TÌM NHANH
SỐNG LẠI ĐỂ NGỦ VỚI ẢNH ĐẾ
Tác giả: Tinh Không Xã
View: 251
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 172: Tôi muốn biết quá khứ của hai người
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo

 

 

“Cô đang suy nghĩ cái gì thế?”

Giang Lạc Oanh vân ve làn tóc, sau đó mặc bộ quần áo ở một bên vào đi đến trước mặt Cố Dao Dao quơ quơ tay.

Cố Dao Dao sửng sốt một lúc lâu sau mới lại lại được tinh thần, cô nhìn về phía những nhân viên công tác ở xung quanh đang thu dọn thiết bị, có chút mơ hồ nhìn về phía Giang Lạc Oanh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Không đúng rồi?

Đây là… Một hồi của ngày hôm nay đã kết thúc rồi sao?

Giang Lạc Oanh cau mày lại một chút, cô ta nhìn bộ dạng Cố Dao Dao không có tí tinh thần nào, kéo khóe miệng nói: “Thời tiết hôm nay không tốt lắm, buổi tối sẽ có tuyết rơi cho nên dự định kết thúc công việc đầu tiên để quay trở về.”

“Nha, như vậy à… Tôi đi thu dọn đồ vật đây.”

Cố Dao Dao mấp máy miệng, bất giác cô đưa tay sờ sờ mặt mình, bàn tay lạnh lẽo xoa lên trên mặt tạm dừng lại một chút trong nháy mắt.

Thật nóng…

Hơn nữa hình như đôi mắt cũng không mở ra được…

Cô chà xát khuôn mặt mình, nhưng mà giống như mí mắt có thứ gì nặng nghìn cân khiến cho cô không kiềm chế được nhắm mắt lại. Mỏi mệt ủ rũ giống như cành dây đằng đang bò lên trên gáy cô, trong lúc nhất thời tinh thần Cố Dao Dao có chút hoảng hốt.

Nhưng cả người cô giật mình một cái, sau đó…

“Hắt xì!”

“Ha ha… Không vấn đề gì.”

Nói như vậy, cô hít hít nước mũi, vừa kéo lê cơ thể nặng nề của mình bắt đầu thu dọn đồ vật. Từ những đồ dùng sinh hoạt cần dùng trong ngày thường, lại đến những đồ dùng nhỏ, động tác của cô đã thuần thục hơn nhiều so với trước đó vài lần.

Nhưng mà…

Giang Lạc Oanh đứng ở một bên nhìn cô lại rất hụt hẫng, ánh mắt của cô ta nhìn lướt qua một bên, ý đồ che giấu đi hoảng loạn cùng với áy náy đang lan tràn bùng lên ở trong lòng cô ta. Nhưng khi Cố Dao Dao vừa mới ngẩng đầu lên, cô ta lại khôi phục lại vẻ lạnh nhạt ban đầu.

Hửm? Cô ta vừa mới quan sát mình ư?

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cố Dao Dao gãi gãi đầu nhưng không lên tiếng hỏi.

Tay cô không ngừng thu dọn đồ vật lại, nhưng mỗi lần ngẩng đầu lên đều có cảm giác Giang Lạc Oanh đang dùng loại ánh mắt kỳ quái nhìn cô.

Nhưng quỷ dị hơn chính là khi mà cô ngẩng đầu nhìn về phía Giang Lạc Oanh, đối phương lập tức sẽ biểu hiện ra biểu cảm “Khó chịu.”

Mà Giang Lạc Oanh bên này.

Tay cô ta đặt ở trên cánh tay, ngón tay có chút không kiên nhẫn gõ gõ một vài lần.

Không thể tưởng tượng được, mặc dù đang bị cảm nhưng vẫn làm việc rất nghiêm túc. Hơn nữa mặc kệ nói như thế nào…

Nếu tối hôm qua không phải mình nói bắt cô đi tìm đồ vật thì…

Giang Lạc Oanh nhìn về phía Cố Dao Dao với ánh mắt càng phức tạp hơn.

Đến cuối cùng, cô giống như nhận mệnh thở dài một cái. Nói đến cùng chuyện này vẫn là do cô ta không đúng, mặc dù những công việc này đều là trách nhiệm của người trợ lý, nhưng nếu như không phải làm như vậy, bây giờ Cố Dao Dao cũng sẽ không thay đổi thành thế này.

“Những thứ này giao cho người khác thu dọn là được rồi, tôi muốn đi đến một chỗ trước, cô đi cùng với tôi.”

Cô ta duỗi tay ra giữ chặt lấy Cố Dao Dao còn đang bận rộn ở bên kia, quay đầu nhìn về phía xe. Mà bản thân Cố Dao Dao bị tím lấy không hề có chút sức lực nào, cô từ từ quay đầu lại, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không tưởng tượng nổi.

Ách…”

Không qua bao lâu đã tới nơi cần đến, mà cô tìm kiếm cửa đi vào một lúc thì thấy ở phía xa có một suối nước nóng thiên nhiên rộng lớn không nhìn thấy điểm cuối ở đâu, hơi nước màu trắng che lấp đi phong cảnh phía xa, nhưng khi tập trung nhìn vẫn có thể nhìn thấy từng ngọn núi tuyết trắng xóa đang sừng sững ở nơi xa.

“Ôi oa oa…”

Cố Dao Dao cuốn khăn tắm quanh người ở bên trong suối nước nóng hôi hổi đang tỏa ra tầng sương mù dày đặc, cô chỉ để lộ ra nửa cái đầu, cô hưởng thụ nhắm mắt lại, ngay cả giọng nói ban đầu có vẻ không có tinh thần đều đã trở lại bình thường.

“Thật thoải mái nha… Đây vẫn là lần đầu tiên tôi được ngâm trong suối nước nóng!”

Âm thanh thỏa mãn của cô vang lên, mà đôi tay lúc đầu còn bị đông lạnh đỏ ửng cứ vung vẩy đi lại bên trong nước, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh cảm thán thoải mái.

“Nghe nói ngâm suối nước nóng có hiệu quả giảm bớt đi bệnh cảm phong hàn, tôi có cảm giác giống như trên người đã nhẹ nhàng đi nhiều so với vừa rồi!”

Cố Dao Dao xoa bả vai của chính cô, ngay lập tức cảm giác mệt mỏi cùng với nặng nề trên người giảm đi không ít. Mà Giang Lạc Oanh ghé vào bên cạnh suối nước cười cười.

“Vừa mới ngâm không được bao lâu, tôi thấy là do tác dụng tâm lý của cô đi.”

“Đúng không, ha ha…” Cố Dao Dao lội tới phía cô ta.

Hai người cùng nhau dựa vào bên cạnh suối.

“La la la…” Cố Dao Dao vui sướng khẽ khẽ hát lên.

“Phong cảnh ở chỗ này thật đẹp, còn có thể nhìn thấy mặt trời lận đấy…”

Mặc trời lặn sao…

Cô không kiềm chế được nhớ lại lúc bản thân cô cùng với Kỳ Quan Tòng quan sát cái cảnh tượng cực quang kia, nếu có thể cùng nhau ngắm mặt trời lặn, đó là cảnh tượng như thế nào đây…”

Còn có rất nhiều, rất nhiều phong cảnh…

Nhưng mà… Đúng rồi, Kỳ Quan Tòng!

Cố Dao Dao ngoảnh đầu lại nhìn khuôn mặt Giang Lạc Oanh bên cạnh, đột nhiên như nghĩ đến cái gì, cô đứng dậy vẩy nước tới vẩy nước lui ở xung quanh, ánh mắt lại lơ đãng liếc nhìn người bên kia, ý muốn tìm một đề tài nói mấy câu khách sáo.

“Đúng rồi… Cô với Kỳ Quan Tòng… Hai người quen biết như thế nào vậy?”

“Hửm?”

Giang Lạc Oanh nhướng mày, cô ta nhìn Cố Dao Dao, cất lời: “Cô rất muốn biết?”

Nghe thấy câu hỏi này, Cố Dao Dao quay lưng lại phía cô ta che giấu đi một chút chột dạ của mình, một bên chu miệng, mà cả người cô rụt rụt lại xuống phía dưới nước: “Thật, cũng không có tò mò như vậy…”

Một giây.

Hai giây, ba giây.

Không gian giữa hai người đột nhiên im lặng một lúc, sau đó Cố Dao Dao bất thình lình xuất hiện ngay trước mặt Giang Lạc Oanh, dùng ánh mắt cực kỳ kiên định nhìn về phía cô ta.

“Không sai, tôi muốn biết!”

Giang Lạc Oanh dùng một ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc cô, cô ta nhìn về khoảng xa xăm, mới nói: “Bây giờ ngẫm lại, tôi và anh ấy quen biết nhau… Vẫn là bởi vì một người khác.”

“Một người khác?”

Hồi ức ở trong một góc giống như đã tích góp được một tầng tro bụi thật dày, nhưng sau khi nhẹ nhàng phủi nó đi, lập tức có thể phát hiện thực chất của nó là một sân khấu.

Không gian đen tối giống như thời gian xuyên qua đến ngày hôm đó, chính là một buổi sân khấu ghi hình, vào mấy năm trước trong trí nhớ, người dẫn chương trình  giới thiệu Giang Lạc Oanh bên cạnh, mặt mày hơn hở bắt đầu nói lời giới thiệu: “Xin giới thiệu với mọi người một người mới trong vòng điện ảnh Giang Lạc Oanh, cô là người có diễn xuất xuất sắc ở trong một MV cực kỳ nổi tiếng gần đây…”

Hình ảnh đột nhiên chuyển đổi, không gian đen tối đột nhiên bị ánh đèn sân khấu lóe lên chiếu sáng rực rỡ. Chỉ nhìn thấy Giang Lạc Oanh có mái tóc dài ngang ngực, quần áo chỉnh tề, trong ánh mắt có thêm một phần ngây ngô hơn nhiều so với bây giờ.

Cô ta cười cười nhưng lại vẫn có một chút hồi hộp như cũ, nói: “Chào mọi người.”

Giống như là dư vị bản thân cô ta đã trải qua ban đầu, khóe môi Giang Lạc Oanh treo lên ý cười khổ không rõ ý nghĩa, nói: “Ba năm trước đây, tôi còn là một người mới vừa xuất đạp, khi đó cũng có nghe thấy một vài điều về vị tiền bối nào đó rất có danh tiếng ở trong vòng này.”

Giang Lạc Oanh dừng lại một chút, sau đó vừa trêu chọc nói: “Về điều này mấy năm nay anh ấy đều không thay đổi.”

Cố Dao Dao ở một bên dựng lỗ tai lên nghe hăng say, Giang Lạc Oanh cũng ho khan một tiếng tiếp tục kể lại câu chuyện cũ: “Nghe nói anh ấy là một người lạnh nhạt, chưa bao giờ đáp lại những bày tỏ của nữ minh tinh khác, những nghệ sĩ đã từng hợp tác cũng chỉ là làm việc bên ngoài sau đó sẽ không lén lút qua lại.”

… Cũng chính là một lần kia.

Đèn một bên sân khấu đột nhiên sáng lên, nhưng đối diện bên kia còn có một bóng người bị ánh đèn kéo dài ra. Khi đó Giang Lạc Oanh cực kỳ quái lạ quay đầu lại nhìn, sau đó tò mò nhìn Kỳ Quan Tòng đang đứng ở phía bên kia sân khấu.

“Có lần tôi được mời đi ghi hình một tiết mục, có cơ hội cùng đứng chung sân khấu với anh ấy.”

“Quả nhiên anh ấy giống như những gì mà mọi người đã nghị luận, trầm mặc lại ít nói, lại còn có một loại cảm giác xa cách rất là sâu.”

“Toàn bộ quá trình hai chúng tôi không hề giao lưu gì, tôi cho rằng lần này cũng chỉ gặp mặt một lần mà thôi, mãi cho đến khi sau khi tiết mục kết thúc đã xảy ra khiến tôi ngoài ý muốn…”

“Ách…? Ngoài ý muốn?”

Cố Dao Dao vốc một ít nước ấm trong hồ vỗ lên trên mặt, sau đó có chút mê man hỏi lại: “Chẳng lẽ sau khi tiết mục kết thúc đã xảy ra sai lầm gì?”

“Không phải.”

Giang Lạc Oanh trả lời cực kỳ nhanh, Cố Dao Dao không biết nguyên nhân hậu quả câu chuyện ra sao lại càng thêm tò mò hơn nữa.

“Đến tột cùng là có chuyện gì?”

“... Anh ấy.”

“Anh ấy.”

Đang khi bản thân cô ta vừa mới đi xuống dưới sân khấu, lại không nghĩ đến một người nổi tiếng như Kỳ Quan Tòng thế nhưng lại chủ động đi đến chào hỏi.

Đôi tay kia cứ như vậy vỗ lên trên bả vai của cô ta, mức độ lực cũng rất nhẹ nhàng.

“Hi…”

“... Này?”

Kỳ Quan Tòng nhìn Giang Lạc Oanh lúc này đang kinh ngạc, anh lộ ra nụ cười mỉm nhàn nhạt lễ phép: “Bây giờ cô phải đi sao?”

“Thế mà anh ấy lại chủ động nói chuyện với tôi.”

Giang Lạc Oanh cất túi của mình lại, sửng sốt: “Á, không có… Làm sao vậy?”

Ánh mắt Kỳ Quan Tòng nhìn cô ta khẽ thay đổi, anh nói chuyện, Giang Lạc Oanh bị anh nhìn không thể hiểu được cũng ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh nói: “Vừa rồi tôi nghe thấy cô nói lúc còn ở trên sân khấu, khi còn nhỏ cô đã từng tham gia diễn xuất ở rạp hát nhi đồng, khiến tôi nhớ đến một người.”

“?”

“Cho nên muốn đánh liều hỏi cô một chút… Tên của cô cũng là nghệ danh của cô luôn sao, hay là?”

“À? Không… Đây là tên của tôi.”

“Lúc ấy, tôi cũng không biết người trong miệng anh ấy muốn tìm là ai.”

Giang Lạc Oanh nhíu nhíu mày, sau đó trong trí nhớ cô ta nhìn thấy Kỳ Quan Tòng thay đổi, anh lộ ra biểu cảm mất mát thu cánh tay lại.

“Thật ngại quá, xe ra là tôi nghĩ nhiều rồi.”

“À… Không vấn đề gì.”

Vốn dĩ là sau đó hai người bọn họ có lẽ sẽ không còn qua lại gì nữa.

Nhưng mà vừa khéo khi đó có một nữ minh tinh ăn mặc yêu kiều diễm lệ ném một cái túi qua giữa hai người, cái túi đụng phải Giang Lạc Oanh một chút, giọng điệu cô ta còn mỉa mai người khác, đi qua nói: “Đứng chắn ở giữa đường làm cái gì hả, không nhìn thấy ở chỗ này đòi hỏi phải xuất sắc hay sao?”

“... Cắt.”

Giang Lạc Oanh nhìn chằm chằm vào bóng dáng của cô ta, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng khinh thường: “Thật không biết có cái gì đáng ném, rõ ràng mới vừa rồi ở trên sân khấu biểu diễn kém cỏi như vậy…”

Kỳ Quan Tòng cũng đồng ý với quan điểm của cô ta, cũng nhìn về phía người kia gật gật đầu nói: “Quả thật cô ta diễn đủ nát bét.”

“Đúng không, hóa ra anh cũng cảm thấy như vậy? Hơn nữa người dẫn chương trình kia còn đứng ở bên cạnh nói mấy lời khen tặng dối trá, nghe thấy mà cả người tôi nổi hết cả da gà…”

Nói xong Giang Lạc Oanh chà chà cánh tay, mà ngoài ý muốn Kỳ Quan Tòng cũng bắt đầu chủ đề nói: “Xem ra cô cũng yêu cầu đối với biểu diễn, còn rất bắt bẻ.”

“Cũng như nhau đi.”

“Biểu hiện vừa rồi của cô thật ra cũng không tồi, thuộc công ty của nhà ai?”

“Thực ra tôi vừa mới xuất đạo không bao lâu, còn chưa có ký cho công ty nào…” Giang Lạc Oanh sửng sốt, đối với việc anh vừa khích lệ mà cảm thấy hơi hơi đỏ mặt.

“Phải không, tôi có biết một công ty vừa đúng lúc đang tuyển nghệ sĩ…”

“Mà cô còn chưa có nói cho tôi biết chuyện sau sân khấu là chuyện gì đâu.”

Cố Dao Dao từ từ nghe cô ta nói xong, cô nghiêng nghiêng đầu, Giang Lạc Oanh luồn tay vào trong suối nước nóng khuấy khuấy vài lần, sau đó trả lời: “Tóm lại một lời khó nói hết, lúc ấy anh ấy nhận nhầm tôi thành một đé bé gái khác. Là một người bạn khi anh ấy còn nhỏ, sau đó đã mất liên lạc.”

Cố Dao Dao giống như suy tư gì đó gật gật đầu: “Nha, hóa ra chính là bởi vì đứa bé gái này à…”

“Không sai, chắc hẳn rất quan trọng đối với anh ấy… Rốt cuộc nhiều năm như vậy, Kỳ Quan Tòng vẫn luôn đi tìm cô bé ấy.”

“Vẫn luôn tìm cô bé ấy?”

“Cô bé kia… Giữa hai người bọn họ từng có một đoạn ngắn hồi ức sao, chưa từng nghe thấy anh ấy nói qua đâu.”

Một loại tâm trạng không thể được được nảy mầm trong lòng Cố Dao Dao, cô ngẩn người, lại nhớ đến ngày hôm ấy Giang Lạc Oanh kêu cô đi tìm ảnh chụp, Kỳ Quan Tòng nói chuyện cùng với cô… Đứa bé gái trên cái ảnh chụp kia chẳng phải là…

“Từ từ! Đứa bé gái? Ngày hôm qua cô bảo tôi di tìm cái bức ảnh kia, chẳng lẽ là…”

Đột nhiên Cố Dao Dao nhớ tới cái gì, hô lên kinh ngạc.

“Cô rất thông minh… Bạn bè ở nước ngoài của tôi giúp tôi nghe ngóng được một ít tin tức, nhưng mà bây giờ còn không xác định được rốt cuộc có phải người mà anh ấy muốn tìm hay không.”

“Nhưng những điều này đều không quan trọng, bởi vì… Tôi định hẳn là sẽ không nói cho anh ấy biết.”

Giang Lạc Oanh nhẹ nhàng cười một cái, lắc đầu.

“Hả…?”

Cố Dao Dao cực kỳ nghi hoặc chen lại gần phía cô ta: “Không định nói cho anh ấy biết? Vì sao… Không phải cô nói anh ấy rất để ý sao?”

Giang Lạc Oanh ý tứ thâm sâu nhìn vào đôi mắt của Cố Dao Dao, giống như đáp án ở ngay trên mặt cô.

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)