TÌM NHANH
SỐNG LẠI ĐỂ NGỦ VỚI ẢNH ĐẾ
Tác giả: Tinh Không Xã
View: 266
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 156: Không còn cách nào khác
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo

Bên trong tiệm lẩu, mùi thơm của nguyên liệu nấu ăn và thịt tràn ngập toàn bộ không gian.

 

Chỉ thấy những nồi lẩu chín ô* trên bàn đang sôi sùng sục, cảnh tượng sương mù bốc lên tựa như chốn thần tiên. Nhưng có một thứ duy nhất phá hủy bầu không khí tuyệt đẹp này, đó chính là ——

*Nồi lẩu chín ô:

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

"Anh không thể đến bên cạnh tìm một bàn khác sao? Tôi cũng không có đồng ý ngồi ăn cùng anh. . ."

 

Cố Dao Dao dừng lại trong tay động tác, cô nhìn về phía Lục Cữu ngồi đối diện muốn nói lại thôi. Mãi cho đến sau khi anh ngồi bất động mười lăm phút đồng hồ, thì cô mới mở miệng đuổi người.

 

Ai ngờ Lục Cữu cũng không nghe cô.

 

Ngược lại càng thêm không biết xấu hổ nhích lại gần Cố Dao Dao hơn.

 

Anh cười xòe hai tay ra, cúi đầu nhìn nồi lẩu lẩm bẩm: "Vừa vặn tôi cũng muốn ăn ở tiệm này, vì sao không thể cùng nhau?"

 

"Vì sao nhất định phải ngồi chung với anh?"

 

Cố Dao Dao nhíu nhíu mày, cô cúi đầu nhúng ruột vịt vào trong nồi, trong lòng lại bắt đầu đoán ý đồ của Lục Cữu.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Khẩu vị thèm ăn ban đầu đều bị anh quấy rầy tan biến hết rồi!

 

Hơn nữa vô duyên vô cớ đến phim trường tìm mình nhất định không có chuyện gì tốt. . . Mặc dù cũng không biết tên đại sắc lang này lại đang có ý đồ gì.

 

Quả nhiên vẫn phải cảnh giác hơn một chút mới đúng.

 

Cố Dao Dao nhìn ruột vịt đã chín, tâm tình cực kì khó chịu dùng đũa kẹp nhiều lần mới vớt lên.

 

Lục Cữu nhìn động tác của cô lắc đầu: "Đương nhiên, bữa này tôi mời em."

 

Cô kẹp lấy vịt ruột đã chấm nước sốt nhét vào trong miệng, sau đó nhìn xung quanh bốn phía, tinh thần vốn có chút căng thẳng thoáng thư giãn xuống.

 

Đại khái. . .

 

Người ở đây nhiều như vậy, chắc hẳn anh cũng sẽ không làm chuyện gì quá đáng?

 

Nhưng, khi Lục Cữu nhíu mày nhìn từng đĩa ruột vịt bày ở trước mặt, dạ dày bò, óc heo, tim gà, trong dạ dày bắt đầu lăn lộn muốn buồn nôn.

 

Anh đưa tay đẩy cái đĩa về phía Cố Dao Dao, nhưng sự chán ghét đối với nội tạng của động vật trên mặt vẫn không hề thay đổi.

 

Thật không chịu được cô gái này, tất cả đều là nội tạng động vật.

 

Vẫn phải tốc chiến tốc hắn tương đối tốt.

 

Anh bắt chéo chân, sau đó thì nhìn thẳng Cố Dao Dao nói chuyện chính: "Tôi không vòng vo nữa, dù sao thời gian của tôi cũng là rất quý báu."

 

Vậy còn đến đây quấn lấy tôi làm cái gì?

 

Cố Dao Dao nhếch miệng, cô có chút không vui, đổ hết những nguyên liệu này vào trong nồi lẩu. Mà Lục Cữu cũng cảm thấy khó chịu xua xua tay, có vẻ như vô cùng ghét bỏ nồi lẩu này.

 

Anh lấy văn kiện từ trong túi ra, nhưng chưa trực tiếp mở ra ngay trước mặt Cố Dao Dao.

 

Anh nhíu mày nói: "Hôm nay tôi đến quả thực có chuyện quan trọng muốn nói, về phần cuối cùng có thể bàn chuyện thành công hay không. . . Vậy phải xem Cố tiểu thư có đủ thức thời hay không."

 

"Nếu như là nói chuyện quan trọng, vậy thì tôi cực kỳ vui lòng."

 

Cố Dao Dao nhìn về phía tài liệu trong tay của anh, đồng thời cũng thuận tiện vớt đồ ăn đã chín lên để cho nguội. Lục Cữu thấy vậy thì hết sức hài lòng với hành động của cô, sau đó anh mở mấy bản hợp đồng ra, khuôn mặt toàn là sự tự tin.

 

"Đây, là mấy hạng mục quảng cáo nổi nhất năm nay. . . Mà mấy cái dó, là những sở hữu trí tuệ lớn sẽ khởi quay vào đầu năm sau, đây đều là đạo diễn và tổ sản xuất lớn nổi tiếng."

 

Nghe nói vậy, Cố Dao Dao cảnh giác.

 

Dù sao trước mắt đều là những cơ hội khó chiếm được, đến một nữ minh tinh bình thường nói không chừng cũng có thể tranh thủ được cơ hội này. Quả nhiên anh không có lòng tốt.

 

Mà sau khi Lục Cữu đẩy văn kiện đến thì híp mắt, trên người cũng truyền tới sự áp bức.

 

Nhưng bây giờ cô không còn là Cố Dao Dao bị khí thế này hù dọa như lúc trước.

 

"Bây giờ, bọn chúng đang vẫy tay với cô, chỉ đợi cô đến kí tên." Lục Cữu dùng ngón tay chọc chọc vào những bản hợp đồng này, đôi mắt mở to dần như sáng lên.

 

Cô gái này, chắc hẳn sẽ không ngốc đến mức không biết tốt xấu chứ?

 

Điều kiện được đưa ra quá tốt như vậy, nếu là những cô gái khác thì sớm đã vội vàng bắt đầu kí tên của mình lên rồi.

 

Nhưng Cố Dao Dao cũng không đồng ý anh với anh trước, chỉ là lấy mấy bản hợp đồng trong đó lên xem trước một chút, sau đó lại ngẩng đầu nhìn anh nói: "Nói đi, điều kiện của anh là?"

 

Dường như bị câu hỏi thẳng thắng của Cố Dao Dao hù dọa, hoặc là trực tiếp bị nhìn thấu mục đích, Lục Cữu có chút lúng túng ho khan vài tiếng, sau đó dang tay ra.

 

"Khụ khụ, chuyện này rất đơn giản."

 

Lục Cữu vẫy tay với Cố Dao Dao, ra hiệu cô lại gần nghe.

 

Rất nhanh, trong tiệm lẩu truyền đến tiếng chất vấn lớn của Cố Dao Dao: "Đi làm trợ lý của Giang Lạc oanh? !"

 

Đây là nghiêm túc sao?

 

Chính xác mà nói, bên người ảnh hậu Giang Lạc Oanh chưa từng thiếu trợ lý ưu tú.

 

Cố Dao Dao nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, cô hơi nghi ngờ nhìn Lục Cữu rồi liên tục dò hỏi: "Anh chắc chắn. . .là cô ấy tự mình nói muốn để ta làm trợ lý?" "

 

"Tôi chắc chắn."

 

Trong ánh mắt của Lục Cữu tràn đầy sự bất lực, anh nhớ lại tình cảnh của Giang Lạc Oanh đêm đó, anh lắc đầu, cũng có chút không hiểu.

 

"Tóm lại cô đừng dùng loại ánh mắt mê mang kia nhìn tôi, tôi không biết nguyên nhân. Sau đó những chuyện này không liên quan đến tôi, cô chỉ cần nói cho tôi biết câu trả lời của cô."

 

"Đồng ý, hoặc là không đồng ý."

 

Cố Dao Dao để đũa xuống, cô cúi đầu nhìn đầu ngón tay, đầu óc rất hỗn loạn.

 

Bây giờ đồng ý có phải quá qua loa rồi không?

 

Rõ ràng nếu Giang Lạc Oanh muốn tìm trợ lý, chỉ cần gọi một tiếng thì sẽ có một đám người chạy đến tranh, tại sao muốn để mình làm?

 

Thế nhưng. . .

 

Trong tâm trí hỗn loạn, có hiện ra một đoàn người tí hon màu trắng phát sáng, cô sờ lên vòng sáng trên đầu, thì nhanh chóng giương đôi cánh và bay xung quanh Cố Dao Dao.

 

"Đây là cơ hội tốt, nói không chừng là bởi vì cảm thấy cô biểu hiện rất được trong tiếc mục kia, muốn cho cô đi theo để học tập thêm ~ "

 

Người tí hon gật đầu khẳng định, sau đó lộ ra một vẻ mặt kích động ngồi ở trên vai của cô: "Nhanh đồng ý đi ~ cách thành công không xa nữa rồi!"

 

Nhưng bên người cô lập tức hiện lên một người nhỏ ác ma có đôi cánh, người tí hon há miệng lộ ra răng nanh nhọn hắn, cái đuôi hình trái tim lắc lư trên không trung. Sau đó nó lập tức đem ngồi trên Cố Dao Dao và đá tiểu thiên sứ xuống nồi lẩu.

 

"Ài nha!"

 

"Động cơ của người phụ nữ này rất khả nghi, cô nhanh chóng ngẫm lại sau khi cô ta xuất hiện đã xảy ra chuyện gì!"

 

Tiểu thiên sứ lăn vài vòng trong nồi lẩu đầy dầu mới dừng lại, nhưng ác ma lại chống nạnh, kéo ra một vài hình ảnh ghép lại trong đầu của Cố Dao Dao.

 

Hình ảnh lóe lên, cảnh tượng đổi thành lúc ấy cô làm một bàn đầy thức ăn chờ Kỳ Quan Tòng về nhà, nhưng Kỳ Quan Tòng lại đang ngồi ăn cơm cùng với Giang Lạc Oanh…vân…vân. . . Đó là chưa kể, hai người cùng nhau xuất hiện ở nơi công cộng, những lời bàn tán của người khác cùng nhau truyền vào trong tai cô.

 

"Oa, mau nhìn!"

 

"Vì sao ảnh đế ảnh hậu cùng nhau ăn cơm? Hai người bọn họ thật sự là một đôi trời sinh, xứng đôi vừa lứa!"

 

Xứng đôi vừa lứa?

 

Cái gì mà một đôi trời sinh! Nghe không nổi nữa!

 

Ảo tưởng trong đầu càng thêm thoát khỏi quỹ đạo của hiện thực, từng bức ảnh không thực tế xẹt qua trong đầu của cô, khuôn mặt của Cố Dao Da cũng càng thêm ảm đạm. Cô lập tức chụp vào không khí, đánh bay hai người tí hon đang đánh nhau ở trong đầu kia bay mất.

 

Sau đó cô lập tức thay đổi thành vẻ mặt lạnh lùng: "Cho dù bây giờ cô ấy là ảnh hậu, tôi chỉ là một diễn viên nhỏ, nhưng tôi cũng có công việc của mình."

 

Đúng, công việc của mình cũng đủ bận rộn rồi.

 

Về phần chuyện này. . .

 

Cố Dao Dao lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Lục Cữu, giả vờ bình tĩnh dùng khăn giấy lau miệng.

 

"Tôi còn chưa đến nỗi phải đi làm trợ lý cho người khác, các người đừng quá xem thường người khác."

 

Dứt lời, Lục Cữu lập tức nhíu nhíu mày. Anh ngẩng đầu, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Cố Dao Dao cũng càng thêm âm trầm mấy phần. Anh chưa từng gặp cô gái nào phách lối như vậy, lần thứ nhất, lần thứ hai cũng thế, lần thứ ba tuyệt đối sẽ không để rời đi dễ dàng như vậy!

 

Nếu Cố Dao Dao này không chịu ăn mềm, lần này nhất định phải dùng chiêu cứng rắn hơn!

 

Lục Cữu nhíu mày, anh phủi phủi quần áo nhanh chóng đứng dậy bỏ đi. Nhưng bước chân chợt dừng lại, sau đó nhìn cô lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng: "Tôi đã ăn no rồi, cô cứ ở lại tiếp tục đi."

 

Cố Dao Dao sững sờ, cô quay đầu nghi ngờ nhìn anh: "Có ý gì?"

 

". . . A."

 

Phải mất mấy giây cô mới kịp hiểu ra, sau đó cô lập tức lấy ra mấy mấy tờ tiền mặt khó chịu đập lên bàn phát ra một tiếng "phanh", bởi vậy hấp dẫn rất nhiều thực khách nhìn về bên này.

 

Nhưng Cố Dao Dao giống như là không thấy được ánh mắt của những người này, cô chỉ là chăm chú nhìn chằm chằm Lục Cữu, gằn nói từng chữ: "Tôi không cần anh trả tiền, bữa này coi như tôi mời anh."

 

Đột nhiên, Lục Cữu duỗi một chân ra ngăn phía trước Cố Dao Dao.

 

"Cô có thể đi, nhưng mà trước khi đi, cô phải suy nghĩ cho kỹ hậu quả."

 

Anh quay người cười cười với Cố Dao Dao, toàn thân trên dưới đều tản ra một sự cà lơ phất phơ: "Thật đáng tiếc, tôi là người thích mang thù, chuyện lần trước coi như số cô gặp may, tôi chưa kịp so đo. Bây giờ tôi muốn truy cứu một chút, cũng không tính là muộn."

 

"Lần trước?"

 

Cố Dao Dao nhìn biểu cảm ẩn ẩn đau trên mặt anh kia, tay cũng không tự chủ nắm chặt mấy phần.

 

"Chậc —— quên nói với cô, cảm giác đau âm ỉ kia, bây giờ còn thường xuyên xuất hiện."

 

"Lục Cữu, rốt cuộc anh muốn như thế nào." Cố Dao Dao vỗ bàn lên, nhưng so với vừa rồi đã bớt đi không ít.

 

Anh cầm lấy văn kiện trên bàn, dùng ngón tay phủi phủi, vẻ mặt vốn là đau khổ cũng thay đổi thành dáng vẻ muốn ăn đòn: "Chỉ cần cô chịu đồng ý, tôi có thể để tên của cô xuất hiện trên mặt những bản hợp đồng này."

 

"Tương tự, chỉ cần một câu của tôi, cũng có thể khiến tên của cô biến mất trên những bản hợp đồng khác. Tôi nghe nói. . . người đại diện của cô gần đây đã nhận mấy hợp đồng đại diện cho cô?”

 

Lục Cữu đứng dậy cầm túi lên, anh nhìn Cố Dao Dao lộ ra biểu cảm uy hiếp.

 

"Suy tính như thế nào, Cố tiểu thư còn rõ ràng hơn tôi."

 

"Anh đang uy hiếp tôi?"

 

Khuôn mặt anh lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, hợp đồng trong tay nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.

 

"Đúng vậy. Trừ cái đó ra, cô chỉ có hai lựa chọn là nhặt và không nhặt."

 

"Những cái khác, không còn cách nào khác."

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)