TÌM NHANH
SỐNG LẠI ĐỂ NGỦ VỚI ẢNH ĐẾ
Tác giả: Tinh Không Xã
View: 225
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 216: Thăm đoàn kịch
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo

Trên xe Kỳ Quan Tòng chỉ có chuẩn bị một ít vật phẩm.

Kể từ sau khi Cố Dao Dao xâm nhập vào cuộc sống của anh, trên xe sẽ không thể tránh khỏi có một ít loại đồ vật kỳ quái. Có thể trực tiếp kể đến mấy thứ như cái hộp cơm có hình vẽ một bộ phim hoạt hình được đặt yên ổn trên ghế lái phụ.

“Chẳng lẽ lúc xuống xe buổi sáng đã quên cầm đi?”

Anh suy nghĩ nghiêm túc một chút, sau đó liếc ánh mắt nhìn đồng hồ trên tay, nói thầm: “Làm sao lại sơ ý như vậy, không biết giữa trưa có đói bụng hay không đây, vẫn là nên mang đến cho em ấy đi.”

Một người nào đó vẫn còn chưa hay biết hộp cơm của mình đã để quên ở trên xe.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Cái gì, kịch nói?”

“Ừm, em đã xem qua kịch bản, thật sự thật sự rất không tồi.”

Cố Dao Dao cầm di động, phía bên kia điện thọi là chị Thục còn đang cố nén lửa giân khuyên nhủ: “Bên này chị còn đàm phán với rất nhiều chương trình tạp kỹ truyền hình nổi tiếng nhất, nhà người ta đều đồng ý cho em tham gia giữa chừng, như thế nào mà bỗng nhiên em chạy đến nói với chị em đi diễn kịch nói? Một cái kịch nói có mấy người xem, có thể mang đến bao nhiêu lưu lượng?”

“Nhưng mà em không có hứng thú đối với những chương trình tạp kỹ đó… Em chỉ muốn diễn kịch. Hơn nữa cái kịch nói này rất có tính khiêu chiến đối với em, em muốn thử một chút xem bản thân mình rốt cuộc đã được chưa!”

“Muốn diễn kịch nói cũng có thể, chúng ta nhận IP Đế chế khổng lồ, điện ảnh kết hợp Trung Mĩ, chị đều sắp xếp phù hợp.

Cố Dao Dao bất mãn dẩu dẩu miệng, ánh mắt cô chuyển lên trên kịch bản: “Hừ, em sẽ không cam tâm làm một con rối nhận sắp xếp của chị.”

Quả nhiên phía bên kia điện thoại chị Thục nhướng mày, gân xanh trên đầu như ẩn như hiện.

“Em đang nói thầm cái gì?”

Cố Dao Dao lập tức lấy dũng khí ra, nói những lời thật lòng: “Em là một người nghệ dĩ, nói như thế nào thì em cũng có tư cách sắp xếp quyết định công việc của chính mình!”

Chị Thục hít sâu một hơi, ngay sau đó từ trong điện thoai lập tức truyền đến âm thanh răn dạy hùng hùng hổ hổ: “Cố Dao Dao, bây giờ cánh của em đã cứng rồi đúng không, có thể muốn làm gì thì làm đúng hay không?”

“Cho dù có như thế nào, kịch nói này em nhất định phải diễn. Chị Thục, lần này chị để cho em tùy hứng một lần đi.”

“Này…! Này? Này? Người đâu rồi?”

Cố Dao Dao nhanh tay lập tức tắt điện thoại đi, hơn nữa còn kịp thời tắt máy, lúc này cô mới thở ra nhẹ nhõm. Cho dù có như thế nào, ai cũng không có cách nào đả động đến quyết tâm của cô, mà người đạp diễn của bộ kịch nói ở phía sau cũng có chút lo lắng vỗ vỗ cô: “Làm sao vậy?”

Cố Dao Dao lập tức ngẩng đầu cười nói: “Không có gì, đạo diễn, chúng ta bắt đầu tập diễn đi!”

Phòng tập luyện của đoàn kịch này không lớn cũng không nhỏ, mặt từng chính phía trước đều là gương, mà sàn nhà bằng gỗ thoạt nhìn cũng có chút ý tưởng, Cố Dao Dao nhìn thấy ngược lại cô nhớ đến phòng tập luyện khi còn bé của mình, tràn đầy hoài niệm…

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mà lúc này đạo diễn cũng đã đón mấy diễn viên của bộ kịch nói đến đây, Cố Dao Dao lập tức đứng thẳng lưng để nghe đạo diễn giới thiệu: “Để tôi giới thiệu với cô một chút từng người một, nơi này của chúng tôi tuổi nhỏ nhất cũng đã diễn mười năm kịch nói…”

Trong mấy người diễn viên cũng có mấy vị quen mặt Cố Dao Dao, họ lập tức lộ ra nụ cười lễ phép: “Chào cô.”

“Tôi đã từng xem cô diễn phim điện ảnh, không nghĩ tới cô lại có thể trở về loại địa phương này của chúng tôi, ha ha.”

“Chào tiền bối, tôi cảm thấy cực kỳ hứng thú đối với bộ hí kịch này.”

Cố Dao Dao vừa đưa tay ra bắt vừa cười nói, mà những lời như vậy ngược lại khiến người thoạt nhìn như rất có lai lịch của một diễn viên gạo cội lộ ra một chút biểu cảm không quá tin tưởng, ông ta chắp tay sau lưng liếc mắt nhìn qua bên này một cái, chậm rãi hỏi: “Nghe nói cô là một đại minh tinh?”

Bị hỏi một câu như vậy, Cố Dao Dao lập tức sững sờ tại chỗ.

Cô tuyệt đối không dám tự coi nhẹ tự xưng mình là một đại minh tinh, rốt cuộc đoạn đường mà cô phải đi còn rất dài. Nhưng mà đổi lại ở trong mắt người khác, cô cũng được tính là một đại minh tinh sao? Có tên tuổi, có nhiệt độ, có tác phẩm tiêu biểu, cũng có người hâm mộ, nhưng mà…

Tổng thế cứ cảm giác có chỗ nào đó quái quái.

Đại minh tinh? Cô tuyệt đối không được tính là đại minh tinh.

Nghĩ như vậy, Cố Dao Dao nói năng lộn xộn lập tức trả lời lại: “Ách? Tôi, tôi…”

Lấy ông cụ làm trung tâm, tất cả mọi người đều quay lại nhìn, trường hợp trong lần này thật xấu hổ. Vì giảm bớt không khí, mấy diễn viên trẻ tuổi vụng trộm giật nhẹ ông ta, hạ thấp giọng nói thầm: “Nói cái gì thế…”

“Đừng dọa người ta mất rồi.”

Cố Dao Dao ngay lập tức xấu hổ, xua tay: “Tôi… Nói đùa, tôi còn chưa được gọi như thế. Ha ha…”

Ông cụ giương mắt liếc nhìn Cố Dao Dao một lượt, sau đó nâng cao giọng cao ngạo nói: “Tôi không quá để ý những minh tinh như các cô, nhưng mà tôi biết diễn kịch nói và diễn phim truyền hình hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, trước kia cô từng diễn kịch nói chưa?”

Kịch nói sao…

Hơn nữa cũng đã một khoảng thời gian rất dài rồi chưa từng diễn, từ lúc ấy… Bản thân cô thật sự giống như thoát ly ra khỏi cái vòng này.

Động tác chần chừ của Cố Dao Dao bị ông cụ nhìn thấy trong mắt, một lúc lâu sau cô mới lộ ra một nụ cười: “Tôi… Chỉ khi còn nhỏ tôi…”

Ai ngờ đối phương trực tiếp cất lời cắt ngang: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.”

Vốn dĩ Cố Dao Dao đang muốn giải thích đành phải nuốt lại toàn bộ vào trong bụng, cô nhìn ông cụ có hơi còng lưng rời đi chỉ còn giọng nói vang lại, trong đầu lập tức nhớ lại những lời tiếc nuối của ông ta: “Rốt cuộc khác nghề như khác núi, nơi này của chúng tôi không phải là nơi để cho những minh tinh này đó như cô nhất thời tùy hứng đến chơi.”

Đạo diễn thấy mọi việc, không kìm được đi an ủi cô: “Cô đừng để trong lòng, ông cụ này vẫn luôn là người nghĩ sao nói vậy, thực ra cụ là một người rất tốt.”

Cố Dao Dao miễn cưỡng cười vui vẻ, cô quay đầu lại gật gật đầu với moi người: “Ách, không có vấn đề gì…”

Giác quan thứ sáu của cô quả nhiên không sai.

Cố Dao Dao nhìn mọi người đang bận rộn vội vã trong phòng tập diễn, cảm giác kỳ quái như vậy không biết xuất hiện ở đáy lòng cô từ khi nào. Đã rất lâu rồi cô cũng không bước chân vào ngưỡng cửa của hí kịch, trước mặt, mọi người sớm đã tụm năm tụm ba lại tập luyện, chỉ có một mình cô đứng ở trong tập thể náo nhiệt có vẻ không hợp nhau.

Đây là chênh lệch diễn viên sao?

Từ lâu đã nghe nói ở trong giới nghệ sĩ, diễn viên kịch nói khinh thường diễn viên giới điện ảnh, họ cho rằng đa số những người này không có thực lực kỹ thuật diễn, hóa ra loại thành kiến này thật sự tồn tại.

“Lần này mình có thể đạt được tán thành của bọn họ hay không đây…”

Giữa trưa, đúng mười hai rưỡi là thời gian nghỉ ngơi.

“Dàn dựng kịch vào buổi sáng sẽ đến chỗ này, mọi người vất vả rồi, nghỉ ngơi ăn cơm một chút đi, đoàn kịch đã chuẩn bị cơm cho mọi người.”

Kỳ Quan Tòng không gọi được điện thoại cho Cố Dao Dao lên đành phải lần theo địa chỉ cô nói ra lần trước tìm đến đây, anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong tay còn cầm theo hộp cơm tiện lợi đi về phía nhiều người đang tập trung.

Cố Dao Dao đã hòa nhập vào với mọi người từ lâu, cô bị một người ở bên cạnh vỗ vỗ vai, sau đó bị nhét một chai nước khoáng vào trong lòng: “Tôi cảm thấy cô diễn khá tốt, nhưng mà có một số chỗ còn diễn chưa được thuần thục lắm.”

“Đúng vậy, mặc dù là lần đầu tiên hợp tác nhưng tôi có thể nhìn ra ở phương diện diễn kịch cô rất có thiên phú!” Một người khác nói phụ họa.

Cố Dao Dao yên tâm chớp mắt, sau đó cười nói: “Cảm ơn…”

Lúc này, tiếng ông cụ vang lên lập tức phá vỡ bầu không khí tốt đẹp: “Diễn có được hay không hiện tại nói còn quá sớm. Có phải là tùy tiện diễn một chút hay không, cho dù kẻ nào cũng đều có thể nói bản thân họ có thiên phú? Tất cả mọi người ở nơi này của chúng ta cũng rất có thiên phú.”

Nhưng tôi không nói như vậy mà…

Cố Dao Dao có chút buồn bực nhìn ông cụ trước mặt, không biết vì sao cô cứ cảm thấy ông ta đối nghịch lại với bản thân cô? Nhưng mà suy nghĩ lại một chút thì lại cảm thấy ông ta nói rất đúng, chỉ là loại cảm giác quá vi diệu này là chuyện gì đây…

Ông cụ cũng không màng đến mọi người giải vây, một bên còn lẩm bẩm: “Nói nói đến người có thiên phú chân chính, đời này tôi cũng chỉ gặp qua có một người.”

Cách đó không xa, Kỳ Quan Tòng nhăn đầu lông mày lại, mà toàn bộ mọi người cũng đưa tới ánh mắt tò mò.

Cố Dao Dao cũng nghi hoặc nhìn qua.

Thiên tài có thiên phú sao, người mà ông ta nói đến… Là ai đây?

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)