TÌM NHANH
TINH HÀ XÁN LẠN
View: 565
Chương trước Chương tiếp theo
Phiên ngoại 2: Tử Đoan
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi

Ở trong lòng Thái tử Tử Đoan, nữ tử trên đời này, cho dù già trẻ, xấu đẹp, có quan hệ huyết thống hay không có quan hệ huyết thống, hai cái đùi hay là ba con mắt, đều có thể chia làm hai loại, hiền huệ, cùng không hiền huệ. Cái tiêu chuẩn đánh giá người này đã giúp Thái tử điện hạ bớt đi rất nhiều phiền toái sai lầm.
Tuy hắn ta nhìn không vừa mắt tiểu cô nương nào đó, nhưng mẫu thân Tiêu phu nhân là nữ nhân hiền huệ, hắn ta cho rằng hiếm có.
Tựa như thời kỳ bất đồng yêu cầu quan lại tài năng bất đồng, Thái tử cho rằng tình hình gia đình bất đồng cũng yêu cầu phương thức gia phụ hiền huệ bất đồng. Lúc đó Trình gia chỉ miễn cưỡng ấm no mà thôi, Tiêu phu nhân dốc lòng trù tính, an bài thích đáng, rốt cuộc cùng hôn phu trợ giúp Trình gia từ nhà nghèo vùng nông thôn thành nhà hậu duệ quan lại quý tộc ra dáng ra hình.
Thái tử là đích thân trải qua chiến trận, biết đao kiếm thương tên cũng không phải là đùa giỡn, nghĩ Tiêu phu nhân mấy lần bụng to còn đi theo trượng phu vào nơi nước lửa, không thể không làm người ta rất là kính nể.
Mà đối với nhà đã sớm không còn nguy nan giống hoàng tộc, phụ nhân chỉ cần hiểu đại nghĩa dịu ngoan hiền lành là được.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cố tình, gia tộc của hắn ta là nơi thừa thãi oán phụ đanh đá cùng độc phụ nhất…

 

Tuyên nương nương đã qua đời, không hiền huệ.
Việt nương nương, thân mẫu của hắn ta, cực không hiền huệ.
Trừ Nhị Công chúa ra, tỷ muội cô mẫu cùng một đám Công chúa, không hề có tí liên quan gì đến hai chữ hiền huệ.
Lúc trước cữu phụ hắn ta là Đại Việt Hầu đưa một nữ nhi dưới gối đến bên người hắn ta hầu hạ, bằng lương tâm mà nói, vị biểu muội này, Thái tử thích, chẳng những mỹ mạo hoạt bát, khéo nói như châu, hai người càng có tình cảm tuổi nhỏ quen biết, lúc trước không phải hắn ta không nghĩ tới lập nàng ta làm phi. Nhưng sau đó hắn ta cẩn thận nghĩ lại, biểu muội hiền huệ ư? Không hiền huệ.
Thích giận dỗi làm nũng, tầm mắt hẹp hòi, luôn hy vọng Thái tử lấy cả trái tim tới đối xử với nàng ta, luôn cảm thấy mình không giống với những nữ tử khác, sông như một Việt Hoàng hậu thứ hai. Nhưng mà, hắn ta cũng không phải phụ hoàng, cho nên biểu muội cũng không làm được Việt Hoàng hậu thứ hai, chưa từng đồng cam cộng khổ, chưa từng sống chết có nhau, đâu ra ân ái không rời như vậy.
Lại nói, hắn ta cũng không thể lại để Việt thị nhất tộc tiếp tục phát triển an toàn. Một nhà ba Hầu một Hậu, con cháu môn khách làm quan giả cực chúng, vậy đã là đủ rồi. Bạo chúa Vương gia Tiền triều mới đầu cũng chỉ là một người sa cơ thất thế trong đô thành, theo Vương thị sinh con trai làm Hậu, một nhà mười Hậu, cũng trải qua ba đời Hoàng đế mà quyền binh ngập trời đuôi to khó vẫy.
Càng quan trọng là biểu muội cũng không bằng Việt Hoàng hậu ‘thiệt tình’ không sao cả với việc bên ngoài như vậy.
Tuy rằng mỗi khi Thái tử thấy phụ hoàng bị Việt Hoàng hậu ức hiếp mà vô lực đỡ tường, hắn ta cũng thừa nhận, nếu để Việt Hoàng hậu lựa chọn giữa nhà mẹ đẻ cùng Hoàng đế, chỉ cần không đến nông nỗi xử trảm cả nhà, Việt Hoàng hậu nhất định sẽ chọn Hoàng đế.
Có mấy lần con cháu Việt thị bên ngoài làm ác, Việt Hoàng hậu còn tức giận hơn cả Hoàng đế, chẳng những sẽ ở cửa cung dậm chân chửi bậy ‘nhãi ranh từ đâu ra dám phá hỏng thanh danh bệ hạ xem ta lột da của ngươi’, thậm chí còn sẽ tự mình phái người đi Việt gia lên án mạnh mẽ cũng cưỡng chế để tộc trưởng Đại Việt Hầu nghiêm khắc xử trí.
Nhưng mà biểu muội thì sao? Thái tử yên lặng lắc đầu.
Đừng nói giống Việt Hoàng hậu nghiêm khắc ước thúc nhà mẹ đẻ, cho dù ở trong vòng Việt thị nhất tộc, nàng ta còn muốn ưu tiên nâng đỡ huynh đệ ruột của mình đấy.
Theo việc chuẩn bị sắc lập trữ quân, Thái tử càng thêm thường xuyên suy nghĩ tương lai muốn mình lập trữ phi như thế nào.
Đầu tiên phẩm hạnh phải đoan chính, quyết không thể như Thái tử phi Tôn thị ti tiện hẹp hòi như vậy; tiếp theo phải hiền đức nhân tuệ, có thể bao dung phi tần và nhi nữ khác; lại lần nữa thế lực gia tộc không thể quá lớn, bằng không chính là Vương gia tiền triều thứ hai; nhưng cũng không thể thật đi tìm gia đình bình dân, nếu không thể nào ép được nữ tử huân quý toàn cung.
Không đợi Thái tử nghĩ ra kết luận, hắn ta phụng mệnh ra cung đi tuần tra tình hình chấp hành lệnh đo ruộng, sau đó... Sau đó... Sau đó hắn ta đã bị nhét cho một chén canh an thần, giống lợn chết suốt đêm bị nâng rời khỏi nơi phản loạn, khi mở mắt đã ở trong phủ đệ Lương Vô Kỵ, Dự Châu mục.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hai bên giường cực kỳ ầm ĩ, bên trái là cữu phụ Đại Việt Hầu sắc mặt đen như đáy nồi, nghiêm chỉnh tỏ vẻ muốn báo việc Thái tử tự ý muốn hành động mạo hiểm cho Việt Hoàng hậu (lời ngầm chính là tiểu tử ngươi chờ bị nương ngươi chẻ thành mấy khúc đi), bên phải là Ngu Hầu khóc lóc nỉ non, luôn mồm muốn đề đơn xin từ chức với Hoàng đế (lời ngầm chính là ta muốn cùng cáo trạng với phụ thân ngươi).
Thái tử đau đầu muốn nứt ra, chỉ muốn lao ra đi xé nát tiểu nữ tử lừa hắn ta ăn canh kia. Chẳng bao lâu sau, Trình Thiếu Thương là nữ tử mà Thái tử đánh giá chính diện xa nhất, hiện giờ, xa hơn.
Dưới cái nhìn của Thái tử điện hạ, mặc dù là nữ tử lộng quyền, nuôi dưỡng trai lơ giống Ngũ Công chúa đều mạnh hơn so với Trình Thiếu Thương .
Bởi vì nữ tử như Ngũ Công chúa cùng Tôn thị có thể làm ác, bản chất là nam nhân không làm, người trước là phụ hoàng mềm lòng luyến tiếc ra tay tàn nhẫn quản giáo, người sau là Thái tử trước dung túng không có chừng mực, bị tiện nhân làm bộ làm tịch bắt chẹt.
Ngũ Công chúa cũng được, Tôn thị cũng thế, phàm là gặp gỡ Hoắc Bất Nghi hoặc là hắn ta, lật tay là có thể trị còn phục tùng hơn thằn lằn, có thế nào cũng không làm ầm ĩ ra bọt nước. Nhưng nếu đổi thành Trình Thiếu Thương, nàng không lộng quyền, không tham tài, không ức hiếp người vô tội, chỉ biết lăn lộn người khác.
Cho dù ngươi là đại trượng phu đỉnh thiên lập địa nhìn rõ mọi việc, nàng cũng có thể lăn lộn ngươi từ trên đường xuống dưới cầu.
Thực không khéo, vị mà Trình Thiếu Thương lăn lộn lợi hại nhất kia tên Hoắc Bất Nghi, là người mà Thái tử điện hạ tự thấy còn thân hơn cả thân huynh đệ.
Ở trong mắt Thái tử, Hoắc Bất Nghi là người thế gian hiếm có, bình tĩnh cơ trí giống nước đá, lại kiêu dũng không sợ giống mãnh thú, trước khi Trình Thiếu Thương xuất hiện nếu có người cùng Thái tử nói Hoắc Bất Nghi sẽ vì chút tình yêu nam nữ lo được lo mất, Thái tử có thể bẻ mái cong Thái Miếu xuống dưới chấm đất ăn, sau đó...
Sau khi hai người Hoắc Trình đính hôn, thật là ba ngày cãi nhau ba ngày tình chàng ý thiếp.
Mỗi khi Thái tử điện hạ nhìn thấy khuôn mặt Hoắc Bất Nghi lạnh lùng là lại đau đầu. Ai ngờ Ngu Hầu còn muốn bổ sung thuyết minh lúc trước Hoàng đế cùng Việt Hoàng hậu cũng là như vậy, có khi còn lợi hại hơn chút, rốt cuộc Trình thị dòng dõi hơi thấp, Trình Thiếu Thương ít nhiều còn cố kỵ Hoắc Bất Nghi vài phần, không dám quá mức, ngụ ý, lúc trước Việt Hoàng hậu lăn lộn Hoàng đế là ‘sâu không lường được’ cỡ nào.
Thái tử càng đau đầu hơn.
Trước khi Hoắc Bất Nghi bị lưu đày, Thái tử điện hạ cảm thấy Tình Thiếu Thương tuyệt đối không hiền; sau khi Hoắc Bất Nghi bị lưu đày, xem Trình Thiếu Thương dốc lòng thoả đáng chăm sóc Tuyên Thái hậu, làm Hoàng đế cùng Việt Hoàng hậu bớt đi bao nhiêu áy náy, Thái tử lại cảm thấy, ừm, coi như hiền huệ.
Chờ chén canh an thần này đi xuống, Thái tử cảm thấy Ttrình Thiếu Thương đã không thể dùng hiền huệ hay không hiền huệ tới luận, cần dùng có nên rút gân lột da hay không tới đánh giá.
Càng nghĩ càng giận nghiến răng nghiến lợi hết sức, bên ngoài tiểu hoạn quan tới truyền Viên Thận cầu kiến.
Thái tử điện hạ sửng sốt, ngay sau đó cực kỳ hiếm thấy sinh ra một cỗ chột dạ.
Trời đất chứng giám, lúc trước hắn ta tuyệt đối là thật tình thật ý vui sướng Trình Thiếu Thương cùng Viên Thận đính hôn, đều nghĩ kỹ đưa hạ lễ gì rồi, ai ngờ đồ huynh đệ thối Hoắc A Tranh kia một hai phải một đầu muốn treo cổ ở trên cái cây Trình Thiếu Thương này. Hắn ta làm huynh đệ có biện pháp gì đâu, hắn ta cũng rất bất đắc dĩ mà. Đương nhiên chỉ có thể giúp huynh đệ đào góc tường của Viên Thận, hắn ta cảm thấy mình thật là nghĩa bạc vân thiên!
Viên Thận đi vào, Thái tử thấy sau khi hắn bị tù nhiều ngày sắc mặt tái nhợt thân hình gầy ốm, càng thêm chột dạ, tự mình tiến lên nâng dậy, nói: “Việc của Thiện Kiến, cô đều nghe nói. Đệ Ngũ Thành cũng bị người ta lợi dụng, phụ thân ta tuy có che giấu tội sai, nhưng ông ta nơi nơi tru sát tử sĩ ngầm của Công Tôn thị, cũng coi như là lấy công chuộc tội. Phụ hoàng cũng thường nói Thiện Kiến đại tài, rèn luyện mấy năm sau nhất định có thể thành châu báu, Thiện Kiến cần gì phải tự mình mạo hiểm đây.”
Viên Thận khiêm tốn cung kính nói: “Bệ hạ cùng điện hạ khoan dung độ lượng nhân hậu, tuy nhiên làm thần tử không thể không tự xét lại sai lầm. Lúc trước gia phụ biết được Đệ Ngũ Thành bị người ta lợi dụng đúc thành đại sai, nên tự mình giải Đệ Ngũ Thành tới đầu thú, cho dù lúc sau lấy tính mạng cả nhà cầu tình với bệ hạ, cũng tốt hơn tự che đậy hành vi phạm tội.”
Thái tử âm thầm gật đầu, thật ra hắn ta cũng cho rằng như vậy, nếu đổi thành hắn ta, Viên phụ tất nhiên không thể dễ dàng qua cửa như vậy.
“Lần này thần cầu kiến điện hạ hai việc.” Viên Thận từ trong ngực móc ra một quyển lụa gấm, cung kính trình lên: “Thần ngu dốt, với tìm hiểu mật thám Công Tôn thị không có đầu mối, đành phải nơi nơi sờ soạng. Đánh bậy đánh bạ, cũng biết đại khái tình hình chấp hành lệnh độ ruộng với mấy châu quận này. Dạng người gì mâu thuẫn, dạng người gì bị kích động, dạng người gì bị lôi kéo, thần đều nhất nhất nhớ kỹ. Hai ngày nay sao chép ra, mời điện hạ xem.”
Thái tử tiếp nhận lụa gấm, mỉm cười nói: “Tốt, tốt, rất tốt. Thiện Kiến quả nhiên tỉ mỉ cần cù, cô sẽ bẩm báo việc này với phụ hoàng, nhớ ngươi một công. Còn có một chuyện là gì?”
Viên Thận cúi thấp khuôn mặt tái nhợt: “Thần cáo từ điện hạ trước.”
“Đây là vì sao? Thiện Kiến bị tù đã lâu, ở chỗ này nghỉ ngơi cho tốt, có thể nào hấp tấp lên đường?”
Viên Thận thấp giọng nói: “Hoắc đại nhân đã đưa tin về đô thành,... Là việc hôn nhân của hắn cùng Thiếu… Cùng Trình nương tử. Có lẽ ý chỉ tứ hôn của bệ hạ ít ngày nữa sắp đến, thần vẫn là sớm chút rời đi thôi.”
“Tứ hôn? Nhanh như vậy? Khụ khụ...” Thái tử ho nhẹ mấy tiếng, vẻ mặt trang trọng: “Tử Thịnh cũng không quá cẩn thận, loạn cục chưa xong, có thể nào chỉ lo tư tình nữ nhi của mình.”
Viên Thận cười khổ: “Biết được việc hôn nhân của Hoắc đại nhân, bệ hạ tất là cực kỳ vui mừng. Cả nhà Hoắc thị trung liệt, Hoắc đại nhân cũng ngựa chiến nhiều năm, hiện giờ rốt cuộc có thể được như ý nguyện, đúng là thiên địa cùng vui.”
Thái tử nghĩ thầm ngươi đoán thật chuẩn, phụ hoàng nhất định cao hứng suốt đêm đi Công Đức từ dâng ba nén hương, nói cho nghĩa huynh Hoắc Xung Tướng quân của ông ấy rốt cuộc sắp có cháu chắt.
Đều nói đến mức này, Thái tử cũng không dây dực, thực sảng khoái để Viên Thận rời đi.
Thái tử điện hạ chính là một người quả quyết kiên định như vậy, lúc trước đào góc tường Viên Thận dĩ nhiên là nghiêm túc, hận không thể màn đêm buông xuống Viên Thận đã bị bắt gian ở trên giường hoa khôi đô thành, nhưng lúc này hắn ta cũng nghiêm túc có lòng xin lỗi Viên Thận.
Thái tử hạ quyết tâm, về sau không so đo phụ tử Viên thị chịu tội, ngày sau nếu Viên Thận làm quan đắc lực, chắc chắn sẽ đề bạt, không thể ôm thành kiến.
Ngồi xuống không bao lâu, Thái tử lại nghĩ tới tiểu nữ tử nào đó, nhớ tới chén canh an thần kia, lần thứ hai càng nghĩ càng giận, lần thứ hai nghiến răng nghiến lợi, vì thế nói với bên ngoài: “Người tới, tuyên Trình cung lệnh tới cho cô, cô có chuyện muốn nói!”
Liên tưởng đến Hoắc Bất Nghi đã cùng tiểu nữ tử kia hòa hảo, lại sai người phi ngựa báo chuyện tốt cho Hoàng đế, chờ thánh chỉ đưa đến là lúc mình không dễ há miệng mắng to, Thái tử quyết định nắm chặt thời gian tàn nhẫn phun tiểu nữ tử kia một trận xả giận.
Nếu tính toán muốn mắng chửi người thì không thể để Hoắc Bất Nghi tới cản trở, vì thế Thái tử gọi tiểu hoạn quan lại, đi trước truyền lời để Ngu Hầu cùng Đại Việt Hầu đi tìm Hoắc Bất Nghi dò hỏi ngọn nguồn trận phân loạn này, theo sau lại đi tuyên Tình Thiếu Thương đến.
Thái tử điện hạ, cũng là một người suy nghĩ kín đáo.
Một lát sau, Trình Thiếu Thương rón ra rón rén lại đây. Chỉ thấy nàng trang điểm nhẹ nhàng trong sáng, cử chỉ nhút nhát. Thái tử hơi nhếch miệng, xem khuôn mặt giảo hoạt này của nàng, làm bộ làm tịch đáng thương, xem ra tiểu nữ tử này đã đoán ra mình muốn mắng chửi người.
Không đợi Thái tử mở màn, Thiếu Thương đã rất thông minh nhận sai: “Điện hạ, thần thiếp sai rồi.”
Thái tử lạnh lùng nói: “Có gì sai?”
Thiếu Thương nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nói: “Điện hạ, cuộc đời thần thiếp làm sai vô số việc, điện hạ cho rằng thần thiếp phải làm nói từ khi nào?”
Thái tử vỗ án kỉ, cả giận nói: “Từ chỗ ngươi để cô dùng gậy công thành đi đâm cửa cung Tuyên Thái hậu nói lên!” Cũng không biết sử quan có hay viết lại chuyện xấu này không, chỉ có chờ tương lai đăng cơ nhìn xem có cơ hội tìm đọc hay không.
“Chẳng lẽ không phải nói từ thần thiếp cùng Hoắc đại nhân đính hôn à?” Thiếu Thương vừa mừng vừa sợ.
Thái tử nghẹn. Thật ra nhiều năm như vậy, hắn ra cảm thấy giữa hai người Hoắc Trình đã không thể nói ai sai nhiều hơn, dĩ nhiên Trình Thiếu Thương là không dịu ngoan không hiền huệ không săn sóc nhất trên đời này, nhưng Hoắc Bất Nghi cũng có phần tự tìm ngược.
Thái tử liên tục cười lạnh: “Những năm gần đây, ở trong lòng ngươi sợ là mắng cô đến ngàn lần rồi. Cô cũng không sợ ngươi ghi hận, lúc này ngươi cùng Tử Thịnh gặp gỡ việc gian nguy như vậy, chẳng lẽ cô không nên răn dạy với ngươi?! Còn nữa ngươi còn dám lừa cô uống canh an thần. Ngươi, ngươi, ngươi…. Cái đồ tiểu nữ tử vô tri không biết sợ nhà ngươi, ngươi dám lớn mật như vậy! Hừ hừ, cô xem ngươi là sống không kiên nhẫn! Nói thật, có phải trong lòng ngươi hận cô đã lâu hay không, lúc này mới nhân cơ hội hại cô!”
Thiếu Thương vội vàng nói: “Nào có chuyện đó, điện hạ ngài nhất định là hiểu lầm thần thiếp! Những năm gần đây, cho dù là điện hạ răn dạy thần thiếp ếch ngồi đáy giếng không rõ lý lẽ chỉ lo một mẫu đất ba phần ruộng, hay là răn dạy thần thiếp khắc nghiệt ích kỷ ương bướng khó thuần không thể khoan hồng độ lượng, cũng hoặc là răn dạy thần thiếp làm việc xúc động không có kết cấu, thần thiếp đều hoàn toàn không để ở trong lòng!”
Thái tử gần như tức đến cười, nhất thời nói không ra lời, hoàn toàn không để ở trong lòng ngươi còn nhớ rõ rõ ràng như vậy?!
“Thật ra, điện hạ ngài không biết, thần thiếp từ rất sớm đã cực kỳ kính ngưỡng điện hạ.” Thiếu Thương thản nhiên nói.
Thái tử một câu cũng không tin, châm chọc nói: “Thế mà còn có loại chuyện này, thật là chưa từng nghe thấy, cô lại muốn nghe cho hết.”
Thiếu Thương nhiệt tình nói: “Đây là thật sự, nhớ rõ lúc ấy thần thiếp cùng Hoắc đại nhân đính hôn không lâu, Hoắc đại nhân nói đến một chuyện của điện hạ. Nói là ngài có một vị phu nhân, nàng ta ỷ vào điện hạ sủng ái, dung túng phụ huynh nhà mẹ đẻ ức hiếp dân chúng, chiếm đoạt tài sản của dân, sau khi điện hạ biết lập tức nghiêm khắc răn dạy phu nhân, còn tự mình giao phụ huynh nàng ta cho Đình Úy Phủ, ra lệnh cưỡng chế xử trí thêm nghiêm.”
Thái tử sửng sốt, mới vừa nhớ tới.
“Chút việc nhỏ, cần gì nhớ.” Trong lòng Thái tử sinh ra vài phần buồn bã.
Đây đã là chuyện nhiều năm trước, lúc ấy hắn ta mới mười mấy tuổi, niên thiếu nhiệt tình, đó vẫn là nữ tử đầu tiên mà hắn ta sủng ái, nếu không phải sau đó xảy ra chuyện, con đầu của hắn ta có lẽ sẽ xuất thế sớm mấy năm.
“Trái pháp luật, tàn hại lương dân, vốn nên hình trách thật mạnh.” Thái tử hờ hững: “Chuyện này truyền ra, còn có không ít người chỉ trích cô quá mức khắc nghiệt.”
“Cũng không phải nói như vậy.” Thiếu Thương chân thành nói: “Điện hạ ngài với quan lại cùng người bên cạnh cực kỳ khắc nghiệt, nhưng ngài với dân chúng rất tốt, rất độ lượng. Thậm chí mấy ngàn năm sau này, dân chúng tầm thường luôn là hạng người yếu ớt nhất trên đời này, cường hào đại tộc có thể ức hiếp, tham quan ác quan có thể coi khinh, đến như đồng ruộng sâu ven đường, một chân dẫm vào là chết đến kêu cũng không kịp. Có một vị chủ quân như ngài che chở bọn họ, là phúc khí lớn nhất của dân chúng thiên hạ. Đây là lời từ đáy lòng thần thiếp, nếu điện hạ không tin có thể đi hỏi Hoắc đại nhân, thần thiếp không chỉ nói với chàng ấy một lần đâu!”
Thái tử rất là động dung, giọng điệu không khỏi hòa hoãn: “Cô không sợ người khác chỉ trích, chỉ mong dân chúng thiên hạ an cư lạc nghiệp, không bị thiên tai nhân họa, coi như cô không phụ tổ tông thiên địa.”
Vốn là muốn thoá mạ tiểu nữ tử này một trận, nhưng giờ này khắc này Thái tử cũng không mắng ra miệng được, đơn giản vẫy vẫy tay: “Thôi, ngươi trở về đi, tĩnh dưỡng thân thể cho tốt, sau khi thành hôn phải cẩn thận hầu hạ Tử Thịnh. Ôi, những năm gần đây, Tử Thịnh thật là bị không ít khổ, ngươi, ngươi phải đối xử tốt với hắn chút.”
Thiếu Thương thật lòng thật dạ đồng ý, nhanh chóng ra khỏi cửa, khi đi đến đình viện, Thái tử bỗng nhiên gọi nàng lại.
Thiếu Thương ngốc ngốc quay đầu lại, chỉ thấy tay phải Thái tử giương lên, sau đó đầu vai mình hơi đau, cúi đầu nhìn lại là một hòn đá nhỏ.
Nàng cứng họng, không dám tin tưởng nhìn về phía Thái tử. Hắn… Hắn… Hắn… Hắn… Hắn ta thế mà ném đá vào nàng! Đường đường trữ quân thiên hạ thế mà ném đá vào nàng!
Thái tử mặt mày anh đĩnh cương nghị, hàng năm nghiêm túc trở thành hư không, giống như trẻ lại mười tuổi, bỗng nhiên trở lại thời thiếu niên bướng bỉnh thích quậy. Hắn ta sang sảng cười to: “Được rồi, chúng ta thanh toán xong, ngươi trở về vui vẻ chuẩn bị gả đi!”
Thiếu Thương căm giận dậm chân, quay đầu rời đi.
Nhìn tiểu nữ tử kia dẩu miệng giận dữ rồi lại không dám đánh trả, trong lòng Thái tử mừng rỡ.
Vừa cười vừa đi vào trong phòng, đi chưa được mấy bước hắn ta bỗng nhiên dừng chân.
Thái tử âm thầm nghĩ, tiểu nữ tử này có phải cố ý vỗ mông ngựa để tránh bị quở trách hay không? Ngay sau đó lại lắc đầu.
Thôi, lời nàng vừa mới nói hắn ta rất là thích nghe, lúc nào cũng thêm gấp đôi lễ cho hai người họ.
Chờ nàng tương lai sinh hạ nữ nhi, nếu không giống nàng không hiền huệ như vậy... Ừm, chỉ cần hiền huệ hơn nàng chút, hắn ta có thể suy xét hỏi cho nhi tử làm cô dâu, rốt cuộc tiểu nữ tử này lớn lên cũng không tệ lắm, làm người cũng có thể, mồm miệng cân não thực lanh lợi đúng không.
Thái tử điện hạ, vẫn là một người mưu tính sâu xa.

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)