TÌM NHANH
SỐNG LẠI ĐỂ NGỦ VỚI ẢNH ĐẾ
Tác giả: Tinh Không Xã
View: 333
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 178: Chuyện xưa của anh
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo

Cố Dao Dao cầm lấy cuốn sổ từ trong tay Kỳ Quan Tòng, hốt hoảng: "Đến gần một chút" . . . Đây chính là giọng nói mà chúng ta vừa rồi nghe được?

 

"Ừm. . ."

 

Vì sao chứ . . ?

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Tình yêu cay đắng ngọt bùi, vì sao đến trong cuốn sổ này, cuối cùng chỉ còn lại khổ đau.

 

Nghĩ đến điều này, Cố Dao Dao có chút bi thương khép cuốn sổ lại, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ tự nhủ: "Vì sao người yêu của bà ấy không thể kiên trì một chút nữa?"

 

"Có lẽ tiến thêm một bước nữa, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng. . . thì đã có thể hòa tan tầng băng mỏng trong trái tim của bà ấy, bước vào được trong tim của bà ấy. . . nhưng là ông ấy lại từ bỏ trước. Thật đáng tiếc. . ."

 

Dứt lời, Cố Dao Dao còn lật đến trang cuối cùng để cảm nhận một chút.

 

Thấy vậy, Kỳ Quan Tòng khẽ dựa vào bức tường phía sau lưng: "Có lẽ là bởi vì tầng băng kia thật sự không thể phá vỡ, ngay cả vị đại tiểu thư này, chính mình cũng tìm không thấy cách làm tan được thì sao. . . ?"

 

Nghe được Kỳ Quan Tòng nói như vậy, Cố Dao Dao không khỏi quay đầu nhìn vào mắt của anh.

 

Trên mặt của cô lộ ra vẻ kiên định, sau đó Cố Dao Dao liền xoa lên ngực của mình nói: "Nhưng là, ông ấy có nhắc nhở em một chút."

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Hả?"

 

Kỳ Quan Tòng tựa ở trên tường nhìn về phía Cố Dao Dao: "Cái gì?"

 

"Cho dù có có thể sẽ bị đẩy ra, thì cũng phải nói ra suy nghĩ trong lòng mình, nếu không người kia sẽ vĩnh viễn không hiểu được. . ."

 

Dứt lời.

 

Kỳ Quan Tòng hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô.

 

Ánh nến màu vàng ấm áp chiếu rọi bên trong nhà gỗ, những tiếng gào rít truyền từ ngoài cũng tiêu biến mất như không còn. Chỉ còn lại hai bóng người ngồi cạnh bức tường nhìn nhau trong căn phòng dần dần ấm lên, chìm vào sự im lặng đến nghẹt thở.

 

. . . Nên làm gì?

 

Có thể làm sao? Chuyện cho tới bây giờ, tấm lòng của mình. . .

 

"Em. . ."

 

Kỳ Quan Tòng vừa mở miệng, lúc anh nhìn về phía Cố Dao Dao đầy nghi ngờ, thì cô nhắm mắt lại nhẹ nhàng hơi nghiêng người về phía trước, vừa vặn hôn lên môi của anh.

 

Một giây.

 

Cô mở mắt ra bắt gặp ánh mắt bối rối của Kỳ Quan Tòng.

 

Hai giây.

 

Hai người cứ giằng co như vậy, nhưng Cố Dao Dao dần dần lộ ra sự ngượng ngùng.

 

Bờ môi kề nhau, rõ ràng chỉ mấy giây trôi qua, lại giống như đã giằng co hơn mấy vạn năm. Các loại cảm xúc như kích động, hưng phấn, lo lắng cùng thẹn thùng kết tụ lại với nhau, sau đó rốt tạo ra cô ấy đang có hành động như hiện tại.

 

Có lẽ là làm người khác khá bất ngờ?

 

Là quá bất ngờ.

 

Tấm lòng này được truyền ra ngoài, giống như là người chủ của nó, cũng ngượng ngùng đỏ mặt lui về sau.

 

Là chạy trốn?

 

Là lùi bước?

 

—— trong đầu đột nhiên truyền đến một câu cuối cùng trong cuốn sổ: "Lại đến gần một chút nữa."

 

Lại đến gần một chút nữa, nói không chừng cái kết có thể thay đổi.

 

Thế nhưng lại không biết vì sao, thân thể Cố Dao Dao có chút run rẩy lui lại.

 

Đột nhiên, Kỳ Quan Tòng nắm cổ tay đang cầm ngọn nến của cô, không kiềm chế được mà đáp lại nụ hôn của cô.

 

Hai cánh tay của anh bất tri bất giác ôm lên lưng eo của Cố Dao Dao, một sức mạnh đè lên cô. Nụ hôn của anh lại không giống tác phong của chính anh, đó là một nụ hôn tấn công vô cùng nóng bỏng.

 

Cố Dao Dao không có kinh nghiệm hôn nên cơ thể bắt đầu không tự chủ được nghiêng về sau, cô có chút thở không ra hơi, nâng hai tay lên ôm anh cổ.

 

"Lạch cạch."

 

Đầu óc bị gió thổi đau lại bắt đầu trở nên hỗn độn.

 

Bởi vì tay mất lực, ngọn nên mà Cố Dao Dao đang cầm bộp một tiếng rơi xuống trên mặt đất.

 

Nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng hai người say mê hôn nhau.

 

Đột nhiên, Kỳ Quan Tòng bất ngờ bừng tỉnh mở mắt, sau kìm chế đẩy cô ra.

 

Cố Dao Dao bị đẩy ra sững sờ, sau đó chính là có chút mất mác xoay người qua, xấu hổ và hoảng hốt nắm chặt góc áo, không dám nhìn mặt Kỳ Quan Tòng.

 

Vì sao. . . ?

 

Trước đó còn rất tốt, bây giờ mình bị từ chối rồi. . . Cho nên về sau, cũng không có cơ hội nữa sao. . .

 

Vừa nghĩ tới đó, Cố Dao Dao liền dùng hai tay xoa khuôn mặt đỏ bùng giờ phút này của mình, trong lúc nhất thời cảm thấy tức hoang mang lại tủi thân và tức giận: "Nếu bây giờ anh từ chối em, vì sao trước đó còn muốn trêu chọc em?"

 

Kỳ Quan Tòng giật mình, sau đó nghẹn lời nói: "Anh, anh có làm như vậy sao. . ."

 

Cố Dao Dao lập tức trừng mắt nhìn lại: "Có! Mỗi một ánh mắt của anh, mỗi một hành động của anh, mỗi một câu nói của anh! Đều khiến em không có cách nào không suy nghĩ lung tung!"

 

"Thật xin lỗi. . . Có đôi khi chính anh cũng không kìm chế được."

 

"A. . . ?"

 

Cố Dao Dao vô cùng không hiểu nhìn về phía Kỳ Quan Tòng, trong mắt tràn đầy sự ngây thơ: "Vì sao nhất định phải kìm chế chứ?"

 

". . ."

 

Kỳ Quan Tòng trả lời không được, dứt khoát im lặng một hồi.

 

Nhưng Cố Dao Dao không nhận ra được sự lúng túng, cô nghĩ tới điều gì đó, cô cầm cuốn sổ dưới đất lên, có chút trân quý sờ sờ: "Nhiều khi, em cảm thấy anh rất giống với người trong câu chuyện này. . . dường như đã dùng ổ khóa khóa trái tim của mình lại, tự giam mình ở một gian phòng chật kín, từ chối đáp lại những lời ngoài cửa."

 

Cô ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy sự bất lực.

 

"Em muốn trở thành người gõ mở cánh cửa kia, thế nhưng là em không biết nên làm thế nào mới tốt, bởi vì em hoàn toàn không biết gì về quá khứ của anh. . . em rất hoang mang, rất gấp."

 

Nhìn thấy Cố Dao Dao rơi vào sự bối rối, Kỳ Quan Tòng vươn tay, nghiêng người sang phía bên cô, giúp cô lau đi giọt nước mắt trên khóe mi kia đi.

 

Cố Dao Dao nghiêng đầu tránh đi bàn tay của anh, cô thoáng tỉnh táo lại, bầu không khí lúc này mới hoà dịu đi.

 

Kỳ Quan Tòng đột nhiên mở miệng, anh cúi đầu nhìn về phía Cố Dao Dao, mím mím môi nói: "Vì những chuyện này anh chưa từng nói với người khác."

 

"Yêu một người là chuyện đau khổ nhất."

 

Cố Dao Dao quay đầu nhìn về phía anh, vô cùng nghi ngờ ngồi ở bên cạnh anh hỏi: "Vì sao lại nói như vậy?"

 

"Hãy nghe anh nói hết, có thể em sẽ không tin. . . nhưng đây là một câu nói mà từ nhỏ anh đã nghe nhiều nhất."

 

"Khi anh được mấy tuổi, mẹ của anh tự tử, bỏ lại anh và ba, anh và ông đều không hiểu được sự rời đi không từ mà biệt của bà. Sau khi bà ấy mất, ba anh đã bỏ bê gia đình và chuyện kinh doanh sang một bên trong một đoạn thời gian rất dài, mỗi ngày say rượu sống qua ngày, giống như biến thành một người khác."

 

Kỳ Quan Tòng cúi đầu xuống, trong đáy mắt ảm dường như có thứ gì đó sáng lên.

 

"Anh rất ghét khi nhìn thấy ông ấy suy sụp, hai người anh càng ngày càng ít nói chuyện. Khi đó, sau khi uống say ông ấy nói nhiều nhất chính là câu nói này."

 

Kỳ Quan Tòng có chút ngẩn người, nhưng anh vẫn còn có chút nhức đầu vuốt vuốt huyệt Thái Dương: "Cho tới bây giờ, anh và ông ấy rất ít khi nhắc đến chủ đề mẹ anh trước mặt nhau."

 

"Nhưng rất buồn cười là, câu nói kia và dáng vẻ đau khổ năm đó của ông ấy. . . Lại in dấu sâu đậm trong đầu của anh."

 

"Thì ra là như vậy. . ."

 

Cố Dao Dao nhíu nhíu mày, mặc dù mình không quá am hiểu an ủi người khác, nhưng cô vẫn là đưa tay để lên bờ vai của anh, ý đồ an ủi: "Ba của anh nói chưa chắc là đúng."

 

Kỳ Quan Tòng lại đột nhiên ngẩng đầu, vô cùng tỉnh táo phản bác: "Không, có lẽ ông ấy nói đúng."

 

Cố Dao Dao kinh ngạc thu tay về.

 

". . . Vì sao?"

 

"Bởi vì người anh từng quan tâm cuối cùng cũng bỏ đi. Quan tâm một người chính bắt đầu của sự chia tay, giống như những gì ông ấy nói."

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)