TÌM NHANH
SỐNG LẠI ĐỂ NGỦ VỚI ẢNH ĐẾ
Tác giả: Tinh Không Xã
View: 311
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 118: Quà tặng của người hâm mộ
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo

“Cô thực sự thích tiền?”

Đan Lâm cực kỳ khó hiểu nhìn người phụ nữ trước mặt, đối với loại đồ vật như tiền có ai mà không ôm chấp niệm sâu đậm với nó đâu. Ngay cả cô ta cũng sẽ quyết đoán trả lời có.

Nhưng mà, cô không tin hỏi lại: “Đương nhiên. Chẳng lẽ cô không thích sao?”

“Như vậy…”

“Nếu như cô đồng ý, tất cả những chỗ này đều là của cô.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cố Dao Dao giơ tay, những căn nhà huy hoàng tráng lệ ở phía sau không có vị thế nổi bật như chủ sở hữu (câu này t phân vân quá, đây là raw 身后富丽堂皇的家宅无一显赫着拥有人的地位). Nhưng mà hiện tại cô lại cực kỳ nghiêm túc nhìn Đan Lâm chăm chú, mặc dù trên người đang mặc trang phục sang trọng phú quý, nhưng ánh mắt lạnh như băng không hề có chút khát vọng nào đối với tiền tài: “Hơn nữa… Cô còn có thể lấy được một khoản tiền khổng lồ.”

“?”

Đan Lâm không thể nào dùng một chút tư duy của người bình thường để suy nghĩ nữa, cô ta tự hỏi rồi lùi về phía sau một bước. Ánh mắt hơi quái dị nhìn về phía Cố Dao Dao, một lúc lâu sau cô ta mới tìm lại được giọng nói của mình: “Rốt cuộc cô là người nào… Tên điên ở bệnh viện tâm thần sao?”

Cố Dao Dao tự động bỏ qua câu chế giễu của Đan Lâm, cô yên lặng liếc mắt qua bộ quần áo vỉa hè trên người cô ta, nói: “Chỉ cần cô nguyện ý giúp tôi làm một chuyện.”

Đan Lâm bị khơi lên hứng thú, cô ta nhướng mày: “Chuyện gì?”

“Một chuyện… Chuyện mà cô giỏi nhất.”

“Cắt…”

Ở một bên, Tiết Nhiễm dùng ánh mắt thưởng thức nhìn về phía Cố Dao Dao. Anh ta đặt cuốn kịch bản trong tay lên trên bàn rồi đứng lên, vừa chỉ huy bộ hậu cần đã chờ ở bên cạnh khá lâu rồi cùng với chuyên viên trang điểm: “Cảnh diễn này hoàn thành! Diễn viên chỉnh sửa lại lớp trang điểm, sẽ quay thêm một hồi.”

Hai người đi thoáng qua nhau dưới sự chỉ dẫn của chuyên viên trang điểm, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi Cố Dao Dao không nén được mà cong khóe môi.

Rốt cuộc phối hợp vai diễn vừa rồi ngang tài ngang sức… Dường như thái độ của Đan Lâm đã nghiêm túc hơn rất nhiều so với buổi diễn tổng hợp từ đợt trước. Có lẽ là bởi vì muốn nhìn thấy thực lực thật sự của cô cho nên càng ra sức coi bản thân cô thành đối thủ để đối xử.

Tiếng ve mùa hè kêu râm ran dưới bóng cây.

Ngồi ở trên chiếc ghế, Cố Dao Dao đang nghiêm túc bắt đầu nghiên cứu kịch bản, nhưng không bao lâu ở bên cạnh truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Đến tận lúc này mà cô còn chưa thuộc hết lời thoại trong kịch bản sao?”

Vẻ mặt cô ta tràn đầy vui sướng khi thấy người khác gặp họa, giơ tay lên kẹp cuốn vở Cố Dao Dao đang cầm, thong dong quơ quơ trước mặt cô.

“Ai da, không chuyên nghiệp chút nào.”

Cố Dao Dao bị cưỡng ép cướp đi mất cuốn kịch bản nên hơi giận dữ, không hề có bất kỳ sợ hãi nào cãi lại: “Tôi chỉ là đang tự hỏi có cách nào để biểu diễn càng tốt hơn hay không!”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Nhưng thật ra là cô nha, còn chưa diễn xong đã cởi trang phục! Ôi… Thật không chuyên nghiệp.”

Người phụ nữ này! Làm sao cứ luôn dùng những lời mà cô ta nói để chống đối lại cô ta! Đan Lâm bị tức muốn chết, cô ta ghé sát đầu lại gần, mắt to trừng mắt nhỏ, nhếch miệng “Chậc” một tiếng: “Tôi sợ nóng! Đợi một lúc nữa thì lại mặc vào còn không được hay sao! Thế nào mà cô còn nhớ cả những thứ này, xem kịch bản còn chưa đủ nhiều à!”

Nhân viên đoàn làm phim đi ngang qua bị không khí dưới bóng cây dọa cho hoảng sợ, mọi người ầm ầm lùi về phía sau vài bước.

“Thật đáng sợ…”

“Chẳng lẽ trước kia hai người này có thù hằn gì với nhau sao?”

Đang khi mà hai người bọn họ còn đấu võ mồm thì cách đó không xa truyền đến âm thanh người bảo vệ nghiêm khắc xua đuổi: “Ai cho anh đóng giả nhân viên vệ sinh để trà trộn vào đây? Cẩn thận tôi gọi người ném anh ra ngoài! Chúng tôi ở chỗ này để đóng phim, người hâm mộ không thể tùy tiện đi vào!”

“Ách?”

Một người đàn ông trung niên hơi mang trên mặt nét tang thương kỳ quái bị nhân viên bảo vệ đẩy ra ngoài cửa, chỉ gần vài phút sau đã có không ít nhân viên quần chúng đứng xem diễn.

Cố Dao Dao xoay đầu lại nhìn, vừa định vỗ vỗ Đan Lâm nhìn về phía cửa đi thì thấy bóng dáng cô ta bốp một tiếng đã cầm lấy quần áo rời đi, lại còn thay đổi sang giọng điệu lạnh nhạt ngay lập tức: “Tôi đi trang điểm lại.”

Nhưng mà đối với con người như Đan Lâm mà nói, hành động như vậy cũng rất bình thường.

Vốn dĩ còn tưởng do Đan Lâm không có chút hứng thú nào muốn tiếp tục cãi nhau với cô, hoặc là cô ta hoàn toàn không có ý nghĩ xem náo nhiệt linh tinh, Cố Dao Dao cũng rất mất hứng.

“Hừ” một tiếng.

Cô đang đinh tiếp tục nghiên cứu kịch bản dưới bóng cây thì lần thứ hai bị người ta quấy rầy. Nhưng lần này đối phương lại người người đàn ông mới nhìn thấy vừa nãy.

Ừm, nhìn thế nào cũng thấy rất khả  nghi, trên tay người đàn ông đó còn cầm cái túi không biết chứa đồ vật gì ở trong.

Hơn nữa còn định trà trộn vào trong đoàn làm phim… Chắc hẳn là một người hâm mộ cuồng nhiệt?

Phía bên kia, người đàn ông trung niên cố gắng hết sức muốn nở một nụ cười tươi vô hại, một bên vẫy tay với Cố Dao Dao ở dưới bóng cây, nhẹ nhàng nói: “Cô gái nhỏ, cô giúp tôi một chuyện gấp được không?”

“Loạt soạt” một tiếng, Cố Dao Dao cầm cái túi đưa đến trước mặt Đan Lâm. Vốn dĩ Đan Lâm đang ngồi ở trên ghế lướt di động thấy thế ngẩng đầu lên, ánh mắt cô ta vừa vặn dừng lại ở cái túi đồ sắp sửa dán sát trên mặt mình, thuận miệng hỏi: “Cái gì đây?”

Đối với chuyện truyền lời này dường như Cố Dao Dao cũng không quá để ý, cô quơ quơ cái túi trong tay vừa tò mò nhìn sắc mặt của Đan Lâm, còn cố ý giả vờ vô tình nói: “Người hâm mộ của cô mua cho cô. Ông ấy nói chờ cô ở bên ngoài, muốn gặp mặt cô, ông ấy chờ khá lâu rồi.”

Vẻ mặt Đan Lâm bắt đầu cảnh giác một chút, cô ta cầm lấy cái túi trong tay Cố Dao Dao, nhạy cảm nói: “Ông ta còn nói với cô cái gì?”

“Nhìn chằm chằm…”

Cố Dao Dao bị Đan Lâm nhìn chằm chằm mà không thể hiểu được vì sao một lúc lâu, cuối cùng cô nhìn thấy bóng dáng cô ta rời đi sau một phút, nhưng điều không thể không phỉ nhổ chính là. Người này… Chẳng những không thể nói chuyện đàng hoàng, ngay cả một câu cảm ơn cũng không chịu nói.

Nhưng mà những nhân viên khác trong đoàn làm phim lại cực kỳ quen thuộc chào hỏi với Đan Lâm: “Lại là người hâm mộ kia, thật là nhiệt tình nhỉ, còn đặc biệt đến đoàn làm phim nhìn cô nữa.”

“Chắc chắn là một người hâm mộ trung thành của cô, ha ha.”

Đối với Cố Dao Dao mà nói, cô đã quá quen sống với con người quái lạ Đan Lâm này, chuyện này chẳng qua cũng chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ quay đầu là quên.

Buổi tối tan tầm, cô vất vả duỗi cơ thể, vừa đi đường vừa lẩm bẩm: “Rốt cuộc có thể kết thúc công việc về nhà! Quay về trước tiên phải tắm nước nóng, sau đó lại… Ai?”

Đúng lúc, trên con đường cô quay về nhà nhìn thấy đồ vật quan trọng trong khúc nhạc đệm nhỏ vào ban ngày kia.

Bên trong một thùng rác có một đống đồ vật mà cô rất quen thuộc. Cố Dao Dao đi lại gần để quan sát, vừa nhìn vào thấy bên trong một bao nilon màu trắng chứa đầy trái cây trông bên ngoài cũng không tệ lắm đã bị ném tùy tiện vào trong đống rác bẩn được phân loại không thể cầm về. Đang khi cô quan sát rồi đưa ra kết luận thì…

Hai cánh tay của đàn ông từ trong bóng tối tiến lại gần.

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)