TÌM NHANH
SỐNG LẠI ĐỂ NGỦ VỚI ẢNH ĐẾ
Tác giả: Tinh Không Xã
View: 227
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 225: Khúc mắc
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo

 

 

 “Tôi và mẹ của anh là bạn già với nhau, bà ấy là một trong số ít những hậu bối mà có tài hoa lại còn biết nỗ lực mà tôi từng nhìn thấy.”

“Chỉ là đáng tiếc, còn trẻ tuổi đã…”

Bên trong nhà ăn, ông cụ cứ nói liền một mạch không ngừng nghỉ kể chuyện xưa. Trên mặt bàn đầy món ăn phong phú, nhưng lúc này trong mắt Kỳ Quan Tòng lại trở nên đần độn vô vị, ngay cả Cố Dao Dao cũng nhận ra được cảm xúc của anh đang suy sút, cô cũng thấy lo lắng nhìn lại phía anh. Ngược lại ông cụ vẫn như cũ, cảm thán: “Mười năm năm trước, tôi đã diễn nhân vật này, mười lăm năm sau vẫn là tôi diễn cái này.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Chẳng qua mọi thứ đã là cảnh đời thay đổi, cảnh còn người mất…”

Bắt được điểm cuối, đột nhiên Kỳ Quan Tòng ngẩng đầu lên: “Làm sao ngài biết được tôi là con trai bà ấy?”

“Khi đó người trong đoàn kịch đều nghe nói bà ấy có đứa con trai… Mặc dù không có tận mắt nhìn thấy, nhưng mà tôi là một cụ già đã sống nhiều năm như vậy, từng duyệt qua vô số người, vừa nhìn thấy khuôn mặt của anh đã nhận ra được.”

Ông cụ từ từ nhấc đũa lên ăn một miếng thức ăn, sau đó chỉ chỉ vào phía trên nói: “Đôi mắt của anh với mắt của mẹ anh giống nhau như đúc.”

Vẻ mặt Cố Dao Dao kinh ngạc tán thưởng: “Ông, ngài thật là lợi hại.”

Ông cụ kiêu ngạo xua xua tay: “Bình thường, bình thường thôi.”

Lúc này, đột nhiên Kỳ Quan Tòng buông đũa xuống, anh chần chừ lúc mới hỏi: “Vậy…”

Cố Dao Dao và cả ông cụ cùng quay qua nhìn anh, Kỳ Quan Tòng nhíu chặt mày, anh nghiêm túc nhìn ông cụ, giọng điệu có chút run rẩy: “Vậy ngày thường lúc mọi người tập luyện kịch nói, bà ấy có nhắc tới tôi không?”

Tiền bối nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Cái này thì không có.”

Ánh mắt Kỳ Quan Tòng lập tức ảm đạm xuống, có phần trốn tránh nhìn về phía bên kia, xấu hổ cười cười: “Phải không, thì ra là thế.”

Cố Dao Dao lặng lẽ vươn một bàn tay đặt lên trên mu bàn tay Kỳ Quan Tòng, quay đầu sang an ủi.

Ông cụ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại thời xưa nói: “Đó là bởi vì chúng tôi đều biết thời điểm khi bà ấy dàn dựng kisjh bản, chưa bao giờ bà ấy đề cập đến những chuyện không liên quan đến diễn xuất, một lòng tập trung vào chuyện biểu diễn. Có đôi khi tất cả mọi người đã đi rồi chỉ còn một mình bà ấy ở lại…”

“Nghiên cứu nhân vật và lời kịch, mấy ngày đến sáng cũng không biết…”

Trên đường phố ồn ào náo nhiệt cũng không thể nào xóa đi được tĩnh mịch và yên lặng ở trong đầu Kỳ Quan Tòng như cũ. Hai người sóng vai đi cùng nhau, không khí giống như đã rơi xuống nhiệt độ đóng băng, Cố Dao Dao ý thức được điểm không thích hợp, cô định nói chuyện phiếm để làm thay đổi bầu không khí, cô sốt ruột nhìn sang xung quanh ý đồ tìm kiếm một đề tài nào đó phá vỡ cục diện bế tắc này.

“Cái kia, nhà ăn này hương vị cũng rất không tồi, đúng không anh?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“...”

“Ai nha, thời tiết gần đây hình như càng ngày càng nóng.”

“Ừ.”

“Không bằng chúng ta đi xem phim đi?”

“Được.”

Kỳ Quan Tòng đang thất thần cứng đờ người đi theo phía sau Cố Dao Dao, mà cô vừa mới quay đầu lại nhìn thì thấy trước mặt Kỳ Quan Tòng là cây cột điện thẳng tắp kìa, cô vội vàng giơ một tay lôi anh về bên cạnh mình, có chút tức giận chọc chọc mặt anh: “Này…”

Kỳ Quan Tòng tỉnh táo lại tinh thần một chút, theo bản năng anh nắm nhẹ bàn tay đang duỗi ra của cô: “Hả? Dao Dao, em làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Cố Dao Dao tức giận nắm thật chặt tay anh, nhưng nhìn thấy trạng thái đối phương có chút suy sụp tinh thần, lửa giận trong lòng cô lập tức biến mất, ngược lại cô thật cẩn thận an ủi anh: “Anh vẫn còn để ý đến những lời vừa rồi à? Có lẽ chỉ là do dì không có thói quen đề cập tới người trong nhà với người ngoài…”

Kỳ Quan Tòng bình tĩnh lắc đầu: “Anh không có việc gì, em không cần nghĩ cách an ủi anh.”

“Nhưng mà…”

Cố Dao Dao mất mát cúi đầu, nhìn đôi tay lạnh lẽo của Kỳ Quan Tòng mà thấy thật hụt hẫng. Đúng lúc này, một người mẹ ôm con trai của mình đi ngang qua bên cạnh hai người. Người mẹ kia thân mật ghé sát vào mặt đứa con, nhóc con phát ra tiếng cười “Ha ha ha”

Cả Kỳ Quan Tòng và Cố Dao Dao đều nhìn theo bóng dáng đôi mẹ con này đi xa dần, mãi cho đến khi hai mẹ con đó rời đi rồi, lúc này anh mới từ từ nói chuyện: “Anh vẫn luôn không nghĩ thông, bây giờ cũng không hiểu rõ.”

“Anh đã dành hai mươi năm thử ép buộc bản thân mình đứng vào góc độ của bà ấy để thấu hiểu hành động của bà, nhưng mà… Kết quả vẫn không có cách nào tự thuyết phục chính mình, vì sao bà ấy muốn bỏ rơi bọn anh?”

Cố Dao Dao định nói, nhưng bởi vì nhìn thấy nụ cười đầy chua xót của Kỳ Quan Tòng, cô đã quên mất mình định nói những cái gì.

“Diễn kịch là tất cả mọi thứ của bà ấy, bà ấy yêu diễn kịch đến nỗi hơn cả yêu con trai của bà, chồng của bà ấy.”

“Đừng nói như vậy…”

“Em biết không? Trước kia anh chưa bao giờ sẽ nghĩ nói câu này ra ngoài miệng, bởi vì anh không muốn thừa nhận, anh sợ đây chính là sự thật.”

“Nhưng mà, đây là sự thật.”

Trong mắt Kỳ Quan Tòng lập lòe ánh sáng mỏng manh, nhưng Cố Dao Dao biết ánh sáng lấp lánh ấy chỉ là do gượng ép mà ra, là bất đắc dĩ cùng với thản nhiên. Đối phương giống như nhận hết muôn ngàn oan ức, xoay người quay lưng về phía Cố Dao Dao, trong mắt anh nổi lên mấy tia đỏ ửng.

“Bà ấy tình nguyện dành tất cả những gì bà ấy có cùng với tình yêu và thời gian cho kịch nói, cũng không muốn phân ra một chút nào cho con trai ruột của mình.”

“Ngay cả khi rời đi cũng là dùng cách thức đột ngột nhất.”

“Thậm chí…”

“Không một câu tạm biệt.”

Vừa nói Kỳ Quan Tòng vừa chậm rãi buông lỏng nắm tay đang căng cứng nổi đầy gân xanh ra.

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)