TÌM NHANH
SỐNG LẠI ĐỂ NGỦ VỚI ẢNH ĐẾ
Tác giả: Tinh Không Xã
View: 305
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 121: Người lạnh lùng
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo

 

Người đàn ông cách anh mười mét kia, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn.

 

Hình như là bị vẻ mặt như thế khiêu khích, Kỳ Quan Tòng tựa tại bên cửa sổ thu hồi ánh mắt, vừa cau mày đóng cửa sổ xe lại, nhưng cũng không quên thể hiện những cảm xúc phức tạp trong lòng ra trong lời nói.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Xem ra, anh theo đuổi người khác rất có kiên nhẫn."

 

Nơi xa, người kia mặc bộ đồ thú nhồi bông to lớn sững sờ, anh quay đầu đối mặt với người đàn ông trong ôtô.

 

Tại sao cậu ta lại ở đây?

 

Ý nghĩ như vậy cũng hiện lên trong lòng Kỳ Quan Tòng, anh mím môi, trên khuôn mặt không biểu cảm hiếm khi lộ ra một chút không kiên nhẫn, chính là bởi vì Tiết Nhiễm mà anh thấy—— hận không thể từng phút từng giây đều dính lên trên người của Cố Dao Dao, chỉ vì muốn cô ấy nhìn bản thân nhiều hơn một chút, đơn giản không thể hiểu được.

 

Không sai, thậm chí là một bước đi không thể tưởng tượng nổi.

 

Có thể vì người không quen không thân mà lại dành ra nhiều tình yêu như thế, hơi không cẩn thận liền sẽ có kết cục xôi hỏng bỏng không cũng không hiếm thấy.

 

Đúng là như thế, Kỳ Quan Tòng thở hắt ra, mặt không cảm xúc khởi động xe, châm chọc nói.

 

"Giống như vắt óc tìm mưu nghĩ kế làm vui lòng một người không thích anh."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

"Đáng giá không?"

 

—— đáng giá không?

 

Câu nói này sớm lặp đi lặp lại nhiều lần trong lòng Tiết Nhiễm. Cho dù là sau đêm hai người chia tay, hay là khoảng khắc có thể nhìn thấy Dao Dao ngay lúc này, có lẽ đáp án như vậy sớm đã không còn nữa.

 

—— bởi vì.

 

"Có đáng giá hay không, tôi không biết."

 

Tiết Nhiễm cúi đầu xuống, hiếm khi trầm mặc một hồi: "Tôi chỉ biết là, nếu như mọi thứ đều phải suy nghĩ đến chuyện có đáng giá hay không, vậy thì làm người cũng quá lạnh như băng rồi."

 

"Cho nên tôi nghĩ. . ."

 

Tựa như, lúc sinh ra Kỳ Quan Tòng chính là mặt trăng giữa những ngôi sao, được mọi người vây quanh tung hô, đứng trước màn huỳnh quang nhận được hoa tươi và những lời ca tụng, thì làm sao có thể hiểu được người như anh ta đã có bao nhiêu nỗ lực bao nhiều cố gắng. Cũng là bởi vì khoảng cách như vậy, nhân tài là sinh vật sẽ không hiểu rõ.

 

Cho nên.

 

"Loại tâm trạng này chắc hẳn cậu sẽ vĩnh viễn không hiểu được!"

 

"Hơn nữa, thằng nhóc như cậu! Xưa nay đã có dự định không đáp lại tình cảm của Dao Dao! Đứng tại trên lập trường của cô ấy, không phải cũng giống như tôi sao!"

 

Đáng thương…như nhau

 

Đoàn làm phim U Mộng Ảnh.

 

Trong phòng khách yên tĩnh, hơi lạnh của điều hòa thổi tới. Ngũ Châu đã sớm bị sức nóng bên ngoài làm cho hình người hóa thành đống nước mà gục xuống bàn, anh liếc mắt nhìn Kỳ Quan Tòng đang xem kịch bản, đặc biệt giảm nhỏ âm lượng xem kịch bản.

 

"Hôm nay ta phải cho ngươi biết —— cái gì gọi là quy củ, cái gì gọi là thể thống!"

 

"Đừng! Người đâu! Người đâu tới đây mau!"

 

Năm phút trôi qua.

 

Chính xác mà nói, giờ nghỉ trưa hiếm có như vậy chỉ kéo dài năm phút.

 

Ngũ Châu ngồi một cục rồi đổi tư thế, lúc đang muốn đưa tay lấy đồ ăn vặt đoàn làm phim đưa tới thì nghe được Kỳ Quan Tòng đột ngột nói.

 

"Hỏi cậu một vấn đề."

 

"Hả?"

 

"Tôi thật sự là một người rất lạnh lùng sao?"

 

Tay Ngũ Châu run một cái, cũng không để ý đến chiếc điện thoại ngã trên mặt bàn, trên mặt không che giấu được sự kinh ngạc. Suy nghĩ hoài nghi boss nhà mình điên rồi cuối cùng cũng được chứng thực, trong lòng không khỏi sinh ra một cảm giác bi thương, ngay cả ánh mắt cũng mang theo cảm giác cha già nhìn con trai nhìn lại Kỳ Quan Tòng:

 

"? ? ? A cái này. . . Cái gì?"

 

"?"

 

Kỳ Quan Tòng bị dáng vẻ này của Ngũ Châu làm cho quái dị, mắt vừa nhìn đồng hồ, vừa buông kịch bản xuống, đứng dậy đang chuẩn bị rời đi: "Không có gì, nếu như cậu không biết trả lời thế nào coi như xong."

 

Đột nhiên Ngũ Châu từ một người uể oải vực lại được nhìn qua bóng lưng đang muốn rời đi của Kỳ Quan Tòng, im lặng suy tư một trận.

 

Đang lúc cậu muốn mở miệng.

 

"Em cảm thấy boss, anh. . ."

 

Một bên khác, vừa vặn nhân viên công tác đến giờ tới nhắc nhở gõ cửa một cái.

 

"Cảnh quay tiếp theo sắp quay rồi ~ "

 

Kỳ Quan Tòng đứng ở cửa, Ngũ Châu cũng không khỏi tăng nhanh tốc độ lời nói, phân tích: "Nếu như anh là người lạnh lùng, vừa rồi sẽ không làm bộ mình kết thúc công việc rồi lái xe đưa cô ấy một đoạn đường, sau đó lại trở về đoàn làm phim. Nhưng nếu như anh không có ý định tiến thêm một bước. . ."

 

"Quả thực sẽ khiến cho người khác ngộ nhận là anh không hề quan tâm đến bất cứ điều gì."

 

Giống như —— Tiết Nhiễm cũng sẽ mang theo cảm xúc như vậy trách cứ sự  lạnh lùng và không hiểu tình người của anh.

 

Ngũ Châu nâng cằm, sau khi tắt bộ phim truyền hình đang phát trong điện thoại di động, sự quan tâm trong mắt người cha già càng thêm đậm đà hơn, hướng dẫn từng bước: "Cho nên nếu như có thể nói thẳng ra suy ghĩ của anh, chủ động tới gần ~ "

 

"Thì sẽ không có sự buồn phiền này."

 

"Nhưng —— "

 

Kỳ Quan Tòng cầm nắm cửa không hiểu, không khỏi nói ra vài lời bực bội: "Một khi quyết định, sẽ trở nên rất đau đớn."

 

"Hả? Đau đớn cái gì?"

 

"Vì sao anh lại có suy nghĩ kỳ lạ này? Người bình thường chắc hẳn đều sẽ cho rằng có thể thích một người là một chuyện cực kỳ đáng giá để vui vẻ. . . đi?"

 

Không giống.

 

—— cái này hoàn toàn không giống.

 

Từ trong lồng ngực trào ra, là một sự thực tàn khốc. Một người cha suy sụp tinh thần ngồi trong căn phòng tối tăm như vậy, vừa dùng rượu để làm tê liệt bản thân, lên án mạnh mẽ bản thân là một người cha lại trở thành một người xa lạ như thế.

 

"Đừng yêu một người quá nhiều."

 

"Có phải như vậy sẽ không đau khổ hay không?"

 

". . . Ông chủ?"

 

Hả? ! !

 

Ngũ Châu nhìn thấy Kỳ Quan Tòng khác lạ thì ôm lấy mặt, không thể nào? ! ! Nếu làm theo những lời vừa rồi của ông chủ nhà mình, chẳng phải là thừa nhận bản thân đã thích Tiểu Dao Dao rồi? ! Là như vậy, là như vậy đi! !

 

Một tiệm bánh kem 88 độc C nào đó lúc này.

 

Sớm đã nghe nói loại bánh mới ra của tiệm này vô cùng ngon, trong ánh mắt nhìn chằm chằm vào đó của Cố Dao Dao sớm đã không che giấu được dục vọng "mình muốn ăn", nhưng một giây sau, ánh mắt của cô bị bánh gato phô mai bên cạnh hấp dẫn, hận không thể dính cả người vào trên tấm tủ kính.

 

Làm sao bây giờ, cái nào mới được?

 

Mặc kệ!

 

Con nít mới đưa ra lựa chọn! Người lớn chắc chắn là chọn tất cả!

 

Trong lòng Cố Dao Dao nghĩ như vậy nên nuốt nước miếng, đứng dậy chỉ vào ngăn tủ chứa bánh gatô.

 

"Tôi muốn cái này. . ."

 

"Còn muốn cái này! Cái này cũng đóng gói cho tôi một phần!"

 

"—— ---- không được."

 

"!"

 

Chị Thục đứng sau lưng Cố Dao Dao đau đầu thở dài, ôm cánh tay bất đắc dĩ nói với nhân viên phục vụ: "Thật ngại quá, tất cả những món này đều không cần. Em có biết ăn những món này, một miếng bánh có bao nhiêu Calorie không?"

 

"Gần đây em thật sự đang cố gắng khống chế cân nặng của mình sao?"

 

"Nếu như bị chị phát hiện cân nặng tăng thêm 0.1 gam, thì chị sẽ trừ tiền vào cát-sê mỗi tháng của em! Em nghe thấy chưa?"

 

"Huhuhu . ."

 

Người đại diện VS Cố Dao Dao!

 

Cố Dao Dao bại trận!

 

Cho nên nói, vì sao mà câu chuyện lại biến thành như thế này?

 

Cố Dao Dao thút thít trong lòng, nặn ra một đống nước mắt vì bản thân mình, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía đối diện. Lúc này chị Thục đang ăn một miếng bánh gato matcha với tư thế cực kỳ nho nhã, ngẩng đầu, khuôn mặt nghiêm túc.

 

"Cho nên, sao em lại hẹn chị tới nơi này?"

 

"Nơi nào. . . ?"

 

Cố Dao Dao nghiêng đầu một chút, rất không hiểu nhìn sang, nghi ngờ nói: "Không phải chỉ là một tiệm bánh gato bình thường sao?"

 

"Em thấy cách địa điểm quay phim gần, tùy tiện chọn."

 

"Em chắc chắn?"

 

"Không biết trước đó là ai đã thề độc rằng, sẽ không bao giờ đến một nơi đáng ghét như tiệm bánh gato này nữa?"

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)