TÌM NHANH
SỐNG LẠI ĐỂ NGỦ VỚI ẢNH ĐẾ
Tác giả: Tinh Không Xã
View: 246
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 239: Lời cảm ơn hoàn hảo nhất
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo

Trong nhà hát, tình tiết vở kịch đang được diễn lên đến cao trào, một khán giả nắm chặt quần áo trong tay mình, vẻ mặt lo lắng như muốn rơi nước mắt, tình tiết vở kịch này giống như đã từng biết, nhưng cũng khác.

“Tôi nhớ chỗ này, đây là cảnh cuối cùng...”

Tất cả mọi người đều đắm chìm trong màn biểu diễn, chăm chú nhìn sân khấu duy nhất đó, trên sân khấu, ánh mắt của nữ chính do Cố Dao Dao thủ vai cô đơn và trống rỗng, như thể không tồn tại trên thế gian, cô lấy một tấm vải mỏng quấn lấy vai mình, như thể dùng tay để chống lại cơn gió mạnh đang thổi tới ở đối diện. Bước đi khó khăn trên đường, nói với giọng bi thương và bình tĩnh.

“Cây cầu này, được xây dựng vào năm em sinh ra, bây giờ ở đây không có một ai... Rõ ràng đang mưa như trút nước, cuồng phong đáng sợ, nhưng em lại không cảm nhận được một tia lạnh lẽo hay sợ hãi.”

“Em biết, đêm nay, đây sẽ là nơi cuối cùng thuộc về em.” Giọng nói vừa dứt, cô bước từng bước lớn lên sân khấu tượng trưng cho cây cầu, từng bước từng bước, tiếng mưa gió và tiếng sóng nước của sông đang hòa vào làm một.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Khóe mắt cô ươn ướt và đỏ bừng, tự thuật hết mọi chuyện.

“Nghe người ta nói, khoảnh khắc một người sắp ra đi, trong tâm trí sẽ hiện ra khuôn mặt của những người mà cô ấy yêu thương nhất trên đời. Nhưng lúc này, những gì tôi nhìn thấy, lại là cảnh tượng tôi đang biểu diễn trên sân khấu khi còn trẻ, những hình ảnh đẹp đó không thể xóa khỏi tâm trí tôi, giống như chuyện đã xảy ra ngày hôm qua vậy.”

“Nhưng bây giờ, tất cả đã biến mất, tôi là trò cười khi trà dư tửu hậu của người khác, một kẻ điên.”

“Tôi là một người vợ không xứng chức, một đứa con gái không xứng chức, là một người mẹ vô cùng ích kỷ và độc ác! Tôi rất yêu gia đình mình, tôi biết họ sẽ không tha thứ cho tôi, bỏ qua cho tôi, nhưng tôi không hối hận. Bởi vì tôi đã sớm hạ quyết tâm cống hiến cuộc đời mình cho bộ phim duy nhất mà tôi dành tình yêu!”

“Nếu thượng đế chỉ cho phép tôi mang đi một thứ, thì tôi sẽ ôm nó rời đi...mang theo tình yêu của tôi dành cho bộ phim rời khỏi thế giới này!”

Chân cô rời khỏi bậc thang, cơ thể chịu trọng lực kéo xuống, giống như một con bướm sắp tiêu tán trong không trung, rơi thẳng xuống dưới.

Sinh mạng nở rộ luôn rất đẹp, nhưng cũng...

Đây giống như đêm mưa mười lăm năm trước, tuyệt vọng nhưng lại hoàn hảo.

“Giống như một cơn ác mộng kéo dài... May mà, không cần phải thức dậy nữa.”

Chu Di ngã xuống đất, yên lặng khiến người ta không nỡ đánh thức, co ro lại giống như một đứa bé, ôm chặt lấy cơ thể mình. Cô nhắm mắt lại, giọt nước mắt trong suốt rơi từ khóe mắt tỏa sáng, nụ cười trên khóe miệng thật ấm áp và bình yên.

Trước mắt Cố Dao Dao lúc này dường như mờ ảo xuất hiện khuôn mặt của Chu Di, cô biết rõ đó không phải là thật, khuôn mặt được ánh sáng nhu hòa bao phủ hiện lên nụ cười dịu dàng đó vô cùng đẹp, trong mắt cô có nước mắt nhưng không có bi thương, Chu Di đưa tay vuốt má cô, vẻ mặt không có một tia bi thương.

Đó là một cái nhìn nhẹ nhàng và quyến rũ khi nhìn nhau.

Cũng là giọng nói nhẹ nhàng đó đã đánh thức cô tỉnh dậy: “Cảm ơn cô.”

Ánh đèn biến mất, thứ còn lại trong hội trường là sự im lặng.

Những giọt nước mắt của Kỳ Quan Tòng sau cánh gà cũng lặng lẽ rơi xuống, không có tiếng vỗ tay, tất cả khán giả đều bị kinh hãi trong màn biểu diễn có thể nói là nghệ thuật đó, sự bi thương này thực sự tồn tại trong không khí của hội trường, cho đến khi ông lão ngồi trên xe lăn vỗ tay đầu tiên với khóe mắt ươn ướt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Màn biểu diễn quá đẹp, như thể không phải là vở kịch, mà là tất cả những chuyện thực tế xảy ra, khán giả trong hội trường đứng dậy, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, vang lên khắp nơi trong ngoài rạp hát, một hồi lâu cũng không dứt.

Pháo hoa và dải băng đầy màu sắc rơi xuống sân khấu, Cố Dao Dao và tất cả các diễn viên nắm tay nhau chào cảm ơn, họ đều cảm thấy rất vui vì thành công rực rỡ này.

Trong những hoan hô náo nhiệt, chỉ có ba của Kỳ Quan Tòng hoàn toàn khác, nước mắt tràn ra kẽ ngón tay, cúi người xuống khóc thảm thiết.

Cố Dao Dao nhìn ánh đèn mờ ảo trước mắt, nhớ đến Chu Di đã nói với chính mình có vết sẹo trên mặt: “Bất kỳ ai cũng có thể trở thành diễn viên, không liên quan đến ngoại hình của họ.”

Cố Dao Dao nhắm mắt lại, cảm động trong lòng.

“May mà, cháu đã không phụ sự mong đợi của bác.”

Ánh đèn sân khấu chiếu sáng trong đồng tử của cô, trong sự vui mừng còn mang theo sự kiên định và tham vọng.

“Cuối cùng, tôi đã tiến gần hơn một bước tới ước mơ của mình.”

Trong phòng thay đồ, chỉ có Kỳ Quan Tòng đã thay quần áo bình thường và ba anh, không khí giữa hai cha con rất xấu hổ, Kỳ Quan Tòng dựa người vào bàn, cúi đầu không nói gì, chỉ nhìn trang phục vừa mới thay ra. Giọng điệu của ba Kỳ Quan Tòng có chút áy náy.

“Ba chưa bao giờ nghĩ một câu nói trong lúc vô ý của mình sẽ ảnh hưởng đến con lâu như vậy, nếu ba biết sẽ như vậy, nhất định sẽ không làm.”

“Con đột nhiên hình như đã hiểu được mẹ rồi.”

Kỳ Quan Tòng đột ngột ngắt lời ông. Ba Kỳ Quan Tòng sửng sốt, Kỳ Quan Tòng ngẩng đầu lên nhìn ông, “Còn có, tình yêu của bà ấy đối với diễn kịch...”

“Vì vậy, dù ba có ủng hộ hay không, con vẫn sẽ tiếp tục diễn xuất, bởi vì con chỉ có trở thành một diễn viên, chỉ khi trở thành một diễn viên dưới ống kính, mới có thể hiểu bà ấy hơn.”

Lần này, ba của Kỳ Quan Tòng không nói gì, mà là lặng lẽ gật đầu, đẩy cửa phòng ra đúng lúc nhìn thấy Cố Dao Dao đang đứng bên tường chờ đợi. Hai người đều thất thần, đối mắt nhìn nhau.

Ba của Kỳ Quan Tòng nhìn vào khuôn mặt của Cố Dao Dao, lặng lẽ nói.

“Bác rất ngưỡng mộ cháu. Đã làm được chuyện mà bác chưa từng làm được.”

Cố Dao Dao trầm mặc ngẩng đầu lên, pháo hoa tuyệt đẹp nở rộ ra trong đôi mắt đó: “Cảm ơn lời khen của bác... còn có, cháu tin anh ấy nhất định sẽ không làm bác thất vọng.”

Ba Kỳ Quan Tòng dừng lại, chậm rãi nói: “Cháu sai rồi, bác chưa bao giờ có bất kỳ yêu cầu gì đối với Khang Khang, chỉ hy vọng nó có thể trưởng thành và sống mà không phải chịu bất kỳ gánh nặng nào như đứa trẻ khác. Bởi vì bác biết một khi nó đi vào con đường diễn viên, thì đã được định sắn không cách nào thoát khỏi gánh nặng mà mẹ nó đã mang đến.”

Ông thở dài một hồi lâu: “Ngoài ra, bác cũng sợ nó lặp lại con đường của mẹ nó, cho nên mới cực lực phản đối.”

Vẻ mặt của ba Kỳ rất cô đơn, có chút thất ý và phiền muộn của người trung niên.

“Bây giờ xem ra, người sai là bác rồi.”

“Bác có thể nhìn ra, khi nó ở cùng cháu đã rất khác, vì vậy nếu có thể, bác muốn thỉnh cầu cháu.”

Cố Dao Dao vừa mở cửa đã nhìn thấy Kỳ Quan Tòng đang ở trước mặt, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, dường như có ngàn nghìn hàng vạn lời muốn nói, lại không biết nên nới bắt đầu từ đâu. Giống như thỉnh cầu của ba anh với cô khi ông rời đi:

“Mong con tiếp tục ở lại bên cạnh nó.”

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)