TÌM NHANH
SỐNG LẠI ĐỂ NGỦ VỚI ẢNH ĐẾ
Tác giả: Tinh Không Xã
View: 272
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 157: Sắp không có thời gian rồi
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo

Bên lề đường.

 

Sau khi kết thúc bữa lẩu qua loa, tâm tình Cố Dao Dao vốn đang tăng cao lại bởi vì chuyện này mà như bị giội cho một người nước lạnh. Cô tức giận đi trên đường, nhưng ở sau lưng cô lại có một chiếc đang lái không nhanh không chậm.

 

Thấy khoảng cách với cô vừa đủ, Lục Cữu có chút lười biếng kéo cửa sổ xe xuống, vẫn dùng giọng điệu và nụ cười thiếu đòn như cũ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

"Suy nghĩ thật kỹ, đợi câu trả lời của cô nha."

 

Ngay lúc Cố Dao Dao kinh ngạc, cửa sổ xe của Lục Cữu lại khép lại lần nữa.

 

. . . A a a a a! !

 

Cô có chút phát điên dậm chân đưa mắt nhìn chiếc xe lao như tên bắn của Lục Cữu vụt qua, khói đuôi xe khiến cô ho khan vài tiếng. Cô nhắm mắt nhớ lại những chuyện vừa rồi ở trong tiệm lẩu, một cảm giác buồn nôn nổi lên trong lòng.

 

Tại sao có thể có loại người ghê tởm lại xảo trá như vậy! ?

 

Mất một lúc lâu, Cố Dao Dao mới kìm xuống được cảm giác cuồn cuộn trong dạ dày kia. Cô mở mắt, lại phát hiện người trên đường thưa thớt không thể tưởng tượng nổi. Cô cúi đầu nhìn đồng hồ trong điện thoại di động, sau đó thong thả nhàn nhã đi trên đường.

 

Không nói về sự uy hiếp vô hình này, nhưng áp lực nó mang đến quả thực thật lớn.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chỉ là không hiểu mà thôi.

 

Không hiểu vì sao Giang Lạc Oanh chỉ tên mình đến làm trợ lý, huống chi đưa ra điều kiện cũng tốt, vậy mình vì cái gì. . .

 

Cô nghiêng đầu nhìn về phía tủ kính của cửa hàng bên đường, ánh sáng đầy màu sắc phản chiếu ra, xua tan đi toàn bộ bóng tối xung quanh. Nhưng ánh sáng chiếu ra lại chưa từng chiếu sáng đáy mắt mang tâm sự nặng nề của cô, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng Kỳ Quan Tòng thân mật cùng Giang Lạc Oanh, mình liền sẽ. . .

 

Mặc dù Giang Lạc Oanh đúng là một tiền bối đáng giá tôn kính, nhưng vừa nghĩ tới cảnh cô ấy ở bên Kỳ Quan Tòng, thì không có cách nào thuyết phục mình thích cô ấy.

 

"Hơn nữa vào tiết mục của ngày đó rõ ràng có thái độ lạnh lùng đối với mình, rốt cuộc vì sao lại kêu mình đi làm trợ lý cho cô ấy chứ?"

 

"Tóm lại, mình sẽ không đồng ý đi làm trợ lý gì đó! Chớ xem thường người khác! Nhưng. . . tên khốn Lục Cữu kia, nếu như chọc tới anh ta. . . A a a a a đầu đau quá. . ."

 

Cố Dao Dao vô cùng xoắn xuýt vỗ vỗ vào tấm kính, những người đi ngang qua nhao nhao dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô. Ý thức được chuyện này Cố Dao Dao lập tức nhìn bốn phía, sau đó bị pha lê những con búp bê đáng yêu xinh xắn rực rỡ trong tủ kính hấp dẫn.

 

"Ừm?"

 

Cô lập tức dời bỏ nắm tay ra và nhìn vào tủ kính, trong nháy mắt tâm tình trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.

 

"Con gái quả nhiên sẽ cảm thấy tâm trạng sẽ tốt hơn khi thấy những vật này, mình cũng không ngoại lệ đâu. Những đồ này đều thật đáng yêu. . ."

 

Cô đảo qua quầy hàng, trong rất nhiều búp bê động vật, trong đó có một con búp bê có dáng vẻ vô cùng chói sáng. Nó được đặt ở trong một hộp quà tinh xảo, chậm rãi xoay tròn, chung quanh vang lên tiếng nhạc, ngay cả xung quanh hộp quà cũng phủ kín lông vũ trắng noãn.

 

Mà đứa nhỏ bên cạnh cũng kéo mẹ đến trước mặt, mặc dù ngón tay cũng chỉ vào con búp bê kia, nhưng lại nháy mắt tò mò hỏi mẹ mình: "Mẹ ơi, vì sao ở giữa chỉ có hộp quà?"

 

"Có thể là cố ý bỏ trống."

 

Người mẹ lắc đầu với cậu bé, mà Cố Dao Dao lại có chút khiếp sợ nhìn về phía bên, lại quay đầu lại nhìn chằm chằm con búp bê.

 

"Cái đó. . . Xin hỏi hai người không nhìn thấy sao?"

 

Cô đưa tay chỉ con búp bê đáng yêu nhất kia, nhưng hai người trước mặt đều lắc đầu trả lời: "Nào có đồ vật gì, đó không phải là một hộp quà sao?"

 

"Hở?"

 

Cố Dao Dao lại nhìn con búp bê xác nhận, nhưng dường như nó được trao cho một sự sống nào đó, con búp bê ngồi trong hộp quà nhìn chằm chằm cô chớp mắt hai lần. Cố Dao Dao sững sờ, cô dụi dụi mắt mình, đầu óc vốn tỉnh táo dần dần lâm vào trạng thái mê mang.

 

"Đau đầu quá. . ."

 

"Nhưng là . . . chờ một chút, sao có chút quen thuộc. . ."

 

Khi Cố Dao Dao lại mở mắt lần nữa, hai mắt búp bê phát ra ánh sáng yếu ớt, cái cảm giác vi diệu dường như là mình sắp bị đôi mắt này hút vào. Nhưng đầu óc hỗn loạn chẳng những không tỉnh táo được, ngược lại càng thêm nhức đầu.

 

Cô áp trán mình vào tủ kính với ý đồ lấy lại chút lý trí, nhưng trong thoáng chốc vẫn không khỏi liếc nhìn sang bên cạnh nỉ non nói: "Hình như. . . đã từng gặp ở đâu? . . ."

 

Nhưng khi Cố Dao Dao nhìn con búp bê lần cuối cùng, thì mọi thứ chung quanh đều tối xuống, chỉ có con búp bê trong tủ kính của cửa hàng lộ ra chút ánh sáng mơ hồ. Nhưng rất nhanh tia ánh sáng này cũng bị dập tắt, thế giới bắt đầu vặn vẹo, cô cảm giác được một trận ù tai mãnh liệt.

 

Mũi và miệng đang hô hấp.

 

Trái tim đang đập.

 

Chỉ có khác chính là bản thân không thể động đậy trong bóng đêm, giống như rơi vào biển sâu, tựa như bị chèn ép đến nghẹt thở xông đến.

 

Thân thể nặng nề ngã xuống đất theo phản ứng, mà trong đôi mắt mông lung của Lục Cữu cuống quít mở cửa xe chạy đến, trên mặt anh có biểu cảm mà chính mình cũng chưa từng thấy.

 

"Này! !"

 

Thật sự là thật kỳ lạ. . . Vì sao không phải anh ——

 

"Tôi. . . Đây là thế nào. . ."

 

Nghĩ như vậy, Cố Dao Dao khép chặt mí mắt một cách nặng nề.

 

Lúc tỉnh lại, lúc này Cố Dao Dao mới phát hiện không gian nơi đây khá kỳ lạ.

 

Cô từ trên sàn nhà lạnh lẽo bò dậy, sau đó ngắm nhìn bốn phía một trận. Bản thân cô dường như chính là ánh sáng duy nhất ở đây, mà những chỗ không chiếu tới lại đen như mực. Nơi này trống rỗng lại tĩnh mịch, giống như vũ trụ, không nhìn thấy điểm cuối cùng, giống như là một không gian hoàn toàn khép kín, lại có đầy đủ không khí đủ để cho mình sống sót.

 

"Đây là đâu. . .? Thật tối, lạnh quá." Cô cau mày, có chút sợ hãi vuốt vuốt bả vai.

 

Mình cũng không biết sao lại biến thành dáng vẻ này. . . Hơn nữa nơi này hoàn toàn không giống một nơi nhân tạo. Có lẽ nào bị người ngoài hành tinh đưa tới nơi này? !

 

Cố Dao Dao giật mình trong lòng, lập tức ôm chặt mình và lẩm bẩm: "Thảo nào lại lạnh như thế."

 

"Thân thể này, đã dùng quen chưa?"

 

Đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nam quen thuộc, Cố Dao Dao bỗng nhiên cảnh giác quay đầu lại: "Ai? Chẳng lẽ có người ngoài hành tinh thật sự tồn tại? Vậy ngày hôm sau tôi có thể lên tin tức lớn của nước Mỹ. . . hay không? !"

 

Nhưng cô vừa quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông ngồi trên ghế, tay trái anh cầm một cái đồng hồ cát, tay phải chống cằm nhìn mình, mà bề ngoại lại giống y nhu đúc dáng vẻ của con búp bê vô hình trong cửa hàng kia!

 

"Búp bê. . . sống lại rồi?" Cố Dao Dao bởi vì quá kinh ngạc, cô há miệng chỉ nói một câu như vậy.

 

"Đã lâu không gặp, nhìn thấy tôi thật bất ngờ đi, Thẩm Nguyệt."

 

"A không đúng! Bây giờ tôi nên gọi cô là Thẩm Nguyệt, hay là. . . Cố Dao Dao?" “Con búp bê” biết nói chuyện có chút mê mang gãi gãi đầu.

 

"Anh! Là người trước đây. . . !"

 

Cố Dao Dao tập trung nhìn, đầu óc lúc này mới có phản ứng. Giống như là căn phòng bị khóa đột nhiên nhận được chìa khoá, tất cả sự thật đều bị để lộ. Thậm chí đối phương còn tự giới thiệu mình như vậy: "Ta là nhân viên câu hồn số 109 của công ty Âm phủ." Nói giống như chuyện mới xảy ra mấy ngày trước.

 

"Trí nhớ không tệ."

 

109 hài lòng nhìn cô nhẹ gật đầu, mà đồng hồ cát trong tay anh đang chậm rãi chảy cát mịn xuống.

 

Cố Dao Dao lập tức nhớ lại con búp bê xoay tròn vừa rồi, cô vừa lắc đầu vừa cảm thán: Chả trách lại cảm thấy con búp bê quen mắt như vậy. Chỉ là. . . anh gọi mình tới đây có mục đích gì?

 

Cô nhìn đồng hồ cát, sau đó trực tiếp hỏi thẳng: "Anh tìm tôis. . . Có vấn đề gì?"

 

"Có vấn đề là đúng rồi. Không sai, là tôi hút cô vào tới đây. Tôi muốn nhắc nhở cô một chút, có phải đã quăng chuyện đại sự cần làm ra sau đầu rồi?"

 

Anh nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi cái ghế: "Không, phải nói, là cô ấy phải nhắc nhở cô một chút."

 

"Cô ấy?" Cố Dao Dao nghiêng đầu một chút, hiển nhiên là không hiểu ý trong lời nói của anh.

 

Chỉ thấy số 109 búng tay lên bầu trời không trung, nhưng chung quanh trống không, vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.

 

Bầu không khí lại dần dần lúng túng, mà Cố Dao Dao cũng ngẩng đầu nhìn chung quanh trống rỗng một chút, lại nhìn về phía 109 không hiểu lắm, mím mím môi hỏi thăm: "Ai. . . ?"

 

"A ha ha ha, thật ngại quá, có đôi khi sẽ mất linh. . ."

 

109 lập tức bổ sung thêm mấy cái búng tay, nhưng chung quanh vẫn không có phản ứng gì như cũ, anh đành phải quay đầu lúng túng nhìn Cố Dao Dao rồi cười cười: "Này. . . là chuyên gì vậy, là chuyện gì vậy? Lần trước lúc ở nhà vụng trộm luyện tập còn OK. . ."

 

Thì ra còn có thể luyện tập lén lút sao?

 

Cố Dao Dao lại len lén liếc nhìn 109 vài lần, vừa khinh bỉ: Loại năng lực nghiệp vụ siêu tệ như vậy, vì sao anh còn chưa bị đuổi việc . .

 

"Được rồi!"

 

"Bá ——!" Ở sau lưng của anh, một nửa quỷ hồn trong suốt dường như cũng bay lên phía trên. Mà cô thì đang giương mắt nhìn Cố Dao Dao, một khuôn mặt đầy oán niệm trước mặt dường như muốn ăn sống cô, đáng sợ như vậy.

 

"Ách a!"

 

Cố Dao Dao bị dọa đến lập tức lui lại mấy bước trốn đến sau lưng số 109, cô thò đầu ra nhìn về bóng ma lơ lửng trên không trung kia, tâm tình phức tạp.

 

"Cô ấy nói cô ấy tức giận rồi. Những ngày này, con ma thích khóc này mỗi ngày đều quấn lấy ta, ta thật sự sắp muốn phiền chết ~!"

 

"Tức giận. . . ?"

 

109 vuốt vuốt huyệt Thái Dương, khắp khuôn mặt là sự miễn cưỡng.

 

"Nhân viên câu hồn chúng ta sẽ không thể tùy tiện ra gặp người chết trước đó mà mình đã từng gặp, nhưng mà bởi vì tên này thực sự rất khó đối phó, tôi cũng chỉ đành phá lệ một lần, giúp cô ấy tới nhắc nhở cô một chút."

 

Số 109 vừa nói, vừa nhớ lại những hình ảnh bị quỷ hồn của Cố Dao Dao mỗi ngày theo ở phía sau anh khóc thút thít, khi thì dính người, khi thì quấy rối anh táo bạo. Thậm chí bên tai thường xuyên truyền đến tiếng hỏi thăm của cô ấy: "Hôm nay đã Cố Dao Dao đã hoàn thành tâm nguyện sao? Hôm nay Cố Dao Dao đã hoàn thành tâm nguyện sao?"

 

"Cho nên bây giờ. . ."

 

109 lời còn chưa nói hết, Cố Dao Dao thật sự liền hét lên một tiếng: "Thẩm Nguyệt, cô chiếm lấy thân thể của tôi, lại chậm chạp không hoàn thành tâm nguyện của tôi!"

 

"Cô ngược lại tốt rồi, làm minh tinh. . . Mỗi ngày trang điểm trên gương mặt xinh đẹp của tôi, ăn đồ ăn ngon, tùy ý hưởng thụ mọi thứ của tôi! Hoàn toàn bỏ qua tâm nguyện của tôi!"

 

Cố Dao Dao tức giận bay tới bên cạnh cô, giống như là thẩm vấn, giọng nói vô cùng hung ác.

 

Mà số 109 ở một bên sớm đã chịu không nổi tàn phá này, che lỗ tai, anh nhìn về phía Cố Dao Dao: "Cô thấy rồi chứ, mỗi ngày tôi bị cô ấy quấn lấy như vậy."

 

"Đương nhiên tôi không có quên. . ."

 

Cô đem quay đầu sang một bên, nhỏ giọng hồi đáp: "Chỉ là khó khăn lắm mới đi đến đỉnh cao của sự nghiệp nên không khỏi rơi vào sự thỏa mãn nho nhỏ. . ."

 

"Hả, chẳng lẽ đóng phim còn quan trọng hơn sống sót sao?"

 

Cố Dao Dao nghiêm túc phản bác lại: "Không, đương nhiên tôi muốn sống! Tôi chưa từng quên nhiệm vụ! Chỉ là. . ."

 

"Chỉ là cái gì?"

 

Cô nhắm mắt, không gian trong tâm trí sớm đã bị hình ảnh của Kỳ Quan chiếm toàn bộ. Sự khó chịu trong lòng càng thêm kịch liệt, mà bản thân cũng mới dần dần ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.

 

Chỉ là càng đến gần anh. . .

 

Càng cảm thấy trong lòng của anh có một phòng tuyến không cho mình vượt qua, nhưng không biết đó là cái gì. . . Mà cho dù muốn vượt qua, nhưng cũng không có chỗ xuống tay.

 

Cố Dao Dao im lặng hồi lâu, 109 thấy vậy cũng không còn đi so đo những thứ này.

 

"Được rồi, mặc kệ lý do của cô là cái gì. . . Tôi chỉ muốn nói với cô."

 

Anh giơ đồng hồ cát trong tay lên, mà lượng cát mang theo sức mạnh không thể tưởng tượng nổi đang nhanh chóng rơi xuống. Cố Dao Dao phát hiện linh hồn của mình nhất định có liên quan đến chiếc đồng hồ cát này, nhưng ở đây cũng chỉ còn lại có một nửa phần cát.

 

"Sắp không còn thời gian rồi."

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)