TÌM NHANH
SỐNG LẠI ĐỂ NGỦ VỚI ẢNH ĐẾ
Tác giả: Tinh Không Xã
View: 244
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 171: Vì sao không khiêu vũ đây?
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo

Cố Dao Dao quay đầu lại nhìn bóng dáng Kỳ Quan Tòng rời đi, cô vội vàng đi lên vài bước cầm lấy tay anh.

Kỳ Quan Tòng sửng sốt, sau đó thấy Cố Dao Dao chỉ ngón tay về phía Giang Lạc Oanh, nghi hoặc nói: “Kìa kìa, anh xem, hình như bọn họ xảy ra tranh chấp?”

“Thật xin lỗi, nếu nhất định phải dựa theo những gì mà trên kịch bản viết như vật, tôi sẽ không quay.”

Giang Lạc Oanh nắm cuốn kịch bản trong tay, lặp lại một lần nữa.

Mà Cố Dao Dao đứng ở một bên lập tức nhớ lại cái ngày ấy khi mà lần đầu tiên cô đi làm trợ lý, những lời nói mà Giang Lạc Oanh đã nói với cô khi gặp ở sân bay.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nếu không cần thiết, cô ta sẽ không nặng nề nhắc lại lần thứ hai.

Nói như vậy, cô ta nhất định là rất nghiêm túc với công việc, cho nên mới đưa ra yêu cầu này đi…

Cố Dao Dao nhìn ánh mắt đạo diễn đang đứng ở bên cạnh Giang Lạc Oanh, chỉ thấy ông ta cau mày, vẻ mặt mù mịt sương khói.

Mà nhân viên công tác ở xung quanh cũng dừng động tác trên tay lại, tất cả đều nhao nhao vây quanh xem, bắt đầu bàn luận,

“Hình như đạo diễn với Giang Lạc Oanh đang bắt đầu tranh cãi…”

“Còn không phải chỉ là một vở kịch thôi sao, dựa theo kịch bản viết để quay là được rồi, làm gì mà phải tích cực như vậy?”

“Cô không biết à, cô ta có tiếng là yêu cầu nghiêm khắc với kịch bản.”

Giang Lạc Oanh nghe thấy tiếng bàn luận cũng không hề lên tiếng, những nhân viên công tác còn lại càng thêm càn quấy ríu rít.

“Khả năng đây là ảnh hậu đi.”

“Nhưng không phải ảnh đế cũng ở chỗ này sao? Sao tôi không thấy anh ấy gây rối chuyện gì nhỉ?”

“Cô nói ảnh đế đại đại của tôi thế nào?”

“Hư…”

Tiếng nghị luận của mọi người đột nhiên ngừng lại, chỉ nhìn thấy Cố Dao Dao kéo Kỳ Quan Tòng từ từ chen chúc vào, sau đó vẻ mặt mờ mịt hỏi người ở bên cạnh lại nhìn nhìn không khí ngưng trọng giữa Giang Lạc Oanh và đạo diễn nói: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

 

Nhân viên công tác nhìn Cố Dao Dao từ trên xuống dưới, tiếp đó lại nhìn Kỳ Quan Tòng, giọng điệu tốt lên không ít: “Nghe nói là bởi vì cảnh diễn tiếp theo muốn quay cảnh…”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Ách… Cảnh gì?”

“Tôi có mang kịch bản ở đây.” Kỳ Quan Tòng đi đến chỗ của anh lấy ra một cuốn kịch bản đưa cho cô, sau khi Cố Dao Dao nhận được liền bắt đầu tìm kiếm.

Thấy cô mở sai số trang, anh không kìm được nhắc nhở nói: “Ở chương hai bên dưới góc bên phải.”

“Nha… Được rồi, tìm thấy rồi.”

Nhìn xong kỹ một đoạn cốt truyện nhỏ này cũng không cần tốn bao lâu thời gian, Cố Dao Dao khép lại cuốn kịch bản sau đó trong đầu hiện lên khái quát cảnh tượng.

Hóa ra trong đoạn phim, sau khi nam chính cũng không hề nghe theo lời nữ chính nói, anh không rời đi mà đi theo đến trước cửa nhà nơi cô ta ở.

Cố Dao Dao tưởng tượng một chút, cô nghĩ đến bộ dạng nam chính Kỳ Quan Tòng dựng một cái lều trại nhỏ ở ngay cạnh cửa nhà nữ chính Giang Lạc Oanh, lúc sau anh còn cực kỳ vừa lòng vỗ vỗ tay, một bên nhìn vào bên trong cửa sổ hô lớn tiếng: “Tôi ở ngay bên ngoài cửa nhà cô đấy, đợi đến khi nào cô đồng ý cho tôi đi vào mới thôi…”

Ách…

Có phần vượt quá tưởng tượng của mình, nhưng mà nhất định Kỳ Quan Tòng có thể làm được!

Sau đó còn vừa cẩn thận dùng bút ghi chú, chú trọng cắt câu “Nam chính dựng một lều trại bên ngoài cửa nhà nữ chính ăn vạ không đi.” Một câu như vậy.

Cố Dao Dao lại nhắm mắt lại, tưởng tượng nam chính trong lều trại trước cửa hưởng thụ uống ly trà ấm, sau đó lại ấn xuống nút mở âm nhạc: “Ừm, cảnh sắc nơi này của cô cũng không tệ lắm!”

Hửm?

Cố Dao Dao ngẩng đầu nhìn vào mắt Kỳ Quan Tòng, ánh mắt không thể hiểu được đó khiến cho anh có chút nghi hoặc.

“Làm sao vậy?”

“Không, không có gì…”

Nhìn bên trên kịch bản viết cốt truyện tiếp theo:

(Tiếng âm nhạc ồn ào bay vào bên trong nhà, nữ chính đứng ở phía sau cánh cửa ẩn nhẫn che lỗ tai mình lại)

“Còn nghênh ngang mở âm nhạc ngay trước cửa, khiến cho tinh thần cô không yên.”

Khiến cho tinh thần cô ta không yên sao… Vì cái gì?

Cố Dao Dao nhíu nhíu mày, mà nhân viên công tác đứng một bên lại còn hạ thấp giọng nói khẽ bên tai cô: “Giang Lạc Oanh cảm thấy chỗ này có vấn đề, cô ta nói cô ta cảm thấy…”

Ngay sau đó giọng nói Giang Lạc Oanh truyền đến từ phía xa, nhân viên công tác ngậm luôn miệng vào.

“Làm sao nữ chính lại không thể kiên nhẫn che lỗ tai mình lại đây? Cô ta là một người có nội tâm bình tĩnh và kiên định, lúc này chắc hẳn là nên ung dung bình thản làm việc ở nhà, không cần để ý đến âm thanh bên ngoài mới đúng.”

Cố Dao Dao nhìn vẻ mặt Giang Lạc Oanh nghiêm túc, lại nhìn về phía đạo diễn.

Hóa ra là quan điểm mỗi người khác nhau, cho nên mới xảy ra xung đột…

Mà đạo diễn đứng một bên cũng chỉ vào kịch bản nói: “Tôi không đồng ý với quan điểm của cô, bởi vì những tính cách đó chỉ là một mặt cô ấy cố ý bày ra trước mặt người ngoài, cô ấy đã che giấu ý nghĩ chân thật của chính mình…”

“Đã có âm nhạc, vì sao không thể khiêu vũ đây?”

Cố Dao Dao lẩm bẩm làu bàu giống như đang san bằng tranh luận giữa hai người, mà Kỳ Quan Tòng bên cạnh cô cũng nhìn lại về phía cô, dường như đang suy tư gì đó với những lời vừa rồi.

Trong lúc nhất thời ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn qua Cố Dao Dao.

“Vừa rồi cô mới nói… Khiêu vũ?”

“Hả?Tôi sao?”

Cố Dao Dao chỉ vào chính mình, cô nhìn bộ dạng đạo diễn đang nghi hoặc, lặng lẽ chen ra từ trong đám người, đứng trước mặt đạo diễn.

Mà Giang Lạc Oanh cũng không nghĩ đến loại khả năng này, cô ta cũng theo sát chuẩn bị bộ dạng chăm chú lắng nghe.

“Mặc dù tôi không hiểu chi tiết những gì mà hai người đang thảo luận với nhau, nhưng mà trước đó tôi có xem qua kịch bản, nữ chính này đã từng là một người cực kỳ tài hoa về vũ đạo…”

“Bởi vì một chuyện ngoài ý muốn dẫn đến cô ấy mất đi người mình yêu, một chân của mình cũng bị què. Cô ấy cho rằng mình sẽ không tiếp tục khiêu vũ nữa, vì trốn tránh tất cả nên đi đến trấn Iceland nhỏ bé này, chuyển sang cuộc sống ẩn cư.”

Trong mắt Cố Dao Dao lấp lánh một chút tia sáng không dễ phát hiện ta, cô bĩu môi, trong lòng giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang gặm nhấm cơ thể mình.

Giống như có cái gì đó muốn được kể ta, có cái gì đó dao động…

Cô nuốt một ngụm nước miếng, sau đó tiếp tục nói: “Nhưng mà tận sâu trong nội tâm cô ấy vẫn nồng nhiệt tình yêu với vũ đạo! Chỉ là bị chính bản thân cô ấy làm mai một đi.”

“Một người chân chính yêu thích khiêu vũ, thời điểm khi cô ấy nghe thấy âm nhạc, cơ thể sẽ không tự giác được nhón mũi chân lên nhẹ nhàng đi theo, bắt đầu di chuyển theo quy tắc còn hưởng thụ trong đó.”

Nói xong, Cố Dao Dao nhẹ nhàng kiễng mũi chân lên, giống như đang chìm đắm ở trong cốt truyện, cô dạo qua một vòng trước mặt Kỳ Quan Tòng.

“Trong lòng cô ấy có thể lừa gạt và che giấu chính mình, nhưng cơ thể sẽ không.”

Cô dừng lại, trong ánh mắt lấp lánh ánh sáng kiên định.

Cô Dao Dao lấy lại tinh thần, nhìn thấy mọi người đều không ai nói lời nào thì cúi đầu, có chút xấu hổ cười cười: “Nha, tôi cũng chỉ là đột nhiên có mấy suy nghĩ như thế, tùy tiện nói ra, mọi người không cần để ý đến tôi, ha ha…”

Kỳ Quan Tòng nhún vai: “Chỉ có mình tôi cảm thấy cô ấy nói không tồi sao.”

“A....?”

Cố Dao Dao ngoài ý muốn ngẩng đầu lên nhìn anh.

Mà Giang Lạc Oanh cùng với đạo diễn nhìn nhau một lúc, đạo diễn lập tức dùng bút biết xoẹt xoẹt xoẹt gì đó trên cuốn kịch bản một cái. Sau đó khuôn mặt ông ta vui mừng khôn xiết: “Tốt! Ý kiến hay, làm sao tôi lại không đến đến! Đoạn diễn này cứ quay như vậy đi!”

Giang Lạc Oanh im lặng một lúc giống như suy nghĩ điều gì cũng gật gật đầu.

“Tôi không có ý kiến gì.”

Ngay sau đó ánh mắt cô ta kỳ quái nhìn về phía Cố Dao Dao, nhưng cô lại đang dùng vẻ mặt cao hứng nhìn về phía Kỳ Quan Tòng. Giang Lạc Oanh khẽ co rút khóe miệng, cũng không biết nên nói cái gì.

Biểu hiện của Cố Dao Dao khiến cho cô ta thực sự ngoài ý muốn.

“Thật vậy chăng? Tôi không nghe lầm chứ.” Cố Dao Dao cao hứng tiến sát lại gần phía Kỳ Quan Tòng.

Nhưng đột nhiên cô chú ý đến ánh mắt của Giang Lạc Oanh, cô kiềm chế lại một chút nhìn cô ta cười cười.

Thật vui vẻ!

Được anh thừa nhận… Hơn nữa Giang Lạc Oanh cũng không có ý kiến!

Chỉ trong nháy mắt cô tràn đầy tự tin, mà đạo diễn ở một bên nhìn cô một cái, sau đó hỏi: “Nhìn cô có chút quen mắt? Nha, tôi nhớ ra rồi, cô chính là trợ lý nhỏ mà trợ lý Giang Lạc Oanh mang đến, là cô đi.”

Cố Dao Dao vui vẻ đưa tấm danh thiếp sát lại gần.

“Không sai, là tôi, đạo diễn, đây là danh thiếp của tôi, ha ha ha, thực ra tôi cũng xuất thân từ diễn viên, mong ngài quan tâm nhiều hơn một chút!”

“Tôi cảm thấy cô rất có sáng kiến, à đúng rồi, làm sao mà cô nghĩ ra được?”

Bi đạo diễn hỏi như vậy, nét tươi cười của Cố Dao Dao dần dần thu lại.

“Cái này… Chỉ là nhớ đến một ít việc trước kia…”

Cố Dao Dao không tự giác xoa xoa khuôn mặt, đột nhiên cô nhớ đến khi còn bé khi bản thân cô vừa mới bị hủy hoại nhan sắc, cô đành phải bất đắc dĩ trốn ở hậu trường rạp hát nhi đồng, hâm mộ nhìn lên các bạn nhỏ khác đang tập luyện trên sân khấu.

Bản thân mình trước kia… Cũng thực sự hướng đến…

Cho nên có thể thấu hiểu, có thể cảm thụ được thống khổ của nữ chính trong kịch bản này. Cố Dao Dao nhìn bản thân mình đang trốn ở trong bóng tối một nơi xa, không ý thức được trên mặt cũng lộ ra tươi cười, chính mình đi theo mọi người cùng nhau đọc lời kịch.

Quá giống.

Cô nhắm mắt lại, trong hồi ức vang lên một giọng nói khác.

“Ai ở kia? Tôi đến xem ai!” Một người bạn nhỏ nào đó nhạy bén vừa quay đầu lại, những người khác cũng nhìn qua.

“Ách?”

Tự mình chạy trốn.

Bởi vì không muốn bọn họ nhìn thấy bộ dạng này của mình.

Cố Dao Dao mở mắt ra, cô nhìn bóng dáng người phía bên kia đang cuống quýt bỏ chạy, bên tai lại vang lên tiếng bọn họ nghị luận một lần nữa.

“Vừa rồi người kia không phải Thẩm Nguyệt sao, bạn ấy nhìn lén chúng ta tập luyện? Không phải viện trưởng nói bạn ấy đi đến trại trẻ mồ côi sao…”

“Mọi người đều nghe thấy được sao, bạn ấy đi theo chúng ta cùng nhau đọc lời kịch, vì sao không cùng lên với chúng ta nhỉ?”

“Khuôn mặt bạn ấy trở nên thật đáng sợ… Mẹ của mình nói với cái dạng này của bạn ấy sau này sẽ không thể diễn kịch giống như chúng ta.”

“Nói cũng phải…”

Có lẽ là bởi vì nhân vật này có quá khứ cùng với cảnh ngộ tương tự cô, cho nên tâm trạng cô mới đồng cảm giống như chính bản thân cô vậy…

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)