TÌM NHANH
SỐNG LẠI ĐỂ NGỦ VỚI ẢNH ĐẾ
Tác giả: Tinh Không Xã
View: 279
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 152: Trợ lý cho bộ phim mới
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo

Trên mặt bàn trưng bày những món tráng miệng ngon lành, mà lúc này bầu không khí lại vô cùng xấu hổ.

 

Cũng không biết là ai mời, Cố Dao Dao mặc lễ phục trong buổi tiệc dường như cực kỳ không muốn ngồ bên cạnh Lục Cữu, trên mặt không hề che giấu biểu cảm ghét bỏ chút nào, cô nghiêng người sang một bên, cố gắng hết sức tránhi xa đối phương.

 

Nhưng cô ngẩng đầu một cái, chính là bắt gặp ánh mắt ai oán của Lục Cữu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Thì ra người bọn anh hẹn chính là tên dê xồm này sao?

 

Cố Dao Dao quay đầu vừa liếc mắt nhìn Kỳ Quan Tòng, vừa tinh tế đánh giá người đàn ông trước mặt này.

 

Cho dù là quần áo hay là ngoại hình, đối phương đều giống như một người khá được, thế nhưng là... cuộc gặp gỡ trước đó hiện lên ở trong đầu Cố Dao Dao. Cô nhíu nhíu mày, sau đó chuyển lực chú ý qua những chiếc bánh ngọt.

 

Đầu tiên mặc kệ những tin tức ban đầu có phải có những câu chứ cố gắng bôi đen anh trong đó hay không, nhưng người như anh ta thật sự kém cỏi quá rồi!

 

Nhìn anh ta thật đúng là ghê tởm...

 

Nếu không phải vừa rồi ăn chút gì đó để lót dạ một chút, nếu không chính mình cũng muốn nôn hết ra.

 

Cố Dao Dao sờ lên bụng mình theo bản năng, cảm giác cồn cào trong dạ dày khiến cô rất khó chịu. Cô cầm ly trà lên nhấp một miếng, ngăn lại tâm trạng muốn xé nát Lục Cữu thành từng mảnh, phát tiết tâm trạng lên trên bánh ngọt.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Không ai ăn, đây cũng quá lãng phí!

 

Mà ở đầu bàn bên kia, Lục Cữu phát hiện được ánh mắt của Cố Dao Dao, nhìn lại cô bằng ánh mắt đầy khiêu khích.

 

Đáng tiếc Cố Dao Dao quay đầu xem anh ta như không khí, cô duỗi bàn tay trắng nõn ra cầm miếng bánh macaron trong đĩa nhét vào trong miệng.

 

Một giây, hai giây, ba giây.

 

Kỳ Quan Tòng ở một bên nhận cảm nhận được bầu không khí, nên cùng Giang Lạc Oanh nhìn về phía hai người, giờ khắc này bốn người không lời nào để nói.

 

Rất nhanh, Lục Cữu rút lại biểu cảm căng thẳng trong vô thức vừa rồi. Trong mắt của anh lóe lên một tia giễu cợt, khóe miệng có chút giương lên, ánh mắt cũng giống như ngọn đuốc nóng bỏng nhìn chăm chú vào người Cố Dao Dao.

 

"Cố tiểu thư, lại gặp mặt ~ "

 

Lời nói của anh kéo dài, trong đó ý nghĩa có lẽ chỉ có Cố Dao Dao biết.

 

Giang Lạc Oanh híp mắt, cô ở một bên quan sát hai người này hồi lâu, ngay cả mùi thuốc súng khó hiểu trong không khí này cũng làm cho toàn thân của cô không được tự nhiên.

 

"Hai người... cũng quen biết?"

 

Lục Cữu giật giật cổ áo, khóe miệng nở nụ cười càng đậm.

 

Mà Cố Dao Dao nuốt miếng bánh ngọt trong miệng xuống, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm những món tráng miệng trong đĩa kia như cũ kh. Cô cong khóe miệng, cũng không quay đầu lại, nói.

 

"Không biết."

 

"Thật sao? Cố Dao Dao em nói như vậy thật là làm tổn thương trái tim anh."

 

Lục Cữu lắc đầu có chút đau lòng, anh nghiêng đầu cười khổ nói với Giang Lạc Oanh: "Cô ấy là người con gái mang đến nỗi đâu khắc sâu cho tôi."

 

Ý nghĩa của những lời này...

 

Giang Lạc Oanh phỏng đoán lời nói của Lục Cữu, trong lòng chấm điểm thấp thêm một bậc đối với Cố Dao Dao.

 

Cố Dao Dao này... Ngoại trừ kỹ năng diễn xuất, nhân phẩm còn có thể là cặn bã rồi?

 

Đối mặt với ánh mắt càng thêm nghi ngờ và không có ý tốt của Giang Lạc Oanh, Cố Dao Dao nhìn người đàn ông đang thoải mái trước mắt kia, nụ cười tiêu chuẩn trên khóe miệng cũng cương cứng lại.

 

Không nên tức giận... Không nên tức giận... Tức giận không tốt.

 

Cố Dao Dao thở dài, vừa đã tên tiểu ác ma trong đầu đi, vừa khuyên mình nghĩ theo chiều hướng tốt.

 

"Đây chỉ là một hiểu lầm."

 

Cô cười trả lời câu hỏi của Giang Lạc Oanh. Mà cô vừa định điều chỉnh tư thế ngồi một chút, đúng lúc giơ chân lên, giày cao gót xinh đẹp lại lóe lên một ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn.

 

Lục Cữu nhìn thấy động tác của cô, lại có chút hơi đau.

 

Con gái đáng sợ nhưng cũng thiếu hiểu biết, chỉ là sự đáng sợ quá ít hay là Cố Dao Dao này quá mức mạnh mẽ... ?

 

Vừa nghĩ tới cảm giác đau đớn khi đôi giày cao gót đó giẫm ở trên người, Lục Cữu liền hít một hơi. Không sai, bây giờ suy nghĩ lại một chút cũng chỉ là sự hiểu lầm.

 

Anh hạ giọng, dùng giọng nói cực kỳ mập mờ nói ra: "Một thứ có thể để cho chúng ta hiểu nhau sâu sắc hơn..."

 

Kỳ Quan Tòng có chút không vui vuốt vuốt huyệt thái dương, trên khuôn mặt là sự lạnh lùng.

 

"Hiểu lầm..."

 

Anh đưa tay, nhét quả chanh trang trí vào trong miệng Lục Cữu.

 

"Nói chuyện chính."

 

"A, chua quá, phi!"

 

Lục Cữu trợn mắt nhìn về phía Kỳ Quan Tòng, anh tùy ý cầm khăn tay ở bên cạnh, mà Cố Dao Dao thì nhìn chằm chằm tay của anh không nói lời nào.

 

Khăn anh cầm chính là khăn tay của mình.

 

Cố Dao Dao đành phải lấy thêm một miếng bánh macaron nhét vào trong miệng, dường như tính toán không thèm để ý đến anh.

 

Lục Cữu thu hồi ánh mắt của mình, anh nho nhã lau đi khóe miệng: "Đương nhiên phải nói đến chuyện chính, chỉ là người dư thừa..."

 

Cố Dao Dao ngầm hiểu, đứng dậy quả quyết rời đi.

 

"Mọi người muốn nói chuyện quan trọng... Vậy thì tôi không quấy rầy mọi người nữa, đi về trước, bái bai."

 

Nhưng cô không đi được mấy bước, thì quay đầu nhìn ba người đang ngồi bắt đầu thảo luận, nghi ngờ trong lòng càng thêm nồng đậm.

 

Ba người này cùng nhau bàn chuyện gì?

 

Là làm ăn hay là... cái khác?

 

Kỳ Quan Tòng liếc nhìn bóng dáng có phần mất mát kia, anh lấy điện thoại ra, lại bị Giang Lạc Oanh gọi lại.

 

"Anh... sao vậy?"

 

"Không có gì."

 

Anh cất điện thoại lại, ra hiệu Lục Cữu bắt đầu nói chuyện chính.

 

Cùng lúc đó, một mình Cố Dao Dao đi đến đầu bậc thang, cô cúi đầu nhìn người đến người đi và ánh đèn dưới lầu một chút, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu lên trên mặt cô, ngay cả giữa hai hàng lông mày cũng hiện lên một phần ưu sầu.

 

"Chuyện ảnh đế ảnh hậu, không phải là chuyện một tiểu minh tinh như ta có tư cách biết đến, tự mình về sớm một chút cũng tốt, cứ ở lại chỗ này, ta sợ bị lòng hiếu kỳ lấn ác mất."

 

Cô mấp máy môi, cảm giác không được tự nhiên trong đáy lòng khiến cô không cách nào thoải mái.

 

"Còn có. . . một chút xíu, một chút xíu mất mát đi."

 

Cô lắc đầu, âm thầm tìm một lý do chính đáng trong lòng để vui lên. Đang lúc cô xách theo váy đi xuống lầu dưới, âm thanh tin nhắn quen thuộc vang lên từ trong túi xách của cô.

 

Cố Dao Dao sững sờ, cô lấy điện thoại di động ra thì nhìn thấy Kỳ Quan Tòng gửi tin nhắn Wechat đến.

 

【  Kỳ Quan Tòng 】: "Trời quá muộn, trên đường không an toàn, chuyên ở đây sẽ nhanh chóng kết thúc, có thể cùng nhau quay về, chờ anh." (đằng sau kèm theo một icon biểu cảm "Xuỵt")

 

Giống như là có đồ vật gì tại gặm cắn trái tim giống như.

 

Sự ấm áp từ trong lồng ngực truyền đến khiến Cố Dao Dao bất giác lộ ra nụ cười, cô ngẩng đầu nhìn về vầng trăng sáng trên cao trong không trung, tâm trạng mất tự nhiên ban đầu cũng dần dần tản đi.

 

Lúc này trong nhà hàng, Lục Cữu lấy ra một phần văn kiện đặt lên bàn, anh mở ra.

 

"Đây chính là bộ phim mới mà tôi dự định đầu tư, Quan Tòng lần trước cậu đồng ý diễn nam chính, cho nên tôi mới không truy cứu chuyện kia."

 

Anh nhìn về phía Kỳ Quan Tòng, ý nghĩa sâu xa, nói.

 

Sách kế hoạch dự án phim « Hận » được bày ra trên bàn một cách tùy ý, mà Kỳ Quan Tòng cũng chỉ là đảo qua một chút, trả lời: "Biết, không cần nhắc nhỏ."

 

"Vậy Giang tiểu thư suy nghĩ như thế nào?"

 

Lục Cữu vẫn bày ra nụ cười tùy tiện như cũ, nhưng theo Kỳ Quan Tòng nghĩ nhất định là kiềm chế lại không ít. Anh ngẩng đầu: "Có muốn đến làm nữ chính của tôi không?"

 

Giang Lạc Oanh nhanh chóng đồng ý với anh.

 

Hai người im lặng hồi lâu, lúc này Lục Cữu mới chậm rãi nhắc nhở: "Mánh lới ảnh đế ảnh hậu cùng nhau hợp tác, lại thêm đoàn đội của tôi tuyên truyền, đến lúc đó phòng bán vé cùng danh tiếng tự nhiên không cần nói. Tôi nghĩ, cậu hẳn không có lý do từ chối?"

 

"Bằng không..."

 

Anh ta nhấp một hớp rượu đỏ, lung lay chén rượu trong tay nói: "Cậu cũng sẽ không đặc biệt bay từ nước ngoài về gặp tôi."

 

Giang Lạc Oanh trực tiếp cầm văn kiện lên, nhưng trong lòng cân nhắc lợi ích.

 

Xác thực lợi ích khi hợp tác với Kỳ Quan Tòng cực kỳ lớn, chỉ là ——

 

"Lục tổng đừng quá mức tự tin với bản thân mình, tôi chỉ chọn kịch bản tốt nhất. Muốn nhận lời mời đóng bộ phim này của anh hay không, tôi còn đang cân nhắc."

 

Giang Lạc Oanh thả cuốn kế hoạch trong tay xuống, cô vén sợi tóc bên tai, nhếch miệng: "Hơn nữa xin đừng hiểu lầm. Lần này về nước là tới gặp anh ấy, thuận tiện gặp anh."

 

Lục Cữu tự nhiên biết "Anh ấy" trong miệng Giang Lạc Oanh là ai.

 

Anh nhất thời bị khí thế của Giang Lạc Oanh ngăn chặn, nụ cười trên mặt có chút không kềm chế được nói: "Tôi cũng chỉ muốn nhân vật nữ chính tốt nhất, cô là người được chọn hàng đầu."

 

"Ừm."

 

Giang Lạc Oanh khẽ cười một tiếng, nhưng ánh mắt lại dời về Kỳ Quan Tòng ở bên cạnh.

 

"Tôi vừa mới xem sơ qua kịch bản một chút, xác thực rất tuyệt, chỉ là, muốn tôi diễn, có một điều kiện."

 

Cô khẽ nghiêng về sau, nói ra nửa câu nói sau vô cùng rõ ràng.

 

"Tôi muốn Cố Dao Dao làm trợ lý tạm thời cho bộ phim mới này của tôi, anh —— "

 

"Có thể làm được sao?"

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)