lại hòa khí hiếm thấy, không buộc Thiếu Thương đọc sách viết chữ, cũng không chỉ trích Thiếu Thương ngủ nướng ngẩn người ngây người, mọi việc đều để tùy nàng.

Có vài lần Thiếu Thương cảm thấy hình như Tiêu phu nhân muốn nói với mình về đạo làm vợ, đáng tiếc không khí như thế nào cũng không đúng, thường thường là Tiêu phu nhân ở trong phòng Thiếu Thương ngồi một lúc lâu, sau đó hai mẹ con đối diện không nói gì, tiếp đó là đến thời gian dùng cơm.

Cuối cùng Tiêu phu nhân tựa như đã nghĩ thông suốt, nói với Thiếu Thương: “Thôi, năm đó trước khi xuất giá, bà ngoại ngươi thật ra lải nhải nửa ngày với ta, nhưng ta vẫn làm cho gà bay chó sủa. Tử Thịnh là người có dự tính, ngươi không cần sợ này sợ kia, có một số việc tự mình cân nhắc còn hơn là để người khác nói cho ngươi, huống chi ta cũng không phải cô dâu có gì để khen.”

Thiếu Thương cảm thấy rất có lý.

Tiêu phu nhân cùng Thanh Thung phu nhân vội vàng chuẩn bị mở hôn lễ cùng của hồi môn của Thiếu Thương, việc vụn vặt hằng ngày trên dưới Trình phủ vẫn do Trình Ương xử lý.

Trình Ương xem Thiếu Thương nhàm chán không có việc gì làm, có khi sẽ đến đưa nàng đi xem sổ sách hỏi việc. Có Thiếu Thương ở đó, khi nàng ta xem sổ sách cũng không cần bàn tính, đường muội dùng đôi mắt xẹt qua con số một lần, trực tiếp có thể tính nhẩm ra đáp án cho nàng ta.

Ngày này nàng ta đưa Thiếu Thương đi kiểm số phòng ốc trống trong nhà, đường muội xem nàng ta đông xem tây sờ toàn diện, mới nói: “Dù sao không ai ở, khi làm hôn lễ khách khứa cũng sẽ không đi vào hậu viện, ngươi lao lực như vậy làm gì? Nhị thúc phụ khó khăn lắm đã trở lại, cha con các ngươi tụ tập nhiều một chút mới được, quay đầu lại chờ ngươi xuất giá, muốn nói chuyện với thúc phụ cũng không nhất định có thể.”

Trình Ương cười nói: “A phụ không phải đại bá phụ, cho dù là răn dạy hay là khích lệ đều có thể nói nửa ngày. A phụ về nhà ngày ấy hai cha con chúng ta đã nói cho hết lời rồi, sau đó chỉ có thể ngồi trừng mắt... Ôi, vẫn là bỏ đi.”

Nàng ta lại cho nô tỳ tỉ mỉ xem xét vách tường nóc nhà có không bị nứt dột hay không: “Chờ xong hôn lễ của ngươi, kế tiếp là hôn sự của Đại đường huynh cùng Hủ Nga a tỷ, còn có lễ cập quan của Nhị đường huynh. Đến lúc đó dù sao cũng phải mời vài vị tộc trưởng bô lão ở quê nhà lại đây, không phải những phòng trống này sẽ phải dùng đến à. Cùng với ngày sau Đại bá mẫu bận túi bụi, không bằng ta làm luôn từ trước...”

Nhìn Trình Ương vội đến mặt xám mày tro, Thiếu Thương thấp giọng nói: “May mắn trong nhà có ngươi, a mẫu có thêm một cánh tay.”

Trình Ương quay đầu lại cười nói: “Đại bá mẫu rất có năng lực, cũng do mấy chuyện lớn đều đến một lượt, nếu không nàng cùng Thanh di lo liệu cũng dư dả, cũng không có chuyện gì của ta.”

Thiếu Thương thở dài. Được rồi, Tiêu phu nhân không yêu thương sai người.

Hai tỷ muội đưa bọn nô tỳ đi vào một gác mái cực kỳ tinh xảo, bên trong bày biện đủ loại nhạc cụ cầm, tiêu, huân, sanh, trống, ống sáo, sáo nhỏ, đàn sắt 25 dây, đàn sắt 50 dây... đủ màu sắc hình dạng, thậm chí còn có một loạt chuông nhạc bằng đồng thau quy mô nhỏ.

Thiếu Thương khâm phục nói: “Nơi này vốn là chỗ tổ phụ ở à?”

Trình Ương: “Đúng vậy, khi tổ phụ chưa mất chỉ thích ở chỗ này... Nhưng mà đại mẫu không thích nơi này.”

Vô nghĩa, trượng phu cả ngày trầm mê âm nhạc không chịu để ý tới mình, Trình mẫu thích nơi này mới có quỷ!

“Đây là cái gì? Trống cơm à?” Thiếu Thương chỉ vào trống nhỏ đen nhánh hình tròn trong một góc, hai bên rũ xuống dây đeo rộng lớn.

Trình Ương nhìn nhìn, chần chờ nói: “... Ừm, hẳn là trống nhỏ, lần đầu đại bá mẫu mang ta đến đã từng nói, khi hành quân đánh giặc dùng để phối hợp với quân tốt, cho dù ngồi trên lưng ngựa cũng có thể gõ.”

Thiếu Thương đi qua, lấy tay đập vào trống nhỏ, thân trống phát ra tiếng vang trầm thấp sâu xa, mơ hồ chấn động đáy lòng.

Đêm hôm đó, Thiếu Thương mồ hôi đầy đầu tỉnh lại, nàng nhìn ngón tay phát run của mình, áo cưới đỏ thẫm trên giá áo ở bên lóe lên hoa văn thêu chỉ vàng áp nàng không thở nổi, mười hai vị tú công tốt nhất cung đình suốt một tháng làm thành hoa phục đỉnh cấp, lại làm nàng kinh sợ khôn kể.

Sau khi ngây người lúc lâu, nàng khoác áo đứng dậy, cẩn thận tránh Liên Phòng đã ngủ say, một mình đi đến trong đình viện.

Đêm dài như vực sâu, đêm lạnh như nước, nàng lang thang không có mục tiêu đi một vòng, không tự giác trở lại tòa gác mái ban ngày đã tới kia, đến gần phòng nhạc của Trình thái công.

Nàng ôm mặt trống nhỏ kia, ngồi kề cửa sổ ngẩng đầu nhìn trăng.

Bàn tay đầu tiên đánh xuống, phương xa có vạn mã lao nhanh, vó đạp như bay, đất rung núi chuyển; bàn tay thứ hai đánh xuống, đao kiếm sáng như tuyết lộ ra ngọn gió, tướng sĩ đánh nhau máu thịt bay tứ tung, lưỡi mác làm người hít thở không thông; bàn tay thứ ba đánh xuống, diều hâu bay lượn ở cao cao giữa trời, trời quang như đã được gột sạch, không hề có một chút khói mù; bàn tay thứ tư đánh xuống...

Thiếu Thương đặt bàn tay run rẩy phát đau lên hai mắt mình, nước mắt không tiếng động xẹt qua khuôn mặt.

Nàng rốt cuộc biết vì sao mình luôn vô duyên vô cớ sầu lo, luôn là vô hình làm ra tư thế phòng bị. Sự tình thật ra đã sớm đặt ở trước mặt nàng, nàng có thể cảm giác được bất an, lại không có cách nào mở miệng.

Đời người như hạt cát trên bờ biển, từng ngọn sóng xô lại, cho dù là sóng nhỏ lăn tăn hay là sóng lớn ngập đầu, trừ cố gắng thừa nhận ra thì hình như cũng chẳng còn cách nào cả.

Thiếu Thương buông bàn tay dính đầy nước mắt, thẳng lưng. Nàng không thể cứ ngồi khóc thút thít, từ nhỏ nàng đã không phải người ngồi chờ chết, nàng còn có rất nhiều chuyện phải làm.


 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)