TÌM NHANH
SỐNG LẠI ĐỂ NGỦ VỚI ẢNH ĐẾ
Tác giả: Tinh Không Xã
View: 245
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 187: Sức mạnh của đồ án dũng cảm
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo

Nhận ra gương mặt của mình đã bị người khác nhìn thấy, Thẩm Nguyệt vội vàng nhặt khẩu trang dưới đất lên rồi lập tức đeo khẩu trang lên mặt. Bây giờ cô không quan tâm đến chuyện lịch sự hay không lịch sự nữa, dứt khoát đẩy hết nhân viên công tác rồi chạy đi, trong lòng thì hoảng loạn cực độ, cô sợ mình sẽ bị người khác nhìn thấy, sẽ bị người khác đánh giá, kỳ thị... 

Người nọ nhìn thấy Thẩm Nguyệt đột nhiên bỏ chạy như bị ai đuổi như vậy trong lòng có chút tò mò nhưng khi định hỏi thì Thẩm Nguyệt đã chạy xa được một đoạn rồi, người nọ thấy thế lập tức nói vọng từ đằng sau: “Này bé ơi, vậy rốt cuộc em có muốn báo danh không?”

Nhân viên công tác đang nói chuyện với nhau gần đó cũng lập tức sửng sốt, nhìn theo bóng người đang chạy đi, nói: “Ai vậy? Rốt cuộc cô có muốn báo danh không hả...?”

Không biết cô đã chạy bao xa rồi, đến khi định thần thì Thẩm Nguyệt mới chịu dừng lại, một tay chống đỡ lên bờ tường cạnh đó rồi thở hộc hộc từng ngụm không ổn định, lát sau cô mới giơ tay sờ sờ khẩu trang đang được đeo trên mặt, cô bị cảm giác mất hứng bao trùm toàn bộ tâm trí mà chỉ đi qua đi lại vô thức trên đường lớn, trong túi vẫn còn giữ là tờ giấy đăng ký đã được điền đầy đủ thông tin, có điều bây giờ nó đã bị vò nát thành một cục rồi nhét lung tung. Thẩm Nguyệt rất muốn tham gia... thế nhưng, có lẽ chắc là không có cơ hội mất rồi. Cô thở dài thườn thượt.

“Cũng may là chưa bị người ta nhìn thấy…”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thẩm Nguyệt nhỏ giọng nói thầm. 

Đúng lúc này, cô đi ngang cửa sổ của một nhà hàng ở góc đường, cô ngẩng đầu lên, đột nhiên ngây người đứng lại. 

“Đây là…!?”

Lúc này, một ngón tay đang vẽ một hoa văn quen thuộc với màn sương mù trên cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn giống như một chòm sao nào đó trên bầu trời bỗng dưng được hái xuống vậy.

“Chẳng phải là đồ án của dũng cảm hay sao?” Cô vừa liếc mắt một cái đã nhận ra. 

Vẻ mặt Thẩm Nguyệt vui sướng nhìn hoa văn trên cửa sổ rồi xác nhận vài lần, không sai đúng là nó rồi..! Chẳng lẽ là cái anh trai trong viện nhạc kịch nhà hát thiếu nhi…! Hơn nữa cái hoa văn này là do chính tay anh trai đó vẽ trong lòng bàn tay cô! Cô tuyệt đối không thể nào quên được.

Lúc này, người ngồi bên trong mới chậm rãi dùng lòng bàn tay lau đi lớp sương mờ ảo trên cửa sổ, lộ ra khuôn mặt của một mỹ nữ. Đó là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp với mái tóc dài óng ả đặc biệt thu hút ánh nhìn từ người khác nhìn tổng thể chẳng khác gì một nữ thần trong giới giải trí vậy.

Thì ra không phải anh ấy…

Mặc dù đối phương rất xinh đẹp, nhưng Thẩm Nguyệt vẫn gục đầu xuống mải không để ý. Mặc dù như vậy, nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định mà đứng trước cửa hàng một lúc lâu, sau khi hạ quyết tâm bước vào cửa, cô ngồi vào chỗ ngồi bên cửa sổ.

Thẩm Nguyệt vẫn chưa rời mắt khỏi mà cứ nhìn hoa văn dũng khí trên cửa sổ, rồi nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, chớp chớp mắt, ngây ngô dò hỏi: “Cô… Sao cô lại biết chòm sao đó thế ạ?”

“Cái này hả? Đây là chòm Võ Tiên, do anh hùng Hercules hóa thân thành, đại diện cho trí tuệ và lòng dũng cảm… Là cô tình cờ nhìn thấy nó trong một quyển sách về thần thoại Hy Lạp. Cô nhóc, cháu cũng biết nữa à?”

“Vâng…”

Thẩm Nguyệt gật gật đầu, trong lúc di chuyển, thì  tờ giấy đăng ký được nhét lung tung trong túi vô tình lăn ngay dưới chân người phụ nữ. 

Cô ấy nhặt lên, chậm rãi mở ra sau đó nhìn đứa nhỏ trước mặt, nở một nụ cười ôn nhu: “Câu lạc bộ kịch nói…cháu rất thích biểu diễn sao?”

Thẩm Nguyệt yên lặng gật gật đầu không lên tiếng. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Vậy tại sao cháu lại không báo danh?”

Vấn đề này vốn dĩ chỉ thuận theo tự nhiên mà hỏi thôi, là thuận miệng hỏi đến, cô chẳng qua nhìn trạng thái của giấy báo danh và tình huống của đứa nhỏ này, lòng hiếu kỳ của người phụ nữ bị gợi lên không ít. Thế nhưng Thẩm Nguyệt ở đối diện lại im lặng một mực không chịu nói gì hết. 

… Xem ra mình hỏi sai gì đó thì phải, chuyện này có gì đó hơi khó xử rồi. 

Người phụ nữ cười cười, đành phải nói: “Chà, được rồi, xem ra cô đã hỏi những điều không nên hỏi rồi.”

Cô ấy dứt lời, Thẩm Nguyệt lúc đầu có hơi do dự một chút nhưng rổi mới bắt đầu chậm rãi tháo một bên tai của khẩu trang xuống, chỉ thấy làn da ngay đó bị bỏng lộ rõ trong không khí, vết bỏng sậm màu xem chừng đã là sẹo đã lâu nhưng lại rất chói mắt, đáng tiếc lại phá đi khuôn mặt xinh đẹp như này. Vài giây sau đó, Thẩm Nguyệt mới run rẩy đeo khẩu trang lại. Thấy vậy, người phụ nữ chỉ đành cười cười thật ôn nhu, người phụ nữ bèn duỗi tay dịu dàng vỗ về Thẩm Nguyệt nói: “Thì ra là như thế.” Vừa nãy ngay cả chính người phụ nữ kia cũng ngớ người trong giây lát, cô đồng cảm và cảm thấy thương tiếc cho đứa nhỏ này, nhưng cô lại không muốn nói ra vì cô sợ sẽ khiến Thẩm Nguyệt cảm thấy tự ti và cho rằng bản thân đang thương hại con bé.

Thấy cơ thể của Thẩm Nguyệt vẫn căng thẳng, trong mắt người phụ nữ lộ ra một tia sáng như tình thương của mẹ. Đó gọi là bản năng của người làm mẹ, chắc có lẽ kể từ khi cô làm mẹ thì cô đã bắt đầu nhạy cảm hơn nhiều, cũng bao dung và yêu thương nhiều hơn. Người phụ nữ chủ động ôn tồn nói:

“Cô có một đứa con trai, thằng bé cũng trạc tuổi cháu vậy.”

Thẩm Nguyệt dần dần hạ thấp cảnh giác, lộ ra nụ cười chân thành: “Thật không ạ? Cậu ấy thật là may mắn.”

Người phụ nữ vừa nghe thấy thì đưa mắt nhìn Thẩm Nguyệt và tỏ vẻ hơi khó hiểu ý của Thẩm Nguyệt muốn nói là gì.

“…”

Sợ người phụ nữ hiểu lầm, nên Thẩm Nguyệt bĩu môi, ngẩng đầu nhìn về phía đối phương nói: “Ý của cháu là..Cháu rất ngưỡng mộ cậu ấy, bởi vì mẹ cháu đã không còn ở bên cạnh của cháu nữa.”

Người phụ nữ hạ cằm xuống, thay vào đó cô ấy lắc lắc đầu chán chường mà than thở: “Nhưng mà cô lại không phải là một người mẹ đủ tư cách, cô thực sự không phải là một người mẹ tốt.”

Thẩm Nguyệt tò mò nâng má của mình, cúi người về phía bàn.

“Sao cô lại nói như thế ạ?”

“Bởi vì công việc của cô có chút đặc thù, cứ bôn ba bên ngoài tận mấy tháng, không thể ở bên cạnh chăm sóc cho nó được. Lần trước lúc cô về nhà mới phát hiện… nó bị cảm rất nghiêm trọng.”

Nghĩ đến đây, đôi mắt người phụ nữ đã ngân ngấn nước, một nỗi ưu buồn toát ra từ đôi mắt xinh đẹp ấy . Thẩm Nguyệt nhìn thấy tất cả những điều này, tay cũng nắm chặt, chắc hẳn là nghĩ đến những chuyện trong nhà. Nhưng hồi ức của người phụ nữ thì khác. Chỉ thấy Kỳ Quan Tòng lúc còn nhỏ lại mang theo vẻ mặt quật cường lại ủy khuất gạt đổ thuốc mà quản gia mang đến, hét lên: "Con không uống thuốc đâu, con muốn mẹ trở về bên cạnh con.”

“Quan Tòng tiểu thiếu gia… mẹ của cậu đã trở về rồi.”

“Nhưng mà thằng bé nó lại rất sợ thuốc đắng nên không chịu uống lúc nào cũng kháng cự, dù ai đến khuyên nó cũng không chịu, dỗ thế nào cũng không nghe, một chút cũng không, lại không chịu đến bệnh viện tiêm thuốc, cho nên buổi tối nó sốt cao hơn, bệnh ngày càng nghiêm trọng ngày càng nghiêm trọng.”

Thẩm Nguyệt đang lắng nghe rất nghiêm túc, vẻ mặt cô lo lắng hỏi: “Vậy thì phải làm sao ạ?”

Người phụ nữ khẽ thở dài một hơi. 

“Nên cô đành phải nói với nó: Nếu con không chịu ngoan ngoãn uống thuốc, thì mẹ sẽ đi đó. Không ngờ thằng bé kia lại dứt khoát ngoan ngoãn cầm thuốc uống lên và uống hết.”

Thẩm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, mi mắt cũng cong cong lên có ý cười: “A… thật tốt quá.”

Sau đó, thằng bé lại nói…

“Chén thuốc này không khó uống như trước kia nữa,  mẹ xem thuốc mấy ngày nay mẹ đưa con đều uống xong hết rồi. Chắc chắc mẹ đã bỏ đường vào trong.”

Người phụ nữ vuốt vuốt đầu của đứa nhóc ấy, ánh mắt lại nhìn quyển thần thoại Hy Lạp cổ bên cạnh chén thuốc rỗng tuếch, nói: “Mẹ không cho thêm đường, là do chúng không khó uống, đắng như con nghĩ.”

Lúc này, giọng nói ôn nhu của người phụ nữ trở nên nghiêm khắc hơn. 

“Cô  muốn cho thằng bé hiểu biết một chuyện  rằng… Nếu như con càng sợ hãi càng trốn tránh việc gì đó, thì chỉ khiến nó sẽ trở nên ngày càng cảm thấy nó đáng sợ hơn những gì con tưởng tượng được và nó càng mạnh mẽ hơn có được sức mạnh to lớn để có thể đánh trả lại con, đánh cho đến khi con thất bại thảm hại mới thôi.”

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô ấy, ánh mắt giật mình như bị đánh thức.

“Nhưng nếu như con dũng cảm đối mặt, con sẽ nhận ra nó cũng chỉ như vậy mà thôi.”

Lúc này ngón tay của người phụ nữ nhẹ nhàng tháo chiếc khẩu trang của Thẩm Nguyệt ra, cẩn thận quan sát ngũ quan của cô, phân tích: “Cháu rất xinh đẹp, nếu sau này cứ đeo khẩu trang như thế thì thật sự rất đáng tiếc.” lúc này ngón tay của người phụ nữ  tháo khẩu trang của Thẩm Nguyệt ra, cẩn thận quan sát ngũ quan của cô, phân tích: “Nhóc rất xinh đẹp, nếu sau này cứ đeo khẩu trang như thế thì thật sự rất đáng tiếc.”

“Cô đoán sau này sẽ có rất nhiều người nói với cháu rằng, cháu không thích hợp để biểu diễn, nhưng đừng tin lời mà bọn họ nói… Cho dù là ai thì cũng đều có thể trở thành diễn viên, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến vẻ ngoài dù đẹp hay xấu của họ cả.”

Lúc này, người phụ nữ bị một người đàn ông tiến đến vỗ vỗ bả vai, gọi đi. 

“Đến giờ phải đi rồi, hôm nay cô được mời đến câu lạc bộ kịch của chúng tôi làm khách quý.”

Đợi đến khi người phụ nữ đi rồi, Thẩm Nguyệt quay đầu nhìn hoa văn dũng khí trên cửa sổ, nhớ tới lời mà người kia đã nói với cô. 

“Đây là chòm sao dũng cảm mà anh muốn tặng cho nhóc.” Người nọ cầm viết vẽ vào lòng bàn tay của Thẩm Nguyệt hình của chòm sao Võ Tiên.

“Có phải anh đang muốn cổ vũ em không, muốn em sau này nếu gặp phải khó khăn gì thì hãy dùng trí tuệ và dũng khí giải quyết vấn đề đó đúng chứ…” Thẩm Nguyệt hào hứng nhanh nhạy nói.

“Hãy nhớ kỹ, trước khi dùng hết sức đi về phía trước, thì cũng đừng dễ dàng từ bỏ có biết chưa…” Người nọ ân cần dặn dò, từ trong ánh mắt có thể khiến Thẩm Nguyệt tin tưởng kia, lúc nào cũng lộ ra sự ôn nhu đến kỳ lạ.

Sau khi hồi tưởng lại, trong mắt cô đột nhiên xuất hiện nước mắt, tay khẽ nắm chặt góc áo, hạ quyết tâm cúi đầu nỉ non. Trong đầu Thẩm Nguyệt lần lượt xẹt qua ánh lửa, nổ mạnh, tiếng mưa rơi từ từ hiện trong đầu, cuối cùng lại đọng thành hình ảnh của hoa văn, khắc sâu vào lòng. 

Chỉ cần cô còn sống… 

“Không sai… Mình không thể từ bỏ…”

Thẩm Nguyệt lau nước mắt, lúc cô ra khỏi cửa hàng lập tức ngẩng đầu lên nhìn trời, dường như muốn đem toàn bộ nước mắt của cô chảy ngược trở về. Chòm sao dũng cảm mà anh ấy đã vẽ cho mình vào ngày hôm ấy, từng nét vẽ từng nét từng nét trong lòng bàn tay cô dường như đã trở thành một nguồn năng lực vô hình của Thẩm Nguyệt giúp cô tiếp tục đứng dậy bước đi. 

Cô đứng trước đoàn người trong câu lạc bộ kịch, lớn tiếng nói. 

“Tôi muốn báo danh.” Một tờ giấy nhăn nhúm được đặt trên bàn, trên tờ giấy viết tên của Thẩm Nguyệt.

Người quản lý lẫn mọi người xung quanh gần đó đều ngỡ ngàng nhìn cô gái nhỏ trước mặt này.

Thẩm Nguyệt cũng can đảm tháo khẩu trang trước mặt mọi người, lộ ra vết sẹo dữ tợn trên mặt, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cửa, cô một chút cũng không thèm để ý ánh mắt của những người xung quanh đang nhìn cô. Không có quan hệ. 

Cô cũng không để bụng. 

Chỉ cần thích, thích như vậy là đủ rồi. 

“Bởi vì, tôi thích diễn kịch.” Trên mặt cô tràn ngập sự kiên định, cũng không biết lời này nói cho mọi người nghe, hay nói với chính bản thân. 

Lúc này, trong kịch trường ở thời điểm hiện tại, Thẩm Nguyệt của bây giờ cũng cùng lúc hô lên

“Bởi vì… tôi thích khiêu vũ.”

Trong hốc mắt Cố Dao Dao là giọt nước mắt trong suốt, môi cô giật giật, hàng ngàn lời nói cũng chỉ có thể hóa thành một câu như vậy. Vô cùng truyền cảm!

Bởi vì chỉ cần thích là đủ rồi, không cần bất cứ lý do gì. 

Đơn thuần thích là đủ. 

“Cắt! Rất tốt!” Đạo diễn hài lòng hô lên. Diễn xuất của Cố Dao Dao không ngoài dự liệu khiến ông vô cùng hài lòng.

Mà Giang Lạc Oanh bên cạnh cũng gật gù hài lòng khẽ mỉm cười nhìn Cố Dao Dao, cô phải công nhận một điều, Cố Dao Dao chính là một viên ngọc thô đầy tiềm năng, chỉ cần chịu khó mài giũa, tương lai, nhất định sẽ thành công vô cùng rực rỡ.

“Mọi người vất vả rồi!”

“Đoạn này một lần là qua.”

Vừa hô cắt, cả trường quay lập tức nhộn nhịp xôn xao cả lên. Xen lẫn trong đó dường như có tiếng vỗ tay của vài người nào đó trong vô thức muốn tán thưởng cho Cố Dao Dao.

Mọi người xung quanh ai ai cũng đều dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Cố Dao Dao, dù sao trước kia họ cũng chẳng mấy mong chờ gì về cô. Những scandal xung quanh về đời tư của cô khiến bọn họ luôn có ác cảm với cô, luôn cho rằng cô chẳng qua chì là một bình hoa di động chuyên đi ôm chân những ông lớn thôi. Thế nhưng giờ đây tất cả đã rất rõ ràng, khả năng diễn xuất và năng lực của cô đã vượt qua dự đoán của tất cả mọi người, khiến những ngưởi đã trêu chọc cô hay bêu xấu cô vài câu trước đó, giây sau đó cũng liền vội vàng giải tán đi chỗ khác, chỉ còn một mình Cố Dao Dao ngơ ngác đứng tại chỗ. 

Bởi vì Cố Dao Dao thích diễn kịch, nên mới muốn diễn. 

Chỉ đơn giản như vậy mà thôi. 

Cố Dao Dao thở phì phào, mà giờ phút này ngay cả Kỳ Quan Tòng cũng bị cô lây nhiễm cuốn vảo cô, anh vẫn còn chìm ở trong trạng thái mà ngơ ngác mà nhìn cô. 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)