TÌM NHANH
SỐNG LẠI ĐỂ NGỦ VỚI ẢNH ĐẾ
Tác giả: Tinh Không Xã
View: 287
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 148: Quà gặp mặt
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo

Trên khán đài, vẻ mặt bối rối của Cố Dao Dao bị ánh đèn vùi lấp trong bóng tối.

Một tốp nhân viên dọn dẹp khi đi ngang qua, lập tức dán mắt vào Kỳ Quan Tòng đang đứng dưới ánh đèn, một trong số họ còn thì thầm vào tai đồng nghiệp: "Nhìn kìa, là Kỳ Quan Tòng đó!"

"Nhìn cái gì mà nhìn! Lát nữa mới bắt đầu!" Đồng nghiệp kia đáp lại.

Hai người kia cười cười rồi đi qua anh, trong khi Kỳ Quan Tòng vẫn đi thẳng về phía Cố Dao Dao.

Anh mở miệng, yết hầu đi lên đi xuống liên tục.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Tôi thật hiếu kỳ, nó hấp dẫn cô như vậy sao?"

Cố Dao Dao vẫn đang cúi đầu đắm chìm trong thế giới của cô, coi như không hề nghe thấy lời anh nói.

"Dao Dao?" Anh nhướng mày, đút tay vào túi quần.

Cố Dao Dao nghe giọng nói quen thuộc, hoảng hốt ngẩng đầu nói: "Hả? Anh nói cái gì..."

Chờ chút... Đây có phải là Kỳ Quan Tòng?

Cố Dao Dao sửng sốt bật dậy khỏi ghế ngay lập tức, nhưng cô nhớ lại những gì Kỳ Quan Tòng vừa nói... Chờ một chút, Kỳ Quan Tòng vừa nói cái gì nhỉ?

Khuôn mặt thanh tú của cô dần dần biến thành vẻ mặt hiểu kỳ, Kỳ Quan Tòng nhìn cô cười khúc khích, anh đưa tay ra và chỉ vào kịch bản trong tay Cố Dao Dao.

"A! Kịch bản của tôi..."

Cô rối rắm nhìn kịch bản đã bị nhàu nát trong tay, cúi đầu lẩm bẩm: "Tại sao lại thành ra như này?"

Kỳ Quan Tòng lắc đầu, định vươn tay lấy lại kịch bản trong tay cô, không ngờ Cố Dao Dao giật mình lùi về sau vài bước, tay vẫn ôm tập kịch bản, làm tay của anh lơ lửng giữa không trung.

"...?"

Nhận thức được hành động của bản thân, Kỳ Quan Tòng rút tay về.

Nhưng vẻ mặt của Cố Dao Dao càng lúc càng rối thêm, lại thấy hành động đó của anh, theo quán tính cô ngẩng đầu nhìn anh nói: "Anh..."

"Khụ khụ." Kỳ Quan Tòng ho lên vài tiếng.

"Tôi thấy cô không được tốt cho lắm, công ty bảo cô đến đây quan sát để học hỏi à?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kỳ Quan Tòng đổi chủ đề, không quan tâm đến những hành động kỳ lạ vừa rồi của cô.

Nghe được lời này, Cố Dao Dao đang tập trung vuốt phẳng lại kịch bản liền có tự tin. Nhưng vì cô đã thực sự làm lộn kịch bản nên ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Quan Tòng sau đó lại cúi đầu.

"Vừa quan sát vừa học... À không phải! Tôi đến đây để tham gia diễn xuất!"

Cố Dao Dao bất lực trước kịch bản, ngẩng đầu lên nhìn anh, Kỳ Quan Tòng khẽ nghiêng đầu định nói gì đó, nhưng cô đã nhét kịch bản vào tay anh.

"Giúp tôi... Làm phẳng lại kịch bản. Tôi xin lỗi về chuyện vừa rồi." Đôi lông mày cau lại của cô giờ đã giãn ra đôi chút.

Cố Dao Dao tự nhìn xuống dưới, dưới đất phản chiếu hình ảnh y như cô đang giẫm lên bóng của Kỳ Quan Tòng, lại ngước lên nhìn anh vừa cười khúc khích vừa vuốt lại kịch bản, rồi trả lại cho cô, sự méo mó trong lòng cô giảm đi đáng kể.

"Của cô đây, sẽ không có lần sau đâu." Kỳ Quan Tòng thở dài nói.

Anh chưa bao giờ nhìn thấy một Cố Dao Dao hồn bay phách lạc như vậy, vả lại hôm nay cô rất bất thường. Có phải là...ảo giác không?

Cô đưa tay lấy lại kịch bản, đầu ngón tay khẽ chạm vào tay của Kỳ Quan Tòng, cô nắm lấy bàn tay ấm nóng đó.

"...???"

Kỳ Quan Tòng vừa mở miệng thì cửa phòng VIP đã mở ra, anh không còn cách nào đành phải quay người lại, vừa quay lại nhìn.

"Anh vẫn chưa nói xong mà?"

Giang Lạc Oanh thò đầu vào trong, nháy mắt với Kỳ Quan Tòng.

Kỳ Quan Tòng gật đầu nói "Ừ" một tiếng, trong khi Giang Lạc Oanh không thấy Cố Dao Dao đang đứng sau lưng anh, nên cô ấy chỉ vẫy vẫy tay với Kỳ Quan Tòng.

"Tôi chờ anh nha ~"

Nói xong, cô ấy đóng cửa "rầm" một tiếng.

Như bị âm thanh này tác động, Cố Dao Dao run rẩy, cô cúi đầu che đi sự hoảng loạn và xấu hổ trong mắt mình.

Giang Lạc Oanh đến... Cô ấy cũng chỉ chào hỏi Kỳ Quan Tòng! Không, tại sao cô phải nghĩ đến điều này? Chào hỏi thì không được sao?

Cô cắn chặt răng, lắc đầu xua đi những suy nghĩ. Chúng làm cô thấy khó chịu, ngay cả cô cũng không biết tại sao!

Cố Dao Dao thấy Kỳ Quan Tòng đang chuẩn bị xoay người lại, liền nắm lấy kịch bản trong tay chạy ra xa. Cô không muốn Kỳ Quan Tòng thấy cô trong bộ dạng này!

Cho dù anh có thấy thì...

Cô lấy tập kịch bản che mặt rồi chạy đến nơi vắng người, Cố Dao Dao mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô để tập kịch bản xuống, nhưng bây giờ tập kịch bản trong tay cô đã biến thành một quả bóng giấy.

"Này, sao lại nhăn nữa chứ?" Cô bất lực nhìn lên trần nhà nói.

"Cô..."

Kỳ Quan Tòng không hề nhận ra người phía sau anh đã chạy trốn, quay đầu lại nhìn thì chỉ có một khoảng không.

Cô đâu rồi nhỉ?

Lúc này, Giang Lạc Oanh đi vào phòng thay đồ rồi ngồi xuống.

Cô ấy vẫy tay, trợ lý bên cạnh hiểu ý nên đưa cho cô ấy ly nước. Nhân viên bên cạnh cũng đưa cho cô ấy một bản ghi chép tất cả thời gian diễn ra chương trình, nói với vẻ mặt lo lắng.

"Cô Giang, đây là chương trình tối nay. Cô cần chọn ít nhất một trong số diễn viên này để đóng cùng trên sân khấu."

Nhân viên đó theo dõi hành động của Giang Lạc Oanh, không biết có nên nói tiếp hay không. Cho đến khi cô ấy nhìn lại thì anh ta mới lắp bắp nói tiếp.

"Cùng...cùng với nữ hoàng điện ảnh, đây sẽ là phần cao trào và là điểm nhấn lớn nhất của chương trình này. Đây là danh sách về thông tin của các diễn viên, cô thông cảm một chút."

Nói xong, nhân viên này lúng túng đẩy biểu mẫu về phía cô ấy.

Lúc này, một giọng nữ rất sắc bén vang lên ở phòng bên cạnh.

"Tôi đã nói bao nhiêu lần là tôi không muốn dùng màu phấn mắt này nữa! Đánh phấn xấu quá! Như thế này thì sao mà tôi có thể lên ảnh được?"

"Xin lỗi cô, tôi sẽ làm lại!"

Giang Lạc Oanh nhướng mày, vừa ngẩng đầu nhìn cửa phòng bên cạnh, chuyên viên trang điểm đã bị đuổi thẳng ra khỏi phòng.

"Bỏ đi! Nếu cô là chuyên viên trang điểm của tôi thì cô đã bị đuổi khỏi phòng hơn trăm lần rồi! Không thể nào tìm cho tôi một người chuyên nghiệp cho những dịp có chương trình lớn như này sao?"

"Tôi sẽ nhớ! Thực xin lỗi cô!"

Phòng bên cạnh vang lên nhiều tiếng lách cách, Giang Lạc Oanh lắc đầu.

Cô nhìn nhân viên bên cạnh rồi hỏi: "Ai ở phòng đó vậy?"

Nhân viên bị cô ấy hỏi thì căng thẳng, nhìn sang cánh cửa đối diện rồi bối rối trả lời: "Tôi...không biết."

Giang Lạc Oanh nhìn cánh cửa đối diện, khẽ nhếch môi.

Ồ?

Tính tình thật là nóng nảy... Đội ngũ chương trình còn chuẩn bị riêng cho một phòng thay đồ, xem ra người ở phòng bên cạnh cũng có nổi danh tiếng không kém.

Mãi đến khi chuyên viên trang điểm luyến tiếc rời đi, cô ấy tựa lên cửa nhìn vào bên trong.

"Thật là thú vị... Một người độc đoán như vậy...là ai nhỉ?"

Trong phòng.

Sau khi đuổi chuyên viên trang điểm ra ngoài, Trang Hách Na còn chưa hết giận dữ, dùng bông tẩy trang chà mạnh lên mặt.

Cô ta không để ý tới cánh cửa phòng đang mở và Giang Lạc Oanh đang nhìn mình, hét một tiếng chói tai: "Thật quá thất vọng!"

Trợ lý ở bên cạnh cũng xấu hổ, giúp cô ta lau mặt.

Khả Khả ở bên Trang Hách Na đã lâu, nhưng với tính tình của cô ta...người bình thường chắc không thể chịu được.

Mắt Khả Khả rũ xuống, cô ấy thấy có lỗi với chuyên viên trang điểm. Xui tám kiếp mới có thể gặp được Trang Hách Na và trang điểm cho cô ta.

Trang Hách Na hài lòng sau khi mặt cô ta được tẩy trang, nhỏ giọng hỏi.

"Tôi nhờ cô đi xác nhận thời gian mà cô ta lên sân khấu, cô đã làm chưa?"

Khả Khả sửng sốt, ghé vào lỗ tai cô ta nói.

"Rồi, cô ta là người thứ 3 trong nhóm thứ 3 lên sân khấu. Ngoài ra, tay chân mà cô yêu cầu tôi làm đạo cụ cũng được sắp xếp rồi. Một lát nữa, cô ta chắc chắn sẽ xấu hổ trước mặt khán giả. Tuy nhiên, tôi sợ chuyện này sẽ bị ê-kíp của chương trình phát hiện."

Nghe xong, Trang Hách Na đưa tay vuốt má cô ấy rồi nhìn vào gương với nụ cười gian xảo.

"Sợ cái gì chứ? Cho dù bị phát hiện thì cũng không thể bị nghi ngờ. Chỉ có thể nghi ngờ rằng đội đạo cụ quá bất cẩn mà thôi."

Giang Lạc Oanh xoay người về phòng thay đồ của mình, phía sau lưng cho ấy thì cuộc trò chuyện của hai người kia vẫn tiếp tục.

Cô ấy dừng lại và tiếp tục lắng nghe.

"Vừa nãy cô mở cửa đấy à?"

"Lúc thợ trang điểm ra ngoài thì tôi không thấy ai ở đó, cô đừng lo."

Giang Lạc Oanh cười lạnh, ánh mắt cũng càng lạnh. Với thủ đoạn kém cỏi này, đạo cụ thường sẽ hay bị đụng vào.

Ồ, sự tồn tại của một người như thế này chỉ làm ô uế sân khấu và chương trình mà thôi. Nhưng không biết tại sao cô gái này lại kiêu ngạo như vậy?

Trang Hách Na không hề biết bản thân đang bị nghe lén, quay sang nhìn Khả Khả hỏi: "Ừ đúng rồi, tôi ở nhóm nào?"

"Ừm... Cô là người đầu tiên trong nhóm 1."

"Người đầu tiên sao?"

Nghe đến đấy, Giang Lạc Oanh nghĩ đến điều gì đó.

Cô ấy cười nửa miệng, trong mắt hiện tia mưu kế. Người đầu tiên ở nhóm 1 sao? Vậy thì trong kế hoạch đó là...

Bên trong hậu trường.

"Tất cả phòng ban hãy sẵn sàng, chúng ta sẽ bắt đầu ghi hình sau 3 phút nữa!" Đạo diễn của chương trình nhìn phim trường, gật đầu hài lòng.

"Đạo diễn ~"

Trang Hách Na tỏ vẻ khó chịu, đi vặn giày cao gót rồi suýt ngã vào người của đạo diễn.

Đạo diễn miễn cưỡng đỡ lấy vai Trang Hách Na, quan tâm mà hỏi: "Ồ, Hách Na? Sao sắc mặt em xấu vậy? Em có sao không?"

Cô ta nhíu mày, lộ ra vẻ độc đoán.

"Tôi không sao, nhưng không biết tại sao đầu tôi hơi khó chịu, tôi thấy chống mặt quá..."

Tất cả mọi người đều nhìn cô ta, riêng đạo diễn thì có chút khó xử.

"Nhưng... việc ghi hình sắp bắt đầu rồi, cô lại là người đầu tiên xuất hiện."

Trang Hách Na khẽ mỉm cười, cô ta nhanh chóng che giấu cảm giác sắp hành động. Ngượng nghịu nói.

"Nếu tôi không thể lên đầu tiên thì điều chỉnh thứ tự lên sân khấu của tôi được không?"

Cô gạt tay đạo diễn ra làm cho anh ta hơi thất thần, cố giữ cho mình đứng thẳng rồi nói: "Tôi sẽ ngồi ở hậu trường nghỉ ngơi một lúc, tốt hơn là nên thay đổi trình tự của tôi với Cố Dao Dao, để cô ấy lên trước. Tôi và cô ấy ở cùng công ty, chắc chắn cô ấy sẽ hiểu cho tôi thôi."

"À...ừ, vì tình hình gấp quá nên làm như vậy đi."

"Điều này có thể gây rắc rối cho đạo diễn đó."

Đạo diễn bị lừa mà đồng ý, sau khi anh ta đi, Trang Hách Na quay đi với biểu cảm tự mãn trên khuôn mặt. 

Khả Khả ở bên cạnh không hiểu tại sao.

Khóe miệng cô ấy giật giật, khó hiểu hỏi: "Cô Hách Na, tôi không hiểu, tại sao chúng ta phải đổi thứ tự?"

Trang Hách Na đưa tay vén tóc, nhìn Khả Khả với nụ cười khinh bỉ.

"Cô có bị ngốc không, vậy mà còn không hiểu. Trong những chương trình kiểu này, người xuất hiện đầu tiên sẽ phải chịu áp lực nhiều nhất. Những khán giả đó hoàn toàn không nhớ được màn trình diễn của chúng ta. Thay vào đó, họ sẽ rất ấn tượng khi chúng ta xuất hiện sau."

"Còn tôi, chính là người đứng đầu! Nữ hoàng điện ảnh làm sao mà so được!"

"Tôi xin lỗi!"

Nhân viên lo lắng đi tìm Cố Dao Dao, thấy người trong góc đang chuẩn bị thì thở hổn hển chạy đến nói.

"Tôi thật sự xin lỗi, trình tự chương trình có sự thay đổi. Cô là người phải lên đầu tiên."

"Gì cơ?"

Sau khi Cố Dao Dao chăm chú vào kịch bản thì ngẩng đầu lên, nhìn về phía nhân viên rồi chớp mắt khó hiểu.

"Người đầu tiên? Tôi rõ ràng là ở nhóm thứ 3..."

"Thực sự xin lỗi, không có thời gian giải thích, cô cứ cầm kịch bản như cứu nguy, phải chuẩn bị ngay bây giờ!"

Nhân viên cúi chào cô rồi chạy đi, không cho cô thời gian để hỏi.

"Khoan đã!"

Cố Dao Dao bối rối nhìn nhân viên bỏ chạy. Cô hít thở thật sâu, tự an ủi bản thân.

Bỏ đi, đừng sợ hãi nữa!

Người đầu tiên thì người đầu tiên, chỉ là thứ tự nhóm thay đổi thôi mà, chỉ cần cô biểu diễn tốt thì sẽ không có vấn đề gì cả!

Cô ngẩng đầu nhìn lướt qua máy quay và đèn chiếu sáng trên sân khấu, nhìn vào mắt Kỳ Quan Tòng từ hậu trường, gật đầu với anh sau đó bước lên sân khấu.

"Chào mừng diễn viên trong nhóm đầu tiên sẽ mang đến cho chúng ta màn trình diễn tuyệt vời - Cố Dao Dao!"

Cố Dao Dao nhìn lướt qua hàng ghế khán giả, ánh mắt dừng lại ở chỗ Giang Lạc Oanh.

Đúng rồi.

Cô bình tĩnh lại và cúi đầu chào khán giả.

Giang Lạc Oanh đang ngồi trên hàng ghế đầu, khoé miệng nhếch lên một nụ cười thích thú, ánh mắt nhìn thẳng vào Cố Dao Dao.

"Thì ra là cô sao?" Cô ấy nói thầm, ánh mắt hiện lên tia xấu xa.

Không ngờ cô lại là người ở trong phòng thay đồ! Trưởng thành thì xinh đẹp, nhưng lại thông đồng với trợ lý để làm hại người khác!

Hôm nay mà không dạy cho cô một bài học, thì sau này sẽ càng được nước lấn tới!

Giang Lạc Oanh vẫy tay kêu trợ lý tới. Cô ấy nói một cách khinh thường: "Tôi đã tìm được người muốn đối đầu với tôi rồi."

Nói xong, cô ấy dựa vào lưng ghế, ánh mắt càng trở nên sắc bén.

Cố Dao Dao, người đầu tiên, phải không?

Vậy thì hôm nay sẽ tặng cho cô một buổi gặp mặt, dạy cho cô một bài học nhỏ nhất từ việc làm diễn viên... Sau đó cô không còn mặt mũi nào để rời khỏi đây nữa!

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)