TÌM NHANH
SỐNG LẠI ĐỂ NGỦ VỚI ẢNH ĐẾ
Tác giả: Tinh Không Xã
View: 218
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 228: Chìm vào tăm tối
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo

 “Thật kỳ quái, thế nào mà đột nhiên bọn họ yên tĩnh như vậy…”

Cố Dao Dao nhìn salad giữa bàn, cô đang định cầm dao nĩa lên thì trong một giây đó đã nhận ra bầu không khí vi diệu, cô không khỏi ngẩng đầu lên nhìn lại. Cha Kỳ đang ngồi ở đối diện cô nhíu chặt hai hàng lông mày, ngay cả Kỳ Quan Tòng ngồi ở bên cạnh cũng có dáng vẻ này.

Trong lúc nhất thời xung quanh trở nên yên tĩnh kỳ lạ.

Vì để giảm bớt không khí, Cố Dao Dao nhẹ nhàng xiên một miếng thịt cua đưa tới chỗ bàn Kỳ Quan Tòng, ghé sát đầu lại vừa nói(凑着头安利道) (*xem lại câu này nhớ): “Hương vị cái này ăn cũng rất ngon, anh nếm thử một chút…”

Trùng hợp là động tác này khiến Kỳ Quan Tòng im lặng một lúc.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cái tay đang cầm nĩa của Cố Dao Dao cứng đờ, cô hơi không thể hiểu được anh nghĩ gì nên nhìn lại Kỳ Quan Tòng, lại nhìn nhìn cha Kỳ ngồi đối diện, xấu hổ cười cười. Vì sao đột nhiên lại lập tức im lặng vậy…

Chẳng lẽ?

Cố Dao Dao cúi đầu nhìn đĩa salad, lại nhớ tới khi nãy hai người đều không hề động tay, lúc này cô giống như đã hiểu ra cái gì nói: “Hai người không thích ăn thịt cua ạ? Hay là… Vừa rồi cháu có nói cái gì sai sao?”

Kỳ Quan Tòng thoát ra khỏi những hồi ức trong đầu, anh miễn cưỡng nở một nụ cười, giơ tay sờ đầu Cố Dao Dao, nói trấn an: “Không có vấn đề gì, tiếp tục ăn đi.”

“Thật sự?”

Im lặng một lúc, Kỳ Quan Tòng nhìn chằm chằm vào đũa thịt cua trên bàn

ăn lúc lâu, bấy giờ anh dùng tay xiên miếng thịt này đưa về đĩa ăn của Cố Dao Dao, ánh mắt dịu dàng: “Em thích thì ăn nhiều một chút.”

Cha Kỳ ngồi ở phía đối diện ngước mắt lên, ông liếc mắt nhìn con trai mình một cái.

Cố Dao Dao nghiêng nghiêng đầu, cực kỳ khó hiểu nhét miếng salad cua ngấm đầy tương vào trong miệng, đôi mắt cô đầy nghi hoặc nhìn xoay quanh hai người cha con Kỳ Quan Tòng.

Mãi cho đến khi trên đầu lưỡi đã thưởng thức xong vị ngọt của thịt, lúc này cô mới chậm rì rì nói: “Ơ…?”

Ở một khách sạn xa hoa như thế này rất ít khi có thể tìm được mấy món đồ ăn mang hương vị của địa phương như tôm hùm đất linh tinh gì đó, cũng may Kỳ Quan Tòng hoàn thành bài học, qua một lúc thôi, một mâm tôm hùm đất thơm ngào ngạt xuất hiện.

Nhìn thấy trước mặt xuất hiện chừng ba cân tôm hùm đất, cha Kỳ muốn nói lại thôi, nhìn lại phía Kỳ Quan Tòng.

Khẩu vị của anh là thanh đạm, tất nhiên là anh không thích ăn những thứ này. Như vậy cũng chỉ có… Cha Kỳ nhìn Cố Dao Dao trước mặt đang ăn đến vui vẻ, vốn dĩ muốn dừng động tác cầm gang tay kia lại, nhưng rõ ràng ông bị cái nhìn chăm chú đe dọa của Kỳ Quan Tòng ngăn lại.

Không bao lâu sau bữa cơm kết thúc, trên bàn chỉ còn lại một ít canh còn dư.

Cha Kỳ nhìn cái gang tay trong suốt trước mặt mình cùng với mâm vỏ tôm màu đỏ, gật đầu nói: “Đồ ăn hôm nay được gọi cũng không tệ lắm.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kỳ Quan Tòng hơi thất thần xoa xoa miệng giúp Cố Dao Dao: “Ừm.”

Cố Dao Dao bị xoa đến mức có chút hỗn loạn. cô ngẩng đầu lên chủ động khoác tay của Kỳ Quan Tòng, chu miệng.

Không biết vì sao… Kể từ sau khi salad được bưng lên trên bàn, thoạt nhìn Quan Tòng có chút thất thần.

Cha Kỳ đứng dậy chuẩn bị rời đi, ông buột miệng thốt lên: “Chúng ta cùng đi thôi, Khang Khang.”

Nghe thấy câu nói ấy, Cố Dao Dao hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại Kỳ Quan Tòng, vốn dĩ Kỳ Quan Tòng còn có chút uể oải ỉu xìu, trong nháy mắt anh ngẩng đầu lên, ngay cả cơ thể cũng cứng đờ lại.

Cố Dao Dao không kìm được nâng tay lên chọc chọc vào cánh tay Kỳ Quan Tòng, sau khi bị kinh ngạc một lúc lâu, bấy giờ mới nói: “Khang… Khang Khang?”

Hai cha con xấu hổ nhìn nhau, ý thức được bản thân mình đã làm lộ ra điều gì đó, cha Kỳ khẩn trương che miệng lại: “Ai nha, không cẩn thận gọi ra miệng, là biệt danh của thằng bé.”

Kỳ Quan Tòng ngẩng đầu ngớ cả người, anh phục hồi lại tinh thần, lập tức tiến lên bịt miệng ông lại: “Được rồi, đừng nói nữa.”

Cố Dao Dao vô tình bị chọc đến đúng điểm đáng yêu, cô lập tức xốc lại tinh thần, hai tay cô túm lấy quần áo Kỳ Quan Tòng, ánh mắt trông mong một bộ biểu cảm muốn biết càng nhiều hơn nữa: “Thật vậy hả, thật vậy hả? Hóa ra anh còn có một biệt danh đáng yêu lại còn giản dị như vậy nha!”

Sắc mặt Kỳ Quan Tòng cứng đờ, có chút đau đầu đè ngón tay lên trên huyệt thái dương của cô, ý muốn tẩy não cô: “Quên đi, nhanh quên đi!”

Khóe miệng Cố Dao Dao lộ ra một nụ cười xảo quyệt nhẹ, cô đi sang phía bên trái tránh né ngón tay đang duỗi đến của anh, thuận tiện còn chớp chớp mắt khiêu khích anh: “Muộn rồi, đã là dấu vết thật sâu ở trong lòng.”

Kỳ Quan Tòng nhìn Cố Dao Dao trước mặt một lúc lâu, vốn dĩ ngón tay muốn đưa ra dí vào huyệt thái dương đột nhiên ngừng lại, sau đó búng nhẹ nhàng một cái lên trên trán cô, khuôn mặt tràn đầy xấu hổ cùng với bất đắc dĩ: “Anh đi lái xe.”

Đối với chuyện khó có thể nhìn thấy bộ dạng Kỳ Quan Tòng xấu hổ như này, tất nhiên là Cố Dao Dao cao hứng vểnh đầu lên, cô nhìn bóng dáng đang chạy trốn kia, gật đầu với cha Kỳ một cái, vẫn không thể che giấu được vui sướng khi người gặp họa như trước, nói: “Cháu cũng đi vào nhà vệ sinh một cái ạ.”

Sai khi hai người đều rời đi, chỉ có cha Kỳ ở im tại chỗ.

Đám người đi lại xung quanh, trong lòng cha Kỳ thở phào yên tĩnh nhìn phương hướng con trai mình vừa rời đi, ông sửa sang lại cái cổ áo một chút thế nhưng vẫn hơi chột dạ.

Khụ, rốt cuộc đã qua nhiều năm không gọi nên có chút mới lạ.

Lúc này, Cố Dao Dao mới đẩy cửa từ phòng vệ sinh ra, cô hong khô tay, ngẩng đầu nhìn gương mặt mình trong gương, trong đầu cô đều là hình ảnh Kỳ Quan Tòng quẫn bách xấu hổ. Hừ hừ, rốt cuộc loại sự kiện hiếm thấy như thế này sợ rằng trên toàn dân mạng cũng chỉ có một mình cô được nhìn thấy một lần!

Nghĩ đến hình tượng Kỳ ảnh đế cao lãnh lại có thể còn có một cái biệt danh “Khang Khang” đáng yêu như vậy, ngay lập tức trái tim Cố Dao Dao cũng tan ra.

Cô cười ngớ ngẩn rồi vỗ vỗ gương mặt mình, không khỏi cảm thán: “Xem ra hôm nay mình thật sự không uổng công đi chuyến này!”

Huống chi tưởng tượng đến bộ dạng Kỳ Quan Tòng lúc còn nhỏ sẽ ngậm núm vú cao su rồi bò trên mặt đất, thoạt nhìn cha Kỳ nghiêm túc thế nhưng sẽ dùng vẻ mặt ôn nhu cầm một cái đồ chơi goi tên biệt danh Kỳ Quan Tòng, Cố Dao Dao không kiềm chế được cười phá lên. Nhìn bộ dạng kia của anh, chắc chắc là đã bị chọc trúng, hoặc là biệt danh kia cũng nằm trong khoảng thời gian đen tối cura Kỳ Quan Tòng?

Rất nhanh cô đã bỏ qua cái suy nghĩ này, rốt cuộc ảnh đế làm sao có thể có lịch sử đen tối được…

Nhất định chỉ đơn giản là anh cảm thấy thẹn thùng, cảm thấy xấu hổ mà thôi!

Cố Dao Dao đi đến cửa nhà vệ sinh thì thu liễm lại vài phần tươi cười, nhưng trong lòng đã yên lặng thêm cụm từ  “Ngạo kiều” vào trong nhóm miêu tat Quan Tòng.

Nhưng trong nháy mắt khi cô vừa mới bước ra đến cửa, một cảm giác không được bình thường đột nhiên nảy lên trong đầu, theo bản năng Cố Dao Dao chống vào tường bên cạnh, cau mày.

“Sao lại thế này…”

Cô lẩm bẩm dựa vào tường, hình ảnh trước mặt dần dần trở nên mơ hồ, ngay cả đám người đang đi lại cũng bị một làn sương mù màu xám mênh mông che khuất dần. Mặc dù bên trong mắt cô không hề có bất cứ cảm giác không khỏe nào, Cố Dao Dao bắt đầu hoảng hốt.

“Đôi mắt mình, làm sao…?”

“Làm sao lại đột nhiên không nhìn thấy rõ? Giống như cách một tầng băng gạc...”

Cô hoảng loạn lại giơ hai tay lên xoa xoa đôi mắt, nhưng dường như là bị kích thích, đồ vật trong ánh mắt dần dần biến thành màu xám. Cố Dao Dao không kiềm chế được run rẩy, cô nhìn thấy có khách hàng đi lại từ cửa thoáng qua bên người cô, nhưng cô lại phát hiện không nhìn thấy bất cứ người nào hết.

Người qua đường kia không kiên nhẫn nhăn mày lại, quay đầu nhìn Cố Dao Dao, kỳ quái nói: “Làm phiền tránh ra một chút.”

“Thật là, không cần chắn ở ngay giữa đường vậy chứ…”

“Ai? Cô không phải là cái người kia sao… Cô là?”

Không xong!

Nếu như bị nhận ra thì lại có thêm phiền phức. Cố Dao Dao vội vàng dùng hai tay che mặt mình lại, cô bất lực đi về phía trước: “Thật ngại quá!”

Nhưng mà ngay cả màu xám kia thay đổi cũng chỉ trong khoảnh khắc một cái chớp mắt.

Cố Dao Dao có chút gian nan đi về phía cửa, nhưng thế giới trong mắt đột nhiên trở thành một mảnh đen nhánh, theo bản năng cô không thích ứng kịp cộng thêm khủng hoảng khiến cô run rẩy đứng tại chỗ.

Đôi môi không còn chút màu máu nào run rẩy một lúc lâu, từ cổ họng Cố Dao Dao mới phun ra được một từ khó nghe, giống như trong khoảng không gian đen nhánh này cô không thể nào tìm được chính mình, đồng thời cũng không có cách nào nhận thức được giọng nói của bản thân.

“Vì sao… Hoàn toàn… Không nhìn thấy…”

Bóng tối xảy đến bất thình lình khiến cô không phát hiện được sự ấm áp của cơ thể và tồn tại của thế giới.

Đồng thời cô cũng không thể cảm nhận được người khác, dường như bản thân cô đang ở bên trong một thế giới hỗn độn.

Nhưng trong khoảng trời đen tối kia, đột nhiên chợt lóe lên luồng ánh sáng đặc biệt của Kỳ Quan Tòng thoáng qua. Cố Dao Dao giống như là nắm được cọng rơm cứu mạng, giọng nói cô run rẩy vang lên, như một con nai con bị kinh hoảng: “Quan Tòng? Quan Tòng.... Anh ở đâu?”

“...”

Không có ai trả lời, nhưng cũng vào lúc này, có một bàn tay hữu lực bắt được cô.

Màu đen tối trước mắt ngay lập tức lại biến thành khoảng mơ hồ, mãi cho đến khi Cố Dao Dao cố gắng thích ứng được với ánh đèn bên trong nhà hàng, thì ngay lúc đó khuôn mặt cha Kỳ xuất hiện trước mặt cô.

“Cháu làm sao vậy?”

Một khuôn mặt có chín phần tương tự với Kỳ Quan Tòng, nếu như là lúc bình thường, Cố Dao Dao nhất định sẽ cảm thán cuộc đời, nhưng mà bây giờ cô vẫn thấy bất lực và khủng hoảng như cũ, cho đến khi cô mạnh mẽ đè cảm giác sợ hãi tăm tối kia xuống dưới, bấy giờ cô mới nói: “Bác trai…?”

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)