TÌM NHANH
SỐNG LẠI ĐỂ NGỦ VỚI ẢNH ĐẾ
Tác giả: Tinh Không Xã
View: 242
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 238: Hí trung nhân
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo

 “Kẹt ——”

Cánh cửa phòng làm việc được đẩy ra, ba Kỳ nhìn thấy hành vi của Cố Dao Dao cũng không ngạc nhiên. Ông đặt áo khoác xuống, ánh mắt nhìn lướt qua những cuốn sách kinh doanh được che giấu rất tốt đó, ánh mắt lại nhìn về phía Cố Dao Dao.

“Nếu nhớ không lầm ngày tháng, thì lúc này các cháu chắc đang chuẩn bị cho buổi diễn kịch, sao lại đến chỗ bác?”

“Bác trai……”

Cố Dao Dao thở dài, cô gấp tạp chí đầy hình ảnh của Kỳ Quan Tòng lại, trong giọng điệu lại có một chút trách móc: “Cháu biết, trong lòng Quan Tòng chắc chắn rất muốn bác có thể đi xem vở kịch này, nhưng anh ấy sẽ không nói ra, cháu sẽ thay anh ấy nói ra tất cả.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ba Kỳ cụp mắt xuống: “Không thể.”

Cố Dao Dao nhận được câu trả lời này hiển nhiên rất khó hiểu: “Tại sao? Rõ ràng vẫn luôn âm thầm chú ý đến sự nghiệp của anh ấy, tại sao lại luôn không cho phép anh ấy?”

Ba Kỳ im lặng một hồi lâu nhìn về phía tạp chí trong tay Cố Dao Dao, thở dài nói: “Cháu thực sự rất muốn biết sao? Được...”

“Bởi vì bác ghét nghề diễn viên đó, bác ghét tất cả mọi thứ liên quan đến diễn kịch!”

“Bởi vì nó đã từng cướp đi người phụ nữ bác yêu nhất trên đời này! Lẽ nào, bác còn phải nhìn nó cướp đi đứa con trai duy nhất của bác sao?”

Cố Dao Dao á khẩu không trả lời được.

“Nếu, cháu đoán không sai...”

“Người giúp chúng cháu lấy được quyền cải biên, chính là bác đúng không?”

Ba Kỳ im lặng không nói gì, mà là quay đầu nhìn về phía một khung ảnh trên bàn. Kỳ Quan Tòng trong ảnh mới học mẫu giáo, anh khi đó đang ôm quả bóng, ngồi vui vẻ trên vai ba.

Nhưng kể từ sau khi có biến cố.

Ba Kỳ vuốt ve khung hình vô cùng trìu mến, giọng điệu run rẩy: “Nếu không xảy ra những chuyện đó, chúng tôi chắc vẫn sẽ giống như thế này ...”

Nhưng ai cũng không có cách nào thay đổi được quá khứ, ba Kỳ đặt khung ảnh xuống, vẻ mặt đầy mất mát.

“Cháu đi đi, bác sẽ không đi đâu. Vả lại trong lòng nó, người cha như bác đã sớm là người không quan trọng nữa rồi.”

Chuyện thực sự không thể tránh khỏi sao? Cho dù là bây giờ, cũng vẫn là cục diện bế tắc.

Cố Dao Dao có chút lo lắng đứng trước mặt ba Kỳ, trong ánh mắt đầy sự nghiêm túc: “Không, không chỉ như vậy, vừa vặn trái ngược nhau! Bởi vì bác là ba của anh ấy, ngay cả bác thuận miệng nói một câu, đối với anh ấy mà nói đều có ảnh hưởng mà người khác không thể tưởng tượng nổi.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô có chút miễn cưỡng lắc đầu, ảnh hưởng của cha mẹ mang đến chắc chắn có thể khiến con cái có những thay đổi mà người khác không thể tưởng tượng nổi.

Cho dù Kỳ Quan Tòng đủ chói mắt, nhưng anh ấy cũng chỉ là người phàm.

“Yêu một người là chuyện đau khổ, câu nói này là khi anh ấy còn nhỏ bác say rượu thường nói... đã bất tri bất giác bị anh ấy từ từ in sâu vào trong lòng, vì vậy lúc nào cũng từ chối tạo mối quan hệ thân thiết với người khác, hơn nữa trước đây vẫn luôn một mình âm thầm chịu đựng.”

“Và yêu một người chính là bắt đầu ly biệt ... giống như những lời anh ấy nói.”

Trước khi rời đi, Cố Dao Dao buồn bã quay đầu lại nhìn mấy cuốn tạp chí và báo nằm trên bàn, ánh mắt nhìn lướt qua ba Kỳ: “Cháu cảm thấy, tình yêu của bác dành cho anh ấy cũng giống như những cuốn tạp chí đằng sau tủ sách này...”

“Tại sao không thể thẳng thắn lấy ra?”

Cố Dao Dao sững sờ, giọng điệu nhẹ nhàng nhắc nhở: “Nếu là bây giờ, vẫn có thể cứu vãn.”

Cô nhẹ nhàng đặt tấm vé VIP vào dưới khung ảnh, xoay người rời đi.

Trong vở kịch, Cố Dao Dao vội vã chạy về.

Sau một hồi bận rộn chuẩn bị, MC trên sân khấu bắt đầu nhắc nhở: “Màn kịch của chúng ta sắp bắt đầu, xin mọi người giữ trật tự, mở điện thoại ở chế độ im lặng...”

Căn phòng tối đột nhiên được ánh đèn chiếu sáng, Kỳ Quan Tòng mặc bộ âu phục dân quốc đứng ở sau cánh gà nhìn về phía khán giả, duy chỉ có vị trí ở hàng đầu tiên để lại cho ba anh không có bóng người. Anh từ từ rũ mắt xuống, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia mất mát.

Mặc dù nơi này không còn ghế trống, nhưng người nên đến vẫn không đến.

Lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng anh:

“Chị Dao Dao, chị sắp phải lên sân khấu rồi ~ Cố lên!”

“A… được!”

Kỳ Quan Tòng nghe thấy liền quay đầu lại.

Cố Dao Dao mặc bộ sườn xám thanh nhã vội vàng chạy tới, trên khuôn mặt thanh tú cũng chỉ trang điểm nhẹ bình thường, lúc này cô cau mày lại, đang nhẩm lại lời thoại. Kỳ Quan Tòng lặng lẽ đi vòng ra sau lưng cô, hai tay ôm lấy.

“Đã chuẩn bị xong chưa?”

Cố Dao Dao có chút lo lắng nói: “Chắc... vậy.”

Còn chưa kịp nói xong, anh đột nhiên trộm cúi đầu hôn lên trán cô như đánh lén. Hơi thở ấm áp phả vào tai cô: “Đừng căng thẳng, không có vấn đề gì đâu.”

Cố Dao Dao bị hành vi này làm cho toàn thân run rẩy, sau đó trái tim vốn xao động cũng được trấn an: “Ừm!”

Mười phút sau, vở kịch đúng giờ được bắt đầu.

Cùng với tấm rèm màu đỏ rượu được kéo ra, ánh sáng từ trên cao chiếu xuống, bóng người của Cố Dao Dao hiện ra từ trong bóng tối: “Vương tẩu, bây giờ là mấy giờ? Thầy giáo nói muốn dạy em cách diễn đó, sao vẫn chưa đến?”

Một người phụ nữ giúp việc bên cạnh đang lau bàn, vui vẻ nói: “Yên tâm đi, anh ấy là đạo diễn điện ảnh nổi tiếng nhất ở Thượng Hải hiện giờ! Sẽ không đến muộn đâu.”

Cố Dao Dao lén liếc nhìn, liền nhìn thấy Ba Kỳ đã ngồi ở ghế dưới sân khấu, nhìn những người khác một cách nghiêm túc.

Cô lờ mờ thẩm hiểu cười một tiếng.

Cha con hai người họ cũng thực sự khẩu thị tâm phi... nhưng như vậy cũng coi là yên tâm rồi.

Một vở kịch dài hơn hai tiếng đồng hồ, nhưng thời gian trôi qua rất nhanh.

Gần hạ màn, đạo diễn đang đứng dưới sân khấu với ánh mắt có chút ẩm ướt nhìn đồng hồ: “A, nhanh như vậy đã đến cảnh cuối rồi sao...”

Trên sân khấu lúc này, Cố Dao Dao đã thay một bộ sườn xám trưởng thành. Khóe mắt cô đen nhánh, tóc được buộc lên rất bù xù: “Bây giờ là giờ rồi? Thầy giáo nói muốn dạy em cách diễn đó, sao vẫn chưa đến?”

“Em nói những lời hồ ngôn loạn ngữ gì vậy?”

Kỳ Quan Tòng cau mày đi về phía trước, bất đắc dĩ lắc đầu: “Chuyện đó đã chuyện mười năm trước rồi ...!”

“Em quên rồi sao? Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau ở nơi này, lần đầu tiên anh đến nhà em, dạy em diễn kịch. Nhưng bây giờ anh đã là chồng của em! Em có một đứa con, haizz... điều đáng buồn là em chưa bao giờ chịu liếc nhìn nó một cái, em chỉ biết diễn kịch... xin em tỉnh táo lại đi, em đã diễn đến điên rồi!”

Cô bị điên sao?

Người trên sân khấu đã điên rồi, hay là...

Ba Kỳ nhìn về phía Cố Dao Dao, dáng vẻ của cô được ánh đèn chiếu trở nên nhu hòa

Lúc này, (góc nhìn của Ba Kỳ) dường như xuất hiện ảo giác.

Ông nhìn thấy Cố Dao Dao trên sân khấu, đang hòa vào nhau với bóng người của Chu Di (tất cả các diễn viên xung quanh đều biến mất)

Cuối cùng, người trên sân khấu hoàn toàn trở thành Chu Di.

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)