TÌM NHANH
SỐNG LẠI ĐỂ NGỦ VỚI ẢNH ĐẾ
Tác giả: Tinh Không Xã
View: 223
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 217: Ác mộng lặp lại
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo

 “Muốn nói đến người có thiên phú chân chính, đời này tôi cũng chỉ gặp qua một người.”

Thiên phú?

Cố Dao Dao chờ mong ở trong lòng chà chà đôi bàn tay nhỏ, đột nhiên cô quay đầu nhìn về phía ông cụ, vẻ mặt ngoan ngoãn lại ân cần bóp bả vai của đối phương, thử nói: “Ông cụ, vậy người nọ mà ông nói là ai? Tôi quen biết sao?”

Cũng may phương pháp bóp vai của cô cũng đủ ưu tú, ông cụ được hầu hạ thoải mãi dễ chịu nên giọng điệu cũng hòa hoãn xuống không ít, chỉ thấy ông cụ lộ ra nụ cười vô cùng hiền từ, ông ta vỗ tay Cố Dao Dao bắt đầu nhớ lại nói: “Ai nha, đứa trẻ ngoan, cô nghe ông nói cho cô biết nha, người kia à, chính là…”

“Vâng vâng vâng! Tôi đang nghe đây.”

Giọng nói của Cố Dao Dao truyền đến bên tai của ông cụ, những lời đối phương ấp ủ một lúc lâu đột nhiên bị nghẹn lại ở trong cửa miệng.

Tiểu nha đầu này! Cũng biết nói những lời khách sáo!

Ông cụ sửng sốt ngay lập tức phản ứng lại, sắc mặt ông ta đen lại “Bang” một tiếng vỗ hẩy tay Cố Dao Dao ra, một bên còn kiêu căng ngạo mạn ngoảnh đầu đi hừ một tiếng lạnh lùng: “Hai chúng ta lại không thân, vì sao tôi phải nói cho cô biết chứ? Tôi cũng không phải là người tốt giống như vẻ bề ngoài.”

Bị một vỗ tay không nặng không nhẹ hẩy một cái, Cố Dao Dao lập tức thu móng vuốt của mình vào: “Ai ô! Thật nhỏ mọn.”

“Hừ.”

Khói thuốc súng chiến đấu vô hình lần lượt mở ra, hai người nhìn nhau chằm chằm một lúc lâu, sau đó đồng loạt đều hất đầu ngoảnh qua một bên. Lúc này, nhân viên công tác cầm một một đống hộp cơm trưa xếp tầng cao đi đến, mùi thuốc súng giữa không trung tức khắc thiếu một nửa.

So đo với một tiểu nha đầu làm cái gì! Ăn cơm quan trọng hơn!

Nói như thế nào cũng phải ăn cơm, ông cụ thổi thổi râu, liếc ánh mắt nhìn Cố Dao Dao một lượt, ông ta vội vàng bước chân đi đến chỗ phát cơm hộp.

Mà Cố Dao Dao nhìn thấy ông cụ đi đến đó, lại nhìn đồng hồ cách đó không xa, lúc này cô mới nhớ đến hộp cơm trưa mà chính cô mang theo. Nhưng mà…

Cô cau chặt mày tìm kiếm từng góc một trong chiếc túi của mình, nhưng vẫn cứ không bóng dáng hộp cơm của cô đâu.

“Ở đâu? Mình đặt ở chỗ nào nhỉ…”

Nếu không có ở trong túi thì chính là do quên không mang theo đi.

Vẻ mặt Cố Dao Dao ủy khuất vuốt cái bụng đang kêu thầm thì vì đói của mình, cô quay đầu nhìn về phía đám người đã xếp thành một hàng dài từ lâu.

Không nghĩ đến cô cũng có một ngày sẽ đi xếp hàng lấy cơm giống như quay trở lại trường học…

Bên trong đầu cô nhớ lại thời cô mới bắt đầu đọc sách trong nháy mắt, sau khi đồng hồ tan học vang lên, cô giống như mãnh thú vọt vào xếp hàng trong nhà ăn của trường học, Cố Dao Dao thở dài, ngay lập tức lại tỉnh táo lại: “Không bằng cùng ăn cơm hộp với mọi người đi!”

Đúng như cô dự liệu, ngay cả thời gian xếp hàng lấy hộp cơm của tổ kịch nói cũng phải lâu như vậy.

Mà khi vẻ mặt cô đầy chờ mong sờ sờ chiếc dạ dày trống rỗng của mình, cô duỗi tay chìa ra trước mặt nhân viên công tác, kết quả đối phương nhìn chiếc xe đẩy cơm hộp đã trống không, vẻ mặt đầy xấu hổ cười cười giải thích: “Á, đã hết rồi.”

Cố Dao Dao sửng sốt, cô nghiêng nghiêng đầu: “Ai?”

“Thật ngại quá, buổi sáng cô nói tự mình mang theo cơm trưa cho nên chúng tôi đã không tính phần cơm của cô…”

“Ách? Được rồi…”

Cố Dao Dao có chút mất mát nhéo chai nước khoáng mà nhân viên công tác đưa qua, cô ngồi ở một góc trên dãy ghế dần dần tự bé. Nói như vậy, buổi sáng nay cô thật sự có nói thế, chỉ là cô không nghĩ tới bây giờ chính mình lại có thể vì một chút sơ ý của bản thân cô mà giờ phải trả giá.

Nhưng axit dạ dày đang quay cuồng ở trong không gian trống rỗng nhỏ hẹp, Cố Dao Dao lập tức rót cho mình một ngụm nước, thấy sa sút tinh thần: “Thật đói…”

Ánh mắt ông cụ sắc bén lúc này lén lút chạy đến bên người Cố Dao Dao, ông ta cố ý bưng đồ ăn đến bên người cô để ăn cơm, vừa tràn đầy vui sướng nói: “Hừ hừ, người trẻ tuổi nha, ăn ít một chút như vậy cũng không sao đâu, đồ ăn hôm nay thật thơm nha, cô ngửi thử đi?”

Nói xong, đối phương còn cố ý vẫy vẫy với Cố Dao Dao.

Mùi thịt cùng với mùi rau dưa chậm rãi từ cơm hộp bay ra ngoài, Cố Dao Dao hít hít mũi, giận dỗi mang chiếc ghế dựa nhỏ chuyển hướng sang phía bên kia, che lỗ tai lại: “Tôi không nghe, không gnhe…”

Nhân viên công tác phân phát cơm trưa xong vừa mới quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt Kỳ Quan Tòng đen sì giận dữ đứng ở trước mặt của chính mình.

Sau khi nhân viên công tác bị dọa đùn đẩy nhau, chỉ thấy Kỳ Quan Tòng từng bước một đi đến gần nói: “Vì sao không cho cô ấy ăn?”

“Vì sao mọi người đều có chỉ có một mình cô ấy không có? Vì sao?”

Kỳ Quan Tòng nghĩ lầm Cố Dao Dao lại bị đoàn làm phim xa lánh, anh hít một hơi thật sâu dứt khoát để bản thân anh bình tĩnh lại, mà được nhìn thấy Kỳ Quan Tòng bằng người thật, nhân viên công tác cứng miệng nửa này lúc này mới phát ra âm thanh: “Anh là… Kỳ… Kỳ…?”

Kỳ Quan Tòng ngay lập tức làm ra một dấu tay: “Xuỵt.”

Nhân viên công tác nhỏ bé lại sợ hãi bất lực rụt rụt về phía sau một vài bước, mãi cho đến khi cơ thể đụng phải cột xe đẩy tay, lúc này vẻ mặt khóc không ra nước mắt giải thích: “Tôi… Tôi chỉ là một người phụ trách làm công việc lặt vặt… Một trợ lý thôi…”

 

Ngay sau đó nhân viên công tác vỗ vỗ đầu một cái, lập tức lanh lợi nhấc nhanh chân chạy đi: “Ảnh đế chờ tôi! Bây giờ tôi lập tức đi lấy thêm một phần nữa cho Cố Dao Dao!”

Kỳ Quan Tòng cau mày, anh ngẩng đầu nhìn về phía Cố Dao Dao đang ngồi ở một góc phía trong cùng đang dần dần trồng thành một cây nấm, anh giơ tay giữ chặt anh ta lại: “Từ từ, không cần.”

“À…”

Nhận được ánh mắt ám chỉ của Kỳ ảnh đế, một hộp cơm tiện lợi được đưa đến trước mặt Cố Dao Dao, nhân viên công tác dò hỏi thật cẩn thận: “Cố Dao Dao, đây là của cô đúng không?”

Vẻ mặt Cố Dao Dao đầy kinh ngạc nhận lấy, sau đó cô ngẩng đầu lên cao hứng nói: “Ơ? Đúng vậy! Cảm ơn cậu.”

Nhân viên công tác có vẻ mặt ngượng ngùng gật gật đầu, lập tức xám xịt lóe lên bỏ chạy không còn thấy bóng dáng.

Lúc trước còn tưởng là vấn đề do mình, hóa ra cũng không phải do cô quên mang đến đây, chỉ là đặt ở một bên mà quên mất thôi… Vậy là tốt rồi, sao cô có thể phạm phải loại sai lầm cấp thấp như này chứ! Cố Dao Dao gấp không chờ nổi ngoảnh đầu nhìn ông cụ đang ăn hăng say ở bên cạnh mình, cô cũng mở hộp cơm tiện lợi của mình ra: “Ăn no mới có sức tiếp tục tập luyện!”

Cố Dao Dao không hề chú ý đến điều gì khác thường, cô ăn uống thỏa thích, mà Kỳ Quan Tòng đứng ở một góc kéo thấp mũ xuống, trên mặt anh lộ ra nụ cười vui vẻ. Nhân viên công tác để ý thấy hơi thở của ảnh đế bên người đang dần dần nhu hòa hơn, anh ta không kiềm chế được buột miệng thốt lên: “Thật tốt quá, ăn trông thật ngon miệng. Nhưng mà… Làm sao lại ăn nhiều như vậy? Hóa ra các diễn viên nữ đều không cần khống chế cân nặng sao…?”

Kỳ Quan Tòng quay đầu lại, đột nhiên nhìn chằm chằm vào anh ta với ánh mắt chết người: “Anh không biết sao? Cô ấy còn đang phát triển cơ thể…”

Nhân viên công tác với vẻ mặt miễn cưỡng cười vui vẻ, anh ta gật đầu như gà con mổ thóc: “À đúng vậy, ăn nhiều một chút! Ăn nhiều một chút mới tốt! Ha ha…”

Nhưng mà…

Nhân viên công tác nhìn toàn bộ từ trên xuống dưới Kỳ Quan Tòng một lần, nghi hoặc nói: “Thật sự không cần nói cho cô ấy biết anh đã đến sao?”

“Không cần, sẽ phân tán lực chú ý của cô ấy, tôi ở đây xem một lúc sẽ đi ngay.”

Sau một lúc nghỉ ngơi.

Mọi người ngồi ở trên băng ghế dựa vừa nói vừa cười, lúc này đạo diễn vỗ vỗ tay: “Tiếp tục tập luyện cho buổi chiều, mọi người chuẩn bị một chút.”

Nữ chính ngồi ở ngay giữa trung tâm vẻ mặt chết lặng nhìn đôi tay, bên tai là tiếng các nhân vật phụ khe khẽ nói nhỏ: “Cô ấy bệnh rất nặng, mỗi ngày đều đọc lời kịch, người ở bệnh viện đều sợ cô ấy, ngay cả chồng cô ấy cũng không dám đến thăm bệnh.”

“Có một lần tôi nhìn thấy một mình cô ấy đứng ở khu đất trống lầm bầm làu bàu, xem hoa với cỏ ở xung quanh như những người xem…”

“Có khi cô ấy còn ngổi ở bên cửa sổ cả ngày không nói một câu nào cùng với người khác, một chốc lại khóc, một lát sau lại cười.”

Cố Dao Dao với vẻ mặt khó hiểu ôm đầu: “Vì sao bọn họ đều nói mình không bình thường? Vì sao bọn họ nói mình không thể tiếp tục diễn kịch? Phải làm như thế nào mới xem như bình thường?”

Nhìn thấy một loạt cảnh như vậy, trong đầu Kỳ Quan Tòng ong lên một tiếng, ở trong não đau đớn hiện lên mấy hình ảnh giống như anh đã từng nhìn thấy những cảnh này, anh nhíu nhíu mày, đè huyệt thái dương của bản thân anh lùi về phía sau vài bước.

Tiếng người ồn ào ở trong một rạp hát xa hoa, sau đó lại trở thành ít ỏi không có mấy người, cuối cùng… Mẹ của anh nhìn những chỗ ngồi trống rỗng không có ai, giọng điệu bi thương lẩm bẩm:

… Vì sao bọn họ nói mình không thể tiếp tục diễn kịch?

Trong mắt Kỳ Quan Tòng thoáng qua một tia khiếp sợ, đột nhiên anh cầm lấy cánh tay nhân viên công tác bên cạnh: “Đây là kịch nói gì vậy?”

Nhân viên công tác nhìn Cố Dao Dao ở trung tâm đang tập luyện, có vẻ vừa lòng gật gật đầu, sau đó giải thích với anh: “Đây là kịch nói của mười năm năm trước, nó nói về một nữ diễn viên thiên tài vì say mê diễn kịch đã từ bỏ tất cả những gì mình có, cuối cùng không tiếc hiến tế cả sinh mệnh của mình cả đời bi thảm vì hí kịch.”

… Tôi không hề điên, tôi còn có thể tiếp tục diễn kịch!

… Quan Tòng, rất nhanh… Mẹ lại có thể trở lại trên sân khấu.

Tiếng mẹ anh nói nhỏ giống như đang đọc lời niệm chú khắc thật sâu vào trong đầu anh, hai mắt Kỳ Quan Tòng rụt lại sâu xa, trong ánh mắt sáng ngời cũng dần dần bị khói mù bao phủ lại.

Bi thảm cả đời… Sao.

Anh nói, trong giọng nói tràn đầy lạnh nhạt: “Gọi là gì?”

“Tên là ‘Mộng.”

Đầu Kỳ Quan Tòng cứng đờ lai nhìn về phía Cố Dao Dao ở giữa sân khấu, loại cảm giác quen thuộc kia giống như cùng…

“Mộng…? Đó là cái gì nha?”

“Là kịch nói của mẹ tôi.”

Trong trí nhớ vẫn là cái sân lớn quen thuộc kia, mà bên trong vườn hoa đều được trồng mấy loại hoa mẹ anh yêu thích nhất.

Hình ảnh vừa chuyển, trong đình nghỉ mát, Chu Di đang ngồi ở trên ghế nằm cực kỳ chăm chú xem kịch bản, mà lúc này Kỳ Quan Tòng còn nhỏ tuổi đang cầm một chiếc máy bay đồ chơi nhỏ chạy tới chạy lui trước mặt bà, ánh mắt chờ mong nhìn về phía bà: “Mẹ! Mẹ xem! Máy bay của con bay lên trên rồi! Mẹ xem con có lợi hại hay không?”

Nhưng bà chỉ nói một câu ngoài miệng: “Ừ, cẩn thận một chút.” cũng không hề ngẩng đầu lên nhìn anh mà tiếp tục xem kịch bản.

Vì sao mẹ đều không nhìn mình…

Nhận được sự đối xử lạnh nhạt, Kỳ Quan Tòng nhìn cuốn kịch bản trong tay của mẹ, chiếc máy bay đang cầm trong tay rơi xuống dưới.

“... Tí tách.”

Là tiếng mưa rơi.

Trên đường phố đang bị mưa nào đó, Kỳ Quan Tòng không còn hồn phách bị đám phóng viên vây kín lấy cùng với cha của mình.

“Chúng tôi hiện đang ở bên ngoài hiện trường lễ tang Chu Di để đưa tin về bà ấy, bây giờ gặp được chồng của bà ấy.”

“Có thể nói một vài lời với các bạn bè phóng viên, việc Chu Di nữ sĩ qua đời có quan hệ gì với “Mộng” hay không?”

“Vì sao lại tự sát? Có phải do quan hệ vợ chồng bất hòa hay không? Hay là còn có ẩn tình nào khác?”

“Nghe nói sau khi Chu Di qua đời ông lâm vào tình trạng sa sút tinh thần, đã từ bỏ xử lý công việc của tập đoàn, đây là sự thật chăng?”

Ánh mắt của cha chết lặng nhìn xuyên qua tầng tầng lớp lớp đám người, cả người ông giống như đã già đi mười tuổi, ông lê bước chân rời khỏi đám người, quản gia đứng một bên che dù giúp Kỳ Quan Tòng, một bên đẩy đám phóng viên đang chen chúc ra nhưng không làm thay đổi được gì.

“Tránh ra, tránh ra! Mời mọi người quay về! Nơi này là hiện trường lễ tang! Các người còn có chút tính người nào hay không?”

Một diễn viên nữ huy hoàng cũng sẽ có loại kết cục này hay sao.

Mọi người tò mò, cười nhạo, bi thương, lại càng có nhiều phóng viên vì muốn nắm được điểm lợi chen chúc tới. Kỳ Quan Tòng chòn chưa từng gặp trường hợp nào như thế, anh run bần bật ôm đùi người quản gia, anh cúi thấp đầu, trên mặt đất vẩn đục là tấm poster dính đầy nước bùn, gương mặt tươi cười của mẹ dần dần vặn vẹo.

… Mộng.

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)