TÌM NHANH
SỐNG LẠI ĐỂ NGỦ VỚI ẢNH ĐẾ
Tác giả: Tinh Không Xã
View: 248
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 170: Mở rộng tầm mắt
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo

“Dương tiểu thư! Cô chính là Dương tiểu thư nhỉ? Ha ha, cám ơn trời đất! Rốt cuộc tôi tìm được cô!”

“Anh nhận nhầm người rồi, không phải tôi.”

Trong cảnh diễn, sắc thái mà Kỳ Quan Tòng lộ ra trên mặt là vẻ mặt Cố Dao Dao chưa từng nhìn thấy bao giờ. Khóe miệng anh cong lên về phía trước, ngay cả khóe mắt cũng tràn ra ánh sáng mặt trời. Cố Dao Dao ở một bên thấy vậy không khỏi chớp chớp mắt.

Không hổ danh là anh…

Mà sau khi lời kịch của đoạn thứ nhất đã hoàn thành, Kỳ Quan Tòng tùy ý dùng bao tay của mình xoa xoa những bông tuyết trên mặt, anh thở ra một hơi, màu khói sương trắng chậm rãi bay bổng trong không trung, sau đó anh hưng phấn nói: “Chính là cô! Từ từ, tôi còn chưa tự giới thiệu mình đâu!”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Màn ảnh di chuyển.

Giang Lạc Oanh đóng vai nữ chính, cô ta mặc một bộ trang phục mộc mạc trang nhã, cô ta giống như không hề để ý một chút nào người đàn ông Kỳ Quan Tòng đang đi bên cạnh mình, suốt dọc đường còn lải nhải liên tục.

“Tôi là một phóng viên của tòa soạn báo tin thời sự, đối với sự kiện của cô tôi cảm thấy rất hứng thú nên đặc biệt từ trong nước bay qua đây phỏng vấn cô, xin hỏi bây giờ cô có thuận tiện không…”

Giang Lạc Oanh ôm nguyên liệu nấu ăn cùng với bánh mì khẽ ngừng lại, nhưng cô ta vẫn coi Kỳ Quan Tòng giống như không khí, vẻ mặt cô ta lạnh nhạt bước về phía trước.

Chỉ là do cô ta bước khập khiễng nên tốc độ đi đường quá chậm, Kỳ Quan Tòng ở phía sau vẫn bám sát lên trên.

“À! Đúng rồi, đây là danh thiếp của tôi, đây là giấy chứng nhận phóng viên của tôi!”

Kỳ Quan Tòng thấy Giang Lạc Oanh không có phản ứng gì, anh lại vội vàng bổ sung thêm: “Còn có chứng minh nhân dân của tôi! Giấy phép lái xe… Tôi phải chứng minh với cô tôi cũng không phải là một người xấu.”

Anh đào bới một trận ở trong túi lôi ra bên ngoài, ở trong tay đột nhiên cầm không ít thẻ chứng minh, trong đống hỗn loạn đó còn có một mẩu giấy ghi nhớ nhỏ cùng đưa qua cho cô. Mà sắc mặt Giang Lạc Oanh vẫn không có biểu cảm gì giống như cũ, cô chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn giấy chứng nhận kia, sau đó lùi về phía sau một bước chuẩn bị tránh Kỳ Quan Tòng để rời đi.

“Này! Từ từ!”

“Tôi không nhận bất cứ người nào phỏng vấn, mời anh quay về đi.”

“Này…”

Kỳ Quan Tòng đứng im tại chỗ, lại nhìn cảnh sắc ở bên cạnh có chút bất lực thở dài.

Mà Giang Lạc Oanh vòng qua Kỳ Quan Tòng đi về phía trước đột nhiên dừng lại, cô ta chuyển lực chú ý sang cái rào chán trên bồn hoa nhỏ ở ngay gần đó, rất tự nhiên bước lên đó ngửi ngửi.

Mới vừa chuyển tầm nhìn quay lại trên người Giang Lạc Oanh, màn ảnh lúc này đang là cận cảnh Giang Lạc Oanh ngửi những bông hoa.

Mà đạo diễn đứng ở một bên quan sát gật gật đầu, trong nháy mắt Kỳ Quan Tòng ngẩng đầu bốn mắt nhìn nhau với đạo diễn, sau đó tiếp tục trạng thái đang diễn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Không tồi, tiến vào trạng thái vẫn rất nhanh.”

Đạo diễn nhướng mày, ánh mắt của mọi người lại chăm chú trên hai người đang diễn với nhau một lần nữa.

Vẫn thấy Giang Lạc Oanh không hề để ý đến mình, Kỳ Quan Tòng vội vàng cất những giấy tờ mình vừa lôi ra ngoài vào chạy đuổi theo. Sau đó trên mặt lại lộ ra loại biểu cảm ngượng ngùng, xấu hổ sờ lên cổ của mình, ánh mắt cũng nhìn lại theo hướng nhìn của Giang Lạc Oanh.

“Nhưng mà tôi tìm cô rất vất vả! Vì đến được cái trấn Iceland nhỏ bé hẻo lánh này, cả hội chiếu và hành lý đều bị ném rồi, bây giờ tôi cũng không thể đi được.”

“Nhưng điều này có liên quan gì tới tôi?”

“Này… Nghe nói lần này cuộc thi đấu vũ đạo thanh niên quốc tế mời cô đến làm giám khảo, cô sẽ đi tham gia chứ?”

Kỳ Quan Tòng có chút khó xử gãi gãi đầu, anh dứt khoát bỏ đề tài kia qua một bên. Mà Giang Lạc Oanh đang cúi đầu ngửi hoa đột nhiên đứng dậy nhìn Kỳ Quan Tòng, cái ánh mắt không thể hiểu được kia cũng khiến anh đột nhiên dừng lại nhìn vào cô ta, lúc sau Giang Lạc Oanh theo bản năng chạm vào cái chân bị què của mình, giọng điệu có vẻ nghiêm túc trả lời lại anh: “Tôi đã nói sẽ không tiếp tục khiêu vũ, cũng không có ý định tiếp xúc với mọi thứ có liên quan đến vũ đạo, các người làm ơn đừng có đến quấy rầy cuộc sống của tôi.”

“Ách…”

Dứt lời, Giang Lạc Oanh xoay người đi ngay.

Nhưng chưa đi được mấy bước đột nhiên cô ta vấp phải một hòn đá nhỏ, cơ thể cô ta không được cân bằng chuẩn bị ngã về phía bên trái. Trong khoảnh khắc đó hai mắt cô trừng lớn, tay phải đang ôm đồ ăn khẽ buông ra định chống đỡ cơ thể sắp ngã để giảm đau đớn khi ngã xuống một chút.

Nhưng không nghĩ tới Kỳ Quan Tòng ở bên kia vẫn luôn chú ý tới cô ta lại tiến lên đỡ cô trước, thấy đau đơn trong tưởng tượng không hề xuất hiện, Giang Lạc Oanh nhìn về phía Kỳ Quan Tòng đang dìu tay của mình, còn chuẩn bị đi thu dọn đồ vật bị rơi xuống đầy đất của mình.

“Cảm ơn.”

“Ha ha… Không cần cảm ơn, nhưng mà mấy thứ này vẫn nên để tôi tới giúp cô cô, cô đứng nhìn ở một bên là được rồi.”

Lúc này Giang Lạc Oanh vừa mới đi sang bên cạnh được vài bước. Một nhánh cây ngay phía trên đầu Kỳ Quan Tòng đang khom lưng rung lên vài cái, một đống tuyết “Thình thịch” đổ xuống thật mạnh ngay trên đầu anh.

“Ui…”

“Phù phù.”

Giang Lạc Oanh nhìn Kỳ Quan Tòng chật vật thì cười cười, mà đối phương cũng chỉ xoay đầu lại cười cười với cô ta, sau đó nhanh nhẹn thu dọn hết mấy đồ vật nhét lại vào trong tay cô ta.

Cố Dao Dao đứng ở bên cạnh máy ghi hình của đạo diễn, cô theo dõi một loạt cảnh trước mặt, nụ cười tươi mà Kỳ Quan Tòng lộ ra trước màn hình, nếu như phải so sánh thì nụ cười tươi của anh giống như một ánh sáng mặt trời hòa tan đi băng tuyết nơi này vậy.

Tới nơi này thật là mở mang tầm mắt!

Cố Dao Dao chớp chớp mắt, không đó không nhịn được xúc động nói: Hóa ra Kỳ Quan Tòng cũng sẽ diễn một vai đáng yêu như vậy, rõ ràng cười lên rất đẹp, nếu bình thường có thể nhìn thấy anh cười nhiều như vậy thì tốt rồi…

Không đúng không đúng!

Nụ cười của anh những ngày thường…

Hình như cũng rất đẹp.

Nhưng mà quả nhiên bản thân mình càng thấy thích như trong phim này hơn, nụ cười nam chính như ánh mặt trời!

Đang nghĩ như vậy, đạo diễn “Cạch!” một tiếng, gương mặt đang tươi cười của Kỳ Quan Tòng chỉ trong một giây đã quay trở lại vẻ lạnh lùng.

“OK.”

“Ách?”

Trong nháy mắt biểu cảm trên mặt Cố Dao Dao cứng đọng lại, cô có chút không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Kỳ Quan Tòng, chỉ hận không thể ngay lập tức nhảy đến trước mặt anh sờ nắn gương mặt kia một chút.

Dây thần kinh mặt thật thần kỳ…

Không đúng! Cái thay đổi này cũng quá nhanh rồi đi! Này rốt cuộc làm làm sao làm được!

“Chẳng lẽ, thay đổi sắc mặt là kỹ năng cần thiết của ảnh đế sao…”

Cố Dao Dao nhìn Kỳ Quan Tòng cùng với Giang Lạc Oanh đi đến phía trước màn hình quay của đạo diễn cực kỳ nghiêm túc quan sát, không nén được phun tào một câu.

“Ừ, lần này cực kỳ tốt, chỉ là chỗ này… Còn có chỗ này…”

Đạo diễn chỉ vào mấy chỗ mà ông ta cho rằng còn được được hoàn mỹ, mà Kỳ Quan Tòng đứng ở một bên lại còn hơi liếc ánh mắt qua nhìn cô, khóe môi hơi cong.

Anh lập tức quay đầu lại tra hỏi: “Cô đang trộm nói thầm cái gì?”

“Hả?”

Còn chưa ý thức được là Kỳ Quan Tòng mạnh miệng với mình, Cố Dao Dao sửng sốt mất một giây sau đó lập tức trở nên ngoan ngoãn. Cô chớp chớp mắt, nói: “Không có gì, tôi có nói chuyện sao? Ha ha.”

Nói đúng y như những gì đoán trước.

Kỳ Quan Tòng cong khóe môi, mà tầm mắt anh hạ xuống dưới: “Nước mũi chảy ra.”

Gì, anh đang cười sao?

Cố Dao Dao còn đắm chìm trong khóe miệng tươi cười của anh, nhưng một câu của anh đã phá vỡ ảo tưởng của cô trong một giây. Cô xấu hổ nhanh chóng che đi, vừa kinh ngạc nói: “Hả? Cái gì?”

Kết quả tay của cô bị Kỳ Quan Tòng gạt qua một bên, ngón tay anh cầm khăn giấy dùng sức giúp cô lau đi.

Kỳ Quan Tòng nhìn xung quanh không có ai phát hiện ta, nhanh chóng nhét miếng giấy vào trong tay Cố Dao Dao.

“Cảm, cảm ơn…”

Cố Dao Dao thấy hơi ngổn ngang nhìn tờ giấy ăn trong tay, lại ngẩng đầu nhìn ánh mắt Kỳ Quan Tòng, có chút không biết làm sao đứng ở kia.

“Rất nhanh sẽ đến thời gian nghỉ ngơi, cô đi ngồi trước một lúc đi?”

Kỳ Quan Tòng nhấc tay lên nhìn đồng hồ nhắc nhở cô, nghe anh nói xong, Cố Dao Dao vội vàng gật đầu giống như gà con mổ thóc. Không lâu sau đó lại nghe thấy tiếng đạo diễn nói.

“Mọi người đi nghỉ ngơi trước, chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ quay ngay lập tức.”

Nhưng trong khoảng thời gian nghỉ ngơi này cũng không phải để cho mọi người nghỉ ngơi thật, vừa mới ngồi xuống cái băng ghế còn chưa kịp nóng mông, Cố Dao Dao đã bị gọi đi hỗ trợ. Chỉ nhìn thấy bóng dáng cô ngoắt ngoéo như con rắn nhảy tới nhảy lui ở trong đoàn phim, bận rộn giống như một con kiến đang chuyển nhà.

“Trang phục trong cảnh diễn tiếp theo của nữ chính, ai đến lấy đi?”

“Tôi đi!”

“Bộ trang phục trong phân cảnh tiếp theo lại không cần, ai cầm về đi?”

“Đi ngay!”

“Còn có cái này, xin dọn dẹp một chút…”

“Từ sau khi rời giường sáng nay cả người đều đau nhức, không có một chút sức lực nào… Đầu cũng choáng váng… Hóa ra làm một trợ lý phải làm nhiều chuyện như vậy, thật sự rất không dễ dàng…”

Cố Dao Dao đứng giữa gió lạnh, linh hồn như bay ra khỏi cơ thể chỉ còn thể xác mang theo những thứ nặng nề kia đi.

Đột nhiên cô bị Kỳ Quan Tòng túm lấy kéo ra khỏi đám người.

Cô hoảng hốt ngẩng đầu, vừa đúng lúc thấy Kỳ Quan Tòng nhíu mày nhìn mình, Cố Dao Dao còn chưa có lấy lại được tinh thần, ngay sau đó tay cô nhẹ bẫng đi: “Ai? Làm sao anh lại ở đây…”

“Đưa cho tôi.”

“Nha…”

“Cả ngày cô đều đứng ở chỗ này, vừa rồi vì sao không ngồi?”

Kỳ Quan Tòng quay đầu nhìn về phía băng ghế bên kia, sắc mặt có phần nghiêm túc. Cô lén lút nhìn biểu cảm của anh, trong lòng Cố Dao Dao rơi lộp bộp, cô định nói, lại quay đầu nhìn về phía Giang Lạc Oanh còn đang đóng phim, trên mặt hiện ra biểu cảm do dự.

“Cái này… Không được, nhưng tôi không muốn để cô ấy cảm thấy tôi lười biếng…”

Kỳ Quan Tòng đẩy cô về phía để nghỉ ngơi: “Đừng nghĩ nhiều, tôi sẽ giúp cô giữ bí mật.”

Đúng lúc này, ở cách đó không xa truyền đến âm thanh tranh luận.

Cố Dao Dao nhíu mày, cô dựng lỗ tai lên nghe, lúc này cô mới nghe thấy là giọng nói của Giang Lạc Oanh và đạo diễn. Giống như cô phát hiện ra điều gì, quay đầu lại nói: “Hở?”

Chỉ thấy cách đó không xa, Giang Lạc Oánh đang cầm kịch bản nhíu chặt hai hàng lông mày, mà đạo diễn cũng là bộ dạng đau đầu.

“Đạo diễn, đoạn này của cảnh diễn này, tôi cảm thấy nữ chính chắc hẳn không như vậy…”

“Nếu cô kiên trì nói như vậy chúng ta có thể dựa theo những điều cô nói để quay một bản, sau đó so sánh hiệu quả cuối cùng…”

“Nhưng mà…”

Đã xảy ra cái gì…?

Quả nhiên hay là đi nghe một chút thì tốt hơn.

Cố Dao Dao quay đầu nhìn bóng dáng Kỳ Quan Tòng rời đi, cô vội vàng đi lên vài bước cầm lấy tay anh.

Kỳ Quan Tòng sửng sốt, sau đó thấy Cố Dao Dao chỉ ngón tay về phía Giang Lạc Oanh, nghi hoặc nói: “Kìa kìa, anh xem, hình như bọn họ xảy ra tranh chấp?”

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)