TÌM NHANH
SỐNG LẠI ĐỂ NGỦ VỚI ẢNH ĐẾ
Tác giả: Tinh Không Xã
View: 333
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 150: Kình địch
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo

Âm nhạc nền trên sân khấu đột nhiên im bặt. 

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt toát ra biểu cảm hoàn toàn khác nhau. 

Cố Dao Dao nhìn khán giả phía dưới sân khấu, cô khẽ hở khóe môi, nở nụ cười ngọt ngào, fans ở dưới reo hò nồng nhiệt.

Mà Giang Lạc Oanh cũng chẳng thua kém cô. 

Cô ấy ưu nhã đứng đó, đáy mắt tựa như có tia sáng  di chuyển như ngọn lửa lóe bừng lên. Trong khoảnh khắc ấy, dường như có thể che lấp đi khí thế của cả đất trời, ngay cả Cố Dao Dao đang đứng bên cạnh cũng phải thán phục trước sự quyến rũ của ảnh hậu. 

Thì ra đây chính là Giang Lạc Oanh sao…?

Cố Dao Dao thở dài trong lòng, đương nhiên đối phương không cùng phong cách với cô, cũng chính vì sự chênh lệch này mà không tài nào so sánh được.

Nhưng mà…

Đáy mắt Cố Dao Dao phát ra ánh sáng, bản thân quyết không thể thua cô ấy được!

Thấy vậy, người dẫn chương trình cầm micro dò hỏi: “Sao cô lại muốn chọn Cố Dao Dao? Là lo lúc nãy bị màn biểu diễn của cô ấy làm cảm động sao?”

Dường như Giang Lạc Oanh đã sớm đoán được câu hỏi của anh ta, cô ấy bèn giơ tay kéo sợi tóc xoăn sang một bên, cười khẽ. 

“Màn biểu diễn vừa rồi, theo tôi thấy thì cũng coi như tốt tương đối trôi chảy, nhưng mà---“

Giang Lạc Oanh hơi dừng một chút, người xem dưới khán đài cũng hít vào một hơi, im lặng chờ Giang Lạc Oanh trả lời. Mấy khán giả ngồi ở ghế đầu tỏ vẻ rất hồi hộp.

“Dù sao đối phương cũng là ảnh hậu, tầm mắt của cô ấy là thứ mà chúng ta không thể phán xét được, cho nên cái người Cố Dao Dao kia…” Một nam sinh đội mũ lưỡi trai lắc lắc đầu. Dù sao đối phương cũng là ảnh hậu, tầm mắt của cô ấy là thứ mà chúng ta không thể phán xét được, cho nên cái người Cố Dao Dao kia…” Một nam sinh đội mũ lưỡi trai lắc lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình.

“Cậu nói bậy cái gì đó, Cố Dao Dao kém chỗ nào?!” Người bên cạnh cậu ta phản bác lại. 

Hai người còn chưa kịp cãi nhau, trên sân khấu lại truyền đến giọng của Giang Lạc Oanh.

Cố Dao Dao có chút căng thẳng nhìn xuống bàn chân, đương nhiên cô biết ảnh hậu Giang Lạc Oanh chuẩn bị bắt bẻ cô. Nhưng thực lực của cô ở trong mắt người này có gì để phát huy đây?

Dù cô có hưng phấn đến mấy đi nữa thì trong lòng cũng có một mảnh phức tạp. 

“Cảm động sao? Còn lâu lắm.”

Nghe được lời này, Cố Dao Dao nhìn về phía Giang Lạc Oanh, cô không nghĩ đến kết quả này lại choáng váng như vậy.

Cô cau mày rũ mi mắt, màn biểu diễn vừa rồi lại thoáng qua trong đầu.

Tại sao… lại như thế?

Giang Lạc Oanh chỉ ngẩng đầu nhìn vào mắt Cố Dao Dao, rồi tiếp tục cười trả lời: “Thật ngại quá, yêu cầu của tôi tương đối cao, không thể vì hiệu quả của tiết mục mà trơ ra nói dối được, hy vọng mọi người không để ý.”

Vốn dĩ không khí không tốt lắm, nhờ câu nói này của cô ấy mà tốt hẳn lên trong nháy mắt. 

Người dẫn chương trình có chút xấu hổ cười cười: “Ha ha, thì ra là vậy.”

Mọi người cũng nói theo, lớn tiếng ồ lên. 

Giang Lạc Oanh giơ tay lên không đồng ý, âm thanh ồn ào lại yên tĩnh một cách lạ thường. Lúc này cô ấy lại mở miệng nói: “Tôi đã không ở trong nước một khoảng thời gian rất dài, lúc biết mình được mời đến chương trình này, tôi đặt kỳ vọng rất cao đối với màn biểu diễn của diễn viên mới, tôi cũng rất tò mò.”

Cô ấy quét mắt nhìn mọi người, khí chất đặc biệt của Giang Lạc Oanh dần dần lộ ra.

“Tất nhiên, có thể là kỳ vọng của tôi quá cao, cho nên mọi người không đáp được, tôi cũng cảm thấy hơi tiếc." 

Dứt lời, Giang Lạc Oanh dời micro đi, xem như đã phát biểu xong phần của mình. 

Lúc đó, lời của cô ấy như quả bom rơi vào biển sâu, tạo ra áp lực vô hình đề nặng lên mọi người. Bọn họ vô cùng kinh ngạc, dường như không thể nào đoán được kết quả này, bắt đầu bàn tán xôn xao: “Quá kén chọn… Tôi thấy Cố Dao Dao là người biểu diễn tốt nhất trong đám người kia rồi, tôi rất thích cô ấy.”

“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cái kiểu nói chuyện sắc bén không chút thương tình thế này là phong cách đặc biệt của Giang Lạc Oanh sao?” Một người qua đường cau mày, lời nói này mang theo chút thái độ nghi ngờ đối với Giang Lạc Oanh. 

“Đây không phải là chương trình tổng nghệ sao, sao mà lại gắt gao như vậy chứ? Tôi dám cá tám phần là Cố Dao Dao chọc giận cô ấy rồi.”

Trang Hách Na mặc thường phục kéo thấp vành nón, cô ta cong môi cười, trong ánh mắt dấn dần lóe lên vẻ sung sướng khi nghe mọi người bàn tán. 

Hừ, không hổ là Giang Lạc Oanh. 

Rốt cuộc cũng có người thay cô ta hạ gục uy tín của cô rồi, thật hả giận!

Nhưng mà Giang Lạc Oanh kia…

Trang Hách Na ngẩng đầu nhìn Cố Dao Dao đang xấu hổ trên sân khấu, nếu không phải xung quanh có quá nhiều người, cô ta chắc chắn sẽ hung hăng cười nhạo cô một phen. Nhưng ảnh hậu Giang Lạc Oanh này! Cô ấy cũng chẳng phải thứ tốt lành gì!

Ngay cả Kỳ Quan Tòng luôn chú ý trên sân khấu cũng sợ thay cho Cố Dao Dao, anh hơi cau mày, trong mắt tràn đầy sự khó hiểu nhìn về phía Giang Lạc Oanh. 

Nói như vậy càng thêm phản tác dụng, nhưng đây không phải là chuyện mà người thông minh nên nói. 

Vậy, cuối cùng cô ấy đang nghĩ cái gì…?

Trên sân khấu, Cố Dao Dao đã điều chỉnh trạng thái rất nhanh, gần như cô phản ứng lại ngay lập tức, cô cũng nghiêm túc ghi nhớ lời mà Giang Lạc Oanh đã nói.

“Không sao cả, tôi không để ý.”

Cô nói thầm trong lòng, đồng thời tay cũng nắm thật chặt micro..

Dù sao thì đây cũng là một con đường vô cùng thử thách, mặc dù đã có bao nhiêu người đi qua, nhưng chỉ cần sơ sẩy một chút là vạn kiếp bất phục*. Cho nên tiền bối nghiêm khắc nhận xét thì cũng giúp cô tiến về con đường phía trước thôi. 

*[Vạn kiếp bất phục: là ngàn kiếp không phục, chỉ vì một nỗi oan ức không thể giải tỏa mà dẫu có trải qua vạn kiếp cũng không thể tha thứ]

Nhưng mà…

Cố Dao Dao nghiền ngẫm ánh mắt ban đầu của Giang Lạc Oanh một chút, có chút khó hiểu. 

Ánh mắt làm khó dễ như vậy…

Cô nhớ trước kia ánh mắt của đạo diễn cũng khinh thường như vậy, trong đáy lòng cô đột nhiên sinh ra cảm giác khó chịu vô cùng. Có điều cô đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại. 

Sao lại thế này? Nếu như không ủng hộ màn biểu diễn của cô, vậy tại sao lại chọn cô cùng đối diễn? Tất cả… Hình như tất cả những chuyện này đều cố ý nhắm về cô…

Cố Dao Dao càng chắc chắn về suy nghĩ này, trực giác của cô không bao giờ sai. Từ khi lên sân khấu cô đã có cảm giác này rồi.

Chẳng lẽ cô đã làm sai cái gì sao? Hoàn toàn không có khả năng. 

Cô tự hỏi rất nhiều, nhưng âm thanh của người dẫn chương trình đã đánh gãy suy nghĩ của cô. Cố Dao Dao ngẩng đầu lên, cô nhìn tấm thẻ trong tay của người dẫn chương trình, đứng thẳng người lên. 

Cho dù thế nào thì cũng nên hoàn thành nhiệm vụ trên sân khấu!

Giang Lạc Oanh tiền bối ở đó… Nếu có chuyện gì hiểu lầm thì nên tìm cô ấy nói rõ ràng mới giải quyết được.

“Oa, còn chưa mở màn đã có mùi thuốc súng rồi ~! Ha ha… Thật mong chờ phần biểu diễn tiếp theo của hai người, không biết sẽ thế nào đây, thời gian không còn nhiều nữa, cũng nên đến phân đoạn đối diễn rồi!”

Người dẫn chương trình quơ quơ tấm thẻ trong tay, anh ta mở một tờ trong đó, nói: "Chúng ta cùng giải thích trước một chút, đề mục biểu diễn này, diễn viên cùng nhóm chưa từng được xem qua, hầu hết là tùy cơ ứng biến~ tiếp theo, chúng ta hãy cùng xem cảnh hai người họ đối diễn nào…”

Nhìn thấy chữ trên giấy, người dẫn chương trình nhíu nhíu mày. 

Ai đó có thể nói cho anh ta biết tại sao anh ta lại bóc được cái thứ mà anh ta ghét nhất vậy không?

Anh ta nhớ trước khi quay, anh ta đã lên sân khấu rồi tùy tiện bóc một cái, rõ ràng đây không phải tờ giấy lúc nãy… Nhưng bây giờ đã lỡ nói ra rồi, cũng chỉ có thể xem hai người ứng biến mà thôi!

Người dẫn chương trình xấu hổ nhếch khóe miệng, anh ta nhìn hai người đang đứng bên cạnh, mặt không chút biểu cảm đọc ra nội dung trên giấy.

“Bên trong tàu điện ngầm có hai người khiếm thính, vì chỗ ngồi mà xảy ra xung đột… Thời gian biểu diễn: 3 phút. Yêu cầu trong quá trình biểu diễn, diễn viên không được sử dụng bất cứ lời thoại nào.”

Không thể sử dụng lời thoại?

Cố Dao Dao sửng sốt, ngay lập tức liền phản ứng lại. Không được dùng lời thoại, vậy không phải chỉ có thể dựa vào động tác cơ thể để biểu diễn sao?

Từ trước đến giờ cô chưa từng thử hình thức biểu diễn này… Nhưng mà cô tuyệt đối sẽ không từ bỏ như thế. 

Cố Dao Dao tự an ủi trong lòng, khóe mắt liếc sang Kỳ Quan Tòng đang ngồi dưới sân khấu, trong lòng toát lên sự ấm áp. Ngược lại Giang Lạc Oanh không có gánh nặng gì, cô ấy khẽ gật đầu. 

Đề như thế này cũng rất có ý nghĩa. 

“Màn biểu diễn bắt đầu, tiếp theo chúng tôi xin nhường lại sân khấu lại cho hai vị.”

Người dẫn chương trình vỗ vỗ tay, vốn dĩ sân khấu đang có ánh đèn lóa mắt dần dần tối lại. Một ánh đèn rơi trên đỉnh đầu của hai người, nương theo ánh sáng duy nhất này, hai người nhìn thấy trên sân khấu chỉ đặt một chiếc ghế dựa.

…Ghế sao?

Hai người đều đóng vai cô gái khiếm thính, phải làm như thế nào mới có thể chiếm quyền chủ đạo biểu diễn ngay từ đầu đây? Đèn vừa tắt, nội tâm Cố Dao Dao bắt đầu tự hỏi. 

Suy nghĩ của cô dần dần bay đi xa, cô nhớ lại thời điểm đi làm cần ngồi xe buýt, hình ảnh một người thanh niên đã nhường chỗ ngồi cho một thai phụ dần dần hiện ra. 

Sau đó cô liền ưỡn bụng mình ra, bộ dáng là một thai phụ đi lại không tiện, chỉ có thể dùng ngón tay chỉ chỉ vào ghế dựa, đối lập với Giang Lạc Oanh thô bạo. 

Cô thật thông minh…!

Trong lòng Cố Dao Dao có vẻ hài lòng, nhưng vẫn có chút căng thẳng chăm chú nhìn Giang Lạc Oanh. 

Cô ấy sẽ làm động tác gì nhỉ?

Vốn dĩ Kỳ Quan Tòng đang có chút lo lắng không thể cười nổi, nhưng thấy cảnh này anh cũng phải thầm khen Cố Dao Dao trong lòng, biết tùy cơ ứng biến thật thông minh. 

Nếu là người khác, sẽ sớm bị thanh danh ảnh hậu cùng khí thế đè áp đến suy sụp nhỉ?

 Giang Lạc Oanh đang đứng bên kia có chút ngạc nhiên nhìn Cố Dao Dao đã vào trạng thái. Xem ra Cố Dao Dao này mạnh hơn so với tưởng tượng của cô ấy… 

Lúc này, nhân viên công tác đã đi đến bên cạnh máy quay phim. 

Lúc này mấy nhân viên công tác đang căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình mới phát hiện thì ra bọn họ là đồng nghiệp, trong đó có một người bất mãn oán giận nói: “Thằng nhóc này, sao lại đi WC lúc này chứ, cậu bỏ lỡ giai đoạn gây cấn nhất rồi! Cố Dao Dao đang tranh diễn với ảnh hậu trên sân khấu kìa.”

“Vậy sao? Tình huống bây giờ thế nào rồi?”

Nhân viên công tác vừa mới trở về hơi ngạc nhiên một chút, cậu ta dùng tay vỗ vỗ đầu, hỏi. 

“Ai da, diễn rất kịch liệt nha! Hai người chưa phân cao thấp.”

“Đúng vậy, đây mới là cao thủ quyết đấu với cao thủ, từ lúc tiết mục của chúng ta phát sóng cho tới giờ, chưa từng xuất hiện màn đối diễn xuất sắc như thế này.”

“Đoạn đối diễn này hẳn là có thể lên hot search nhỉ?”

Nhân viên không thể nhìn thấy đoạn biểu diễn xuất sắc lúc đầu có chút tiếc nuối, nhưng rất nhanh sự tiếc nuối đã được thay thế bằng sự phấn khích. 

“Oa! Mức ratings kỳ này nhất định là có thể phá được kỷ lục luôn cho mà xem!” Cậu ta nói. 

Nhưng, cậu ta quá kích động lại khiến cho máy thu âm bên cạnh ngã xuống. 

“Xoạt...!” Loa trong hiện trường phát ra một âm thanh chói tai rất lớn. 

Người xem đều theo bản năng che kín tai lại, nhìn theo hướng của cái loa.

“Tiếng gì vậy?!”

“Thật là chói tai…!”

Kỳ Quan Tòng nhìn về phía sân khấu, có chút đau đầu xoa xoa Thái Dương. 

“Xin lỗi! Là do thiết bị thu âm tại hiện trường của chúng tôi xảy ra vấn đề, bây giờ nhân viên công tác đang xử lý, mong mọi người đừng hoang mang.”

Người dẫn chương trình cầm micro nhìn mảnh hỗn loạn dưới sân khấu, sau đó lại quay đầu nhìn về phía hai người trên sân khấu. 

“Cái quỷ gì vậy, đang xem rất vui, tự nhiên làm người ta hết hồn.” Một nhân viên công tác ở bên dưới chạy loạn, có chút bất mãn, oán giận nói. 

Chỉ có Kỳ Quan Tòng nhìn hai người trên sân khấu, trong mắt tràn đầy sự hứng thú.

“Cậu sai rồi, chúng đều cảm thấy như thế. Ngoại trừ…” Anh mở miệng, khóe miệng hơi giơ lên “Hai người kia.”

Mà lúc này, Cố Dao Dao và Giang Lạc Oanh ở trên sân khấu dường như không nghe thấy cái gì, vẫn còn bình tĩnh đứng đối mặt với nhau. 

Cô… thế mà một chút phản ứng cũng không có. 

Giang Lạc Oanh kinh ngạc nhìn thái độ của Cố Dao Dao, lúc này Cố Dao Dao cũng đang tự hỏi như thế. 

Quả nhiên, không ngoài dự đoán, Giang Lạc Oanh cũng giống cô. Đáng gờm thật, không hổ là cô ấy. 

“Thật là lợi hại… âm thanh chói tai như thế mà có thể coi như hoàn toàn không nghe thấy!”

Kỳ Quan Tòng nhướng mày, hiển nhiên mọi người đều đã quên quy định trên giấy. Tay anh đút vào trong túi, ánh mặt chưa từng rời khỏi hai người trên sân khấu. 

“Cô gái khiếm thính sẽ không có phản ứng, chỉ khi nhập vai vào nhân vật một cách nghiêm túc mới có thể làm được, như vậy mới làm cho người khác tin tưởng rằng mình là người không thể nghe được bất kể là âm thanh gì.”

Nhưng phần biểu diễn dường như đang đến giai đoạn cao trào. Lúc này Cố Dao Dao nhìn đám người hoảng loạn ở dưới sân khấu, cảm xúc trên mặt toát lên vẻ sợ hãi, hơn nữa cô còn dùng tai che bụng của mình, nhìn khắp bốn phía. 

Thấy vậy, Giang Lạc Oanh hơi sửng sốt. 

Cô ấy không ngờ được hành động cố ý lùi về sau của Cố Dao Dao, thực lực của đối phương có lẽ đã vượt qua tưởng tượng của cô ấy. Cho đến giây phút này cô vẫn không quên nhân vật của mình là một người mẹ. 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)