TÌM NHANH
SỐNG LẠI ĐỂ NGỦ VỚI ẢNH ĐẾ
Tác giả: Tinh Không Xã
View: 220
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 227: Giao cho anh
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo

"Đạo diễn, anh đừng hỏi thêm nữa."

 

Dứt lời, Cố Dao Dao buông lỏng tay, thản nhiên đối mặt với ánh mắt của đạo diễn cùng Kỳ Quan Tòng: "Ý em là, thật ra là bởi vì. . . Bởi vì gần đây vừa đúng lúc anh ấy nhận một bộ phim khác, cho nên ngại quá."

 

Cố Dao Dao vội vàng chớp mắt với Kỳ Quan Tòng, nhưng trong lòng vẫn có chút băn khoăn, di chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Cảm giác nói dối thật là không tốt. . .

 

Nhưng là.

 

Cô nhìn dáng vẻ mất mác của đạo diễn, lại ngẩng đầu nhìn Kỳ Quan Tòng, cuộc nói chuyện giũa người yêu và ông già lại quanh quẩn ở bên tai của cô một lần nữa. Cố Dao Dao có chút bất đắc dĩ nắm chặt nắm đấm, trong lòng an ủi chính mình.

 

Cứ để cô làm một kẻ ác đi!

 

Nhưng mà đây cũng là một loại lời nói dối có thiện ý, dù là đạo diễn có bao nhiêu quan tâm đến cô đi nữa, thì cũng là chuyện không có cách nào khác.

 

Đạo diễn nhìn về phía Kỳ Quan Tòng, buồn bã khoát tay áo: "A. . . Thì ra là như vậy, vậy thì không có cách nào khác."

 

Cố Dao Dao cũng chỉ đành lúng túng gật gật đầu theo: "Ừm. . ."

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kỳ Quan Tòng nhìn thấy hết toàn bộ thì nhẹ nhàng thở ra, hai người đưa mắt nhìn đạo diễn rời đi, sau đó Kỳ Quan Tòng ngồi vào trên ghế lái, quay đầu qua, thay Cố Dao Dao sửa sang lại đầu tóc lúc nãy bị anh vò rối: "Cảm ơn."

 

"Không có gì." Cố Dao Dao nhìn về phía Kỳ Quan Tòng, giọng nói kèm theo hàm ý khác.

 

Dù sao đạo diễn vốn cũng không biết, bộ kịch bản này đối với anh mà nói có ý nghĩa như thế nào. Cho dù như thế nào, anh cũng sẽ không nhận kịch bản này.

 

Cố Dao Dao nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ, không khỏi thở dài.

 

Bởi vì trong lòng anh còn còn có khúc mắc, cho nên cô cũng sẽ không chờ mong Quan Tòng sẽ diễn vai nam chính này, cô chỉ hi vọng anh có thể sớm giải quyết hoang mang trong lòng hơn.

 

Nhưng cũng không biết là lúc nào mới có thể thuyên giảm đi.

 

Trong nhà hàng được trang trí tinh xảo, tiếng đàn dương cầm chậm rãi truyền qua vô số bàn ăn, hai người đang ngồi ở sang chỗ ngồi kế bên nhau nói chuyện:

 

"Vừa rồi thật nguy hiểm. . ."

 

Cố Dao Dao chống cằm, nhìn cảnh tượng phía xa mở miệng: "Em biết chắc chắn anh không muốn nhận vai diễn có liên quan trong bộ phim này, cho nên may mà bị em ngắt đoạn, nếu không đạo diễn sẽ nói mãi không ngừng."

 

Vốn cho rằng Kỳ Quan Tòng sẽ nói tiếp, kết quả sau một lát lại yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng đàn dương cầm tao nhã, Cố Dao Dao quay đầu lại phát hiện anh giống mình, đang sững sờ nhìn phong cảnh phía xa, Cố Dao Dao căng thẳng nhìn về phía khuôn mặt của Kỳ Quan Tòng, hơi ngơ ngác một chút: "Ây. . . ?"

 

Là một ánh mắt sâu kín như vậy.

 

Cố Dao Dao nhìn thế giới phản chiếu trong đôi mắt của Kỳ Quan Tòng, lại cảm giác giờ phút này toàn thân anh tản ra một hơi thở chính mình cũng không thể nào hiểu được.

 

Vì sao biểu cảm của anh hình như rất phức tạp.

 

Cố Dao Dao giật mình trong lòng, chẳng lẽ. . . Anh kỳ thật hi vọng có thể diễn?

 

Nhưng cô nhớ tới đoạn video ngắn vừa rồi, lập tức phủ định. Vừa rồi rõ ràng Kỳ Quang Tòng anh ấy từ chối rồi, không đúng sao?

 

Nếu như vậy thì không nên phiền não vì chuyện này mới đúng, nhưng vì sao đến bây giờ mình vẫn không đoán ra suy nghĩ thực sứ của anh đâu. . .

 

Lúc này, một giọng nói trầm thấp làm rối loạn suy nghĩ của Cố Dao Dao, cô thuận theo giọng nói nhìn lại, cha của Kỳ Quan Tòng mặc một bộ trang phục trang trọng mở miệng: "Tôi nghĩ chắc tôi không đến trễ."

 

Đầu tiên là Cố Dao Dao sững sờ, sau đó thì toàn thân giật mình "bạch!" một chút đứng lên, thành thật cúi đầu: "Cháu chào bác!"

 

Ngược lại là Kỳ Quan Tòng vừa lấy lại tinh thần nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Thật đúng là đúng giờ, cũng không hề sớm hơn một giây đồng hồ."

 

Cha của Kỳ Quan Tòng đang muốn tức giận, lại bị nhân viên phục vụ vừa mang thức ăn lên ngắt đoạn: "Mời dùng cơm."

 

"Hừ."

 

Cố Dao Dao rất nhanh bị đồ ăn trên bàn ăn hấp dẫn sự chú ý, tò mò dùng thìa múc một muỗng nước sốt trong đĩa nhỏ, đưa vào trong miệng nếm thử một miếng. Kết quả lập tức bị chua đến ê răng.

 

"Huỵt, chua quá ~ "

 

Ba của Kỳ Quan Tòng ngồi nghiêm chỉnh, phết đều nước sốt lên chiếc bánh quy nhỏ một cách nho nhã giống như làm mẫu: "Nước sốt này nên phối hợp ăn với món này."

 

Cố Dao Dao có chút lúng túng nhìn về phía đĩa nước sốt kia: "A, thì ra là thế, ngại quá ha ha, cháu chưa từng ăn. . ."

 

Kỳ Quan Tòng liếc mắt nhìn người cha đối diện, trực tiếp múc một muỗng, học Cố Dao Dao trực tiếp đưa vào trong miệng, bình tĩnh trả lời lại: "Cũng có cách ăn như vậy, chỉ là ba lạc hậu mà thôi."

 

Trong lòng người cha tụt hậu nào đó bị đâm một đao, cuối cùng cũng có một ngày như vậy.

 

Con trai cũng biết cách bảo vệ vợ mình, không thèm quan tâm đến cha rồi. . . Nhưng cảm giác này làm sao lại, khó chịu như thế.

 

Cố Dao Dao biết rõ sự ghen tuông này, lập tức lo lắng nhìn về phía Kỳ Quan Tòng, sắc mặt của anh xanh lét lộ ra biểu cảm nhẫn nhịn, trong lòng vừa khó chịu, lại vừa muốn cười: "Bác không sao chứ. . ."

 

Ông không phục giơ tay lên, dao nĩa phát ra ánh sáng lóa dưới ánh đèn: "Đúng rồi, nghe nói Cố tiểu thư cũng là diễn viên nổi danh? Nhưng mà sao tôi chưa từng nghe nói?"

 

Cố Dao Dao cười cười xấu hổ: "Cháu. . ."

 

Kỳ Quan Tòng liếc mắt nhìn qua, giúp Cố Dao Dao cắt bò bít tết: "Đó là bởi vì bình thường xưa nay ba không quan tâm những tin tức này."

 

"Anh. . ." Trong lòng người làm cha như bị cắm cho một đao, thật là muốn hộc máu mà.

 

Cố Dao Dao vừa sùng bái lại cảm động nhìn Kỳ Quan Tòng, tựa đầu vào trên vai của anh: "Ý ý ý! May quá còn có anh ~!"

 

Kỳ Quan Tòng đáng tin cậy gật đầu: "Giao cho anh đi."

 

Người ba cảm thấy chán ghét bầu không khí ngọt ngào của hai người nên vội ho một tiếng: "Công việc của diễn viên không phân chia ngày đêm, bác nghĩ chắc cháu dự định tiếp tục sự nghiệp diễn viên của mình đúng không?"

 

"Vậy cháu có từng tính đến chuyện, sau này nếu kết hôn, sau khi sinh con thì sao?"

 

"Kết. . . Kết hôn. . . Sinh con!" Cố Dao Dao lập tức kích động nói năng lộn xộn, trong đầu xẹt qua vô số hình ảnh mơ hồ với Kỳ Quan Tòng, sau đó sặc rượu vang.

 

Kỳ Quan Tòng vừa điên cuồng nháy mắt với cha mình vừa có chút ảo não vỗ vỗ phía sau lưng Cố Dao Dao: “Ba lo lắng quá xa. . ."

 

"Loại chuyện này không phải nên suy nghĩ bây giờ sao?"

 

"Còn có. . ."

 

Kỳ Quan Tòng nghiêm túc ngắt lời: "Con nghĩ, hôm nay khâu vấn đáp chắc cũng tạm được rồi?"

 

Làm cha đành phải thỏa hiệp, không khỏi thở dài: "Được thôi, không hỏi nữa."

 

Lúc này, nhân viên phục vụ bưng lên một bàn salad hấp dẫn: "Làm phiền một chút, đây là hoạt động mới của cửa hàng, tất cả những khách hàng dùng bữa tối trong khoảng thời gian này đều có thể thưởng thức một đĩa thịt cua salad do cửa hàng của chúng tôi tặng, xin hãy thưởng thức ~ "

 

Trong mắt Cố Dao Dao tỏa sáng, vui vẻ nắm cánh tay của Kỳ Quan Tòng lay lay nói: "Oa, là thịt cua."

 

"Hả?"

 

Bầu không khí đột nhiên lạnh đi, Cố Dao Dao mất một lúc mới quay đầu, lại phát hiện hai cha con Kỳ Quan Tòng đều buông dao nĩa xuống, im lặng không nói.

 

Làm sao. . . Hai người bọn họ đều không nói chuyện nữa?

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)