TÌM NHANH
SỐNG LẠI ĐỂ NGỦ VỚI ẢNH ĐẾ
Tác giả: Tinh Không Xã
View: 297
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 147: Mối quan hệ ái muội, mập mờ
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo

 “Đây là thứ mà mấy người gọi là hoàn mỹ sao?”

Giang Lạc Oanh niết hai đầu ngón tay, cô ấy hất tóc, ánh mắt nhìn vào một đầu chỉ nhỏ, lời nói đầy trào phúng. 

“Xía…”

“Quần áo hôm nay là do ai chọn vậy?”

Mọi người phát ra tiếng hít khí, nhóm nhiếp ảnh gia cũng loạn thành một đoàn, hận không thể đem tên chọn quần áo ra đá mấy phát. Có ai mà không biết chuyện Giang Lạc Oanh để ý nhất là mấy chi tiết  này, cũng chính vì vấn đề chi tiết nên người làm việc bên cạnh Giang Lạc Oanh vô cùng lo lắng đề phòng. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Không hổ là Giang Lạc Oanh, nữ thần chấn động toàn thế giới --- Ảnh hậu Kim Mâu.

Bất kể làm diễn viên hay trong chuyện sinh hoạt hằng ngày, cô ấy luôn chú ý đến những chi tiết khiến người ta cảm thấy kinh ngạc, nói vậy đây hẳn là xứng đáng với ảnh hậu nhỉ. 

Mà bây giờ, bốn phía đều im lặng. 

Tuy bọn họ không cẩn thận như Giang Lạc Oanh, nhưng sau khi gặp phiền toán thì cũng không có sai lầm gì. Cũng không biết người bất cẩn nào đã làm nên chuyện này. Mấy nhiếp ảnh gia dù tức giận cũng không dám nói một tiếng, mãi cho đến khi có người xoa mồ lạnh lắp bắp nói: “Ách! Thật xin lỗi, do tôi mới tới! Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý!”

Đối phương hướng về phía Giang Lạc Oanh khom lưng một cái thật sâu, nhưng Giang Lạc Oanh chỉ quét mắt nhìn anh ta một cái, vẫn không lên tiếng. 

“Cậu này, thật ngốc, người ta như vậy là tha cho cậu rồi! Còn không mau cảm ơn!” Mấy nhiếp ảnh gia chạy đến vỗ vỗ đầu của anh ta.

Anh ta bị người ta vỗ, sửng sốt vài giây, lập tức vui vẻ nói: “Cảm ơn!”

Mãi cho đến khi một nhân viên lễ tân mặc tây trang xuất hiện phá vỡ bầu không khí, anh ta vô cùng thân thiện cầm lấy hành lý của Giang Lạc Oanh, nói: “Giang tiểu thư, xin chào. Bay suốt một đêm hẳn là rất vất vả. Tôi là trợ lý của Lục tổng, được phái đến đón cô.”

Giang Lạc Oanh gật gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn về phía cửa – nơi vang lên tiếng hét chói tai của fans. 

Những ánh đèn năm màu hợp thành ba chữ Giang Lạc Oanh rất to, thật chí có còn fan giơ cao ảnh chụp của cô ấy, quần áo ăn mặc giống như trong ảnh chụp, thét chói tai không ngừng. 

“Cô ấy ra rồi sao?”

“A a a Giang Lạc Oanh đâu?”

“Tin tức là giả sao? Không phải nói là sẽ có Giang Lạc Oanh sao? Đồ lừa đảo!”

Cô ấy cau mày, bước chân nhanh hơn. 

Thấy vậy, nhân viên lễ tân quay đầu nhìn nhóm fans đang xúc động nói: “Nghe nói cô không thích tiếp xúc với fans, chúng ta có thể đi bằng lối riêng ở bên cạnh, sẽ không quấy rầy đến cô?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Ừ.”

“Không ngờ độ nổi tiếng của Giang tiểu thư lại cao như vậy, toàn bộ sân bay đều sắp bị fans của cô chen đầy.” Nhân viên lễ tân biết rõ thói quen, tính tình của các minh tinh, anh ta nhìn fans, trêu chọc một chút. 

“Một sân bay sao?”

Bước chân của Giang Lạc Oanh ngừng lại, cô ấy quay đầu nhìn những nhóm fans cuồng nhiệt kia, khóe miệng hơi giơ lên. 

“Còn nhiều hơn thế.”

“Fans của ảnh hậu trãi rộng khắp trái đất.” Trợ lý của Lục Cữu nói, hành lý trong tay cũng ngừng tại chỗ. 

Giang Lạc Oanh không để ý đến lời của anh ta, cúi đầu nhẹ nhàng tháo kính râm từ trên sống mũi xuống, ngữ khí không được tốt hỏi: “Anh ta đâu? Không phải nói là đến đón tôi sao?”

Mọi người mê mang nhìn Giang Lạc Oanh. 

Chỉ có trợ lý ở bên cạnh nhìn đồng hồ, sau đó nhắc nhở: “Chúng ta phải tiếp tục chờ sao? Chút nữa cô ấy sẽ có buổi gặp mặt, sắp không kịp rồi.”

Giang Lạc Oanh nhước mày, trên mặt vẫn là nụ cười như cũ: “Anh ấy sẽ đến.”

“Cô đã trở lại.”

Vừa dứt câu, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng cô ấy. Kỳ Quan Tòng phủi phủi bụi trên người, mặc dù anh có mang theo khẩu trang, Giang Lạc Oanh cũng có thể xuyên qua khẩu trang nhìn thấy vẻ mặt của anh. 

“Đúng vậy, đã lâu không gặp.”

Nhìn thấy Kỳ Quan Tòng, Giang Lạc Oanh nở nụ cười rất tươi. Cô duỗi người, nhân tiện chỉ chỉ nhóm fans ở bên ngoài: “Lần trước tôi quay về còn vang hơn.”

“Loại thời tiết thế này, có fans đến tiếp cô đã là không tệ rồi.”


Giang Lạc Oanh tỏ một ánh mắt xem thường: “Tôi biết anh là người bận rộn, cũng không so đo chuyện anh đến trễ.”

“Trợ lý.” Cô ấy quay đầu lại nói. 

“Tôi đây.”

Giang Lạc Oanh đi đến cầm rương hành lý từ trong tay trợ lý, anh ta không hiểu nên lui về phía sau vài bước, sợ mình làm sai cái gì đó. 

Chỉ thấy cô ấy đem cái rương đưa cho Kỳ Quan Tòng, sau đó bước về phía trước. 

“Lần này về mệt thật. Chúng ta xuất phát thôi!”

Trợ lý bị hai người bỏ lại phía sau có chút bối rối, đương nhiên anh ta nhận ra Kỳ Quan Tòng, nhưng với dáng vẻ này của họ, định làm chuyện gì ngoài kế hoạch hay sao?

Anh ta sốt ruột nói: “A? Hai người… cứ đi như vậy sao...?”

“Lục tổng của chúng tôi đã chuẩn bị một cái xe xa hoa đến đón Giang tiểu thư rồi! Xe xa hoa đó!”

Giang Lạc Oanh đang đi phía trước vẫn thần thái hướng về phía cửa. 

Chỉ có Kỳ Quan Tòng bất đắc dĩ quay đầu lại nói: “Nói cho Lục tổng của cậu biết, người, tôi đã đón đi rồi.”

Hôm sau là một buổi tổng nghệ ghi hình tại trường quay nên vô cùng bận rộn.

Mấy người công tác bàn bạc với nhau: “Chương trình tổng nghệ của chúng ta vậy mà hot ghê. Khách quý tham gia đều biểu diễn rất tốt, ngoài ra còn có một nhóm người thuộc đại V(*) tới giúp đỡ mình viết này kia nghe nói là blog bài báo gì đấy thì phải,, nếu mà diễn không tốt, chỉ sợ mấy cư dân mạng sẽ dùng nước bọt dìm chết chúng ta.”

(*)大V là để chỉ những tài khoản Weibo đã được xác thực danh tính người dùng trên các nền tảng của Weibo như Sina, Tencent, NetEase,... và có nhiều fan hâm mộ theo dõi, tương tác (Tương tự như người nổi tiếng có dấu tích xanh của Facebook bên mình).

“Cậu nói xem bây giờ con người đúng thật là đáng sợ.” Một người khác lắc lắc đầu. 

“Cho nên mới nói, có thể đồng ý làm khách quý thì đều là những người mạnh mẽ. Lần trước cái tên kia tới, trực tiếp bị cư dân mạng mắng đến phát khóc!”

“Thật vậy hả… ai vậy…”

Hai người dần dần đi xa, Cố Dao Dao vẫn thất thần cầm kịch bản đứng một bên. 

Khó lắm mới có khi cô hứng thú nhất thời đi siêu thị mua nguyên liệu về nấu ăn, còn chuẩn bị điểm tâm ngọt cho Kỳ Quan Tòng, nhưng so theo thời gian hằng ngày thì giờ này hẳn là anh đã về, nhưng mà ngày hôm qua… Đã hơn tám giờ cũng không về. 

Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?

Không có khả năng, không có khả năng. Nói không chừng là có việc gì bận rồi. 

Cố Dao Dao thở dài, nâng quai hàm ngồi trước bàn, có chút mất mát nhìn về cửa lớn không chút tiếng vang, lại nhìn bàn đồ ăn đã lạnh. Tại sao… lại để ý đến anh như vậy?

Cố Dao Dao nhìn chằm chằm điện thoại của mình, cuối cùng cũng chờ được một tiếng thông báo nhắc nhở. 

Cô vui sướng mở ra xem, rốt cuộc chỉ là tin nhắn bình thường. Cô ủ rũ nhìn xuống bàn một chút, vừa định ném điện thoại đi thì nhận được tin nhắn từ Kỳ Quan Tòng. 

[ Tin nhắn mới ] Kỳ Quan Tòng: Xin lỗi nha, tối nay tôi không về ăn cơm.

“Ừm… Không sao đâu. Nhưng mà…”

Cố Dao Dao bất đắc dĩ ấn ấn màn hình di động, bắt đầu cầm đũa tự mình ăn cơm. Nhưng biểu hiện trên mặt vô cùng suy sút. Cô cúi đầu nhai mấy hạt cơm, cuối cùng vẫn “bang” một tiếng đặt đũa trở lại bàn.

“Tốt hơn là để bánh ngọt vào tủ lạnh...Tuy thời tiết này đặt ở ngoài cũng không có vấn đề gì.”

Cô vẫn không yên tâm về cái bánh ngọt mà Kỳ Quang Tòng thích nhất, thật cẩn thận đặt nó vào tủ lạnh, sau đó mới quay lại ăn cơm. Chỉ là mấy món ngon do cô nấu, nhưng trước mắt đột nhiên lại chẳng muốn ăn. 

“Không về ăn cũng không chịu nói trước, hại mình chờ lâu như vậy.”

Cô cầm đũa dùng sức chọc chọc bát cơm, càng thêm bực bội. 

“Thật là, cũng không nói đi làm cái gì, buổi tối có thông báo đột xuất à, không kịp gọi điện nói trước nữa sao..?”

Cô càng nghĩ càng thêm bực bội, dần dần đem sự phẫn nộ biến thành động lực, bắt đầu mở miệng ăn cơm. Anh xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến cô! Nghĩ nhiều như vậy làm gì, ngày mai cô cũng có công việc quan trọng mà!

“Nghe nói gì chưa? Đêm nay Giang Lạc Oanh cũng sẽ đến! Tôi đang nghĩ đến bộ dáng cô ấy biểu diễn ở trường quay, không biết là một người thế nào nhỉ…?”

Nghe thấy người bên cạnh thảo luận như vậy, Cố Dao Dao nhớ lại quá khứ rồi ngẩng đầu lên. 

Giang Lạc Oanh? Bọn họ đang nói đến ảnh hậu Kim Mâu Tư - Giang Lạc Oanh sao? Không ngờ cô ấy cũng tham gia tiết mục này!

Nhưng càng như vậy thì cô phải cố gắng lên… 

Cô Dao Dao thầm cổ vũ trong lòng, vừa mới hạ quyết tâm nhìn kịch bản kỹ một chút thì phía trước truyền đến âm thanh ầm ĩ của phóng viên. 

Cô tò mò nhìn ra cửa, chỉ thấy Giang Lạc Oanh đã thay trang phục bước ra từ trong xe, trang phục của cô ấy có thể nói là phô bày hết vóc dáng, trên cổ mang theo một chiếc vòng, nương theo ánh đèn chiếu xuống hiện lên vẻ lấp lánh. Chỉ thấy cô ấy hơi quay đầu, vành tai đang đeo hoa tai thủy tinh run lên.

Giang Lạc Oanh vừa bước ra từ trong xe đã bị các phóng viên vây quanh, chật như nêm. Tiếng chụp hình và ánh đèn flash bao trùm luôn tiếng rống giận của bảo vệ. 

“Làm ơn! Mau lùi ra sau đi!” bảo vệ liều mạng ngăn cản mấy người phóng viên đang chen lên. 

Nhưng vẫn có mấy phóng viên thò tay đưa microphone đến trước mặt cô ấy, miệng vẫn không ngừng hỏi cái này cái kia. Thật sự hận là không thể khom lưng vượt qua bảo vệ, đáng tiếc là bị ngăn lại. Trong mắt bọn họ, Giang Lạc Oanh về nước chính là tin tức lớn!

Một khi nhận được tin tức này chắc chắn sẽ kiếm lớn nhỉ!

“Giang Lạc Oanh, tại sao lại chọn ra nước ngoài thực hiện sự nghiệp ảnh hậu của cô vậy? Có thể nói một chút không?” Một phóng viên lách khỏi tay bảo vệ.

Nghe được lời này, Giang Lạc Oanh ngừng lại một chút, nhưng cô ấy vẫn  giấu tia không vui trong mắt. 

Nhưng chính phản ứng như vậy lại làm phóng viên càng hỏi thêm nhiều hơn: “Lần này đột ngột về nước, có phải là muốn nhận phim mới không? Có thể tiết lộ chút tin tức không?”

“Mới đáp máy bay liền đến trường quay tiết mục, nhất định là rất vất vả nhỉ…”

Giang Lạc Oanh có chút đau đầu đi trên thảm đỏ, khóe miệng cô ấy nhất lên một nụ cười chức nghiệp, nhưng bước chân lại nhanh hơn vài phần. 

Người giới truyền thông vẫn phiền như vậy. 

Cố Dao Dao thò lại gần nhìn vài lần, lập tức bị khí chất trên người cô ấy làm cho sáng mù đôi mắt. 

“Chính là cô ấy sao? Oa, người thật còn khí chất hơn trên TV nữa. Chờ, chờ chút… Bên cạnh? Hình như là… Kỳ Quan Tòng.”

Lúc này cô ngạc nhiên trong lòng, giờ phút này Giang Lạc Oanh đang kéo cánh tay Kỳ Quan Tòng thân mật cười nói bên tai Kỳ Quan Tòng. 

Cố Dao Dao thấy vậy, kịch bản torng tay cũng bị cô nắm nhăn. 

Lúc này có mấy người phóng viên chen đến nói với máy quay: “Hiện tại chúng tôi đang có mặt ở buổi tổng nghệ của Giang Lạc Oanh, đây là tiết mục đầu tiên mà cô nhận sau khi về nước! Theo như tìm hiểu, đây là một loại tổng nghệ về kỹ thuật diễn xuất…”

Trong trường quay liền tràn lên một trận hoan hô, Cố Dao Dao lập tức né về phía sau, nhưng cô vẫn thò đầu ra như cũ. 

“Giang Lạc Oanh được mời về đảm nhiệm vị trí khách mời đặc biệt cùng đua tài diễn với các diễn viên trong dự án《 Bạn chính là diễn viên》, điều ngoài ý muốn chính là ảnh đế Kỳ Quan Tòng cũng xuất hiện ở trường quay…”

Nhân viên công tác theo thói quen nhún vai, bình luận: “Nghe nói lần này Kỳ Quan Tòng được mời đến hiện trường, xem ra quan hệ của hai người không bình thường nha…”

“Đúng vậy, theo tôi thấy, khẳng định là quan hệ ái muội. Chẳng qua là không công khai thôi. 

“Hưm… đi đi, đi làm việc.”

Cố Dao Dao lập tức quay đầu ngồi lại vị trí của cô, nhưng cảnh Giang Lạc Oanh kéo tay Kỳ Quan Tòng vẫn luẩn quẩn trong tâm trí của Cố Dao Dao, không sao quên được. Bất kể là chuyện đồ ăn tối hôm qua, mua thuốc giải rượu cho anh, bánh ngọt…

Rõ ràng Kỳ Quan Tòng không được mời, nhưng sao anh lại đến đây. 

Tại sao… Bộ dạng vừa rồi của bọn họ rất thân mật… Hình như cô chưa từng nhìn thấy anh thân mật cùng cô gái nào trước màn ảnh… Là quan hệ gì nhỉ?

Cố Dao Dao bị cảm xúc phức tạp trong lòng khiến cho hình ảnh thân mật kia phóng đại gấp trăm lần, trong lòng cô tựa như có ngàn vạn con kiến gặm cắn rất thốn. Mặc dù cô muốn thu lại cái suy nghĩ vớ vẩn này, nhưng bản thân lại không có cách nào áp xuống được, ngược lại ngày càng bành trướng. 

Hôm qua anh không về, có phải là….

Cố Dao Dao cắn môi dưới, không muốn tự hỏi về phương diện này. Nói không chừng là cùng Giang Lạc Oanh tham dự yến tiệc, vội vàng giao thiệp với người khác, cho nên mới không về. 

Sau vài phút Giang Lạc Oanh xuất hiện, các phóng viên liền vây quanh nơi này đến nỗi chật như nêm. Mãi cho đến khi cô ấy rời đi, mọi người mới giải tán. 

“Cậu nói xem sao tính tình Giang Lạc Oanh vẫn lạnh lùng, trước sau như một thế nhỉ….”

“Vẫn không hỏi được cái gì sao? Thôi, về đi.”

Lúc này mấy phóng viên chợt đem  hướng tầm mắt lên người Kỳ Quan Tòng, cũng may là anh có dự định trước, trà trộm vào trong đám người, đồng thời cũng chú ý đến Cố Dao Dao ngồi trong góc. 

Cô nắm kịch bản, hai mắt nhắm lại, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

“Tôi rất tò mò, nó chọc tức cô sao?” Kỳ Quan Tòng duỗi tay, rút kịch bản trong tay cô lại, dở khóc dở cười hỏi. 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)