TÌM NHANH
SỐNG LẠI ĐỂ NGỦ VỚI ẢNH ĐẾ
Tác giả: Tinh Không Xã
View: 367
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 180: Đáp án của anh là?
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo

 

"Mọi người tranh thủ thời gian, trời sắp tối rồi."

 

Một diễn viên tạm thời nhìn về phía bầu trời xa xăm, chỉ thấy chân trời thấp thoáng có những đám mây đen, ngay cả ngọn núi lửa rõ rãng lúc đầu cũng bị che mất rất nhiều. Mặt trời vốn treo lơ lửng ở trên cao dần dần cũng ngả về phía tâ, chỉ có một vầng sáng cong cong nhô lên ở phía đường chân trời.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đám người nghe thấy nhắc nhở, nhao nhao tăng nhanh tốc độ trên tay.

 

Được một lúc, khung lều vải đã sớm được lắp xong. Mà lúc làm xong những việc này, bầu trời vốn đỏ hồng thì giờ sớm đã biến thành một mảnh đen như mực.

 

"Đêm nay chúng ta phải ở đây quay một phân cảnh trong phim, phải cắm trại ở lại dưới chân núi một đêm, mời mọi người nhất định chú ý an toàn, đừng đi đến phía núi lửa nha..."

 

Đạo diễn vừa nhìn đám người bận rộn, vừa không quên nhắc nhở.

 

"Ừm, ân, cái này, để ở chỗ này." Cố Dao Dao vừa cúi đầu nhìn một cuốn sách hướng dẫn phức tạp như thiên văn, vừa ngồi xổm trên mặt đất dựng lều vải.

 

"Ây... ..."

 

Cô nhìn sách hướng dẫn sững sờ, sau đó lại ngẩng đầu nhìn một đống thiết bị chưa được dựng lên ở trước mặt, lật xem sách hướng dẫn có chút không hiểu.

 

"Sau đó, bước kế tiếp là..."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Sau khi cô lúng ta lúng túng sửa soạn một hồi thì nỉ non nói: "Để xem thử, cuối cùng chính là..."

 

Sau một lát.

 

Những thiết bị vốn có chút lộn xộn nằm trên mặt đất đã được dựng thành một cái miễn cưỡng được gọi là "lều vải", khuôn mặt cô nghiêm trọng, đứng dậy, thuận tiện vẩy vẩy đôi chân căng cứng của mình vì ngồi xổm trên mặt đất quá lâu, nói: "OK! Việc đã làm xong!"

 

Thế nhưng là...

 

Mặc dù làm theo những gì trong sách hướng dẫn chỉ, thế nhưng... chắc hẳn như vậy không sai đi.

 

"Nhưng vẫn luôn cảm thấy chỗ nào đó không giống với mọi người lắm..."

 

Cố Dao Dao nghiêng đầu nhìn về phía lều vải bình thường của những người khác, có chút hoảng hốt chọc chọc lều vải trước mặt, sau đó như cô đoán, lều vải trước mặt bởi vì một trận gió thổi tới đổ sụp thành một đống đổ nát.

 

Rõ ràng cũng là dựa theo trong sách hướng dẫn làm, vì sao lều của những người khác làm lại đẹp như vậy... !

 

Hơn nữa còn có chút... không an toàn?

 

"ai zô!"

 

Cố Dao Dao chưa phát hiện được bước chân sau lưng, đột nhiên đỉnh đầu bị gõ một cái, cô cong môi ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy Kỳ Quan Tòng cuốn quyển sách hướng dẫn lại rồi cầm trên tay xem như cây gậy nhẹ nhàng gõ cô một cái, sau đó nhìn về lều vải phía trước mặt cô, trong đôi mắt lạnh lùng lại có một chút lo lắng.

 

"Thật không biết tối nay là ai xui xẻo như vậy, phải ở đến trong lều vải này."

 

Dứt lời, không đợi Cố Dao Dao mở miệng, sau khi đạo diễn vừa đi ngang qua vẫn nhìn bốn phía thì đi tới vỗ vỗ bả vai Kỳ Quan Tòng nói: "Thì ra cậu ở đây! Lều vải của mọi người đã được phân bổ xông, cậu. . . (tiện tay chỉ chỉ) ở gian này đi."

 

Kỳ Quan Tòng giật mình.

 

"Hả?"

 

"Không sao! Tôi cảm thấy tôi còn có thể sửa sang lại một chút... !"

 

Cố Dao Dao giữ vững tinh thần nhìn về phía một đống phế tích kia một lần nữa, tay chân linh hoạt bắt đầu thu dọn đồ lại. Mà Kỳ Quan Tòng đứng ở một bên nhìn đạo diễn đi xa, trong mắt tràn đầy sự bất lực.

 

"Vẫn là để anh làm đi, vì chính sự an toàn của chính mình."

 

Anh cúi người xuống, đưa tay ra từ phía sau của Cố Dao Dao, chạm phải thanh giá đỡ cùng lúc với cô.

 

Đầu ngón tay hai người đụng vào nhau, Cố Dao Dao nghiêng đầu nhìn Kỳ Quan Tòng cách mình rất gần, hai người đối mặt, đột nhiên đỏ mặt.

 

"Khụ, cầm thanh bên kia qua giúp anh một chút."

 

Kỳ Quan Tòng nghiêng đầu đưa tay cầm thanh đỡ dưới đất lên, bắt đầu lắp ráp.

 

Cố Dao Dao có chút hoảng hốt gãi gãi mặt, sau đó tìm kiếm trên mặt đất: "A, cái nào?"

 

Giọng nói chuyện của hai người hấp dẫn một nhân viên công tác bên kia, bọn anh có chút nhiều chuyện nên thỉnh thoảng liếc nhìn hai người bằng ánh mắt tò mò.

 

"Bọn họ gần đây có chút kỳ lạ..."

 

"Hình như thường xuyên..."

 

"Giống như vậy... Đột nhiên đối mặt, lại né tránh... ?"

 

Cố Dao Dao vụng trộm liếc nhìn Kỳ Quan Tòng một cái, trong lòng thầm nghĩ: "Chuyện gì xảy ra? Từ sau khi trở về từ căn nhà gỗ lần trước, những ngày này vẫn cảm thấy kỳ lạ chỗ nào đó... ?"

 

Lúc này, một đôi tình nhân đi du lịch bụi đi ngang qua hai người, vừa nhiệt tình hôn vừa đi ngang qua.

 

Hai người nhao nhao ngẩng đầu nhìn một chút, sau đó trong đầu như là đột nhiên nổ tung, lều vải trước mặt đột nhiên biến thành căn nhà gỗ nhỏ đổ nát kia, cái hôn kích tình lại khiến người ta thở không được...

 

Kỳ Quan Tòng làm bộ bình tĩnh, Cố Dao Dao nhịn không được đỏ bừng cả khuôn mặt và xấu hổ.

 

... Không sai!

 

Cố Dao Dao bắt đầu suy nghĩ lung tung, cô vừa sờ lên có gương mặt chút nóng vừa nói thầm trong lòng: "Cũng là bởi vì nụ hôn kia! Hơn nữa, ngày đó mình còn tỏ tình một cách mơ hồ..."

 

"Thế nhưng, anh cũng còn không có nói với mình đáp án của anh là gì... Luôn cảm thấy trong lòng như đang có một tảng đá chưa được đặt xuống..."

 

Cố Dao Dao lặng lẽ nhìn về phía Kỳ Quan Tòng vừa dựng lều vải xong, anh đang thưởng thức kiệt tác trước mặt, hài lòng gật gật đầu, tự khen ngợi mình một trận: "Ừm... Không tệ."

 

Không được... quá dày vò!

 

Thấy Kỳ Quan Tòng còn chưa chú ý tới mình, Cố Dao Dao vẫn là thở ra một hơi, trong lòng tràn đầy phức tạp.

 

Bằng không... mình vẫn nên đi hỏi một chút thì tốt hơn?

 

Rốt cục —— ——

 

Cô nhịn không được tiến lên, giữ chặt Kỳ Quan Tòng đang muốn đi nói: "Cái kia, em còn có lời muốn nói!"

 

Kỳ Quan Tòng dừng lại nói: "Thế nào?"

 

Cố Dao Dao ấp úng nói ra: "Chính là ngày đó... chuyện..."

 

"Ừm?"

 

Kỳ Quan Tòng cúi đầu nhìn dáng vẻ hốt hoảng của cô, vừa cười trộm, vừa cố ý làm bộ không nhớ ra được, suy tư nói: "Ngày nào?"

 

Cô nóng nảy ngẩng đầu nhìn về phía anh: "Chính là... Chính là ngày đó... Trong căn nhà kia!"

 

Mấy nhân viên công tác xung quang quay đầu nhìn qua, an tĩnh chờ đợi câu nói phía sau: "?"

 

Cố Dao Dao vội vàng che miệng lại.

 

Các nhân viên làm việc rất phối hợp, giả bộ như không nghe thấy gì, tiếp tục quay đầu nói chuyện phiếm.

 

"Vừa rồi chúng ta nói tới đâu rồi?"

 

"Bảo trì và giữ gìn lều vải."

 

Cố Dao Dao tranh thủ kéo Kỳ Quan Tòng đến một bên, đưa lưng về phía những người này.

 

Cô căng thẳng lầm bầm: "Anh còn chưa nói với em, liên quan lời tỏ tình của em... rốt cuộc là anh nghĩ thế nào?"

 

"Nghĩ như thế nào? Anh..."

 

Kỳ Quan Tòng nhìn dáng vẻ mở to mắt cẩn thận nghe của Cố Dao Dao ở trước mặt, không khỏi cong môi.

 

Nhưng trong lúc giọng nói của Kỳ Quan Tòng kéo dài, dáng vẻ Cố Dao Dao nhìn anh rất là chờ mong cùng thấp thỏm.

 

Đúng lúc đó, lỗ tai của mấy nhân viên công tác mở ra-đa nhiều chuyện hướng về phía bên hai người.

 

"... ?"

 

Giang Lạc Oanh vừa đi ngang qua thì nhìn về phía những người này dò hỏi đầy nghi ngờ: "Các người đang làm gì? Còn có, có ai trông thấy trợ lý nhỏ của tôi không?"

 

Mấy người này cũng không quay đầu lại: "Xuỵt —— "

 

Giang Lạc Oanh nhíu mày, cũng thuận theo ánh mắt của mọi người nhìn lại, quả thật nhìn thấy người của Cố Dao Dao có chút cứng ngắc, sau đó tiến lên kéo một phát.

 

Không đợi Kỳ Quan Tòng nói xong, Cố Dao Dao đã bị Giang Lạc Oanh từ phía sau kéo đi.

 

"Thì ra em ở chỗ này lười biếng, chị muốn trừ tiền lương của em."

 

Cố Dao Dao bị kéo đi sững sờ: "A? ?"

 

"... Đừng, đợi chút nữa, em còn có việc chính... !"

 

Cố Dao Dao khôi phục tinh thần, cô có chút hốt hoảng nhìn về phía Giang Lạc Oanh đang kéo tay cô, giải thích. Ai ngờ Giang Lạc Oanh cũng không cảm kích, cô ấy quay đầu trừng mắt nhìn Cố Dao Dao.

 

"Việc chính là ngay tại lúc này tôi phải đến thị trấn nhỏ dưới núi quay một phân cảnh, tất cả mọi người đang chờ em."

 

Dưới chân núi, phiên chợ của thị trấn nhỏ rất náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, thương nhân buôn đủ loại những đồ nhỏ và đồ thủ công nghệ, nơi xa là núi lửa cao ngất bao quanh.

 

Cố Dao Dao bị kéo đi một đường lúc này mới thở dài một hơi, cô và Giang Lạc Oanh sóng vai trong phiên chợ, bước chân không nhanh không chậm.

 

Lúc này, Giang Lạc Oanh vừa vặn đi ngang qua một cái sạp hàng, cô ấy dừng lại sờ lên mấy món đồ trang trí nhỏ trên quầy hàng ven đường nhắc nhở: "Hôm nay đúng lúc là phiên chợ nơi đó, rất náo nhiệt, em nhìn cái này..."

 

Cố Dao Dao đen mặt vừa tức giận vừa tủi thân đứng bên cạnh cô ấy, hiển nhiên là không có quan tâm đến những thứ này chút nào.

 

"Chúng ta phải ở đây quay trong bao lâu..."

 

Lúc này, điện thoại ở trong túi cô rung một hồi, cô vội vàng lấy điện thoại ra xem, màn hình hiện lên tin nhắn wechat Kỳ Quan Tòng gửi tới.

 

"Quay xong thì ở thị trấn nhỏ chờ anh, anh đi qua tìm em, anh còn chưa nói xong đâu."

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)